Chap 22: Cuộc sống u ám


10 rưỡi, tất cả báo giá cũng đã chỉnh lý xong tất, thời điểm chờ đợi in, cậu mệt mỏi thỉnh thoảng lại ngáp một cái, Vương Tuấn Khải đi tới giúp cậu rót một chén nước ấm, ngồi ở bên cạnh cậu nói" Về sau anh sẽ sớm đem danh sách cho em, luôn thức đêm đối với thân thể thật không tốt ."


Vương Nguyên ôm chén nước ngửa đầu, những đường nét trên gương mặt anh nhất là cái cằm như cũ là hoàn mỹ như vậy, chỉ là thêm nhọn với gầy hơn trước, nhìn làm cho người cậu đặc biệt đau lòng, phát giác được tâm biến hóa, cậu từ từ thõng xuống mí mắt, từng miếng từng miếng uống nước ấm vào.


Cửa ban công thời điểm có người đẩy ra, cậu cùng anh đồng thời nhìn sang, thấy rõ người tới phía sau, cậu ngậm trong miệng một ngụm nước hơi kém phun ra đi ra ngoài, cố sức nuốt xuống, vừa ho khan vừa đưa mắt nhìn Phùng Tô Xuyên một thân lệ khí khuôn mặt tái nhợt vào phòng làm việc của hắn, không có xem nhẹ một cái túi giấy trong tay của hắn cầm.


Cửa chớp bị kéo xuống phía sau, Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn cậu nói" hắn ta có thể hiểu lầm, em tiến vào đi giải thích thử xem, anh đi về trước."


Thanh âm của anh rất thấp, đáy mắt nhẹ nhàng rung động, bên trong ẩn chứa cảm xúc cậu không thể hoàn toàn rõ ràng, nhưng cũng biết trong lòng của anh có nhiều khổ sở.


Đã có thể cảm nhận được bi thương của anh, cũng không thể vờ như không biết cùng quan tâm, cậu cười cười đứng lên nói "Giữa chúng tôi không phải như anh nghĩ đơn giản như vậy, chờ một chút em với anh cùng đi."


Vương Tuấn Khải có chút sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười, bên trong ưu thương phai nhạt rất nhiều, chân thành mà thư thái.


Vương Nguyên đi qua gõ cửa phòng Phùng Tô Xuyên, hắn không trả lời, cậu trực tiếp đẩy cửa đi vào.


Trong phòng sương mù lượn lờ, Phùng Tô Xuyên trong tay kẹp lấy một điếu thuốc đứng ở phía trước cửa sổ nhìn bên ngoài.


Cậu dõi theo bóng lưng thẳng tắp cứng ngắc nhìn trong chốc lát nói" báo giá đã chỉnh lý xong, em đi trước, anh uống rượu lát nữa thuê xe trở về đi."


Phùng Tô Xuyên không quay người, giữa ngón tay tàn thuốc đã cháy hết, thế nhưng hắn lại giật mình chưa tỉnh, bên mặt hình dáng dưới ánh trăng làm nổi bật ra vài phần tịch liêu cùng cô đơn.


Cậu không có rời đi, thực sự không lên tiếng nữa.


Một lúc lâu sau, hắn nói" Chuyện sáng hôm nay, thật xin lỗi, về sau sẽ không có, mặc kệ em làm quyết định gì, anh đều có thể tiếp nhận."


Cậu trầm thấp lên tiếng, lúc xoay người nghe được hắn nói" Buổi sáng ngày mai muốn anh đi đón em không?"


Cậu lắc đầu cự tuyệt nói" Không cần, tự chính mình ngồi xe buýt là tốt rồi."


Hắn xoay người nhìn về phía cậu, có lẽ là nguyên nhân uống rượu, ánh mắt không còn bình tĩnh nữa, bên trong sương mù mịt mờ , có tơ máu, bước một bước về phía trước, đem đầu mẩu thuốc lá nhấn xuống cái gạt tàn thuốc, cúi đầu nhẹ nói" Buổi sáng hôm nay đối với anh sẽ là quá khứ."


Vương Nguyên không rõ ràng" Sao cơ?"


Hắn mím môi nói" Lúc đi tới căn hộ, nhưng chậm một bước, đến thời điểm em vừa vặn lên xe của anh ta."


Cậu có chút khiếp sợ nhìn hắn, lập tức liền cảm nhận được một hồi buồn bực đau nhức, cậu cắn bờ môi không nói chuyện.


Hắn quay người dựa trên bàn công tác, vuốt vuốt cái bật lửa nói" Giữa trưa anh đi căn tin tìm em, chứng kiến anh ta đang an ủi em, thời điểm buổi tối xã giao trong đầu đều là hình ảnh một mình em tăng ca, tiệc còn chưa có chấm dứt liền sớm rời đi, mua bữa ăn khuya đến công ty lại rất đúng lúc xem được cảnh 2 người ngọt ngào, Vương Nguyên, cho dù muốn làm ra lựa chọn, cũng không cần nhanh như vậy, không để cho anh chút nào cơ hội tạm nghỉ, như vậy vội vàng không kịp chuẩn bị, không có người nào thể chịu được." Hắn dừng lại một chút còn nói" Đương nhiên với em không quan hệ, anh sẽ từ từ thích ứng." nói xong cũng ngồi ở sau bàn công tác, mở máy tính không hề nhìn cậu.


Trên mặt hắn thần sắc lạnh lùng tràn đầy bất hòa, cậu nghĩ muốn giải thích, muốn phản bác, nhưng căn bản không biết như thế nào mở miệng, Phùng Tô Xuyên cho tới bây giờ đều là một người cường thế, hắn có phán đoán của mình, đã muốn hạ xuống khúc mắc, cậu nói cái gì đều uổng công.


Lại đứng đó một lúc lâu, cậu quay người rời đi, đóng cửa, chứng kiến hắn như cũ nhìn máy tính, ánh mắt cậu chưa bao giờ thấy qua – trống rỗng.


Vương Nguyên đi ra đối với Vương Tuấn Khải cười cười liền mang theo túi theo anh rời đi, thẳng đến lên xe trong đầu của cậu vẫn là ánh mắt ngơ ngác nhìn máy tính của Phùng Tô Xuyên, cậu chưa bao giờ thấy qua hắn như vậy, cho dù là cùng mối tình đầu chia tay, trên mặt của hắn đều là một mảnh lạnh nhạt, chưa từng có như hôm nay thất thố như vậy.


Sau đó cậu suy nghĩ, hắn hẳn là muốn cậu giải thích đi, cậu không thể dựa vào phán đoán của mình liền võ đoán cho là anh sẽ không nghe cậu giải thích, cứ như vậy chấp nhận.


Thời điểm tâm dần dần mọc lên ảo não, cậu nghe đến người bên cạnh nhẹ giọng gọi cậu.


Vương Nguyên quay đầu" Anh nói cái gì? thật xin lỗi, em mới vừa thất thần ."


Vương Tuấn Khải mím môi, cố nặn ra vẻ tươi cười nói" Không có gì lát sớm một chút nghỉ ngơi."


Vương Nguyên nhìn chung quanh mới phát hiện đã đến dưới căn hộ của cậu, mở cửa xe nói câu"Ngủ ngon." liền trực tiếp đi xuống.


Thời điểm tiến vào thang máy cậu lấy điện thoại di động ra, do dự mà muốn gọi điện thoại cho Phùng Tô Xuyên, cũng không biết khi trở về, có tự mình lái xe hay không.


Nhưng thẳng đến khi mở cửa vào nhà cậu đều không gọi cái số kia, quay người vào phòng ngủ, đưa điện thoại di động ném lên giường, thay đổi áo ngủ đi vào buồng vệ sinh.


Rửa mặt đi ra, đã gần 12h, đi lên sân thượng thu quần áo lơ đãng mắt nhìn dưới lầu, sau đó lòng của cậu giống như là bị một bàn tay gắt gao nắm chặt giống nhau, hung hăng đau.


Con xe màu đen của Vương Tuấn Khải yên lặng ngừng dưới lầu, anh như cũ tựa vào thân xe, có chút ngửa đầu nhìn phương hướng của cậu, mấy phút đồng hồ sau, anh hướng cậu phất phất cánh tay, lên xe rời đi.


Cậu không biết phải hình dung như thế nào tâm tình của mình, cái loại hối hận, tiếc nuối cùng rung động đã muốn vượt qua năng lực thừa nhận của trái tim, lần đầu tiên cậu cảm thấy giống như coi anh làm huynh đệ cũng là lừa mình dối người!


Chẳng lẽ thật sự muốn cùng anh trở thành người lạ sao? Cậu không cần nghĩ cũng biết anh nhất định sẽ so với hiện tại đều không cảm thấy dễ chịu.


Nhưng là, bốn năm trước anh cũng đã lựa chọn ra đi, mặc kệ vì cái gì, anh buông tha cậu, buông tha cho tình cảm của 2 người, mỗi người đều hẳn là vì hành vi của mình phụ trách, cho dù anh là Vương Tuấn Khải, là cái tên vương tử vạn người mê cũng giống như vậy.


Cậu bé lọ lem đã không còn đắm chìm tại Vương quốc mộng ảo, chàng đã muốn lớn lên, trong lòng của chàng sẽ vĩnh viễn tự mình ngự trị, nhưng bản kế hoạch trong tương lai lại không kìm được dõi theo bóng dáng của anh.


Ngày hôm sau cậu sớm nửa giờ rời giường, ăn điểm tâm đi xuống lầu chứng kiến dưới lầu chiếc xe con màu đen, lòng chỉ còn lại có bất đắc dĩ.


Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu, mở cửa xe cười nói" Em hôm nay dậy thực sớm, may mắn trên đường tới không kẹt xe."


Cậu cười cười không nói chuyện.


Lên xe, anh như cũ từ phía sau lấy một cái túi cho cậu, " Trên đường trùng hợp nhìn thấy quán cơm "Bánh bao chiên a di béo'', rất sạch sẽ , em nếm thử xem hương vị được không?"


Cậu nhìn cái túi mặt trên in LOGO" Bánh bao chiên a di béo " , đó là một liên doanh chuyên đặt cơm, cả nước cũng chỉ có 3 cửa hàng, trên đường anh tới căn bản không có, hơn nữa theo cậu được biết mỗi ngày phải xếp hàng 15 phút may ra mới mua được.


Đêm qua nghĩ kỹ mấy lời nói kia, cậu như thế nào đều nói không ra miệng, tâm bị một loại chua xót nồng đậm bao quanh.


Cậu hít sâu một hơi nhìn vào mắt anh trong đó có ôn nhu chờ mong, chậm rãi mở túi ra nói" Cảm ơn."


Thời điểm Vương Tuấn Khải nghe cậu nói ra hai chữ này có chút mím môi, cười một chút, dời đi ánh mắt mới khởi động xe.


Cậu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, từ từ ăn, kỳ thật cậu một chút cũng ăn không vô, nhưng cậu có thể nói cậu đã ăn điểm tâm, nhìn sinh sắc thuốc bao đầy mỡ như vậy hoàn toàn không có một chút muốn ăn sao? Đương nhiên không thể, cậu nghĩ đến anh đến lúc đó ánh mắt bi thương đã cảm thấy không cách nào thừa nhận.


Tiêu diệt hết một nửa, cậu đem cái túi khép lại, cậu thề lại liếc mắt nhìn nữa sẽ nhổ ra.


"Uống nước, có phải không ăn được?" Vương Tuấn Khải mở một chai nước khoáng đưa cho cậu.


Cậu tiếp nhận lại không uống, trong dạ dày đã chứa không nổi , cậu nói" Không có, ăn rất ngon , chính là quá dầu mỡ."


Anh nghĩ nghĩ gật đầu nói" Vậy ngày mai không mua, buổi sáng ăn mấy cái gì đó đầy mỡ như vậy hoàn toàn không tốt."


Cậu hít sâu một hơi quay đầu nói" Em sau này sẽ tự mình ngồi xe buýt đi làm , anh thật sự không cần đi đến nửa cái thành phố này tới đón em, suy cho cùng chúng ta cũng là bạn tốt, anh cũng không cần phải làm như vậy."


Vương Tuấn Khải con mắt nhìn về phía trước, hầu kết trên dưới giật giật nói" thật xin lỗi."


Cậu cảm thấy một hồi khổ sở, quay người nhìn anh nói" Kỳ thật anh tới đón em, em rất cảm kích , ngoại trừ có thể ngủ nhiều nửa giờ, còn có thể ăn điểm tâm miễn phí, em thật sự thật cao hứng, nhưng là, anh hoàn toàn không có nghĩa vụ làm những điều này, cho dù anh cảm thấy không có gì, em cũng không thể yên tâm thoải mái tiếp nhận, anh, có thể rõ ràng hiểu ý của em?"


Anh không nói chuyện, tay nắm vô lăng bởi vì dùng sức nên đốt ngón tay hơi có chút trở nên trắng.


Sau vài phút lặng im, cậu cảm thấy rất uể oải, vừa muốn thỏa hiệp, chỉ thấy anh quay đầu nhìn cậu, trong mắt là ý cười ôn hòa, không có khổ sở cũng không có ưu thương, ánh mắt tinh khiết không mang một tia tạp chất.


Anh khẽ cười cười nói" ừ, anh biết rồi."


Cậu thở dài, quay đầu không nhìn anh nữa.


Anh thì biết cái gì? Anh biết rõ trong nội tâm của cậu có nhiều mâu thuẫn, nhiều khổ não sao? Anh biết rõ cậu cùng Phùng Tô Xuyên là vì anh sao? Anh biết rõ cho dù ban đầu bị anh vứt bỏ nhìn thấy anh khổ sở cậu như cũ đều đau lòng muốn chết sao? Anh căn bản là cái gì cũng không biết!


Trên đường đi 2 người lại không nói chuyện với nhau.


Thời điểm trong phòng làm việc gặp được Phùng Tô Xuyên, trên mặt của hắn ngoại trừ hơi có vẻ uể oải bên ngoài đã muốn khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt mà cậu quen thuộc, nhìn thấy cậu, hắn nhẹ gật đầu xem như chào hỏi.


Cậu đối với hắn cười cười, trở lại chỗ ngồi suy nghĩ, phỏng chừng cũng không tiếp tục rối rắm lựa chọn , nhìn theo ánh mắt lạnh lùng bất hòa của hắn, cậu biết rõ hắn đã bỏ cậu, tâm không phải không khổ sở, nhưng cảm giác như vậy cũng rất tốt, ... ít nhất ... hồi tưởng lại đoạn tình cảm 3 tháng gần đây trong lòng của cậu là tràn ngập cảm kích , chỉ hy vọng sau này trong công việc bọn họ có thể chung đụng không có không được tự nhiên.


Vương Nguyên cầm ly đứng dậy, nhìn thoáng qua tấm thủy tinh ngăn cách đối diện là người đàn ông chăm chỉ làm việc, nghĩ đến về sau mỗi ngày cậu đều mang áy náy cùng sợ hãi làm việc dưới tay hắn, cảm thấy nhân sinh của cô thật sự là một mảnh u ám!

End chap 22

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: