Chap 23: Công ty đại hội thể dục thể thao
Mấy ngày kế tiếp, Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải, Phùng Tô Xuyên ba người chung đụng dị thường hài hòa, Vương Tuấn Khải buổi sáng không hề đi đón cậu, cậu mỗi ngày ở nhà ăn điểm tâm, sau đó chờ xe, bị chèn ép một chút, có mấy lần thở hỗn hển vào văn phòng đi ra rót nước vừa vặn đụng Phùng Tô Xuyên, hắn đều là nhàn nhạt theo cậu cười nhạt, mà cậu vẫn có thể thấy hắn đáy mắt có chút ranh mãnh.
Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành phàn nàn.
Nó nói "Đáng lắm! Cho mày đắc chí được nữa ko, một thằng chân đứng hai thuyền như mày này còn nhẹ đấy!"
Cậu bật người không vui "Tao nào có một con chân đứng hai thuyền, mọi người nhìn cho rõ ràng được không, tao mới không như mày không có phúc hậu như thế, Thiên Tỷ thật đáng thương!"
Nó vẫn như cũ là trở lại cậu ba chữ "Chết xa chút!"
Thứ sáu, sáng sớm, bộ phận nhân sự gửi một thông báo, nói là thứ bảy, chủ nhật muốn cử hành trong tập đoàn đại hội thể dục thể thao, liên quan đến trận đấu hạng mục có cầu lông, bóng bàn cùng bóng rổ, yêu cầu các chi nhánh công ty đều phải có người tham gia, mà trước khi làm việc phải đem danh sách báo lên.
Vương Nguyên cái gì cũng không biết, nhưng lại muốn tăng ca, sẽ không tham dự, Phùng Tô Xuyên đương nhiên cũng không tham gia, nội bộ kiểm toán cùng hải quan có vài cô gái tham gia cầu lông.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Tống Dĩnh nói với cậu "Quản lý kinh doanh của chúng ta không ngờ tham gia bóng rổ, chị phỏng chừng cả tập đoàn cấp bậc quản lý kinh doanh cũng chỉ có anh ta, thật là đáng yêu, Vương Nguyên, xế chiều ngày mai chúng ta mặc đồ tham gia đội cổ động viên đi?"
Vương Nguyên đang ăn một miếng cơm, hơi suýt nghẹn chết, dốc sức liều mạng ho khan hai tiếng sau đó nói "Chính chị mặc đi a, người em không được ổn."
Tống Dĩnh hung hăng bấm trên cánh tay của cậu một cái, trợn tròn tròng mắt nói "Em một ngày không khó coi chị sẽ chết a!"
Cô đau đến nước mắt đều chảy ra, bưng suất ăn đứng dậy nói "Không chết, nhưng là sẽ toàn thân không thoải mái!"
Tại lúc đôi chân mũm mĩm nhỏ bé chuẩn bị đi ra cậu trước nhanh nhẹn xoay người rời đi.
Từ căn tin đi ra lên lầu đi ngang qua văn phòng bộ thiết kế, cậu quay người một cái đi vào.
Vương Tuấn Khải theo thường lệ còn không có đi ăn cơm, nhìn thấy cậu hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Anh giương mắt cười nói "Không phải là hẹn anh cùng nhau ăn cơm trưa chứ?"
Cậu lắc đầu sau khi ngồi xuống nói "Em vừa ăn rồi qua đi lên, chờ anh cũng chỉ có thể ăn canh thôi, đúng rồi em nghe Tống Dĩnh nói anh dự hạng mục bóng rổ."
Vương Tuấn Khải cười gật đầu "Đã nhiều năm không có chơi rồi, không biết thụt lùi không nữa."
Cậu cân nhắc một chút nói "Công ty bao năm qua đại hội thể dục thể thao cơ hồ đều không có quản lý kinh doanh và cấp trên tham gia."
"Vì sao?"
"U-a..aaa, không biết, có thể bọn họ cảm thấy có hạ thấp thân phận đi."
Vương Tuấn Khải cười đứng dậy, giật cổ, cầm lấy áo khoác đi đến trước mặt cậu nói "Anh không sợ, ngày mai em sẽ đến chứ?"
Cậu ngửa đầu, hướng anh mở trừng hai mắt nói "Ngày mai em muốn tăng ca, thảo luận hạng mục Thượng Hải của bộ phận dự án trong hợp đồng quốc tế."
Cặp con ngươi đen dừng ở cậu lập tức ảm đạm một chút, anh mặc áo khoác, nhún nhún vai nói "Thật đáng tiếc."
Cậu đứng lên, nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói "Trận chung kết lúc 5 giờ, em cố gắng xong sớm đến kịp, đương nhiên anh phải bảo đảm tổng công ty bên này có thể đi vào trận chung kết!"
Vương Tuấn Khải quay đầu lại, lông mày xinh đẹp chau lại một chút nói "Đó là đương nhiên, anh lợi hại mà!"
Cậu nhìn trên mặt anh biểu lộ sinh động mà thanh thoát, khẽ cười cười, cảm thấy rất vui mừng.
Xem, tính cậu đã từng có qua lại rối rắm như vậy, hiện tại, vẫn như cũ có thể ở chung thư thái như bằng hữu.
Chỉ là cậu lần này cảm khái còn không được lâu, ra khỏi bộ phận thiết kế đi ra gặp được Phùng Tô Xuyên, nhận thấy hắn ánh mắt đạm mạc cùng khóe miệng lạnh lùng ý cười không thể nhận ra, trong nội tâm của cậu vừa nhen nhóm ý nghĩ tạ ơn Chúa liền biến mất hầu như không còn.
Vương Tuấn Khải đang nhìn đến Phùng Tô Xuyên lúc nói với cậu câu "Anh đi ăn cơm" liền đi hướng thang máy, mà Phùng Tô Xuyên đối với cậu trực tiếp lựa chọn không đếm xỉa, nện bước vững vàng đi lại không có một tia hoảng loạn cùng cậu sát bên người mà qua.
Cậu nhìn một trái một phải biến mất, cảm thấy lão thiên gia nhất định là quá nhàn rỗi rồi, không có việc gì liền chọc cậu chơi mà, cao hứng thì cho cậu cái mứt táo, chờ cậu lòng tràn đầy vui mừng lại lần nữa nói cho cậu biết kỳ thật tên mứt táo kia là có độc đấy!
Cho nên, nhân sinh của cậu rực rỡ xán lạn một chút, về sau, lại khôi phục u ám!
Thứ bảy cả ngày cơ bản đều là trong phòng họp, nhưng cậu còn thông qua Tống Dĩnh nhắn tin trực tiếp để biết tình hình hiện trường đại hội thể dục thể thao, bóng rổ bên này mà, tổng công ty đội một đường quan trảm tướng giết tiến vào trận chung kết, Tống Dĩnh mỗi một tin nhắn đều là đối với Vương Tuấn Khải sùng bái cùng ca ngợi, một điều cuối cùng là thế này "Vương thiếu ở đây biểu hiện tốt tuyệt đối không thua gì người đội Jordan, toàn bộ cô gái trong công ty đều vì anh ta điên cuồng!"
"Phốc!" Cậu một ngụm nước, một giọt không dư thừa phun tới trên bàn hội nghị cực lớn.
Nhìn trong văn phòng những người khác ánh mắt kinh ngạc cùng Phùng Tô Xuyên lập tức đen một tầng sắc mặt, cậu từ từ cúi đầu đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi áo thuận tiện nhấn nút tắt máy, trên mặt từng đợt nóng lên, hung hăng mắng Tống Dĩnh giả bộ người hâm mộ bóng!
Thương thảo kết thúc đã tới 4:30, thời điểm ra khỏi phòng họp, quản lý kinh doanh chi nhánh Thượng Hải nói với Phùng Tô Xuyên nói " Trận chung kết Bóng rổ là đội chúng tôi cùng đội các anh, đi qua nhìn xem, buổi tối lại đến tập hợp được chứ?"
Những người khác cũng phụ họa, cậu đứng ở bên cạnh Phùng Tô Xuyên, ngửa đầu trơ mắt nhìn hắn, vài giây đồng hồ sau, hắn nhẹ nhàng gật đầu, lúc nói chuyện lơ đãng lướt qua cậu liếc mắt một cái "Cũng tốt, không yên lòng cũng làm không được công việc gì ."
Cậu cúi đầu liếc mắt, nghĩ thầm, Phùng Tô Xuyên ngươi một ngày không ép buộc ta sẽ chết a!
Trên đường đi đến sân vận động, cậu tự nhiên là ngồi xe Phùng Tô Xuyên, có thể buồn rầu là trên xe của hắn chỉ có mình cậu, như vậy cậu liền không thể không giảm áp suất thấp cường đại của hắn trong không gian thu hẹp cùng hắn một chỗ gần nửa giờ!
Xe chạy đến một giao lộ lúc gặp kẹt xe, cậu nhìn không tới đội ngũ xe dài lê thê, đem cửa sổ xe hạ xuống, nhưng là ngửi được bên cạnh ô tô khói xe, lại lần nữa kéo đi lên, cuối cùng cậu hít sâu một hơi quay đầu nhìn bên người vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía trước, âm thanh có chút khẩn trương mở miệng "Lão đại, chúng ta nói chuyện đi."
Phùng Tô Xuyên thu hồi ánh mắt chuyển hướng cậu, nhàn nhạt nói "Nói chuyện gì?"
Vương nguyên nuốt một ngụm nước bọt, không có tránh đi ánh mắt hắn lạnh lùng bất cứ giá nào nói "Em cảm thấy được quan hệ của chúng ta không phải là như vậy, em làm trợ thủ của anh bốn năm, lúc trước chúng ta chung đụng đều rất tốt, bất kể là trên công tác hay là việc tư đều rất có ăn ý, em từ một sinh viên mới tốt nghiệp cái gì cũng đều không hiểu không có bất kỳ kinh nghiệm nào đến bây giờ hiện tại, em biết rõ đây đều là công lao của anh, em thật sự vô cùng cảm kích anh, nói anh là thầy tốt bạn hiền của em một ít cũng không khoa trương, chúng ta thời điểm ngả lòng gặp qua lẫn nhau, cũng giúp đỡ đối phương kia thoát khỏi đoạn thời gian gian nan, em cho là chúng ta cảm tình sâu đậm, không nên bởi vì một chuyện nhỏ liền chịu ảnh hưởng."
Cậu một phen dõng dạc trần thuật sau khi kết thúc, Phùng Tô Xuyên sắc mặt so sánh với vừa rồi vừa đen tầng một, hắn hé mắt mang theo hơi thở nguy hiểm nhìn cậu nói "Một chuyện nhỏ? Em cảm thấy cái nào là một chuyện nhỏ? Là anh nói yêu thương vứt bỏ anh trở lại với bạn trai mối tình đầu trong tim của em, hả?"
Cậu suy sụp hạ xuống hai vai, vành mũ bẻ cong xuống nhìn hắn đáng thương nói "Đây không phải chuyện em muốn nói trọng điểm, lão đại, em vào công ty anh liền nói cho em biết làm việc đều phải đánh vào trọng điểm, không thể đánh gãy khi vừa bắt đầu."
Phía trước xe thông, Phùng Tô Xuyên đã khởi động xe hừ lạnh một tiếng nói "Anh cũng đã dạy em phải học được nhìn mặt mà nói chuyện, em chẳng lẽ không nhìn ra anh hiện tại không muốn nói chuyện với em sao?"
Cậu có chút thất bại hít một hơi thật dài, thời điểm quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ có chút cảm khái nói "Em thật sự rất trân trọng cảm tình giữa chúng ta."
Phùng Tô Xuyên không nói gì, thẳng đến xuống xe đều không có bất kỳ nói chuyện, tới sân vận động, mở cửa cậu nhìn hắn nói "Phùng quản lý kinh doanh, em đi vào trước."
Phùng Tô Xuyên thoáng hòa hoãn sắc mặt lập tức trở nên âm lãnh, cậu liền không nhìn ra biểu tình mở cửa xe đi xuống.
Vào sân vận động, trên trận đấu đã tiến vào hiệp thứ ba, căng thẳng mà kích thích, cậu đứng ở phía sau nhìn trên sân mồ hôi rơi mà chạy băng băng – Vương Tuấn Khải, tâm tình dần dần bình phục.
Mấy phút đồng hồ sau, bên cạnh của cậu có đứng thêm một người, nhàn nhạt mùi nước hoa Cổ Long, không cần quay đầu cậu cũng biết là ai.
"Mới vừa giọng điệu không tốt, anh xin lỗi!" Phùng Tô Xuyên hai tay chắp sau lưng con mắt nhìn trên trận bóng rổ thấp giọng nói.
Cậu quay đầu mắt liếc thấy hắn "Có người xin lỗi như anh sao? Em là ở đây chơi bóng rổ sao? Chân thành nói xin lỗi là hẳn là phải nhìn vào mắt đối phương."
Phùng Tô Xuyên cong cong khóe miệng, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng quắc, bên trong là nhiệt tình không hề che dấu, mặt của hắn hướng #$% dựa vào nói "Ý em nói là như thế này?" (Min:ý văng tục đấy :3)
Cậu 囧, thân thủ ngăn tại trước mặt lui về phía sau, lau mồ hôi nói "Không, không phải, mới vừa như vậy rất tốt."
Phùng Tô Xuyên rũ mắt khóe miệng ngoéo ... một cái, nặn một dáng tươi cười cậu xem không hiểu, vừa định muốn mở miệng, trên trận đột nhiên vang lên tiếng cười, tận lực bồi tiếp một hồi bạo động.
Cậu nhìn sang, sau đó liền sững sờ, Vương Tuấn Khải ngã ngồi trên sân, hai tay chống chạm đất, uốn chân lên, đầu chôn thật sâu nhìn không tới biểu lộ, trái tim của cậu lập tức nghẹn cổ họng, nghe Phùng Tô Xuyên gọi cậu, cũng không còn quản hắn khỉ gió nói cái gì, nhấc chân hướng dưới khán đài bên cạnh chạy đối với hắn nói "Em đi qua nhìn xem, lát nữa nói tiếp!"
Thời điểm cậu chạy tới, anh đã được người khác nâng đứng lên chậm rãi đi về hướng khu nghỉ ngơi, cậu đi theo tới khán đài hàng thứ nhất.
Anh mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống khoảng lớn, sau khi ngồi xuống liền tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, trên mặt đã không có huyết sắc, mấy đồng nghiệp không ngừng mà hỏi thăm, thế nhưng anh lại một câu cũng không nói.
Cậu chen vào, bắt lấy Tống Dĩnh lo lắng hỏi "Làm sao vậy?"
Nghe được thanh âm của cậu, Vương Tuấn Khải liền mở mắt ra, lập tức thấy cậu, trong mắt của anh hiện lên một tia vui mừng lẫn sợ hãi, sau đó chính là thật đau đớn, thời điểm rũ mắt xuống nhẹ nói "Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, các người tiếp tục đi."
Những người khác nhìn anh đã có thể nói chuyện, lại đứng trong chốc lát tiếp tục ra sân, cậu ngồi ở bên cạnh anh nhìn Tống Dĩnh nói "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
"Thời điểm mới vừa cắt bóng Thượng Hải kia ác ý phạm quy, cố ý đụng phải quản lý kinh doanh của chúng ta, bọn họ quả thực cực kỳ quá đáng rồi, trong hiệp thứ ba đụng nhiều lần!" Tống Dĩnh thanh âm oán hận tràn đầy tức giận.
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải sắc mặt tái nhợt, một hồi khổ sở, quay đầu nhìn Tống Dĩnh nói "Đi lấy chén nước ấm, thuận tiện cầm khăn mặt sạch."
Tống Dĩnh miễn cưỡng đứng dậy lẩm bẩm "Tại sao là chị?"
Thấy cô ấy đi xa dần, cậu đưa tay đặt ở trên đùi anh nhẹ nói "Đụng vào ở đâu rồi?"
Anh lắc đầu không nói chuyện, mồ hôi lạnh trên trán như cũ bốc lên vô cùng dữ.
Cậu nóng nảy "Rốt cuộc ở đâu đau?"
Vương Tuấn Khải trợn mắt nhìn Vương Nguyên, một lát sau, khẽ cười cười, trong mắt tràn đầy yếu ớt, anh chậm rãi cúi người đem cái trán đỡ trên bàn tay cậu, nhẹ nhàng cọ xát nói "Eo sớm chặt đứt!"
Thanh âm của anh nhu nhu lộ ra nồng đậm ủy khuất, để cho cậu tấm lòng lập tức mềm thành một mảnh, nhìn Tống Dĩnh đi tới, cậu nhẹ nhàng rút tay ra phía sau thấp giọng nói "Có người tới, có thể đi không? Chúng ta trước rút lui đi, đi bệnh viện xem sao."
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy ý cười, lông mi xinh đẹp chớp chớp rồi nói "Được!"
Tiếp nhận khăn mặt cùng chén nước trong tay Tống Dĩnh, cậu vịn anh đứng lên, tại lúc thấy ánh mắt kinh ngạc của Tống Dĩnh , cậu nói nói với cô ấy "Ngày mai giải thích với chị!"
Thời điểm đi về phía cửa, cậu quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, không biết Phùng Tô Xuyên đã rời đi từ lúc nào, cậu lấy điện thoại cầm tay gửi cho hắn tin nhắn "Em muộn một chút đến công ty."
Rất nhanh thu được hắn hồi âm "Không cần."
Cậu thở dài đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, đối mặt với ánh mắt Vương Tuấn Khải hỏi thăm, cười cười vịn anh rời khỏi sân vận động.
End chap 23
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro