Chap 48: Tình cảm luân hồi
Giữa tháng tư, công ty tổ chức du lịch, 5 ngày bốn đêm du lịch Hải Nam, tất cả các ngành cùng đi, cậu và Phùng Tô Xuyên không thể đồng thời cùng đi, hắn là nhóm đầu tiên, cậu là nhóm thứ hai, nhưng hắn dùng công việc bận quá không đi, lẽ ra cậu cũng ý định không đi, mà khi danh sách công bố đúng lúc Tuấn Khải lại nhắn tin weibo với cậu: ''Chúng ta cùng một nhóm.''
Xuyên qua màn hình máy vi tính lạnh như băng, cậu tựa hồ có thể chứng kiến bộ dạng anh cõi lòng đầy chờ mong, cắn môi nghĩ nghĩ, nói: '' đúng vậy a!''
Sau khi nhắn xong, cậu lại áo não cảm giác mình thật là không có tiền đồ!
Sáng thứ sáu trời còn chưa sáng, xe buýt du lịch liền từ công ty xuất phát đi sân bay, kiểm an đăng ký, ngồi hai giờ trên máy bay, đến hải khẩu đã giữa trưa hơn một giờ, hướng dẫn du lịch tiếp mọi người.lăn đi lăn lại cuối cùng sau khoảng nửa giờ mới đến được khách sạn.
Cậu cùng Tống Dĩnh một phòng, Tuấn Khải một mình ở một phòng.
Dàn xếp tốt vẫn chưa tới thời gian ăn cơm, rất nhiều người đi bơi lội, Tống Dĩnh cầm áo tắm hào hứng rời khỏi phòng, cậu tắm rửa qua, thay đổi quần áo đứng ở trên ban công hứng gió.
Phòng bọn cậu ở là hướng ra ngoài cảnh biển, đứng ở trên ban công có thể rất rõ ràng thấy cách đó không xa biển rộng, rộng lớn bao la bát ngát, không có một tí ô nhiễm, rất sạch sẽ, rất đẹp, bầu trời chính là một màu xanh đậm, mặt trên nổi lơ lửng những đám mây màu trắng hình dạng khác nhau, khung cảnh thuần khiết như là có thể làm sạch tâm hồn, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Thời điểm tiếng đập cửa vang lên, cậu trong lòng thở dài một hơi, mở cửa đi ra bên ngoài nhìn thấy một chàng trai 1 thân màu trắng, tác phong nhanh nhẹn, cười cười " Em đoán là anh."
Tuấn Khải rũ mắt cười cười, "Anh có thể nói đây là thần giao cách cảm không?"
Cậu trừng mắt liếc anh một cái, " Sao anh không đi bơi?"
" không muốn đi." anh đi đến sân thượng, ghé trên lan can nhìn vào phương xa, dừng lại vài giây đồng hồ, quay đầu nhìn cậu, " có muốn đi dạo bờ biển một chút không?"
Cậu kinh ngạc " Bây giờ? nhưng cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi."
Tuấn Khải chuyển người, miễn cưỡng tựa ở trên lan can, mặt trời lặn dư âm nắng chiều hắt chiếu lại đây, vây quanh thân anh là 1 vầng sáng mông lung, cùng nét mặt ôn hòa trên khuôn mặt anh hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, hoàn mỹ đến không nói ra được.
Anh thản nhiên cười, "Dưới trời chiều biển rộng rất đẹp, thời gian cũng rất ngắn ngủi, cách cơm tối còn có 40′, vậy là đủ rồi."
Cậu có chút thất thần gật đầu, lúc xoay người, nhẹ nhàng che che chỗ ngực, bên trong cái vật nhỏ kia nhảy lên có chút dị thường .
Anh nói không sai, dưới trời chiều biển rộng đích xác rất đẹp, đường chân trời một mảnh màu vỏ quýt đem biển cùng trời như hợp lại, hoành tráng mỹ lệ!
Cậu và anh đi đến bờ biển, tìm một chỗ bãi cát sóng vai ngồi.
Cậu xoay người ôm chân nhìn về phía phương xa, mà anh đưa hai tay về phía sau tại trên bờ cát lẳng lặng yên nhìn dừng ở cậu.
Cho dù như vậy an bình biển rộng, cũng dần che phủ đi tâm càng ngày càng mãnh liệt xao động, cậu bị ánh mắt nóng rực sau lưng kia nhìn chằm chằm gò má một hồi nóng lên.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, để che dấu tâm tình rối loạn cậu tính mở miệng: " Trở về thôi."
Quay đầu đồng thời, chàng trai bên cạnh thõng xuống mí mắt, lời nói ra đến miệng liền bị chặn ở cổ họng, anh không nói chuyện, vài giây sau, cánh tay kê lót dưới đầu, chậm rãi nằm xuống, sau đó mới nhìn hướng cậu, trong ánh mắt đã bình tĩnh không có sóng, ẩn chứa ý cười, "Em đi về trước đi, anh ở lại chốc lát."
Khẽ gật đầu một cái, cậu đứng dậy rời đi, đi ra một khoảng cách phía sau, quay đầu lại, một tia ánh chiều tà cuối cùng vừa vặn biến mất, trên bờ cát lập tức lâm vào một mảnh u ám, Tuấn Khải như cũ hai chân co lên ngửa mặt nằm, cậu nhìn không thấy thái độ anh, nhưng lại có thể cảm giác được bao phủ tại chung quanh anh nhàn nhạt ưu thương.
Lòng, lại đau, hơn nữa càng thêm rõ ràng.
Bữa tối không gặp Tuấn Khải, sau khi ăn xong, cậu cùng Tống Dĩnh đi bờ biển.
Ban đêm gió biển có chút lớn, một luồng vằn sóng nước nhộn nhạo, dưới ánh trăng làm nổi bật màu xanh đâm sâu kín của khu rừng, hít sâu một hơi, trong phổi tràn đầy đều là mằn mặn vị nước biển.
" lão đại của bọn chị!" Tống Dĩnh bắt lấy cánh tay của cậu, có chút kích động thấp giọng hô.
Cách đó không xa một bóng dáng màu trắng ngồi ở trên bờ cát, phía sau lưng có chút cong lên ôm hai chân, thời điểm trời nổi gió đem quần áo của anh có chút phiêu phiêu, quanh thân hình có vẻ có chút đơn bạc.
Cậu không nói chuyện, dừng bước lẳng lặng chăm chú nhìn anh, cậu không rõ đã bao lâu như vậy không kiêng nể gì cả mà nhìn anh, mặc dù chỉ là một cái bóng lưng.
Lần nữa gặp lại, bàng hoàng do dự, cả 2 cuối cùng vẫn bỏ lỡ, mà cậu quyết định từ bỏ, dùng lãnh đạm hờ hững ngăn tất cả ôn nhu cùng tấm lòng của anh, chỉ là không muốn lại lần nữa bị thương tổn, cũng không dám đi suy nghĩ sâu xa anh bị thương sâu đậm thế nào.
Trong mắt của anh ẩn nhẫn vào trong nội tâm của cậu va cham vào bộ phận mềm mại nhất, thỉnh thoảng sẽ đau, cách anh càng gần đau càng lợi hại.
Những kí ức đã muốn chôn giấu, bây giờ đau lòng đến tột cùng là vì sao?
Có lẽ là anh miễn cưỡng cười vui ở dưới bóng cô đơn cùng ưu thương, cũng có lẽ là anh săn sóc bị cậu lần lượt cự tuyệt vì bất đắc dĩ, cậu tìm không thấy đáp án.
Đang suy nghĩ bỗng bị thanh âm bất mãn của Tống Dĩnh cắt ngang, " đó là Lưu Lâm đúng không? rốt cục cơ hội cũng đến với cô ấy, Vương Nguyên, đi, chúng ta cũng đi qua."
Hiện ra trước mắt cậu là một người mặc quần siêu ngắn, chiếc áo bó sát người làm nổi lên bóng dáng nhỏ nhắn, cậu mím môi cười cười, níu lại cánh tay Tống Dĩnh, " tuấn nam mỹ nữ, dưới ánh trăng mập mờ, chị đi qua mắt đảo loạn cái gì?"
Tống Dĩnh quệt mồm, lưu luyến nhìn lại mấy lần, đi theo cậu quay người.
Dọc theo bờ biển đi ra một khoảng cách phía sau, cậu quay đầu nhìn thoáng qua, Tuấn Khải đã muốn đứng dậy, cùng Lưu Lâm song song đứng nhìn về phía phương xa, không biết vì cái gì, cậu cảm thấy được mặc kệ người nào cùng anh đứng chung một chỗ đều rất hài hòa, ngoại trừ chính cậu.
" Vương Nguyên, hỏi em một vấn đề." Tống Dĩnh nhìn chằm chằm cậu như có điều suy nghĩ nói.
Cậu thu hồi ánh mắt, chuyển hướng cô nàng, "Sao?"
" em cùng lão đại bọn chị rốt cuộc là quan hệ như thế nào?"
" bạn học thời đại học." cậu cười nhẹ trả lời.
" lừa gạt quỷ! hai ngươi nhìn nhau ánh mắt đều không đúng nha, rất mờ ám."
Có lẽ là chung quanh không khí ướt át quá mức mê người, cậu thậm chí có thể thổ lộ hết dục vọng, lôi kéo cô ấy ngồi trên bờ cát, nghiêng đầu nở nụ cười, " Sao có cái gì không đúng à?"
Tống Dĩnh híp mắt nghĩ nghĩ, nói: " mỗi lần chỉ cần em xuất hiện ở văn phòng bọn chị, ánh mắt của hắn sẽ sáng ngời, khóe miệng lại còn sẽ theo đó mà giơ lên, trên mặt vẻ vui mừng đều không thể che hết, giống như là thầm mến em, nhìn thấy đối tượng trong lòng mà mình ngưỡng mộ, cả bộ mặt biểu lộ đều trở nên nhu hòa."
Cậu PHỤT liền nở nụ cười, " chị có quan sát rất cẩn thận"
Tống Dĩnh hừ lạnh một tiếng, " em a, đặc biệt cần ăn đòn, như là có người nợ em 1 trăm vạn vậy, ánh mắt lạnh có thể đem người đông chết, nhìn lão đại bọn chị đẹp trai trên mặt ôn nhu bị em dùng loại biểu lộ lạnh băng đánh tan, thật muốn bóp chết em!"
Nụ cười của cậu chậm rãi trở nên cứng ngắc, cậu sớm đã không hề tận lực đối với anh lạnh lùng, nhưng mà, ngụy trang đã thành thói quen.
Hít sâu một hơi, cậu thấp giọng nói: " còn nhớ rõ hắn vừa tới công ty, em đã nói với chị, hắn thật ra là mối tình đầu của em đấy thôi"
Tống Dĩnh sững sờ ngơ ngác một chút, sau đó liền há to miệng a, " chẳng lẽ lời em nói là sự thật?"
Vương Nguyên quay đầu vuốt cằm thừa nhận, " em đã từng rất thích hắn, hận không thể yêu anh ấy đến bầu trời, không thể để trong mắt của anh ấy có một chút ưu thương, chỉ cần hắn có một chút nhíu mày, lòng của em sẽ đau đến muốn chết, khi đó trong mắt em chỉ có hắn, danh cho anh tất cả biểu lộ, vui sướng , thống khổ, ngẩn người , thỏa mãn, toàn bộ thoả đáng để ở trong lòng, muốn cất kỹ cả đời."
Tống Dĩnh đã muốn không biết nên làm ra phản ứng gì , chỉ có thể ngơ ngác nhìn cậu, " về sau thì sao?"
Cậu ngửa đầu nhìn vào sao trời, không muốn làm cho trong mắt chua xót tràn lan, " về sau anh ấy xuất ngoại, một năm sau nói với em rằng cùng người khác đính hôn, hiện tại anh có một vị hôn phu ở Mĩ xinh đẹp, bọn em cũng chỉ là quan hệ đồng học."
Nước mắt vẫn là không ngừng chậm rãi chảy xuống, may mắn là bóng đêm rất mờ, người bên cạnh cũng không có phát hiện.
Tống Dĩnh ôm cánh tay của cậu không ngừng an ủi, mà bên tai của cậu cũng chỉ có có chút tin tức, rất nhẹ, rất dễ nghe.
Nhiều năm như vậy gút mắc, nói ra cũng chỉ có mấy câu ngắn ngủi này, mà làm cho người ở trong đó hãm sâu không thể tự kềm chế.
Tống Dĩnh sau khi rời đi, cậu lưu lại ngồi trong chốc lát, cảm giác được nhè nhẹ cái lạnh mới đứng lên, lúc xoay người bị nghiêng, phía sau có một bóng người lại càng hoảng sợ.
Tuấn Khải không biết sao đứng ở nơi đó , lúc này hai tay của anh đút vào túi quần chứng kiến bộ dạng cậu vỗ ngực, mím môi nở nụ cười, nụ cười của anh mông lung dưới ánh trăng, nhè nhẹ, ánh mắt mềm mại lâu dài, làm cho cậu có chút không thể chống đỡ được.
Xoa xoa đôi bàn tay, hướng anh đi tới, " anh đứng ở chỗ này bao lâu rồi? cũng không nói một tiếng, ăn mặc một thân trắng toát định dọa ma sao!"
Nụ cười trên mặt Tuấn Khải tối dần, đi song song với cậu hướng khách sạn " Tống Dĩnh vừa rời đi thì anh tới, em nghĩ gì thế? nhập thần như vậy."
Cậu bĩu môi, tránh đi vấn đề của anh, " Lưu Lâm thì sao?"
Người bên cạnh rõ ràng sững sờ, " ai là Lưu Lâm?"
Vương Nguyên hậm hừ, liếc mắt, " chẳng lẽ vừa làm mỹ nữ tức giận."
" không biết."
Tuấn Khải hiển nhiên đối với đề tài này không có hứng thú, quay đầu nhìn cậu nhíu mày phía sau nói: " đói không?"
Cậu cũng từ bỏ tính toán trêu chọc anh lần nữa, rất thành thật gật đầu.
Khuôn mặt nam nhân nặng nề giờ mới xuất hiện vẻ tươi cười, nắm ở bờ vai của cậu nói: " đi ăn đồ nướng?"
Vương Nguyên xoay tay giật mình, xem anh không có ý tứ buông tay, lặng yên trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngước mắt nhìn gò má của anh, có cảm giác trở lại thời đại học khi tất cả vẫn là huynh đệ, lúc đó, ngẫu nhiên anh cũng sẽ giống như vậy đưa cánh tay khoác lên trên vai của cậu, khi đó trong lòng của cậu cũng như hiện tại đều có chút không được tự nhiên, nhưng không biết làm như thế nào cự tuyệt, giống như mọi chuyện đều đi qua 1 vòng luân hồi rồi lại chuyển về vạch xuất phát, trải qua đối với anh yêu, hận, coi thường, lại nhớ tới cảm tình sâu đậm, cậu cúi đầu chậm rãi nhận thức tâm lý này là cảm giác chua chua ngọt ngọt ít nhiều không thể nói rõ, cảm giác, cảm thấy hình như có cái gì đó không giống ban đầu.
Một hồi gió biển thổi vào, người bên cạnh đem cậu hướng trong ngực ôm, phát giác được thân thể cậu cứng ngắc, rồi lập tức đẩy cậu ra giữ vững khoảng cách nhất định, trên bờ vai cánh tay cũng thuận thế rơi xuống.
Cậu mấp máy môi, điều chỉnh bước chân lộn xộn, thời điểm vùi đầu đi về phía trước, nghĩ đến, cảm giác không giống đó chính là cảm giác động tâm đã phai nhạt!
*****< ta là giải phân cách xinh đẹp >*****
Kế tiếp ba ngày mọi người đi vịnh Á Long, khu cảnh núi ở phía nam, phía tây đảo là địa phương, tất cả mọi người đều rất tận hứng, người cuối cùng bước đến đảo Hải Nam cũng đã tối, tất cả ở Sanya, cơm tối không để hướng dẫn du lịch an bài, do công ty cung cấp tiền ăn hải sản.
30 mấy người người chia làm ba bàn, Vương Nguyên cùng Tuấn Khải không ngồi cùng bàn.
Mở tiệc, đồng sự nam bắt đầu uống rượu, Tuấn Khải đương nhiên là bị một đám lãnh đạo cao cấp nhắm làm đối tượng, cậu nhìn anh vài lần, cảm thấy lo lắng cũng vô dụng, anh hôm nay nhất định là bị vây chặt, liền vùi đầu dùng bữa.
10 giờ hơn, tất cả mọi người đều uống đến ngã trái ngã phải, ngày thường quan hệ của cậu cùng mấy đồng nghiệp ồn ào tương đối khá nên muốn cậu cùng họ hợp lại ép Tuấn Khải uống rượu, cậu đương nhiên không theo, quay đầu hung dữ trừng mắt một đám mới trở về. (Min: Ngu sao nghe theo, thấy ck uống nhiều xót còn không hết,ngồi đó mà bắt nó đi ép rượu)
Bọn họ rõ ràng uống quá nhiều, cầm bình rượu lôi kéo Tuấn Khải hướng cậu đi tới.
" Vương Nguyên, cậu xem, lão đại của chúng ta đã tự mình tới, cậu sẽ không nể mặt như vậy chứ?"
Cậu lộ ra biểu tình xem thường thật lớn trên mặt, đứng lên, có chút lo lắng nhìn về phía Tuấn Khải, mà anh một tay nắm phần tựa lưng của cái ghế cậu ngồi đến nỗi nổi cả gân xanh, một tay nắm lấy ly rượu, khuôn mặt trở nên trắng nhưng vẫn là vẻ tươi cười nhẹ nhàng, trong mắt là thứ tình cảm ấm áp nhè nhẹ, không có mở miệng, hướng cậu ra hiệu, ngửa đầu đem nửa ly rượu uống vào.
Nhìn anh có chút nhíu mày, cậu cảm thấy được tâm như bị một bàn tay vô hình véo nhẹ,có chút đau,có chút tê dại!
Cậu bất đắc dĩ thở dài, vừa muốn bưng ly rượu lên, Tuấn khải duỗi tay đè chặt miệng chén, cúi đầu khóe miệng cong cong, vỗ nhè nhẹ mở tay của cậu, cầm lên ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Theo một hồi tiếng huýt sáo, mọi người bắt đầu trêu chọc, cậu túng quẫn mặt đỏ rần, mà Tuấn khải chỉ là hai tay chống tại trên ghế dựa cúi đầu cười, một lát sau, nhìn về phía mọi người, thanh âm mang theo chút ít lười biếng mà gợi cảm, nói: " thương hương tiếc ngọc là trách nhiệm của đàn ông."
Mọi người cười vang, có đồng sự nữ khác cũng muốn cùng anh uống, bưng ly rượu liền lao đến, Tuấn Khải hiển nhiên đã uống quá nhiều, có chút lùi về phía sau trốn, đối với Lưu Lâm đang đi tới cười nói: " nghỉ ngơi giữa hiệp có thể chứ? tôi đi nôn đã."
Khuôn mặt anh tuấn, ngữ điệu mềm mại, mặc cho ai đều không thể cự tuyệt, Lưu Lâm lập tức hai gò má đỏ ửng, xấu hổ một chút gật đầu.
Tuấn Khải thân thể lập tức đứng thẳng, nói câu: " cảm ơn." ánh mắt mê ly liếc nhìn cậu một cái, quay người đi ra ghế.
Cậu ngồi trong chốc lát, thừa dịp mọi người không để ý cũng đi ra ngoài.
Buồng vệ sinh rất đơn sơ, thời điểm cậu đi qua, còn có thể nghe được bên trong ào ào tiếng nước, đợi một hồi lâu, Tuấn Khải mới đi ra, trên mặt trên tóc đều là bọt nước, hốc mắt đỏ lên, biểu lộ có chút thống khổ.
Cậu chạy nhanh qua đỡ lấy anh, trong giọng nói có chút bất mãn, " anh rốt cuộc uống bao nhiêu?"
Bên cạnh nam nhân nghiêng đầu nhìn cậu trong chốc lát, tựa hồ rất nghiêm túc tự hỏi, vài giây đồng hồ sau, mím môi lắc đầu, " không biết, rất nhiều rất nhiều!" khi nói chuyện đồng thời anh nhẹ nhàng cầm tay của cậu.
Cảm giác được anh rõ ràng say mèn, cậu không có giãy.
Anh nói không muốn trở lại, cậu liền cho anh ngồi ở bên lề đường, không khí ban đêm đem nhiệt khí ban ngày thổi tan không ít, thổi nhè nhẹ trên mặt nhu nhu rất thoải mái.
Tuấn Khải vùi đầu ghé vào trên đùi, lôi kéo tay của Vương Nguyên đặt ở dạ dày xoa, cậu nhìn tóc anh theo gió thổi mà rối, tâm mềm mại có chút không phòng bị, một lát sau, đem bàn tay còn lại đặt ở phía sau lưng của anh nhè nhẹ vỗ về.
Người bên cạnh có chút cứng đờ, chậm rãi triệt để buông lỏng xuống, Tuấn Khải không ngẩng đầu, ngón tay tại mu bàn tay của cậu trên bụng vuốt ve, vẽ một cái gì đó như là viết chữ.
Gió đêm khẽ, màn đêm yên tĩnh, trong không khí tràn đầy hỗn hợp có mùi rượu kiều diễm, lòng rối rắm, không biết người ở chỗ nào, chẳng qua là cảm thấy lúc này không khí vô cùng mỹ vị.
Anh tại mu bàn tay cô một lần nữa viết ba chữ, cậu nhẹ khẽ cắn chặt bờ môi, rất không tiền đồ khuôn mặt hồng tim đập lợi hại.
Nghe được sau lưng có tiếng huyên náo truyền đến, xem chừng hẳn là tan cuộc, cậu vội vàng rút tay ra đứng lên, anh bị cậu lôi kéo thân thể lung lay hai cái, ổn định thân hình, ngẩng đầu nhìn hướng cậu, một đôi mắt sáng ngời thanh tịnh nhu hòa, cậu che che khuôn mặt, hai gò má nóng lên, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh, cúi đầu hướng tiệm cơm đi đến.
Thời điểm bước lên bậc thang, trong đầu của cậu trống rỗng, cảm thấy bên tai từng đợt nóng lên, chỉ muốn mau sớm thoát đi tầm mắt của anh.
"Cẩn thận!"
Nương theo tiếng kinh hô có chút bối rối sau lưng, bên tai truyền đến" bành" một tiếng, trán của cậu không ngại xa cách tiếp xúc thân mật với cái của kính trước mặt!
Nghe được một hồi tiếng bước chân, cậu vừa định quay đầu lại cũng cảm giác một cỗ nong nóng chất lỏng theo trán chảy xuống mi tâm, trước mắt lập tức chỉ còn lại có một mảnh màu đỏ như máu, cậu theo bản năng che mắt ngồi chồm hỗm, đồng thời cảm giác được có người đem cậu vững vàng đỡ lấy, cậu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngưng hoạt động, phát giác được giữa ngón tay liên tục không ngừng tuôn ra chất lỏng ấp áp, trong đầu phản ứng đầu tiên là, xong rồi, chảy nhiều máu như vậy, mắt của cậu khẳng định là mù!
" A! Vương Nguyên chảy máu!"
Thời điểm bị người chặn ngang ôm lấy, nghe được tiếng thét chói tai của Tống Dĩnh, cậu hai tay gắt gao che mắt, bên tai là một thanh âm phát run không ngừng mà kêu tên của cậu, một tiếng tràn đầy kinh hoảng, cậu nghĩ muốn trả lời, lại cảm thấy đầu óc bắt đầu trở nên hỗn độn, cậu đem mặt vùi vào lồng ngực quen thuộc, ý thức dần dần rơi vào một mảnh màu đen!
Tra từ điển Anh - Việt ngay trên website, chỉ cần click đúp chuột vào từ cần tra!
End chap 48
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro