Chap 51: Anh chỉ tin tưởng em
10 phút sau, Vương Tuấn Khải đã đem hành lý bỏ vào phòng ngủ của Thiên Tỷ, đang ở buồng vệ sinh không biết rối ren cái gì.
Vương Nguyên ngồi ở trên sô pha, một bên liếc về phía bên cạnh, một bên ai thán mình không tiền đồ, khi anh thanh âm mềm nhũn khêu gợi, ngay cả một điểm cự tuyệt phản kháng – ý thức đều không có, cứ như vậy để anh tiến đã đến.
Liếc về anh đi ra, cậu vội vàng quay đầu làm bộ đang nhìn TV.
Tuấn Khải trực tiếp đi đến trước mặt cậu ngồi xuống, vỗ vỗ bờ vai của cậu, chờ cậu quay đầu , tay nâng ót cậu, đem khăn lông ướt hơi lạnh nhẹ nhàng thoa trên mắt của cậu.
Nhè nhẹ man mát một chút truyền đến, giảm bớt sưng nóng ở mắt, cậu muốn lấy khăn mặt, nghe được nhu nhu thanh âm của anh, "Đừng lộn xộn, cẩn thận đụng phải miệng vết thương."
Cũng không biết có phải là buổi tối bị kích thích lợi hại hay không, nghe ra trong ngữ điệu của anh thương tiếc, lòng cảm giác rất ủy khuất, cậu thu tay lại cánh tay chậm rãi cúi đầu, còn đang vì buổi tối anh rời đi khổ sở.
Tuấn Khải như cũ nhẹ nhàng vịn đầu của cậu, cách khăn mặt giúp cậu xoa hai mắt, phát giác được tâm tình cậu biến hóa, anh nhẹ nói: "Thật sự là bởi vì anh mà khóc sao?"
Cậu mân chặt bờ môi, không lên tiếng đáp lại.
Anh thở dài một tiếng, "Mới vừa tới, anh gọi cho Thiên Tỷ, bị hai người bọn họ đổ ập xuống mắng nửa ngày, nói em lúc rời đi cũng sắp khóc, anh còn chưa tin, không nghĩ tới là thật, thật xin lỗi, anh ngay từ đầu liền định đem cô ấy đưa về căn hộ sau đó mình chuyển ra, suy nghĩ một chút biết rõ em không thích anh ở cùng cô ấy, làm sao có thể cùng cô ấy ở trong một phòng? Đừng buồn nữa được không?"
Thanh âm của anh nhẹ mà không vội vàng, ngữ điệu ôn nhu mang theo chân thành xin lỗi, khúc mắc trong lòng tích tụ dần dần tiêu tán không còn, cậu không nói gì, nhẹ gật đầu.
Chườm lạnh hơn nửa giờ, cậu cảm giác mắt thoải mái hơn, giục anh đi tắm rửa liền trở về phòng, nằm ở trên giường, nghe bên ngoài tiếng động rất nhỏ, nhìn từ khe cửa xuyên qua tới vầng sáng, nhưng lại cảm thấy thư thái cùng an tâm, loại cảm giác này cho dù là bốn năm trước thời điểm họ quan hệ tốt nhất điểm đều chưa từng có, lúc kia, anh còn là một cậu thiếu niên yếu ớt làm đau lòng người, mà họ cùng một chỗ, nhiều khi đều là cậu chiếu cố anh, bây giờ, lại cảm nhận được một phần dựa dẫm, lạ lẫm mà tốt đẹp.
Mí mắt càng ngày càng nặng nề, không đợi được đèn của phòng khách tắt, cậu liền ngủ say.
Trừ buổi tối lúc ở Hải Nam bị thương, bốn năm nay lần thứ hai một đêm không mộng, một giấc đến hừng đông.
Sáng sớm rửa mặt, ra khỏi phòng ngủ, bên cạnh cửa phòng như cũ đóng chặt lại, Tuấn Khải vẫn chưa rời giường, cậu cười cười chuyển hướng phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Nấu cháo bỏ thêm chút gạo, hai quả trứng gà, ăn sáng hai phần, bát đũa đương nhiên cũng là hai bộ.
Có đôi có cặp, trong đầu không tự chủ nghĩ tới cái từ này, ấm áp mà ngọt ngào.
Ăn điểm tâm, anh khóe miệng vẫn luôn giương lên một độ cong nho nhỏ, biểu lộ thỏa mãn mà sung sướng, đem một ngụm cháo cuối ăn hết, rồi anh ngẩng đầu nhìn lại, mím môi, nhẹ nói: "Cảm ơn!"
Hai chữ trầm trọng mà bao hàm thâm tình như vậy, cậu không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể có chút không rối bòng bong đứng lên dọn bàn ăn, trong tay bát đũa bị lấy mất, người đàn ông bên cạnh vuốt vuốt tóc của cậu, quay người đi về hướng phòng bếp.
Cậu giương mắt, ánh mắt đuổi theo bóng dáng của anh, mím môi nở nụ cười, nếu như có thể vẫn như vậy, coi như là một loại hạnh phúc không phải sao?
Buổi sáng sau khi kết thúc buổi họp thường kỳ , Phùng Tô Xuyên rời đi, trước khi đi nói với cậu không có chuyện trọng yếu không cần gọi điện thoại cho hắn, cậu cảm thấy được có chút kỳ quái, trong ấn tượng bốn năm nay, hắn chưa bao giờ như thế, bất quá cậu cũng không có hỏi nhiều, việc riêng của lão đại không phải tùy tiện có thể tìm hiểu .
Trước khi tan việc, nhận được tin nhắn của Tuấn Khải: 【 khuya về nhà ăn cái gì? 】
Nhìn một câu nói như vậy, mặt của cậu chậm rãi đỏ, U-a..aaa, rất có nghĩa khác nha!
Thời điểm trả lời, nghe được có người gọi cậu một tiếng, ngẩng đầu, thấy người đi tới, cậu đóng khung nói chuyện, mím môi đứng lên, "Amy."
Amy như cũ là cười yếu ớt dịu dàng, cậu nhìn hướng phòng làm việc Phùng Tô Xuyên, "Lão đại của cậu không ở đây?"
"Ra ngoài rồi, ngài tìm hắn có chuyện gì sao?"
"Không có, tôi tìm cậu, có được không? Đi phòng làm việc của tôi nói chuyện đi."
Vương Nguyên nghi ngờ nhìn về phía cô ấy, không có đáp lại.
Cô ấy khẽ cười một cái, "Công việc."
Cậu gật đầu đáp ứng, đi theo cô ấy ra ngoài.
Phòng làm việc của cô ấy rất lớn, cửa sổ thông gió sát đất có thể đem cảnh đẹp trời chiều thu hết vào mắt.
Giúp cậu rót một chén trà, sau khi ngồi xuống, cô ấy chậm rãi thu hồi dáng tươi cười, trong mắt thoáng hiện tinh quang tinh anh mới có.
"Cậu theo Phùng Tô Xuyên bốn năm đúng không?" Amy ngữ điệu rất bình thường, cậu đoán không thấu ý nghĩ của cô ấy.
Cậu gật đầu đáp lời, "Đúng."
"Hắn là hạng người gì?"
Vương Nguyên nhíu mày, cân nhắc một chút, nói: "Công việc nghiêm cẩn chuyên chú, người ngoài chân thành, ôn hòa."
Amy cười khẽ một tiếng, "Trả lời thực được việc, tôi liền không vòng vo nữa, tôi biết rõ năng lực công việc của hắn rất mạnh, nhưng là cũng biết quy tắc ngầm làm việc trong nước, ngồi vào vị trí này của hắn, không có khả năng không thích ứng, một ít không ảnh hưởng toàn cục , tổng bộ là có thể mở một con mắt nhắm một con mắt , nhưng thái quá sẽ không tốt, tôi lần này về nước không chỉ là gánh vác tổng thanh tra tài vụ, còn muốn tra rõ ràng một việc."
Cô ấy dừng lại một chút, tựa hồ đang chờ câu hỏi của Vương Nguyên, thấy cậu không có phản ứng, cười cười, lại tiếp tục mở miệng: "Cậu hẳn là cũng nghe nói hắn thu một xưởng thiết bị 300 vạn tiền boa, chỗ này của tôi đã nắm giữ một ít chứng cớ, nếu như cậu biết những gì, hy vọng cậu có thể chi tiết nói cho tôi biết, công ty nhất định sẽ giữ bí mật ."
Cậu cảm thấy lưng một hồi rét run, cô gái nhỏ ở trước mắt này ở đâu còn có nửa điểm hồn nhiên, nếu không phải ở trong xã hội dốc sức nhiều năm làm sao có thể có bình tĩnh tỉnh táo như thế, cũng may Phùng Tô Xuyên cho cậu lên được một khóa chính là gặp nguy không loạn!
Cậu cười nói: "Chuyện này tôi cho tới bây giờ cũng không biết, trong mắt của tôi đơn giản là một chút lời đồn không hài hòa, nếu như cô thật sự nắm giữ chứng cớ, chắc hẳn kêu đến nói chuyện cũng không phải vì tôi là phụ tá nhỏ, thật có lỗi, tôi không giúp được cô, không chuyện gì, tôi đi ra ngoài."
"Vương Nguyên, cậu như vậy bảo vệ cho hắn, không sợ Tuấn Khải ghen sao?"
Cậu đứng người lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy mỉm cười, dần dần cảm thấy lồng ngực có chút hô hấp không thông, cậu cho tới bây giờ đều không giỏi ngụy trang, Phùng Tô Xuyên nói theo trên mặt của cậu có thể rất dễ dàng nhìn ra hỉ nộ ái ố, không thành được trí lớn.
"Phùng Tô Xuyên là lão đại tôi tôn kính, Tuấn Khải là bằng hữu của tôi, tôi không rõ cô có ý tứ gì?"
Amy nụ cười trên mặt chậm rãi sâu sắc, ngón tay của cô ấy vuốt ve mặt cốc, ngẩng đầu nhìn hướng cậu, "Cậu chỉ cho anh ấy là bằng hữu sao? Trách không được nghị định bổ nhiệm ban bố, cậu không chút do dự đứng ở bên Phùng Tô Xuyên, kỳ thật, cậu đã sớm yêu mến quản lý kinh doanh của bọn cậu đi nha?"
Cậu nụ cười trên mặt chậm rãi không cách nào duy trì, mím môi nhìn Amy một cái, không định tranh cãi nữa biện, thản nhiên nói: "Tôi phải tan làm, cô cũng về sớm một chút đi."
Amy vượt qua cái bàn đi đến bên cạnh cậu, quơ quơ văn kiện trong tay, cười nói: "Tôi thật sự nắm giữ chứng cớ, nếu như đưa đến pháp viện, hắn ta cả đời này liền xong đời, cậu nhẫn tâm nhìn hắn đến lúc đó thân bại danh liệt sao? Không bằng chúng ta làm giao dịch đi!"
Vương Nguyên lạnh lùng nhìn cô ấy, tâm lý không thể nói cảm giác gì, vì Tuấn Khải, cậu không muốn ghét cô ấy, nhưng là cách cô ấy nói chuyện, thật sự rất làm cho người khác sinh ghét, cậu nhìn một chút tài liệu trước mắt, bình tĩnh nói: "Giao dịch gì?"
Có lẽ là xem cậu có chỗ dao động, ánh mắt của cô ấy lập tức phát sáng lên, "Cậu giúp tôi thuyết phục Tuấn Khải trở lại Mĩ, tôi không điều tra Phùng Tô Xuyên thu hồi khấu trừ."
Có đôi khi mọi người luôn tự nhận là bắt được nhược điểm người khác để uy hiếp, để mà áp chế đối phương làm các loại giao dịch kỳ quái, mà thường thường chỉ là quá kiêu ngạo dự đoán rảnh tay trong pháp mã (*đòn bí mật thêm sức nặng cho đàm phán).
Dù sao vẫn là trẻ tuổi, vừa khôn khéo cũng vừa còn chưa hết ngây thơ, nếu như là cậu mà nói..., tuyệt đối sẽ không vội vã như vậy biểu lộ mục đích của mình.
Cậu vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu như anh ấy thật sự làm chuyện phi pháp, hẳn là đã bị trừng phạt ."
Amy hiển nhiên không ngờ tới cậu sẽ nói ra một câu nói như vậy, sợ sệt chỉ chốc lát, vừa muốn mở miệng, bên ngoài phòng làm việc truyền đến vài tiếng đập cửa, tiếp theo đã bị người đẩy ra, bởi vì cậu đưa lưng về phía cửa, chưa kịp quay đầu lại, chỉ là chứng kiến người trước mắt thần thái đã đến chuyển biến 180° , mới vừa người gây sự đã hoàn toàn không thấy, ánh mắt một mảnh trong vắt, dáng tươi cười thanh tịnh đơn thuần.
"Khải,anh tìm em?" Buông xuống văn kiện trong tay, Amy sượt qua cánh tay của cậu nghênh đón.
Cậu hành động không tốt như Amy, cũng không còn tâm tình ngụy trang, quay người phía sau trên mặt như cũ là mang theo khinh thường cùng lạnh nhạt.
"Đang nói chuyện gì?" Tuấn Khải hỏi chính Amy, ánh mắt lại nhìn về phía cậu.
Cậu không nói chuyện, đưa tay bỏ vào trong túi áo, mân môi.
"Vương Nguyên biết rõ em đang tra tiền boa án của tên kia, giúp quản lý kinh doanh nói đỡ, Khải, tình cảm của bọn họ thật tốt!"
Nét mặt của Amy là chân thành nói không nên lời, làm cho cậu hoài nghi người kia cùng cậu nói chuyện giao dịch có phải tiểu cô nương ngây thơ, khờ khạo trước mắt hay không, cậu nhìn cô ấy một cái, giật khóe miệng nhìn về phía Tuấn Khải.
Anh không có phát biểu ý kiến, nhưng là vẻ mặt dần dần tối tăm phiền muộn nói cho cậu biết, anh tin Amy.
Vương Nguyên vô tình không có bất kỳ giải thích nào, chỉ cảm thấy vớ vẩn, muốn rời đi, lại chứng kiến Amy một lần nữa cầm lên tài liệu đưa cho Tuấn Khải.
"Khải, không bằng chuyện này liền giao cho anh xử lý đi, Vương Nguyên đã đến tìm, em lại không tiện cự tuyệt, anh giúp em quyết định được không nào?"
Như thế là ăn hiếp người quá đáng, cậu hư cảm nhận được, tại lúc trước khi Tuấn Khải phản ứng, cậu tiếp nhận tài liệu trong tay cô ấy, cười nói: "Đã như vậy không bằng trực tiếp cho tôi đi, dù sao cô cho anh ấy, anh ấy cũng sẽ giao cho tôi, cảm ơn! Các người chậm rãi trò chuyện, tôi đi ra ngoài trước."
Amy hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cậu vừa về phía trước bước một bước, cổ tay đã bị người nhẹ nhàng chế trụ.
Tuấn Khải đem cậu kéo đến bên cạnh anh, cực kỳ tự nhiên ôm bờ vai của cậu, quay đầu nhìn về phía Amy, mang theo giận dữ không dễ dàng phát giác nói: "Chuyện giữa các người không cần phải đem Vương Nguyên liên lụy vào, cậu ấy cái gì cũng không biết."
Amy trên mặt hiện lên bối rối, nhưng rất nhanh trong mắt liền hiện đầy nước mắt, vô hạn ủy khuất nhìn Tuấn Khải, không nói gì.
Mà cậu tức thì chậm rãi cúi đầu, cắn môi dưới, lòng có chua xót.
Tuấn Khải từ trong tay của cậu rút ra phần tài liệu kia, nhẹ nhàng ném trên bàn làm việc, không có dừng lại nắm bờ vai của cậu đi ra ngoài.
Thẳng đến vào thang máy, cậu mới ngẩng đầu nhìn hướng bên cạnh, người đàn ông cũng đang cúi đầu dừng ở cậu, ánh mắt ôn nhu ẩn hàm lo lắng.
"Cô ấy tìm em?"
Vương Nguyên gật gật đầu, "Làm sao anh đi qua?"
"Anh thấy em không trả lời, mới đi tới văn phòng em, những người khác nói cô ấy gọi em đi."
Cậu mím môi không muốn nói thêm, cậu cũng không nguyện cùng bất luận kẻ nào là thù địch, chỉ muốn công việc đơn giản, cậu không biết Amy tìm cậu rốt cuộc là vì vặn ngã Phùng Tô Xuyên hay là đến vì Tuấn Khải, mặc kệ người ta thế nào cậu đều không muốn trở thành quân cờ để bị lợi dụng.
Đối với Phùng Tô Xuyên, cũng không phải cậu hết lòng tin hắn không cầm tiền boa, mà là biết rõ cho dù hắn cầm, cũng tuyệt đối sẽ không lưu lại chứng cớ gì, nếu không, hắn ở trong xã hội này tám chín năm liền uổng công bưng bít.
Mà Tuấn Khải, nếu như anh nguyện ý lưu lại, cậu sẽ thử cùng anh một lần nữa bắt đầu, nếu như anh muốn trở lại Mĩ, cậu cũng chỉ biết cười chúc anh thuận buồm xuôi gió, quyết không cưỡng cầu!
Trở lại văn phòng lấy túi, đến ga ra tầng ngầm ngồi trên xe, cậu quay đầu nhìn về phía bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Anh tin tưởng Amy nói sao?"
Tuấn Khải mím môi nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.
"Vì sao?"
Anh nở nụ cười, nhìn về phía cậu, "Anh chỉ tin tưởng em, có thể thấy trong mắt em quật cường bướng bỉnh truyền tới tin tức."
"Tin tức gì?"
Anh tràn đầy thương tiếc vuốt vuốt tóc của cậu, "Đứa ngốc của anh bị người khi dễ."
Mắt của cậu đỏ một chút, nghiêng đầu nhìn anh, "Anh không phải nói Amy rất thiện lương, rất đơn thuần đấy sao? Nói không chừng vẫn là em khi dễ cô ấy chứ!"
Tuấn Khải cười cầm tay của Vương Nguyên, khởi động xe, anh nói: "Chỉ cần em không bị khi dễ là được, về phần em khi dễ người nào, tùy em!"
Giờ khắc này, cảm động đến mức chân thật!
End chap 51
Tra từ điển Anh - Việt ngay trên website, chỉ cần click đúp chuột vào từ cần tra!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro