Chap 29: Thần bí cuồng hoan
Từ nhỏ ngõ nhỏ đi ra, Vương Tuấn Khải không lái xe, kéo cậu tới đường cái, anh mặc áo gió mỏng tối màu, khăn quàng cổ ô vuông đen quấn cổ hai vòng, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn, như minh tinh điện ảnh: đặc biệt đẹp mắt.
Tay của cậu bị anh nhẹ nhàng nắm bao trong lòng bàn tay sau đó đặt ở trong túi áo khoác ngoài , anh vuốt vuốt ngón tay của cậu, thỉnh thoảng nắn thử hoặc là kiểm tra, cử động thân mật mập mờ như vậy làm cho trong lòng của cậu ngứa một chút, dần dần nổi lên gợn sóng.
"Chúng ta đi đâu?"
"Một quán bar đặc biệt."
Cậu có chút hoang mang, "Có cái gì đặc biệt hay sao?"
Anh quay đầu khẽ vuốt cằm nhìn cậu, trong sóng mắt trong trẻo là ý cười không sót gì, "Đi thì biết."
Bởi vì ánh mắt của anh quá mức ôn nhu, đầu óc của cậu có lập tức trống không, không nói gì thêm, như một đứa ngốc ngơ ngác nhẹ gật đầu.
Vòng hai khúc cua, ở phía cuối phố cổ, cậu thấy được một căn nhà nhỏ, phía ngoài lắp đặt thiết bị cùng bên cạnh kiến trúc cổ điển hòa làm một thể, trên cửa viết sáng long lanh "BAR" , ít trầm mà thần bí.
Vào cửa lúc trước, anh cầm thật chặt tay của cậu, như là sợ hãi cậu đột nhiên biến mất giống nhau, cậu quay đầu, trên mặt của anh như cũ là cười ôn hòa, nhưng lại có vẻ có chút ưu thương.
Đây là một rất quán bar an tĩnh, không huyên náo, ngọn đèn nhu hòa, trên sân khấu nho nhỏ một người đàn ông ôm guitar của hắn nhẹ giọng đàn hát , rất gợi cảm lộ ra chút tang thương thanh âm, giai điệu, nhịp điệu ưu mỹ, cậu chưa từng nghe qua.
Ngồi ở bên quầy bar, Vương Tuấn Khải chọn một ly cốc-tai, giúp cậu kêu nước trái cây.
"Người hát chính là King, một ca sĩ quán bar rất có tài hoa , tất cả bài hát của hắn đều là tự sáng tác ." anh cúi người bên tai cậu nói nhỏ, ánh mắt lại là nhìn về phía trên đài, khi ánh mắt chàng trai quay tới, anh bưng ly rượu lên làm động tác mời rượu, chàng trai đôi mắt thâm thúy sáng lên một cái, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục ca hát, ánh mắt của hắn dị thường chuyên chú, tựa như chung quanh hết thảy cũng không tồn tại, hắn chỉ là vì chính mình hát mà thôi.
"Này! Không phải nói hôm nay không rảnh đấy hay sao?" Một người đàn ông mái tóc dài có chút béo đi tới, cánh tay khoác lên bờ vai Vương Tuấn Khải chào hỏi như quen anh.
Anh không nói chuyện, mím môi cười nhìn cậu liếc mắt một cái.
Gã mập lướt qua anh nhìn lại, hơi sững sờ , nở nụ cười, "Vương Nguyên?"
Cậu kinh ngạc, nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải, cười gật đầu, "Xin chào."
Gã mập nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Anh, "Nửa giờ nữa bắt đầu tiệc, chiếu cố tốt cậu ấy."
Anh cười gật đầu, chờ hắn sau khi rời đi, nói với cậu: "Ông chủ của nơi này, bọn anh gọi hắn Béo ca."
Cậu nghiêng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt của anh che 1 tầng nhàn nhạt quang ảnh, mang theo chút ít cậu nhìn không hiểu tâm tình, cậu cuối cùng cảm thấy đêm nay anh rất khác, nhưng cụ thể ở đâu khác lại nói không ra, chỉ là cảm giác trên người anh tựa như quán bar này giống nhau lộ ra một cổ sắc thái thần bí.
Anh mới vừa nói rất chính xác "Bọn anh" , hiển nhiên anh tại đây là khách quen, còn có một đám bằng hữu, mà chút ít cậu chưa từng nghe anh nói tới, cậu nghĩ Thiên Tỷ sợ rằng cũng không biết trong thành phố này anh rõ ràng còn có mấy người bạn kia.
Cậu nhìn bên mặt anh dưới ánh đèn im im lặng lặng, cảm thấy có chút lạ lẫm.
Cả trong quán bar đèn chậm rãi tối xuống, trên sân khấu xuất hiện một điểm sáng, Vương Tuấn Khải đặt ly rượu xuống đứng lên, đi đến đằng sau cậu, vươn tay đem cậu ôm trong ngực, cậu hung hăng run lên một cái, anh đem cái cằm đặt ở trên vai của cậu, nói: "Trên khán đài."
Thanh âm của anh rất nhẹ rất nhu, như là mang theo một loại ma lực cậu không cách nào kháng cự , cậu ngoan ngoãn quay đầu nhìn về phía trung tâm sân khấu, sau đó liền bịt miệng lại.
Sân khấu mới vừa trống trơn hiện tại đã đứng đầy người, chính xác ra là đứng đầy đàn ông, hơn nữa là từng đôi từng đôi , trong quán rượu mở bản nhạc êm dịu, đám người bên trên đài theo âm nhạc khiêu vũ, gắt gao ôm nhau, mà càng nhiều hoảng hốt hơn như hôn nồng nhiệt .
Như vậy một màn trực tiếp đem cậu năng lực không tự hỏi, cậu chỉ có thể trợn tròn tròng mắt ngơ ngác nhìn, thân thể lại bắt đầu run rẩy.
Anh ôm thật chặt cậu, anh cũng không có nhìn về phía sân khấu, mà là đem mặt chôn ở cổ của cậu nhẹ nhàng cọ .
Âm nhạc tạm dừng, cả quán bar lâm vào một mảnh đen tối, vài giây sau, các nơi vắng vẻ chậm rãi sáng lên một ngọn nến, đám người bên trên sân khấu đã tán đi, người đàn ông vừa nãy chơi guitar ôm đàn một lần nữa đi tới, hắn ngồi ở giáp ranh sân khấu , như cũ là nhẹ giọng đàn hát , nhưng là ánh mắt lại là nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, ánh mắt tràn ngập thâm tình lại mang theo ưu thương.
"Đây là một quán bar đồng tính luyến ái, những người ở nơi này có đã kết hôn sống chết, có đang cùng bạn gái tình yêu cuồng nhiệt, bọn hắn không có biện pháp nói cho người khác bí mật trong nội tâm che dấu, cũng không cách nào phóng túng chính mình rơi vào tay giặc, trên thực tế hàng năm bọn hắn chỉ dung túng chính mình một lần, ngay tại tối nay, bọn hắn buông xuống tất cả gánh nặng, không có bất kỳ băn khoăn đi phóng thích tình cảm của mình." Vương Tuấn Khải thanh âm nhàn nhạt, như là theo chỗ thật xa truyền đến.
Cậu quay đầu nhìn anh, trong mắt tràn ngập khiếp sợ cùng khủng hoảng.
Anh gối lên trên vai của cậu nhìn ánh mắt của cậu, sau đó liền nở nụ cười.
"Đồ ngốc, đương nhiên anh không phải giống như họ."
Cậu thở dài một hơi, nghe được anh tiếp tục mở miệng: "Hàng năm như hôm nay, anh đều cảm giác mình nhịn không nổi đi, trong đầu của anh khống chế không nổi nhiều lần nhớ lại năm đó với em một chỗ, một lần lại một lần, khiến anh cơ hồ nổi điên."
Cậu dẫn thở ra một hơi, tâm tràn đầy đau đớn.
Anh ôm cậu chặt hơn, giống như là muốn đem cậu tiến vào nhập thân trong cơ thể.
"Bọn hắn so với anh hạnh phúc hơn, ... ít nhất ... có thể đem yêu giấu sâu ở đáy lòng, mà anh không có tư cách này, anh cảm thấy được yêu em đều là làm khổ em, Nguyên Nguyên, anh rất thống khổ."
Hốc mắt cậu đỏ, câu này của anh "Anh rất thống khổ" khiến cho cậu có cảm giác bị lăng trì, đau lòng đến cơ hồ không cách nào thừa nhận.
Cậu ôm lấy cánh tay của anh, nhẹ nói: "Mấy năm ở nước Mĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Anh không nói chuyện, chỉ là không ngừng lắc đầu, môi của anh áp vào cổ của cậu, run nhè nhẹ.
"Ngay cả em cũng không thể nói sao?"
Anh trầm mặc như trước , cổ của cậu cảm giác được một chút ẩm ướt , nghe được thanh âm khàn khàn: "Nguyên Nguyên, em không biết anh dùng bao dũng khí mới quyết định trở về tìm em, anh thật sự vô cùng yêu em! Em nhất định phải hạnh phúc!"
Cậu nhắm mắt lại, tùy ý nước mắt chảy xuống, mấy câu anh nói ra mang theo nghẹn ngào, mà nghe vào lỗ tai cậu lộ ra bất lực cùng tuyệt vọng.
Sau đó, trong lòng của cậu liền vang lên một thanh âm: tha thứ cho anh, tuy rằng tổn thương của anh hại mình, nhưng trải qua cũng chẳng hề hơn mình, anh vứt bỏ mình nhất định có bất đắc dĩ, hơn nữa về sau mỗi ngày đều đã bị lương tâm khiển trách, anh yêu mình cũng đã yêu đến tuyệt vọng, trừng phạt như vậy đã đủ rồi không phải sao? Trong biển người mênh mông có thể gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau là không dễ dàng cỡ nào a,Vương Nguyên mày so với anh ấy kiên cường, cho nên dũng cảm đi yêu đi!
Mọi người xung quanh bắt đầu vui vẻ đến điên cuồng, âm nhạc từ lâu đổi thành nhạc jazz, cậu chỗ cổ ẩm ướt càng ngày càng nhiều, ôm lấy cánh tay của cậu không có chút nào buông lỏng, cậu tay xoa gò má chàng trai sau lưng, nhè nhẹ lau sạch mặt trên dòng nước mắt.
Anh nâng đầu, bờ môi áp vào lòng bàn tay của cậu từng li từng tí địa hôn nhẹ.
Lâu sau, cậu nói: "Em cùng Phùng Tô Xuyên đã chia tay."
Ôm lấy thân thể của cậu cứng lại, một lúc sau, Vương Tuấn Khải dời bờ vai của cậu, cặp mắt sâu đen bóng kia quyến luyến cùng không muốn, tay lạnh thấp hơn nhiệt độ bình thường trên mặt của cậu nhẹ nhàng di lên, cuối cùng dừng ở cằm của cậu nhẹ nhàng nắm, cậu còn đang tinh thần hoảng hốt , anh xoay người chậm rãi hôn lên môi của cậu, anh hôn đến vô cùng nâng niu, mềm mại ẩm ướt xúc cảm làm cậu lòng dần dần buộc chặt, cậu không có đáp lại, chỉ là bị động nhận lấy, mà đầu lưỡi anh cũng chỉ dừng lại ở trên bờ môi của cậu không có tiến một bước, một lúc lâu sau, anh đứng thẳng người lần nữa ôm lấy cậu, mặt của cậu áp vào nơi trái tim của anh, nơi ấy nhảy lên tần suất chậm rãi!
Từ quán bar đi ra đã tới gần nửa đêm, đi qua gió lạnh làm cậu toàn thân run lên chút, Vương Tuấn Khải lập tức xoay người đem cậu kéo vào trong ngực.
"Lạnh không?"
Cậu lắc đầu, nhìn lồng ngực cứng rắn trước mắt, lòng bịch bịch nhảy lên.
Anh nâng lên mặt của cậu, hôn một chút trán của cậu, quay người ngồi xổm xuống đi.
Cậu có chút quýnh, "Anh làm gì thế?"
"Lên đi, anh cõng em!"
Cậu vội vàng lui về phía sau hai bước, "Không cần phải vậy đâu, em tốt lắm tại sao khiến anh cõng chứ."
Anh quay đầu, cười đến vô cùng ôn nhu, "Lưng cõng em cùng nhau nghênh đón lễ Giáng Sinh!"
Cậu mím môi nhìn anh vài giây, đi tới bò trên lưng của anh, đỏ mặt một mảnh.
Anh đứng người lên, cười khẽ hai tiếng.
Cậu ôm cổ của anh nói: "Cười cái gì?"
"Cậu nhóc béo!"
Cậu che miệng lại cười khanh khách, một lần nữa ôm sát cổ của anh, đem mặt chôn ở khăn quàng cổ , nghe trên người anh hương vị làm cậu quyến luyến tâm chỉ còn lại có điềm mật, ngọt ngào.
Đi hai con đường, anh hôn một chút gương mặt của cô, nói: "Buổi tối tiệc rượu làm bạn gái anh đi."
Cậu trên lưng anh hướng lên trên trèo, "Em đã đáp ứng quản lý của em rồi."
"Thoái thác hắn!"
Cậu liếc mắt, "Sao có thể chứ! Đắc tội hắn, em về sau liền không có một ngày tốt lành trôi qua đâu."
Anh đứng lại, quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt ủy khuất, "Anh đây làm sao bây giờ?"
Cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười hì hì nói: "Nhiều yêu cầu như vậy, anh tùy tiện đáp ứng một cái thì tốt quá rồi!"
Anh hé mắt, "Còn dám nói? ! Toàn những chuyện vớ vẩn, cẩn thận sau này anh thu phục em!"
Cậu le lưỡi, không có phản bác, một lát sau cậu nói: "Nếu không mời Tống Dĩnh làm bạn gái đi?"
"Tại sao là chị ấy?"
"Chị ấy uy hiếp chứ sao."
Anh bật người cứ vui vẻ rồi, "Em còn rất giảo hoạt, coi như hết, anh ứng phó không được."
Cậu đem mặt tiến đến trước mắt anh, "Vậy anh không phải muốn chiếc bóng cô đơn? Đáng thương quá ah!"
Anh mặt không thay đổi nói: "Em có thể lại lần nữa nhìn cho hả hê một chút!"
Cậu mở trừng hai mắt ngậm miệng lại, gối lên trên bờ vai anh gầy gò nhìn trời trăng sáng, cười khe khẽ.
Lúc này đây cậu vững tin chính mình rốt cục bắt lấy được hạnh phúc, bốn năm chờ đợi, từng đã là đau xót gần chết, đều bù không được một câu "Anh yêu em!" đã từng bỏ qua, may mắn tình yêu còn tiếp tục, anh không đính hôn, cũng không có vị hôn thê nào đó, trở lại tới tìm cậu, mà cậu như cũ yêu anh, vậy cùng một chỗ thôi.Cậu tin tưởng cuối cùng có một ngày anh sẽ đối với cô mở rộng cửa lòng, nói cho cậu biết tại Mĩ bốn năm kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
End chap 29
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro