Chap 4: Cảm giác động tâm
Anh uống vài ngụm nước xong mới nói:
-Sao em không tiếp điện thoại?.
Cậu sững sờ, lấy điện thoại di động ra, 12 cuộc gọi nhỡ, có hắn, cũng có cả Hạ Tử Phi
-Tôi để chế độ im lặng nên không biết, anh tìm tôi có chuyện gì sao?
-Buổi chiều không phải em nói lên trên đấy tự học sao? Như thế nào lại chạy ra đây?
-Ở đây hoàn cảnh tốt, lại có âm nhạc, không khí thoải mái.
Vương Tuấn Khải trợn mắt lên nhìn cậu một cái, một lát sau nói:
-Em gặp bọn họ?
-Người nào?
-Giả bộ?!
-Tôi không có, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?
-Tiếu Triết cùng bạn gái hắn, em thấy rồi đúng không?
Cậu cúi đầu lẳng lặng uống nước, qua vài giây đồng hồ nhìn anh khẽ gật đầu một cái:
-Anh đã sớm biết phải không?
Vương Tuấn Khải không nói chuyện yết hầu giật giật, cả hai cùng lâm vào trầm mặc.
Cậu cười cười:
-Không có việc gì, biết thì biết, tôi cũng sẽ không trách anh, tôi hiện tại cũng biết.
Anh ngẩng đầu,ánh mắt sâu kín nhìn cậu, mím môi nói thật nhỏ:
-Anh đầu tuần mới biết được, hắn cùng nữ sinh này sẽ không yêu được lâu, em đừng đau khổ quá.
Cậu tiếp tục cười :
-Tôi không có đau khổ, anh xem từ trưa đến giờ tôi đọc được nhiều sách như vậy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Vương Tuấn Khải cười nhàn nhạt nhìn cậu, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, cười nhạo nói:
-Sớm biết em không thương tâm như vậy, anh sẽ không phải mất công mà đi tìm em!
Cậu lay tóc không hiểu nhìn anh: Anh tìm tôi có chuyện gì?
Lông mi của anh rung lên, hạ tầm mắt xuống, có chút không được tự nhiên nói:
-Không có gì, Tử Phiii nói sợ em nghĩ không thông, bắt tôi nhất định phải tìm ra em!
Cậu phụt hết đồ uống trong mồm, nở nụ cười: "Anh mới nghĩ không thông, tôi có yếu ớt như vậy sao?
Anh cúi đầu thanh âm rầu rĩ lẩm bẩm:
-Ai có thể nghĩ đến nội tâm em lại cứng rắn như vậy, hại anh chạy đến chân đều gãy ra cả rồi.
Cậu sửng sốt một chút: "Đúng rồi làm sao anh biết tôi ở chỗ này?
Anh cắn ống hút nói mơ hồ không rõ:
-Em lần nào tâm tình không tốt đều hướng bên này mà chạy, trước kia không phải em rất thích ở trên cầu Thiên Kiều đó sao?Hôm nay nghĩ như thế nào lại chạy đến KFC ngồi?
Cậu cười anh:
-Trời lạnh như vậy tôi lên trên đó tìm gió lạnh sao?Mà mấy cái ngã tư này có 10 cửa hàng KFC, anh cũng thật là may mắn tìm ra tôi!
Anh ngẩng đầu biểu lộ có chút dữ tợn: "Cái gì mà may mắn, tôi là đi từng hàng từng hàng một tìm em đó!"
Cậu kinh ngạc nhìn anh, thế nhưng anh lại là có chút quẫn bách quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thái độ quật cường bướng bỉnh mà đáng yêu.
Cậu cười vỗ vỗ bờ vai của anh nói:
-Không nghĩ tới anh quan tâm tôi như vậy, tôi rất cảm động.
Hành động của cậu làm thân thể anh căng cứng lại, thần sắc thoáng dịu xuống " Khi nào thì đi, anh chết đối rồi".
-Tôi thỉnh cầu anh, ăn ở chỗ này được rồi!
Anh chán ghét nhìn chung quanh, khó chịu mở miệng:
-Anh mới không thèm ăn những thứ này, đồ ăn không tốt cho sức khỏe, anh muốn ăn cơm, anh muốn ăn canh.
Cậu hé miệng cười đem sách thu thập xong, đứng dậy lôi kéo cánh tay của hắn:
-Được rồi, chúng ta đi ăn cơm, đi ăn canh, thế này được chưa hả, thật là một Thiếu gia lớn đầu khó chiều!
Anh không phản bác,cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên những ngón tay thon dài đang nắm lấy ống tay áo của anh, thần sắc hiện lên có chút mê man mờ mịt.
Anh khẽ lắc đầu,nói: "Đi thôi".
Bọn họ đi tới một nhà hàng có kiến trúc không tệ.Anh ăn rất ít,nhưng không ngừng thúc giục cậu ăn nhiều, bất quá cuối cùng là thừa lại hơn một nửa, cậu mắng anh lãng phí, anh miễn cưỡng mà cười cười không có cãi lại, tinh thần không ảnh hưởng đến bộ dạng của anh.
Sau khi ăn xong cậu và anh thuê xe trở về trường học, anh đưa cậu về ký túc xá rồi mới rời đi, thoạt nhìn rất mệt, cậu cảm thấy có chút áy náy, nghĩ về sau sẽ đối đãi với anh ân cần hơn một chút.
Trở lại ký túc xá, cậu liền nhận được điện thoại của Hạ Tử Phi, cùng hắn hàn huyên hồi lâu, về chuyện tình cảm của cậu hắn không có cách nào an ủi được, chỉ nói cậu quên đi, bởi vì Tiếu Triết sau khi tốt nghiệp sẽ xuất ngoại.
Sau khi nghe xong, cậu liền trở lại bình thường, đã định chia lìa, không bắt đầu mới là lựa chọn tốt nhất.
Ngày hôm sau, tại phòng học nhỏ bên ngoài cậu đụng phải Hạ Tử Phi, hắn ôm bờ vai của cậu như một huynh trưởng, vỗ vỗ xem như an ủi.
cậu cười cười, đã sớm đem bi thương giải tỏa.
Không nhìn thấy Vương Tuấn Khải,cậu hỏi:
-Vương Tuấn Khải đâu? Tưởng hắn yêu nhất Tiểu Kiều khóa này sao giờ không tới?
Tiểu Kiều là cô giáo Anh ngữ của họ, chỉ so với bọn họ lớn hơn hai ba tuổi, Rất xinh đẹp, thanh âm nói chuyện ôn nhu, cơ hồ là tình nhân trong mộng của tất cả các nam sinh trong lớp, bởi vì Vương Tuấn Khải phát âm tiếng Anh đặc biệt chuẩn, cho nên sư phụ Tiểu Kiều rất thích anh.
Đến khi tìm được chỗ ngồi xuống, Hạ Tử Phi nói:
-Hắn nói trong người không thoải mái, hai người ngày hôm qua đi nơi nào, tại sao hắn trở về mà người bắt đầu nóng lên?
-Cũng không đi nơi nào a~,ngồi tại KFC một lúc, sau đó đi ăn cơm.
-Vậy hắn nói cái gì cầu Thiên Kiều, đoán không chừng là nóng đến hỏng đầu rồi!
Cậu khẽ giật mình, lòng có cảm giác rất kỳ quái, rất mơ hồ, rất mông lung, không thể nắm bắt được.
Sau khi tan học, Hạ Tử Phi mời cậu ăn cơm, bên ngoài trường học có tiệm cơm nhỏ 'Thầm Mến' cũng khá ngon.
Hắn rót một cốc bia kính cậu, nhìn cậu nói:
-Chúc mừng em rốt cục cũng thoát khỏi tình trạng thầm mến.
Cậu cười hắn không phúc hậu, cậu cầm một cốc lên uống, qua một lúc nói:
-Tuy rằng hiện tại nghĩ đến Tiếu Triết em còn cảm thấy khổ sở,nhưng em nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày em sẽ quên được.
Hắn nói:
-Bi thương không đáng sợ, đáng sợ chính là không dám đối mặt, hôm nay em có thể như vậy bình tĩnh nói ra tên của hắn,hết thảy đều đã đi qua.
Cậu cười cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi ăn xong,trên đường trở lại trường học hắn nói: Vương Nguyên,tôi đang theo đuổi Yến Tử.
Cậu kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt hắn không thể che dấu niềm tin vô cùng kiên định.
-Cô ấy không phải có bạn trai rồi sao?
-Chia tay rồi, tuần đầu vừa chia tay xong,ngày mai anh hẹn cô ấy cùng nhau về nhà,sẽ hướng cô ấy thổ lộ.
Cậu nhìn hắn rất dùng sức gật đầu "Chúc anh may mắn".
Hắn cười cười, dáng điệu tiêu sái "Muốn em giúp một việc"
-Nói?
-Buổi chiều đội đá bóng cần huấn luyện, giúp tôi chọn quà cho cô ấy.
-Quà chính tay mình chọn mới có thành ý.
-Tôi tin tưởng thành ý của em và thành ý của tôi là giống nhau.
"........"
Trở lại ký túc xá, cậu nghĩ muốn gọi điện cho Vương Tuấn Khải.
-Alo? Vương Nguyên?_Anh như là vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm có chút khàn khàn.
-Nghe Hạ Tử Phi nói anh bị sốt, không sao chứ?
-Không có việc gì, em chừng nào thì thì ra ngoài?
-Cái gì?
-Tử Phi nói em giúp hắn mua quà, em định khi nào thì đi?
-Bây giờ đi.
-Anh đi cùng em, 10 phút sau xuống lầu.
Nói xong, anh liền cúp điện thoại, cậu ngây người mất vài giây đồng hồ, mới bắt đầu chuẩn bị.
Cậu đi xuống lầu, từ xa nhìn thấy anh mặc một chiếc áo lông dày màu trắng, khăn quàng cổ màu đen cơ hồ che khuất hết nửa khuôn mặt của anh, hai tay của anh đặt trong túi áo, cúi đầu đá đá mấy hòn sỏi (Tự Kỷ), những sợi tóc đen theo động tác của anh mà lộn xộn.Sau buổi trưa, ánh mặt trời chiếu rọi xuống gương mặt anh.Tuy rằng anh ăn mặc có vẻ có chút mập mạp, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới thân hình cao 1m8 của anh, cùng ngũ quan anh tuấn đưa tới chút mị hoặc.
Huống hồ anh là Vương Tuấn Khải, là vương tử trong lòng tất cả các nữ sinh.
Đến khi chờ có chút không kiên nhẫn, anh ngẩng đầu nhìn lại, thấy cậu, trong nháy mắt trên gương mặt anh xuất hiện một nụ cười sáng lạn.
Đôi mắt kia thật xinh đẹp, con ngươi đen chứa một loại thanh tịnh không chút tạp niệm, lông mi có chút rung động, lúc ánh mắt chạm nhau, cậu cảm nhận rõ trái tim mình đang đập thình thịch, lòng rạo rực.
Tuy rằng cậu cực không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói anh đích thật là một bé trai to xác đẹp trai nhất, thiếu niên 21 tuổi vẫn có thể xưng là bé trai mà.
Trên thực tế, cậu vẫn luôn cảm thấy anh chính xác là một hài tử chưa trưởng thành!
Ra khỏi cổng trường, anh rất tự nhiên vươn cánh tay muốn đón xe, cậu níu lại ống tay áo của anh nói:
-Đừng xa xỉ như vậy, hiếm khi khí trời tốt như vậy, ngồi xe công cộng sẽ rất thú vị nha!
Anh nhìn chằm chằm ngón tay của cậu đến vài giây, nhếch miệng cười cười, gật đầu, sau đó cầm lấy cổ tay của cậu hướng phía trạm xe đi đến.
Anh trên mặt đều là ý cười nhàn nhạt, cũng không biết có phải ảo giác không, cậu nhìn thấy lỗ tai của anh có màu hồng nhạt.Ngón tay của anh trắng nõn thon dài, cậu có thể cảm giác anh nắm tay cậu độ mạnh vừa phải,tuy rằng ngày thường theo chân bọn họ cũng đều là tùy tiện, kề vai sát cánh và vân vân cũng thường có, nhưng như vậy, cổ tay bị lôi kéo vẫn khiến cậu cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Ngay tại thời điểm cậu đang do dự không biết có nên rút tay ra không, anh đã buông ra, anh đi qua xem trạm xe, cậu sờ lên chỗ vừa bị anh nắm, đưa tay bỏ vào túi áo.
Không phải giờ cao điểm cũng không phải cuối tuần, người đi không nhiều lắm, 2 người ở phía sắp xếp chỗ ngồi xuống, anh ngồi cạnh cửa sổ, anh vừa lên xe liền đem đầu chuyển hướng ra ngoài của sổ, bên mặt đường cong tinh xảo đến hoàn mỹ, cậu nhìn có chút ngây người.
Thấy anh ho nhẹ vài tiếng trầm thấp, cậu vội vàng dời đi ánh mắt nhìn về phía trước.
Anh quay đầu nhíu nhíu mày xoay người che miệng có chút dồn dập ho lên.
Cậu có chút lo lắng vỗ phía sau lưng của anh thấp giọng hỏi:
-Thật sự cần phải nghỉ ngơi!
Anh khoát khoát tay,lại gúc người trong chốc lát rồi mới ngồi dậy, trên trán đã đổ chút ít mồ hôi.
Anh nói:
-Không có việc gì, không khí trong xe không tốt, xuống xe thì ổn thôi.
-Mùa này cảm cúm thật nghiêm trọng, thật không nỡ kéo anh đi ra, chốc lát trở về đi bệnh viện xem một chút đi.
Anh xem cậu, ánh mắt lấp lánh, một lát sau quay mặt đi giận dỗi nói:
-Vương Nguyên, em đối với bọn hắn cũng tốt như vậy sao?
-Người nào?_Cậu khó hiểu.
-Tử Phi, Khương Dương!
Cậu cười khẽ "Đương nhiên, đều là huynh đệ tốt.
-Nhưng em đối với anh không tốt nhất!_Anh như cũ nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt có chút nhàn nhạt cô đơn.
-Vì sao nói như vậy?
-Em năm thứ nhất đại học cho bọn hắn mỗi người một cái radio, không cho anh.
Cậu sững sờ ngơ ngác một chút, cắn cắn bờ môi nhẹ nhàng nói:
-Anh không phải lúc ấy vội vàng yêu đương sao? Tôi nghĩ rằng anh không cần.
Anh đem mặt triệt để chuyển hướng ngoài của sổ, lấy khăn quàng cổ che kín mặt, cậu nhìn anh trong chốc lát, nói thật nhỏ: "Thật xin lỗi".
Thẳng đến hi xuống xe anh một câu cũng không nói, cậu và anh một trước một sau đi tới, tại lúc cậu cho là anh có khả năng trực tiếp sẽ thuê xe trở về, anh đột nhiên quay người hướng cậu cười cười, không có ưu thương cũng không có cô đơn, lại là cái loại tươi cười sáng sủa, sau đó cánh tay khoác lên bả vai cậu nói:
-Em chuẩn bị cho bạn gái tương lai của Tử Phi món quà gì?
Không có một tia khúc mắc, như là căn bản chưa từng có vẻ mặt không vui kia.
Khi đó cậu cũng không biết, chỉ thở dài một hơi, sau này mỗi khi anh nhanh chóng che dấu tâm tình thay vào bằng tươi cười như vậy, lòng cậu đều rất đau.
End chap 4
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro