Chap 59: Dũng khí cùng kiên trì
Nửa năm sau.
Tới gần lễ Giáng Sinh, các cửa hàng nhỏ cũng bắt đầu trang trí , cậu đương nhiên cũng không còn nhàn rỗi, từ Giang Nam trở về, cậu liền ở nhà sách nhỏ này, 150 mét vuông, trên dưới hai tầng, khu vực cũng không tệ lắm, là cửa hàng một người bạn Vương Lỗi, tiền thuê đặc biệt tiện nghi, một năm mới 5 vạn, cậu ký 5 năm, thời điểm ký hợp đồng, cha đứa bé hắn khóe miệng cũng bắt đầu co quắp, Vương Lỗi mắng cậu đi ra ngoài lăn lộn vài năm đều không hiền hậu, không nhìn ra đứa bé kia là thật tâm giúp cậu, cậu còn như vậy lừa người nhà, cậu cũng cảm giác mình có phần một chút không phúc hậu, liền cho bọn cha con họ cả đời miễn phí đọc, cuối cùng ngay cả Vương Lỗi khóe miệng cũng bắt đầu run rẩy.
Sáng sớm Vương Lỗi đã kêu bạn thân đến hỗ trợ, đều là đệ tử nhà giàu, bây giờ lưu hành lời nói không phải phú nhị đại chính là quan nhị đại, cũng không biết Vương Lỗi có mị lực gì, mấy hài tử này đối với hắn đều là dễ bảo , thấy cậu cũng đều cung kính kêu một tiếng "Anh
Cậu bọc lấy áo lông dày chỉ huy, mấy tiểu tử làm được khí thế ngất trời, sức mạnh 10 phần, trước giữa trưa cây thông Nô-en, ông già Nô-en, màu phun cũng đã bố trí thỏa đáng, cậu nói mời bọn hắn đi nhà hàng cho ăn một trận, trừ Vương Lỗi mọi người đều nói thác có việc rời đi.
Vương Lỗi là người một nhà, cậu đương nhiên không cùng hắn khách khí, nấu hai chén mì sợi, mua dưa muối coi như cơm trưa.
Lúc ăn cơm, Vương Lỗi nói: "Anh, người bên ngoài dựa vào cửa sổ phía đông là người nào? Cũng đã đến ba ngày rồi."
Cậu hướng bên ngoài nhìn thoáng qua, nhạt âm thanh nói: "Phùng Tô Xuyên."
Cậu vừa dứt lời, Vương Lỗi buông xuống bát đũa, vụt định liền đứng lên, cậu vội vàng níu lại cánh tay của hắn, "Em làm gì thế?"
"Đánh hắn!"
Cậu PHỤT liền nở nụ cười, lôi kéo hắn một lần nữa ngồi xong, "Muốn đánh cũng phải buổi tối, chuẩn bị một chút đạo cụ và vân vân, ban ngày, ai lại làm thế!"
Vương Lỗi tay nâng cằm lên, rất chân thành mà nghĩ muốn, kịp thời lấy điện thoại ra, "Được, em gọi điện thoại an bài một chút."
Cậu một phen đoạt được điện thoại, gõ ót của hắn, "Đều sớm mở công ty, như thế nào lại còn như lưu manh, ăn cơm!"
Vương Lỗi ngoan ngoãn cầm lấy đũa, không ngừng mà dùng ánh mắt nhìn cậu, "Anh, anh hận hắn không?"
"Không hận."
"Vì sao?"
"Hắn một người không liên quan, anh hận hắn làm gì!"
"Nhưng em hận hắn!"
Cậu ngẩng đầu nhìn sang, hơi khó hiểu.
"Hắn cũng làm cho anh không biết cười nữa."
"Ai nói, anh mỗi ngày cười vui vẻ lắm."
"Cái rắm. . . . ." Thấy cậu trừng hắn, hắn sờ lên cái mũi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh kia đều là vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, em nhìn đều thấy sợ!"
Cậu thu lại dáng tươi cười, trầm tư một lát, chuyển hướng chủ đề: "Kế hoạch mở công ty thế nào?"
"Không còn vấn đề gì, anh, đến lúc đó anh tới giúp em đi?"
"Không đi, thật vất vả mới rảnh rỗi một chút, anh mới không muốn nhọc lòng."
Vương Lỗi giương mắt nhìn cậu, xem ra sớm đã rút đi ngây thơ trên mặt đã có thành thục ý nhị của đàn ông, hắn so với cậu nhỏ hơn 4 tuổi, lại từ nhỏ liền lão thành, có đôi khi cùng cậu đi ra ngoài, người ta đều phân rõ lớn, mà từ hai năm trước bạn gái cùng một lão bản Quảng Đông bỏ đi, hắn tựa hồ thoáng cái liền trở nên làm cho người ta cân nhắc không thấu, lúc này hắn lẳng lặng nhìn cậu, tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng dạng sắc bén mục quang này lại như là có thể trực tiếp xem thấu nội tâm của cậu, làm cho cậu không dám nghênh nhìn.
Một lúc lâu sau, cậu đứng lên dọn bát đũa.
"Anh, anh có tâm sự gì có thể nói cho em một chút, tựa như khi còn bé ." Nói một câu nói như vậy, hắn liền đứng dậy đốt một điếu thuốc tựa ở trên khung cửa.
Cậu cùng Vương Lỗi cảm tình vô cùng tốt, khi còn bé, cậu nghe lời, hiểu chuyện, Vương Lỗi rất bướng, cho nên trong nhà ba mẹ đều càng thương cậu, nhưng là cậu cũng rất đau Vương Lỗi, mỗi lần hắn gây họa, cậu đều thay hắn chịu trách nhiệm, hắn có lời gì cũng đều nói với cậu, lên trung học hắn thích một cô bé, vẫn là cậu giúp hắn viết thư tình, cho nên so sánh với ba mẹ, hắn càng ỷ lại cậu, cũng càng hiểu rõ cậu.
Cậu thở dài một hơi, sâu kín nói: "Anh giống như thật sự không có chuyện gì, mỗi ngày cùng người nhà ăn điểm tâm, sau đó đến tiệm, nghênh đón luồng ánh mặt trời đầu tiên, tâm tình bình thản, thư thái, cảm thấy đây chính là nơi cuộc sống hạnh phúc anh hướng tới."
"Người kia đâu? Anh mỗi lần ngẩn người, chẳng lẽ không phải nhớ anh ta?"
Vương Lỗi thẳng nhìn vào cậu, theo cậu có vài phần ngũ quan tương tự chính là ngũ quan cực kỳ tuấn lãng, ánh mắt kiên định, không cho phép cậu trốn tránh.
Cậu nhẹ nói, "Nhớ, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ."
Quay người lúc đi ra, cậu nghe đến hắn có chút khó khăn nói: "Nếu là hắn có thể chứng minh không thương tổn anh, em tha thứ anh ta!"
Cậu cười lắc đầu, thầm nghĩ, cũng không biết anh ở nơi nào, sợ rằng đã muốn cùng người khác kết hôn đi!
Vương Lỗi lúc rời đi, nhìn chằm chằm Phùng Tô Xuyên nhìn thật lâu, cậu cũng hoài nghi hắn sẽ không thật sự muốn buổi tối phải có hành động gì đi!
Phùng Tô Xuyên là một tuần trước tới, lúc ấy cậu đang sửa sang lại giấy tờ tháng này, nghe được trong tiệm vài cô bé nói nhỏ, cậu ngẩng đầu, hắn đang lẳng lặng đứng ở cửa, ngoại hình xuất chúng, khí chất bất phàm, lập tức hấp dẫn mọi ánh mắt trong tiệm.
Cậu cùng với hắn nhìn nhau vài giây, rồi chậm rãi dời đi ánh mắt, mà hắn cũng không có đi tới, quay người đi về hướng vị trí bên cửa sổ.
Lần ngồi xuống này chính là đến trưa, hắn tổng cộng uống ba ly cà phê, thay đổi hai quyển sách, thời điểm ra đi lại còn làm năm cái bánh kẹp.
Về sau mỗi ngày hắn đều lại đây, có đôi khi là buổi sáng, có đôi khi là buổi chiều, mà cho tới bây giờ bọn cậu không có nói câu nào.
Kỳ thật, nửa năm này, bên người nhà,tiệm sách vội vàng ấm áp, tâm của cậu đã yên lành rất nhiều, đối với Phùng Tô Xuyên sớm đã đã không có hận, có lẽ ngay từ đầu cũng không phải hận đi, hơn nữa là thất vọng, về sau chậm rãi cũng đã nghĩ thông suốt, hắn vốn chính là một người như vậy, sống tính toán cùng bị tính kế, mà cậu chỉ bất quá vừa vặn trở thành đối tượng hắn tính toán mà thôi.
Tuy rằng Tuấn Khải rời đi cùng hắn có quan hệ rất lớn, nhưng, nói cho cùng là tình cảm của bọn cậu không chắc chắn, nếu như là bốn năm trước, làm sao có thể mặc cho người khác thủ đoạn nhỏ liền trời nam đất bắc.
Vốn là ban ngày thì khí trời sau buổi trưa đột nhiên âm trầm xuống, không đầy một lát lại bắt đầu rơi tuyết .
Bắt đầu trận tuyết đầu tiên mùa đông tới nay.
Cậu đem lô bánh trứng bưng ra, phân phó vài cô bé miễn phí đưa cho khách, mà chính mình thì mang theo ấm trà, đổ trong cốc không chứa đầy trà sữa, mỗi một bàn khách đều sẽ hướng cậu cười, nói tiếng: "Cảm ơn."
Cậu rất trân trọng nụ cười như vậy, mỗi lần nghe hai chữ đơn giản như thế đều xấu hổ một chút, tình cảm ấm áp một chút lan ra trong lòng,gặp qua quá nhiều dối trá cùng làm ra vẻ, tình cảm tinh khiết như thế làm cho cậu cảm thấy đầy bàn chân trân quý. Tuy rằng chỉ là người xa lạ.
Cuối cùng cậu đứng trước mặt Phùng Tô Xuyên , hắn đang xem một quyển tâm lý học, rất chuyên chú, cậu tới trước mặt cũng không phát hiện, hắn trong cốc không phải trà sữa miễn phí , mà là cà phê đen nồng đậm, sớm đã không còn hơi nóng.
Cậu gọi tới một nhân viên phục vụ, lấy cốc trà sữa, giúp hắn thêm đầy, quay người lúc rời đi, mới nghe được hắn gọi cậu: "Vương Nguyên."
Thanh âm thực trầm khô khốc.
Cậu giương mắt nhìn sang, nụ cười trên mặt không biến, "Hả?"
"Ngồi một lát được không?" Hắn ngửa đầu xem cậu, không có bình tĩnh cùng cường thế cậu quen, lại mang theo một chút khẩn cầu, phối hợp với sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, bộ dáng của hắn thoạt nhìn có chút tiều tụy.
Cậu biến mất cả đạm mạc trên mặt, đem ấm trà giao cho người khác, ngồi ở đối diện.
Cuối cùng hắn không phải một người ý chí sắt đá, đối với cậu có lẽ vẫn có thấy có lỗi, dù sao cậu đã từng tin cậy hắn như vậy.
Phùng Tô Xuyên nhẹ nhàng nắm cốc trà sữa , ngẩng đầu nhìn cậu, "Có khỏe không?"
"Rất tốt, anh thì sao?"
"Còn ổn. Tiệm nhỏ này rất ấm áp, làm cho người ta cảm giác thật thoải mái."
Cậu gật đầu, cái tiệm này trang tu sửa, chính là lúc tâm tình cậu thấp nhất rơi xuống cực điểm, cho nên nghĩ hết biện pháp bố trí ôn hòa một ít, bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
"Là tới nơi này đi công tác sao?" Cậu hỏi hắn.
Hắn nhìn cậu, thấp giọng nói: "Công ty của anh đăng kí ở chỗ này."
Cậu kinh ngạc một chút, sau đó cười cười, "Ừ, về sau sẽ ở bên này phát triển?"
Hắn gật gật đầu, "Công ty đã chính thức dời đến bên này."
"Khởi bước có thể vất vả hơn, chúc anh may mắn!"
Nhìn hắn muốn nói lại thôi, cậu từ từ đứng dậy, không dừng lại quay người rời đi.
Cậu không thể giải thích hắn tại sao phải từ bỏ quan hệ Giang Nam tân tân khổ khổ tích góp từng tí một , lựa chọn nơi này không tính phát đạt, chưa quen cuộc sống nơi đây thành thị phương bắc gây dựng sự nghiệp.
Nếu có liên quan tới cậu, cậu đây chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối.
Tình yêu sẽ không bởi vì phản bội mà biến mất.
Nhưng mà, tín nhiệm, sẽ!
Năm mới sau đó, thời tiết dần dần trở nên càng phát ra lạnh và khô, bên ngoài cơ hồ là gió lạnh rét thấu xương, cũng may máy sưởi đã phổ biến, trong phòng vẫn rất ấm áp .
Phùng Tô Xuyên như cũ mỗi ngày đều đến, ngẫu nhiên sẽ cùng cậu tâm sự, cũng đều là nói chuyện thời tiết cùng các loại nói nhảm, có lần chứng kiến hắn móc ra hai viên thuốc uống, lại lần nữa về sau cậu liền cho dặn dò nhân viên phục vụ, đem cà phê của hắn đổi thành trà sữa, đồ uống kích thích không thích hợp người bệnh dùng, nhân viên phục vụ cùng hắn giải thích, hắn cách rất xa nhìn về phía cậu đây bên cạnh, tựa hồ nở nụ cười, cậu không thấy rõ.
Thời gian rảnh, cậu liền chọn một quyển đọc, các đề tài đều xem, tuy rằng rất nhiều đều là đọc nhanh như gió, rất nhanh đổi một lần, nhưng là có tinh tế thưởng thức .
Tựa như Thư Nghi « Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh »* , cuốn này sách cậu xem ba ngày, đến phần cuối lúc sau đã khóc đến hai mắt sưng đỏ, tâm ngoại trừ khổ sở bên ngoài, còn có chút sợ hãi ngay cả mình đều không rõ. (*Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh là quyển rất rất hay, SE, đáng đọc, thương tâm nhất là anh nam chính, chưa gặp qua anh nào số nhọ như anh này , nên đọc, nhưng khuyến cáo là anh ý bệnh chết. TT^TT)
"Nếu như ban đầu em dũng cảm, kết cục có phải sẽ không như thế, nếu như lúc ấy em kiên trì, nhớ lại có thể không như vậy hay không." (* mị không nhớ lắm câu này ở khúc nào nhưng chắc chắn là nữ chính nói, hình như là sau khi nam chính chết, nữ chính nhận được quyển sách của anh ấy rồi nhớ lại tình trạng của anh ấy và hối hận lúc ấy phải kiên trì xem kết quả xét nghiệm sức khỏe)
Cậu bị những lời này rung động, phục hồi tinh thần lại làm một chuyện là đăng nhập vào cựu sinh viên, lúc đưa vào tên người sử dụng, cậu cũng có thể cảm giác được tay của mình đang run rẩy, vào lớp khi thấy hết thảy như cũ , tâm lại thở phào một hơi, lại ngay sau đó bị một loại bi thương thật sâu bao phủ.
Cậu cùng anh đã suốt nửa năm không có liên hệ rồi, thật là một chút liên lạc đều không có, mấy lần gọi cho Thiên Tỷ, muốn thám thính một ít tin tức, thế nhưng hắn lại cái gì đều chưa từng nói qua, giống như cái tên này chưa bao giờ xuất hiện ở cuộc sống của họ , mà cậu lại càng nhu nhược không dám đi hỏi, sợ hãi tin tức tới lúc làm mình sụp đổ.
Từng ngày tưởng niệm, cậu cuối cùng là nhiều lần khuyên bảo chính mình: anh khẳng định đã cùng Amy kết hôn!
Đang cùng Vương Lỗi nói chuyện phiếm, cậu nói ra ý nghĩ này, hắn mắng cậu là điển hình chủ nghĩa bi quan.
Nhưng mà giờ khắc này, đầu của cậu như là bị người đánh đòn cảnh cáo.
Nếu như, anh không có cùng Amy kết hôn, nếu như, anh giải quyết không tốt.
Ý nghĩ như vậy vẫn quanh quẩn trong đầu của cậu, đi không được, càng ngày càng mãnh liệt, đợi cho 26 tháng 12, tiệm sách đóng cửa xong, cậu rốt cục cố lấy dũng khí gọi điện thoại cho Thiên Tỷ.
Cậu nói: "Thiên Tỷ, anh có phương thức liên lạc với Tuấn Khải ở Mĩ không?"
Thiên Tỷ hiển nhiên ngây ngẩn cả người, hắn trầm mặc, mà lòng của cậu lại bắt đầu trở nên bất an, "Thiên Tỷ, anh nói chuyện đi!"
Không biết qua bao lâu, hắn nói: "Tuấn Khải ba tháng trước trở về nước."
Nghe thanh âm hắn trong tiêu điều, trong nội tâm của cậu là bất an dần dần mở rộng, "Anh đang ở đâu?"
Một lúc sau, hắn nhẹ nói: "Bệnh viện."
End chap 59Tra từ điển Anh - Việt ngay trên website, chỉ cần click đúp chuột vào từ cần tra!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro