Chap 60: Phòng bệnh gặp lại
Vào lúc ban đêm cậu đã đến thành phố X—nơi cậu từng học đại học.
Lúc chạy tới bệnh viện, xa xa nhìn thấy Thiên Tỷ trong tay kẹp lấy một điếu thuốc tựa ở trên cây cột phía bên ngoài đại sảnh bệnh viện, cúi đầu như lâm vào trầm tư.
Cậu thanh toán tiền xe trực tiếp chạy tới, dừng lại phía sau không chút tiếng động, bất ngờ nói: " em đã tới ."
Thiên Tỷ ngẩng đầu, râu ria xồm xàm vẻ mặt uể oải, đã hơn nửa năm không gặp, hắn có chút sửng sốt một chút, sau đó vuốt vuốt tóc của cậu, nhưng là ôm cậu quay người, " đi, trước đi ăn cơm."
Cậu quay đầu, vẻ mặt lo lắng, " Tuấn Khải thế nào?"
Hắn bắn rớt đầu mẩu thuốc lá, nắm thật chặt áo lông, ngửa đầu nhìn nhìn bầu trời đêm mới mở miệng: " nhặt về nửa cái mạng, không có việc gì."
Cậu đứng lại, càng không chịu đi về phía trước.
Hắn thở dài, " đi thôi, hắn phân phó anh trước mang em ăn cơm, hơn nữa anh cũng đói bụng, cũng đã tách ra nửa năm, cũng không phải ở đây nhất thời."
Cậu phát giác được trong lời nói của hắn tiêu điều, cúi đầu cùng hắn tới 1 tiệm cơm nhỏ.
Hắn chọn lẩu dê, một bình rượu vang làm ấm người, từ từ uống.
Trong nội tâm của cậu vẫn thắc mắc Tuấn Khải, chỉ muốn nhanh lên một chút ăn xong trở lại bệnh viện, thức ăn vào trong miệng căn bản không biết vị gì.
" chậm một chút mà ăn, cẩn thận nóng."
Cậu nhìn hắn một cái, " anh nói anh ấy vừa làm phẫu thuật xong, là chuyện gì xảy ra?"
" dạ dày chảy máu, ngăn không được, chỉ có thể phẫu thuật."
" tại sao có thể như vậy?"
" Bác Sĩ nói thời gian dài không ăn uống tăng thêm say rượu quá độ, tự làm khổ đấy chứ." Thiên Tỷ đốt một điếu thuốc ngậm lên miệng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cậu chậm rì rì nói.
Cậu để đũa xuống, mím môi, nhìn về phía hắn, " anh ấy ba tháng trước về nước, mấy người như thế nào không nói cho em?"
" em muốn biết tự nhiên sẽ hỏi, Tiểu Hoành nói em không có nghĩa vụ đối với Tuấn Khải phụ trách, em hẳn là có cuộc sống của mình."
Cậu bưng ly rượu lên uống một hớp lớn rượu vàng, cay đến hốc mắt đều đỏ, " mọi người đang trách em sao?"
Thiên Tỷ thở ra làn khói thuốc, rũ mắt trầm mặc một hồi, nói: " cũng không phải trách em, chính là nhìn hắn như vậy, cảm thấy thật đáng thương, cũng không cố gắng tiền đồ, một người ở chỗ này, nếu không đi quét dọn, không phát hiện hắn té xỉu ở phòng ngủ, phỏng chừng đến khi chết...rồi em cũng không biết."
Cậu nghe hắn đem chữ " chết" nói ra bình thản như thế, lòng hung hăng như bị treo lơ lửng, nửa ngày không có buông ra.
Thiên Tỷ dập tắt đầu mẩu thuốc lá, lại chọn một cây, chậm rãi rút ra, chờ thật lâu đều không dám mở miệng.
Cậu nhìn kia từng vòng khói không ngừng bay lên rồi dần dần tản ra không khỏi ngây người, trong đầu tưởng tượng thấy cảnh Tuấn Khải té xỉu, một lần lại một lần.
Không biết qua bao lâu, Thiên Tỷ mới lên tiếng: " nghĩ kỹ?"
Cậu nhìn hắn khẽ gật đầu một cái.
" lần này anh có thể yên tâm mà đem hắn giao cho em sao?"
" có thể!"
" được, đi thôi!"
Hắn trả tiền, mặc lên áo lông ôm cậu đi ra tiệm cơm thẳng đến bệnh viện, bước chân bước rất lớn, cậu phải chạy chậm mới có thể đi ngang bằng, tới khi đứng bên ngoài phòng bệnh, cả 2 đều có chút thở dốc.
Hắn vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: " ngày hôm qua tỉnh lại hắn liền nói một câu, chính là biết rõ em muốn đến, để anh trước mang em ăn cơm, tâm tình bình tĩnh dọa người, em đừng bị dọa."
Cậu nói: " em không sợ!"
Thiên Tỷ lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi gặp lại, nhẹ nói: " vào đi thôi, anh ở bên ngoài, có việc gọi anh."
Cậu đẩy cửa ra, rón ra rón rén đi vào, ngẩng đầu nhìn hướng giường bệnh, vội vàng không kịp chuẩn bị, ánh mắt thẳng tắp đụng vào một đôi mắt đen nhánh, đôi mắt kia như là không chớp nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, một khắc đều không có rời đi.
Nhưng bên trong lại là một mảnh trống rỗng cùng tĩnh mịch!
Cậu ngơ ngác một chút, cảm giác được có chút luống cuống, người trên giường mặc quần áo bệnh nhân có đường vân màu xanh da trời, sắc mặt tái nhợt, dị thường gầy gò, thần thái của anh có chút ngốc trệ, nhìn thấy cậu, thần sắc không có bất kỳ chấn động, chỉ là ngồi lẳng lặng, nhếch bờ môi.
Đè xuống không yên, cậu đi tới.
Cậu nhẹ giọng mở miệng: " em tới ."
Tuấn Khải ánh mắt vẫn đuổi theo cậu, nghe được lời của cậu, thõng xuống mí mắt, dừng lại một chút, chậm rãi nghiêng người nằm vật xuống, chỉ chừa cho cậu một cái lưng cứng ngắc.
Anh nói: " một lát thôi, em ngồi đợi một chút."
Cổ họng của anh khàn lợi hại, trong nội tâm của cậu co lại co lại rất đau, cậu nhẹ nhàng lên tiếng ngồi trên ghế ở bên cạnh, nhìn chiếc chăn màu trắng mỏng, bọc lấy thân hình đơn độc, mũi của cậu đau xót thầm nghĩ khóc.
Anh nhìn thấy cậu không có bất kỳ vui mừng lẫn sợ hãi, trong mắt cũng không có vẻ ôn nhu cùng quyến luyến mà cậu quen, thanh âm lãnh đạm không mang một tia cảm tình.
Anh thậm chí đều không có kéo tay của cậu.
Ngơ ngác ngồi trong chốc lát, nghe được tiếng mở cửa, Thiên Tỷ đi đến, cậu đối với hắn làm động tác đừng lên tiếng, hắn gật đầu đối với cậu ngoắc ngón tay.
Cậu vừa đứng lên, chàng trai vừa rồi không thèm nhìn cậu đột nhiên xoay người, vẻ mặt trắng bệch nhìn về phía cậu, đáy mắt khẽ run hai cái, anh nói: " em phải đi?"
Ba chữ kia làm cho không người nào có thể bỏ qua khủng hoảng, lòng của cậu như là bị đao cắt đau nhức đau nhức, cậu đứng không nhúc nhích, nghiêng đầu kìm nén nước mắt.
Thiên Tỷ nhìn anh không ngủ, đi tới, thấp giọng nói: " Vương Nguyên đến, mình về nhà 1 chuyến rồi trở lại."
Tuấn Khải nhẹ nhàng lên tiếng nặng nề nằm xuống tiếp tục đưa lưng về phía cậu, không biết có phải hay không mới vừa rồi động tác quá mạnh, một lát sau, trên trán liền chảy mồ hôi, tại dưới ánh đèn làm cho người ta nhìn đặc biệt khó chịu.
Thiên Tỷ sau khi rời đi, cậu vẫn ngồi ở bên giường, thẳng đến khi y tá lại đây rút kim tiêm, Tuấn Khải đều không có nói thêm câu nào.
Cứ như vậy,trong trầm mặc cậu nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, cẩn thận phỏng đoán tâm tư của anh, nửa năm trước anh cho là cậu đã yêu Phùng Tô Xuyên, mang theo tuyệt vọng rời đi , mà sáu tháng qua cậu đến 1 lần cũng chưa từng liên lạc với anh, anh hẳn là như vậy trong khi chờ đợi chậm rãi triệt để hết hy vọng, nếu không ánh mắt của anh sẽ không như vậy trống rỗng làm cho lòng người đau xót, phảng phất đối với cái thế giới này lại lần nữa không có cái gì lưu luyến.
Nghĩ đến nguyên nhân khiến dạ dày chảy máu mà Thiên Tỷ nói, cậu không dám tưởng tượng ba tháng này anh là như thế nào sống.
Lúc Tuấn Khải vừa rời đi, tiểu Hoành nói: " vì sao bọn tao đều tin tưởng Tuấn Khải không phải mày không thể, mày lại không tin?"
Hiện tại, cậu rốt cục tin, cậu may mắn không tính là quá muộn.
Đem ngọn đèn điều chỉnh, cậu vừa đứng người lên, nghe được người trên giường có chút âm thanh suy yếu: " anh muốn uống nước."
Cậu mím môi cười cười, đổ nước ấm, lấy ống hút, đi vòng qua ngồi xổm bên giường, nhìn thấy anh chính là đang trợn tròn mắt .
Anh buông thõng mắt từ từ uống, bờ môi mất máu không sắc khô nứt.
Sau khi uống hết nửa chén nước ấm, anh mới buông ra ống hút, sau đó liền nhắm mắt lại.
Cậu đem chén nước để ở một bên, tiếp tục ngồi xổm bên giường, nhìn anh trong chốc lát, liền xoa nhẹ thái dương của anh, nơi ấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, huyệt thái dương thình thịch chảy rất lợi hại.
Tuấn Khải tại lúc tay của cậu chạm phải liền căng thẳng thân thể, thật lâu đều không có buông ra, lông mi chút chút lay động.
Phẫu thuật lớn như vậy, còn chưa cắt chỉ, vết dao khẳng định vô cùng đau đớn, anh tuy rằng cực lực khắc chế, nhưng trên mặt vẫn có đau đớn, cậu không dám lại lần nữa để cho tâm tình của anh chấn động, nhẹ nhàng giúp anh theo xoa huyệt thái dương trong chốc lát, đã nghĩ muốn thu tay lại, chỉ là ngón tay mới vừa giơ lên, nhìn cặp mắt kia vốn là nhắm liền mở ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm ngón tay của cậu, tràn đầy quyến luyến.
Lòng của cậu lập tức mềm thành một mảnh, thật là một hài tử bướng bỉnh lại quật cường.
Cậu đứng lên, trực tiếp ngồi ở bên giường, giúp anh dịch dịch góc chăn, anh cấp bách nắm chặt nắm tay thành quả đấm, cậu nhẹ nhàng tách bàn tay của anh ra, cùng ngón tay của anh đan xen, vẫn như cũ là lạnh như băng cùng ẩm ướt, cảm giác được anh chậm rãi cầm tay của cậu, cậu cười cười nói: " tay vẫn là lạnh như vậy."
Tuấn Khải ngửa đầu nhìn cậu, ánh mắt như cũ không có gì chấn động, cũng không có trả lời.
Cậu tiếp tục cười, " về sau em giúp anh sưởi ấm, chậm rãi thì tốt rồi, đừng sợ." (Min: Ta nói mà, 2 cặp thụ này đợi tới khi thằng công của mình sắp chết mới chịu...Thiệt là cạn lời)
Thời điểm anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng buông bàn tay của cậu ra bỏ vào trong chăn, chậm rãi dùng lực đứng lên.
Vẫn còn có chút kháng cự, cậu trong lòng thở dài một hơi, điều chỉnh thử xem tư thế nhẹ nhàng ôm anh, để tay tại lưng của anh lúc sờ đến chính là chỉ thấy xương sống, làm sao sẽ gầy nhiều như vậy!
Cảm giác được thân thể của anh run rẩy, cậu lo lắng hỏi: " miệng vết thương đau đúng không? cho em xem xem."
Tay của cậu hướng trong chăn dò xét , lại bị anh một lần nữa nắm chặt, dừng lại một chút liền đặt ở trên mặt của mình, tay của anh đặt trên mu bàn tay của cậu nhẹ nhàng vuốt ve, từng li từng tí, động tác rất nhẹ nhàng, cậu có thể cảm giác được sự quý trọng trong đó.
Cảm giác được anh thỏa hiệp, cậu nhẹ nói: " đừng giận em nữa, được không?"
Tuấn Khải không nói chuyện, một lát sau, kéo cánh tay của cậu, buồn buồn nói: " nằm xuống."
Cậu thuận theo nằm xuống, sau đó đã bị anh kéo vào trong ngực ôm, anh đem mặt chôn ở cổ cậu cọ cọ, cảm giác rất bất lực.
Cậu đưa tay đặt ở eo của anh, nơi ấy quấn lấy một vòng dày băng gạc, do dự một chút, chậm rãi vén áo của anh lên, theo thắt lưng một chút chuyển qua bụng, cảm giác được anh co người lại về phía sau một chút, cậu cầm cánh tay anh, sau đó lại nhẹ nhàng đi lên vuốt ve, thân thể của anh vốn là cấp bách căng thẳng, một lát sau, có chút buông lỏng xuống.
Phát giác được anh ôm cậu, bàn tay đang ở sau lưng từ từ trượt xuống dưới, thân thể của cậu không tự chủ được run lên một cái.
Anh ngừng động tác, sau đó bắt đầu hôn vành tai của cậu, cậu đẩy anh một cái phía sau, nhỏ giọng nói: " anh 1 thân đầy mồ hôi, em thay áo ngủ khác cho anh, thuận tiện cũng rửa mặt chút."
Ôm cánh tay của cậu qua vài giây đồng hồ mới chủ động buông ra, cậu nghe đến anh oa oa nói: " nhanh lên một chút."
Trước giúp anh đơn giản lau mặt, thay đổi áo ngủ, thu thập xong đi tới, nhìn trên giường bệnh núp ở trong chăn là một đôi mắt – trông mong nhìn vào cậu, cậu xấu hổ mím môi lên giường.
Tuấn Khải mới thận trọng đem Vương Nguyên kéo vào trong ngực, trước lôi kéo tay của cậu đặt ở eo, sau đó cũng có chút không thể chờ đợi được nắn bóp nơi mềm mại của cậu, nhéo nhéo phía sau, cọ trán của cậu, nói: " như thế nào lại nhỏ đi rồi?" (Min: Cái đồ mất nết...)
Cậu cảm thấy được dị thường quẫn bách, tách ra nửa năm, chuyện gì cũng chưa nói rõ, như thế nào vừa lên liền thảo luận việc này.
Tại lúc cậu dần dần thích ứng được sự thân mật, anh có chút giật mình, thân thể trượt xuống dưới, sau đó đem mặt chôn ở nơi tư mật của cậu, tay cậu như cũ đặt ở bụng nơi vừa phẫu thuật của anh, cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể thẳng bằng thân thể kháng cự.
Ở nơi nào đó cọ trong chốc lát, anh ngửa đầu nhìn cậu, trong mắt lạnh lùng sớm đã tiêu tán, ánh mắt sáng quắc, tràn đầy nóng bỏng cùng khát vọng, cậu mím môi, buông lỏng thân thể, như là 1 sự đồng ý, trên mặt của anh lộ ra nhẹ nhàng ý cười, cúi đầu cởi 2 nút áo ngủ, làm lộ ra núm vú nhú nhú màu hồng, đem mặt vùi vào giữa mà hôn mà cắn mút.Cậu không ngừng hít sâu, nhìn cái đầu không an phận của anh, nhìn trần nhà cảm thán, sự tình phát triển thật sự cậu không thể khống chế ! (Min: Sắp chết đến nơi rồi mà còn làm bậy...)
End chap 60
Giải quyết xong cặp còn lại,mà lúc nào cũng phải đợi thằng công xảy ra chuyện nguy hiểm tánh mạng mới chịu, ta thật hết nói nổi lun rồi. Cơ mà cả hai cặp đều đến với nhau rồi, khuy sâm banh ăn mừng đi m.n. À quên nữa hãy Vote & CMT cho ta nha các nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro