Chap 52: Quyết định
Liên tục vài ngày, Phùng Tô Xuyên đến xế chiều mới rời đi, nhắc tới người kia đối với Amy, cậu vẫn chưa cùng anh nói, không biết nên nói như thế nào, cậu cảm giác, nếu như đi nhắc nhở hoặc là chất vấn, đều để cho bọn họ xấu hổ lẫn nhau.
Thứ sáu bộ thương vụ bộ có 1 dự án khẩn cấp, Tuấn Khải cùng Amy đi tìm căn hộ, cậu lưu lại tăng ca.
Hơn tám giờ, bên ngoài phòng làm việc truyền đến một hồi tiếng bước chân, cậu tưởng rằng Tuấn Khải, ngẩng đầu, nhưng chứng kiến Phùng Tô Xuyên đi đến, quần áo tây bị hắn vắt trên cánh tay, cà- vạt cũng kéo lỏng sang một bên, tay áo vén lên hai vòng, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt hồng hồng, rõ ràng uống nhiều rượu.
Trông thấy cậu, hắn cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, đi tới thấp giọng nói: " lại tăng ca?"
Cậu gật đầu " anh làm sao không trở về nhà mà lại đến?"
Hắn vuốt vuốt mi tâm, " lão Trương gọi điện thoại nói hợp đồng hạng mục Ma Rốc có chút vấn đề, anh có chút cháng váng đầu, em cũng cùng đi giúp anh một chút."
" ah." giữ giấy tờ, cậu theo hắn vào văn phòng.
Chuyển ghế ngồi ở bên cạnh hắn, 2 người bắt đầu trực tiếp thẩm tra đối chiếu điều khoản.
Một phút đồng hồ sau, Phùng Tô Xuyên bắt đầu có chút dồn dập thở dốc, sau đó liền hướng phía sau tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại.
Cậu có chút bận tâm nói: " có phải tim không thoải mái hay không?"
" ừm." hắn lên tiếng, chỉ chỉ chén nước bên cạnh.
Cậu vội vàng đứng dậy tiếp một ly nước ấm, đặt ở trong tay hắn, hắn cầm, một lát sau mới bưng lên uống đến hai phần, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, biểu lộ không thấy thống khổ chút nào, nhưng là trên trán lại có tầng một mỏng mồ hôi.
" rất khó chịu sao? muốn nằm xuống ghế sa lon nhắm mắt một chút hay không?" cậu xoay người nhẹ giọng hỏi.
Phùng Tô Xuyên không mở mắt, thanh âm có chút vô lực nói: " không cần, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, em trước đi làm việc của em đi, chốc lát chúng ta lại lần nữa thẩm tra đối chiếu."
Cậu suy nghĩ một chút, " tốt, có việc gọi em."
Thời điểm quay người đi ra đóng cửa, cậu nhìn thấy Phùng Tô Xuyên đã mở mắt ra nhìn trần nhà, cũng không biết có phải cảm giác của cậu sai lầm hay không, không ngờ theo trên gương mặt của hắn thấy được vẻ cô đơn, do dự một chút, cậu vẫn đóng cửa lại.
Thời điểm ngồi ở trên ghế, tâm tình của cậu trở nên có chút âm trầm, kỳ thật nhìn hắn như vậy cậu vẫn còn có chút lòng chua xót, cậu thừa nhận hắn chịu đựng áp lực lớn không cách nào tưởng tượng, nhưng cậu đã không biết phải an ủi như thế nào, nhìn gương mặt trống rỗng mà tái nhợt lời của hắn cậu không biết phải nói gì có ý nghĩa, hắn đang cần một người có thể bày mưu tính kế quân sự cho hắn hoặc là một cơ hội để thay đổi, hai thứ này cậu đều cấp không nổi, cậu thậm chí không biết hắn rốt cuộc là khổ não cái gì, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu qua hắn, cũng chưa bao giờ đi vào lòng của hắn, cậu nghĩ hiện tại cậu chỉ có khả năng giúp hắn chia sẻ chuyện công tác, trước sau như một tín nhiệm hắn!
Nửa giờ sau, hắn gọi cậu vào, ngoại trừ sắc mặt bên ngoài vẫn còn có chút xanh trắng, trạng thái đã điều chỉnh được gần như bình thường, hợp đồng chỉnh đốn và cải cách cũng đã xong, cùng Trương tổng phía sau, bọn họ cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Thời điểm đứng trong thang máy, cậu nhìn điện thoại một chút, không có điện thoại cũng không có tin nhắn, đã 10 giờ hơn, Tuấn Khải bọn họ còn chưa tìm được căn hộ vừa ý sao?
Tâm lý có chút suy sụp.
Ngồi trên xe, Phùng Tô Xuyên quay đầu hỏi cậu: " theo giúp anh đi ăn khuya chứ?"
Cậu sửa sang lại tốt tâm tình, cười gật đầu.
Trên mặt của hắn xuất hiện nụ cười lần đầu tiên trong đêm nay, tuy rằng như cũ uể oải, nhưng hoàn toàn chính xác thật sự nở nụ cười.
Bọn họ đi tới một quán nướng, hắn gọi hai chai bia, cậu cùng hắn từ từ uống.
hai chén vừa giải quyết xong, hắn ngẩng đầu nhìn hướng cậu, cười nói: " trong khoảng thời gian này có khỏe không?"
Vương Nguyên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: " vẫn có thể theo kịp tiến độ, anh thì sao?"
Phùng Tô Xuyên nghiêng mặt sang một bên khẽ nở nụ cười, hai đầu lông mày nhíu lại dãn ra không ít, " cũng có thể, nghe nói các người ở chung ?"
Cậu sững sờ, mím môi, " làm sao anh biết? em ngay cả Tống Dĩnh cũng chưa từng nói."
Hắn tránh đi vấn đề của cậu, cười nói: " thế nào, đã làm hòa rồi sao?"
Cậu lắc đầu phủ nhận, " căn hộ của anh ấy bị Amy chiếm, trước tiên ở nơi của em mấy đêm, sau hôm nay có thể sẽ dọn đi rồi."
Phùng Tô Xuyên theo cậu đụng ly một cái, liếc mắt dò xét cậu, " cũng đã như vậy, lại còn lừa mình dối người? em thực không phải ngốc bình thường!"
Cậu yên lặng uống bia, cúi đầu, Phùng Tô Xuyên luôn có thể nói trúng tim đen vạch rõ vẻ ngây thơ mà cậu tạo ra.
" vậy anh nói làm sao bây giờ? chẳng lẽ cứ như vậy cùng anh ấy một lần nữa bắt đầu lại sao? tại lúc em đối với anh ấy mất đi tin tưởng, tại lúc bên cạnh anh ấy vẫn luôn lại có cái vị hôn thê không rõ thật hay giả kia, em đã muốn mở một con mắt nhắm một con mắt, đần độn, u mê một lần nữa tiếp nhận anh ấy sao?" cậu nhu nhu hỏi , trong giọng nói tràn đầy uể oải.
Hắn giúp cậu rót đầy ly rượu, cười đến thong dong, " vì sao không thể, chỉ cần em có thể xác định chính mình vẫn còn thương hắn."
Cậu uống một hớp bia lớn, nhìn hắn nói: " yêu được tạo thành từ rất nhiều nhân tố, một trong số đó là cảm giác an toàn, mà trên người anh ấy em tìm không thấy loại cảm giác này, hiện tại, mỗi ngày cùng anh ấy ở cùng một chỗ, em rất vui vẻ, nhưng là tâm lại luôn đang nhắc nhở chính mình, như vậy như vậy đủ rồi, không thể có quá nhiều hy vọng xa vời, nói không chừng lúc 1 lúc nào đó anh ấy lại rời đi, hoặc là trong lúc đó lại lòi đâu ra vị hôn thê, không dám lại lần nữa bỏ ra toàn tâm toàn ý, trở nên ích kỷ mà nhát gan, anh nói đây là yêu sao?"
Người đàn ông trước mặt trầm mặc vài giây đồng hồ, lần nữa nở nụ cười, " cũng khó cho em.Cái đầu đơn thuần như vậy mà còn có thể tự hỏi vấn đề sâu như vậy, không muốn, thuận theo tự nhiên đi, chỉ cần vui vẻ là được rồi!"
Cậu cũng cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, " anh cũng vậy, tuy rằng em không thể gánh hộ anh cái gì, nhưng em tin tưởng anh nhất định sẽ thành công!"
" Cảm ơn!" thời điểm Phùng Tô Xuyên ngửa đầu cũng không có nhìn ánh mắt của cậu, tựa hồ như đang giấu diếm tâm tình, mà cậu sợ là vĩnh viễn đều đoán không ra.
Trở lại căn hộ đã tới gần nửa đêm, Tuấn Khải cũng chưa trở về, cậu do dự chờ thật lâu vẫn là gọi điện cho anh, lại là tắt máy, lòng của cậu cũng chậm rãi lạnh xuống.
Anh cũng không phải là gì của cậu, anh ở lại đây cũng chỉ là ở tạm thời, đương nhiên không có nghĩa vụ hướng cậu thông báo hành tung.
Ngoài cửa sổ bóng đêm lộ ra 1 màn đen dày đặc, giống như là muốn đem tất cả hy vọng của người ta cắn nuốt sạch mới cam tâm.
Nằm ở trên giường, nghe thanh âm đồng hồ báo thức tích tắc, hoàn toàn không có ý đi ngủ, trong đầu hỗn độn một mảnh, hiện lên từng đoạn ngắn vụn vặt mà lộn xộn, một chút cũng không có buồn ngủ, nhất định lại là một đêm không ngủ.
Trên điện thoại di động biểu thị thời gian trời vừa rạng sáng, cậu nghe được âm thanh chìa khóa mở cửa, đi theo là một nữ nhân đang nức nở nghẹn ngào cùng một người đàn ông lời nói ôn nhu.
" đừng khóc, đi tắm, anh ở bên ngoài đợi em."
Mấy phút đồng hồ sau, cậu nghe được thanh âm đóng cửa buồng vệ sinh, trong phòng khách khôi phục sự yên lặng.
Nam là Tuấn Khải, nữ kia không cần đoán nhất định là Amy, cậu ôm hai chân ngồi ở đầu giường, tâm bị đè nén cơ hồ muốn phá tường xông ra, rốt cuộc bọn họ muốn thế nào, vì sao không đi tới căn hộ của anh, khuya khoắt mang theo vị hôn thê xuất hiện ở ta căn hộ, hắn là cảm thấy cậu căn bản không cần, lại còn là căn bản không cần cậu!
Hít sâu một hơi, cậu xuống giường đi ra ngoài, vừa mở cửa ra cũng cảm giác được một bóng đen chụp đến, Tuấn Khải hai tay chống tại khung cửa đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn thấy cậu, rõ ràng sững sờ, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cuống họng như nghẹn lại nói: " còn chưa ngủ?"
Ánh mắt lạnh như băng của cậu đang nhìn đến trên mặt anh, máu ứ đọng cùng khóe miệng dang chảy máu, dần dần chuyển biến thành khiếp sợ, " mặt của anh làm sao vậy?"
" không có việc gì, em trở về lúc nào? cơm tối ăn thế nào?" anh đưa tay đặt ở trên vai của cậu, nhẹ giọng hỏi, có uể oải cùng xin lỗi.
Đối với việc anh tránh nặng tìm nhẹ giấu diếm, cậu cảm thấy được một cỗ nóng vọt lên, né tránh cánh tay của anh, đi về hướng sofa ngồi xuống, lạnh lùng nói: " đều như vậy, còn nói không có việc gì, Vương Tuấn Khải, anh thật coi chỗ này của tôi là khách sạn sao? muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chủ nhà gọi cũng không thèm bắt máy."
Tuấn Khải mím môi, bước chân có chút nặng nề đi tới, ngồi ở bên cạnh cậu, thở dốc hai cái, nói: " buổi tối gặp vài tên lưu manh đùa giỡn Amy, đánh một trận, về sau có người báo cảnh sát, vừa mới xử lý xong, điện thoại hết pin, định không nói cho em, sợ em lo lắng, đừng tức giận, được không?"
Cậu nhìn anh hữu khí vô lực, hiển nhiên rất khó chịu, khắc chế khắc khẩu xúc động, mân chặt bờ môi đứng lên.
Tuấn Khải một khắc đó liền giữ cổ tay của cậu, ngửa đầu nhìn cậu, trong ánh mắt có nhàn nhạt yếu ớt, " định đi đâu vậy?"
Cậu tránh thoát tay của anh, đi về hướng thư phòng, " tìm hòm thuốc."
Thời điểm giúp anh bôi thuốc mỡ lên vết thương, anh cũng không có nhắm mắt lại, chỉ là ngẩng mặt, trên mặt dần dần có ý cười, trong lòng của cậu lại âm thầm chửi, anh cũng dũng cảm quá rồi, định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, cuối cùng lại còn đem mỹ nhân dẫn theo trở về, cậu liền như một lão mụ tử thu lại tàn cuộc, thật sự là bi kịch!
Nghe tiếng buồng cửa phòng vệ sinh truyền đến, bọn cậu đồng thời nhìn sang, Amy từ bên trong đi ra, cô ta đang mặc trên người một chiếc áo nam, phía dưới lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài nhỏ nhắn, như một bức tranh mỹ nữ đi tắm, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, mà anh cũng là trước tiên xoay người qua.
Cậu buông xuống thuốc mỡ, đứng lên, thản nhiên nói: " tôi trở về phòng , sớm một chút nghỉ ngơi, ngủ ngon."
Amy chạy tới bên sofa, cô ta không cố kỵ chút nào ngồi ở bên người Tuấn Khải, trực tiếp ôm cánh tay của anh, đem đầu gối trên bờ vai của anh, hướng cậu cười suy: "Anh Vương Nguyên, ngủ ngon." (Min: Mịa thấy ớn – -|||)
Cậu quay đầu nhìn về phía anh, thân thể của anh có chút căng thẳng, có chút tránh, Amy lại ôm càng chặt hơn, trong ánh mắt chợt bắt đầu xuất hiện lệ quang.
Tuấn Khải trầm mặc ngửa đầu dùng một loại ánh mắt rất thâm trầm nhìn vào cậu, cậu như là dự đoán được anh sẽ giải thích cùng mong cậu tín nhiệm.
nhưng, hai thứ này đối với cậu mà nói quá khó khăn, cậu cười quay người, thời điểm đi tới cửa, nghĩ nghĩ nói: " Lưu Chí Hoành mỗi ngày hơn tám giờ sáng sẽ trở về tắm rửa thay quần áo, nếu như anh cần gian phòng của cô ấy, tốt nhất có thể tranh thủ thu thập ."
"Amy ngủ gian phòng của anh, anh ngủ trên sofa." thanh âm nghe không ra tâm tình gì, cậu lên tiếng khép cửa phòng lại.
Trong phòng khách đèn rất nhanh tắt, cậu nằm lại trên giường, thời điểm xoay người, thanh âm báo tin nhắn ''tích tích'' vang lên hai tiếng, cậu mở ra.
Người gửi: Vương Tuấn Khải.
" Thật xin lỗi."
Do ba chữ kia, nước mắt của cậu rốt cuộc khống chế không nổi, hóa ra anh biết rõ cậu sẽ khổ sở, vậy tại sao luôn để cậu không cách nào tiếp nhận sự tình.
Cậu nghĩ vấn đề kia cậu đã quyết định!
Sáng ngày thứ hai lúc thức dậy, Amy đã rời đi, Tuấn Khải làm điểm tâm chờ cậu, anh hiển nhiên một đêm không ngủ, sắc mặt rất kém.
Sau khi ăn xong, thời điểm thu dọn bát đũa, cậu hỏi anh: " căn hộ tìm xong rồi sao?"
" ừm, đã tìm xong."
Cậu gật đầu, nhìn về phía anh, " vậy tối nay anh liền chuyển trở về đi."
Có lẽ anh đã dự liệu được cậu sẽ nói như vậy, cũng không có nhiều kiên trì, cúi đầu trầm mặc một lát sau, lên tiếng.
Thời điểm bưng bát, cậu nhẹ nói: " còn về vấn đề kia nữa, tôi đã đã suy nghĩ kỹ, thật xin lỗi, tôi nghĩ tôi không muốn làm Người Yêu của anh!"
Người trước mắt, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, anh cắn môi đến bật cả máu, ánh mắt là trầm thống cùng cô đơn không nói ra được.
Anh không nói gì, quay người lúc rời đi, bóng lưng cô đơn mà tịch liêu.
Vương Nguyên nói rồi trong tình yêu cậu sẽ không chấp nhận coi trọng bất luận kẻ nào, kể cả Vương Tuấn Khải!
Khi giữa chúng ta có quá nhiều cách trở, tình cảm đã biến chất, cậu nguyện ý tự mình 1 con đường sống!
End chap 52Tra từ điển Anh - Việt ngay trên website, chỉ cần click đúp chuột vào từ cần tra!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro