Chap 63: Chúng ta kết hôn đi
Từ Giang Nam trở về ngày đó, Vương Nguyên không liên lạc với Tuấn Khải, xe taxi vào căn hộ cậu mới gọi điện thoại cho anh.
Từ đằng sau xách ra hành lý, xe mới vừa lái đi, Tuấn Khải liền từ trong cửa chạy ra, trên người chỉ mặc một bộ áo sơ mi trắng, phía trên một nút thắt đều không có gài lại, tóc cũng có chút bừa bộn, hiển nhiên là theo trong lúc ngủ mơ bị bừng tỉnh .
Cậu đứng không nhúc nhích, mỉm cười chờ anh tới gần.
Tuấn Khải vài bước vượt đến cậu trước mặt, mím môi, đem cậu tiến vào trong ngực ôm.
Ánh mặt trời rất tốt đẹp, trên người anh vị bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái rất dễ chịu, cậu đem mặt chôn ở trong ngực của anh hít hà, trái tim bị một loại cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Dẫn theo túi du lịch vào thang máy, vội vã qua cửa nhà, cũng không kịp đổi giày, đem cửa phòng đá lên, Tuấn Khải trực tiếp đem Vương Nguyên đặt tại trên vách tường, anh nửa rộng mở lồng ngực không có một tia khe hở dán hợp tại trước ngực của cậu, nhu động.
Đã không phải là lần đầu tiên đối mặt như vậy không hề che dấu nhiệt tình, cậu nhưng như cũ cảm thấy có chút thẹn thùng, hai tay ôm vào eo anh, lại cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, chỉ là có chút ngẩng đầu, ánh mắt tại cái cằm anh nhọn ôn nhuận hoàn mỹ cùng thắm trong nắng sớm mê người ,đường cong bên mặt bơi qua bơi lại, thẳng đến một cái hôn ẩm ướt ấm áp môi che ở trên bờ môi của cậu.
Không phải cắn xé hoặc là mút vào cậu quen thuộc, anh chỉ là nhẹ nhàng đặt trên môi dưới.
"Không phải nói buổi chiều mới có thể đến sao? Như thế nào không để anh đi đón em?"
Môi của cậu bị anh bá chiếm, chỉ có thể rút ra trục bánh xe biến tốc đứt quãng trả lời: "Muốn cho anh ngủ nhiều một lát chứ sao."
"Đối với em không có em bên người, anh căn bản ngủ không được."
Nghe anh ngữ điệu nhu nhu mà dẫn dắt làm nũng lười biếng, trong lòng của cậu như là bị điện giật, một hồi tê dại, rút tay ra cánh tay, cố sức đưa anh thôi đẩy cách đi một tí về sau, cậu giương lên đầu, nâng lên khuôn mặt của anh, nhẹ nói: "Bé ngoan, kỳ thật anh bây giờ là đang nằm mơ mà thôi, tý nữa mở mắt sẽ phát hiện mình lại còn nằm ở trên giường, mà em như cũ ở Giang Nam."
Cậu vừa dứt lời, ôm thân thể của cậu lập tức dừng lại, Tuấn Khải trong mắt đầu tiên hiện lên một vẻ bối rối, sau đó liền mở to hai mắt nhìn yên lặng nhìn cậu, tựa hồ thật sự sợ hãi chớp thử xem mắt, cậu liền cho đột nhiên biến mất.
Chứng kiến trên mặt anh luống cuống, cậu cảm thấy được việc vui đùa này có chút quá rồi, vừa định muốn mở miệng, chỉ thấy anh giơ cánh tay lên, duỗi ra hai ngón tay, chậm rãi chuyển qua cạnh mặt cậu, do dự một chút, nhẹ nhàng nắm gương mặt của cậu chà xát.
Cậu rốt cuộc kéo căng không ngừng, cười lớn cầm ngón tay của anh đặt ở bên miệng hôn hít lấy, "Anh có lầm hay không a, phán đoán có phải cảnh trong mơ hay không, muốn nắn mặt của mình đi, anh nắn em hữu dụng không?"
Người đàn ông trước mặt sững sờ ngơ ngác một chút , buộc chặt hai tay đem cậu hung hăng áp hướng trong ngực, cái mũi của cậu đang không có phòng bị dưới tình huống trực tiếp đâm mạnh vào lồng ngực anh, bật người đau xót được muốn rơi nước mắt.
"Cái mũi bị đánh gãy!"
Tuấn Khải đem mặt chôn ở phần gáy cậu có chút dùng sức mang theo hả giận hôn hít lấy, oán hận nói: "Đụng gãy đi, không cần, ai bảo em đùa giỡn anh!"
Cậu trong ngực anh cọ xát, tay xoa phía sau lưng của anh vỗ nhẹ, "Ngoan a, không tức giận, mấy ngày nay có nhớ em hay không?"
"Nói nhảm." Anh hôn môi ôn nhu rất nhiều, nhưng giọng điệu nhưng như cũ không thế nào tốt.
Cậu buồn buồn nở nụ cười hai tiếng, "Có hay ngoan ngoãn ăn cơm không?"
Đợi vài giây đồng hồ không có nghe được trả lời, nghĩ đến Amy nói lúc trước anh bệnh kén ăn, lòng của cậu chìm xuống dưới vừa muốn mở miệng, nghe được anh oa oa , có chút khí tức không yên: "Anh muốn ăn em!"
Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh chặn ngang ôm lấy thẳng đến phòng ngủ.
"Giày, còn không có đổi lại dép lê đâu!"
"Không đổi nữa!"
"Nhưng là sẽ làm dơ thảm đấy!"
"Mua mới !"
". . ."
Tuấn Khải đem Vương Nguyên đặt ở trên giường, nhanh nhẹn giúp cậu cởi giày, sau đó liền trực tiếp đè lên, khuỷu tay xanh tại hai bên cậu, hai tay vòng cổ của cậu, ánh mắt sáng quắc xem cậu, trong mắt là tình cảm không hề che dấu mãnh liệt cùng dục vọng mong mỏi.
Cậu trốn một cái, bị anh chế trụ cái ót, ngón tay của anh dọc theo cổ của cậu xẹt qua tai bên cạnh cuối cùng dừng lại tại lúc gương mặt của cậu nhẹ nhàng vuốt ve, bụng mềm mại bị đụng vào, làm cho cậu tim đập nhanh không động đậy.
Cặp mắt kia đen bóng đã bắt đầu phóng hỏa, thân thể cũng chầm chậm trở nên cực nóng, nhưng thủ hạ chính là động tác lại êm ái mà thong thả, ánh mắt anh thẳng nhìn vào cậu, nhẹ nói: "Anh rất nhớ em."
Vương Nguyên không dám nhìn ánh mắt của anh, ánh mắt xuống phía dưới dời đi, dừng ở xương quai xanh anh, theo thân thể phập phồng như ẩn như hiện, lộ ra mê người lộng lẫy, cậu có cảm giác muốn cắn một cái xúc động, mà trên thực tế, tại lúc cậu đại não làm ra phản ứng, hai tay của cậu đã muốn trèo lên cổ của anh, đem loại xúc động này hành động !
Gắn vào trên thân thể rõ ràng cứng lại rồi, mà cậu lần đầu tiên quên ngượng ngùng, hàm răng tại xương quai xanh ma sát, anh càng ngày càng kịch liệt thở dốc, cậu cười khẽ một tiếng, hóa ra chủ động cũng không phải khó lắm!
Mà khi chủ động biến thành bị động, đàn ông tình cảm mãnh liệt đốt bạo phát một khắc này, cậu mới biết được, đùa với lửa là phải trả giá thật lớn!
Tình cảm mãnh liệt sau đó, đầy đất bừa bộn, một phòng kiều diễm!
Cậu không có một tia khí lực xụi lơ tại ngực anh , liền hô hấp đều cảm thấy tốn sức mà.
Công ở phương diện này thể lực vĩnh viễn mạnh hơn thụ, Tuấn Khải nửa thân trần trên người tựa ở đầu giường, eo bụng cơ thể căng đầy gợi cảm, mặc dù có chút hơi gầy, lại cũng không quá đơn bạc, cậu híp mắt dò xét trong chốc lát, đưa tay đặt nhẹ nhàng vết sẹo từng li từng tí vuốt ve.
Anh một tay khuấy động lấy tóc của cậu, một tay ôm cậu, trong mắt là một mảnh ôn nhu.
Cậu kỳ thật có rất nhiều lời muốn hỏi anh, về kia hai năm, về bệnh kén ăn, về cai nghiện, cũng không biết vì cái gì, nhìn anh giờ phút này nụ cười thỏa mãn, cậu cái gì cũng không muốn hỏi nữa.
Anh đã không muốn cho cậu biết rõ, cậu đây sẽ giả bộ không biết , dù sao những kia đã muốn trở thành quá khứ, mà bây giờ, bọn họ rất hạnh phúc, cũng đã đủ rồi không phải sao?
Anh muốn tình yêu một phần hoàn mỹ mà đơn thuần, cậu liền cho anh một phần tình yêu như vậy!
Một tuần sau, Tuấn Khải chủ động theo cậu thẳng thắn tại lúc ở Mĩ bệnh kén ăn , cầm bệnh án anh trước kia, cậu cùng anh đi bệnh viện, chẩn đoán kết quả cũng không có tái phát, ăn không vô gì đó, là vì trường kỳ ăn uống không quy luật,dạ dày chức năng có chút hỗn loạn, chỉ cần dựa theo sách dinh dưỡng cung cấp dạy nấu ăn có thể chậm rãi điều trị
Có lẽ thật là tác dụng tâm lý , kể từ khi biết không phải bệnh kén ăn tái phát, Tuấn Khải muốn ăn ngày từng ngày khá hơn, về nhà ăn được mấy lần sau khi ăn xong, cha của cậu sắc mặt cũng có dấu hiệu, mà anh đã làm tốt chuẩn bị cho chiến đấu kéo dài, mặc kệ cha cậu là thái độ gì, anh đều là rất khiêm tốn dáng vẻ cung kính, tin tưởng 10 phần.
Mỗi ngày bọn cậu ăn điểm tâm, cùng đi nhà sách, cậu xem phòng trọ, anh tìm nơi yên tĩnh mở máy tính bận rộn, cậu hỏi anh đang bận cái gì, anh nói: "Mau chóng kiếm tiền lấy vợ!"
Cậu cười anh không đứng đắn, mỗi lần anh đều là mím môi nhìn cậu, trong mắt ôn nhu theo ngoài cửa sổ ánh mặt trời một chút chảy đến lòng của cậu, cậu nghĩ cậu rõ ràng hiểu ý của anh.
Công ty Vương Lỗi chính thức thành lập, là một công ty chứng khoán, mới vừa khởi bước, sự tình cũng không nhiều, không có việc liền thường xuyên đến tiệm , cùng Tuấn Khải ngăn cách chậm rãi cũng giải trừ, hai người không sao liền cùng đi chơi bóng, mấy trận, Vương Lỗi đã muốn đổi giọng trông nom Tuấn Khải gọi "Anh rể" rồi.
Thiên Tỷ ở Giang Nam công ty vẫn luôn không quá thuận lợi, tại lúc cậu giựt giây , hắn và Chí Hoành cũng liên tục chiến đấu ở các chiến trường phương bắc phát triển.
Người nhà của cậu, bằng hữu, người yêu rốt cục có thể một lần nữa tụ ở cùng một chỗ, cậu cảm thấy được hết thảy đều mỹ hảo làm cho cậu không thể tin được.
Nhàn nhã sau buổi trưa, cậu đang xem hết một quyển tiểu thuyết nhàm chán, rồi ngẩng đầu chuyển hướng gần cửa sổ nơi yên tĩnh bên cạnh.
Đắm chìm vào người đàn ông trong ánh nắng chăm chỉ làm việc, hai mắt nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, một tay cầm bút, một tay nắm con chuột, biểu lộ nghiêm túc, mi tâm cau lại, đôi môi nhếch , bên mặt đường cong đường cong có chút lạnh, cảm ứng được ánh mắt của cậu, anh giương mắt nhìn lại, cùng tầm mắt của cậu giao hội lập tức, bộ mặt biểu lộ lập tức nhu hòa, mi tâm giãn ra đồng thời, khóe miệng giương lên một vẻ ôn nhu cười yếu ớt, tràn đầy sủng nịch.
Điểm nhẹ vài cái con chuột , anh duỗi lưng một cái đứng lên, chậm rì rì hướng cậu đi tới, bộ đồ tây đơn giản, lại đưa thân hình anh nổi bật lên vô cùng tốt, phối hợp khi giơ tay nhấc chân cái loại lơ đãng này bộc lộ ra ưu nhã, muốn không hấp dẫn ánh mắt cũng khó khăn.
Ánh mắt của cậu vẫn đuổi theo anh, thẳng đến một cái hôn êm ái trên trán của cậu.
"Bị ảnh hưởng?" Anh nhìn thoáng qua tiểu thuyết trong tay của cậu, cười nói.
Cậu lắc đầu, nhìn anh cười, "Anh xong rồi?"
"Không sai biệt lắm, nhàm chán à? Anh cùng em đi ra ngoài một chút?"
Cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, khép lại sách, qua quầy bar, khoác ở cánh tay của anh, "Tốt, chúng ta đi phơi nắng."
Tuấn Khải nắm lấy tay của Vương Nguyên cười gật đầu.
Cậu nhìn anh ngón tay thon dài, mím môi nở nụ cười, đã từng rất nhiều lần cậu bởi vì Amy kéo cánh tay của anh mà tâm tình phiền muộn, có lẽ không chú ý tới, mỗi lần anh tay kia đều là trong túi áo, chưa bao giờ như như bây giờ cầm tay của cậu, mặc dù chỉ là một chi tiết nho nhỏ, đạo lý đơn giản như vậy ban đầu làm sao lại chết sống xem không rõ ràng đây!
Sông đào hai bên cây dương và cây liễu theo gió bay động lên, cậu tựa vào vai anh ngửa mặt nhắm mắt lại phơi nắng.
Cái cằm của anh trên trán của cậu nhẹ nhàng ma sát, mang đến một tia xao động.
Một lát sau, cậu mở mắt ra, nhìn về phía anh: "Nói cho anh chuyện này!"
"Cái gì?"
"Em có bạn học cấp 3 đồng học mở tiệm chụp ảnh, muốn em đi làm người mẫu ảnh."
"Tốt, lúc nào, muốn anh cùng em đi không?"
Cậu nghĩ rồi gật đầu, "Cô ấy còn muốn anh cùng chụp."
Tuấn Khải nhíu mày, cúi đầu nhìn cậu: "Thế anh cũng phải đi sao?"
Cậu rất kiên định gật đầu.
Anh thở dài, "Được rồi."
Vương Nguyên níu lại cánh tay của anh, có chút bất mãn nói: "Anh cũng không hỏi là chụp loại ảnh gì sao?"
Tuấn Khải cười nhẹ, vuốt vuốt tóc của cậu, "Chụp kiểu gì vậy?"
Cậu không nháy mắt nhìn anh, qua rồi vài giây mới nói: "Ảnh cưới!"
Người đàn ông bên cạnh lập tức ngây ngẩn cả người, trong mắt dần dần tràn đầy kinh ngạc.
Cậu quay người, ôm cổ của anh, mặt chôn ở cổ áo của anh cọ xát, có chút ủy khuất nói: "Anh rốt cuộc muốn tới khi nào mới hướng em cầu hôn?"
Một giây, hai giây, ba giây về sau, cậu bị người gắt gao ôm, bên tai là một thanh âm phát run: "Vương Nguyên, lấy anh nhé?"
Cậu không có một chút do dự gật đầu: "Em đồng ý!"
Cầu hôn hoàn toàn không có không khí lãng mạn đáng nói, nhưng làm cho cậu lập tức đỏ mắt.
Vương Nguyên đã đợi không kịp, chờ không được muốn lấy Tuấn Khải, chờ không được muốn hạnh phúc hơn nữa!
Tra từ điển Anh - Việt ngay trên website, chỉ cần click đúp chuột vào từ cần tra!
End chap 63
Ngày mai đăng chap cuối nà.
M.n Vote & CMT mạnh cho tui cái động lực thoát ra khỏi tâm trạng chó đẻ để ngày mai ra chap cuối nà. Yêu Thương
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro