Chương 8

Hai người ngồi bên hồ Biên Nhi một lúc, nhìn thời gian cũng không còn sớm liền lái ô-tô đến nông gia.

Đến nông gia, Ngô Diệc Phàm nói Hoàng Tử Thao ngồi xuống rồi tự mình nhanh nhẹn gọi một bàn ăn.

"Tiểu Ngô à, sao hôm nay lại có thời gian mà ghé qua đây vậy?" bà chủ cười híp mắt nhìn Ngô Diệc Phàm, từng nếp nhăn trên khuôn mặt cũng có thể kẹp chết ruồi.

"Ai, chị Trương xem ra vẫn còn rất trẻ như vậy nha. Hôm nay tôi dẫn theo người anh em này đến đây, cũng nên tâng bốc người nhà một chút, phải không?" Ngô Diệc Phàm vắt chéo hai chân, vẻ mặt vô lại cộng thêm dáng dấp a dua, nịnh hót gương mặt "còn trẻ tuổi" của chị Trương khiến Hoàng Tử Thao phải nhịn cười, suýt thì sinh tâm bệnh.

"Đừng có nói mò, tôi cho mấy cậu ăn uống, coi như cũng là một ân huệ rồi còn gì nữa" chị Trương vẻ mặt hớn hở, dù sao thì đâu có ai lại không thích được một chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú mở lời khen, đúng không?

"Anh thường tới đây à?" Hoàng Tử Thao tách đôi đũa dùng một lần ra, hai tay nắm chặt hai chiếc đũa cọ xát phần gai gỗ bên trên.

"Cũng tàm tạm, đến mùa cá không có việc gì làm thì sẽ ghé qua đây" Ngô Diệc Phàm lấy điện thoại ra chơi trò chơi, hai chân lại mau chóng vắt chéo nhau làm cả người xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Tự đến một mình? Hay còn mang theo cả người yêu đến nữa. ." Hoàng Tử Thao biểu lộ vẻ mặt xấu xa.

"Phải có cả người yêu đi cùng nữa chứ, đây là lần đầu tôi dẫn theo đàn ông con trai đến đây đấy" Ngô Diệc Phàm bĩu môi, "Biết sao được, ai bảo bây giờ người yêu tôi chạy bay chạy biến mất rồi, nên ráng chịu đựng dẫn cậu đi cùng chứ sao"

"Tôi đi cùng anh lâu như vậy mà anh lại tặng tôi hẳn cái bản mặt như thể vẫn còn ghét tôi đến thế hả? Được, vậy thì tôi đi luôn vậy" Hoàng Tử Thao làm bộ sẽ đứng dậy, lập tức bị Ngô Diệc Phàm đưa tay chặn ngang lại.

"Ai ai, sao cậu lại nói thế, là tôi trêu cậu chút thôi mà. Tổ tông ơi là tổ tông, tôi sai rồi, được chưa? Cho tôi chút thể diện đi mà, mời ngài nếm thử chút ý vị này đi, ngon vô cùng đó" Ngô Diệc Phàm dùng hai tay ở trước ngực tạo thành chữ thập, đung đung đưa đưa từ đằng trước ra đằng sau trông y như chú chó con đang chắp tay hành lễ.

"Được rồi, gia liền cho nhà ngươi chút thể diện vậy" Hoàng Tử Thao hài lòng, gật đầu, ngồi lại trên ghế.

Nói tới chị Trương, thực ra cũng là thích Ngô Diệc Phàm thật lòng, rõ ràng bàn ăn hai bên trái phải của mấy người tới từ trước còn chưa được dọn thức ăn lên ấy thế mà đồ ăn ở bên bàn này của Ngô Diệc Phàm lên đủ một lượt luôn.

"Phải nói con cá này nướng cũng không tồi, ngoài da giòn, bên trong rất mềm" Hoàng Tử Thao dùng một đũa, một dĩa tách một mảng thịt cá lớn rồi đưa lên miệng nhai chuyện nghiệp.

"Đúng đúng, không phải vì thế nên tôi mới dẫn cậu đến đây sao" Ngô Diệc Phàm dùng đũa gắp một miếng, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Hoàng Tử Thao, trong lòng cũng vui vẻ theo.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nội dung trọng tâm của câu chuyện đơn giản chỉ là về phụ nữ, cuộc sống và hưởng lạc.

Đến khi cơm nước xong, Hoàng Tử Thao rút ra một kết luận: Cái người kia quả đúng là nhị thế tổ thực sự, tốc độ thay bạn gái xem ra còn nhanh hơn cả tốc độ mình thay quần lót.

"Trời cũng tối rồi, tôi với anh cũng mau về đi, về muộn tôi lại bị mẹ tôi lại nói này kia mất" Hoàng Tử Thao nhìn điện thoại một lúc, cũng hơn tám giờ tối rồi.

"Nhà cậu ở đâu? Để tôi đèo thẳng cậu về" Ngô Diệc Phàm mở cửa xe, vào trong xe cùng Hoàng Tử Thao, một mặt vừa khởi động xe vừa hỏi chuyện.

"Phía Tây An Môn" Hoàng Tử Thao ngồi vào trong xe, cả người có phần mệt mỏi rã rời.

"Cậu ngủ trước chút đi, đến lượt hai tôi đổi lượt cho cậu đèo sau" Ngô Diệc Phàm nhìn Hoàng Tử Thao ngáp liên tục, có chút không đành lòng.

"Ừ, tôi ngủ một lát nhé" Hoàng Tử Thao cũng không khách khí, buông dần tay xuống chỗ ngồi, đầu vừa mới nghiêng nghiêng vẹo vẹo hướng về phía Ngô Diệc Phàm liền ngủ say.

Ngô Diệc Phàm trên đường lái xe cũng tỏ ra khá khéo léo, đúng lúc đèn giao thông chuyển sang màu đỏ cũng là lúc vượt lên đỗ ngay ở hàng đầu tiên. Vừa chuyển qua đèn đỏ, Ngô Diệc Phàm liền quay đầu lại nhìn Hoàng Tử Thao bên cạnh ngủ say như heo chết, trong lòng nghĩ có chút buồn cười.

Lần đầu tiên gặp mặt nhau đã không vừa mắt, cứ như thù địch, thậm chí lúc trưa nay còn đấu mắt với nhau như gà trống nhưng đến tối vừa mới đi chơi rồi ăn uống với nhau y như bạn tốt lâu năm vậy.

Cái mối duyên phận này, có đôi khi thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Lại thêm một đèn đỏ nữa, Ngô Diệc Phàm nhanh nhẹn phóng lên đứng ngay ở hàng đầu tiên không có người.

"Tôi lái xe đến đoạn này là đủ lượt rồi đấy" Ngô Diệc Phàm quay đầu lại nhìn Hoàng Tử Thao, vẫn là gương mặt còn đang ngủ say giấc.

Thừa dịp lúc này, Ngô Diệc Phàm tỉ mỉ quan sát Hoàng Tử Thao một chút.

Mặt rất nhỏ, lông mi dài mảnh, đôi mắt có hơi sếch lên, mũi thẳng, còn có, khóe môi hơi nhếch lên một chút, viền môi trên còn có thần châu thật đẹp.

Nếu mà được hôn đôi môi thế này, nhất định sẽ rất dễ chịu cho coi. . .Trong đầu Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ kì quái như vậy.

Tóc Hoàng Tử Thao cũng không dài, nhưng cũng không tính là ngắn, nhưng ở chỗ nằm trên ghế có chút loạn, sợi ngắn sợi dài đua nhau rơi xuống mặt, Ngô Diệc Phàm không nhịn được, giơ tay lên sờ sờ mái tóc cậu.

Rất mềm. . . . . .Mềm y như tóc của rất nhiều cô gái khác vậy.

Đúng lúc này, hàng xe chờ ở phía sau đột nhiên bắt đầu điên cuồng ấn còi, Ngô Diệc Phàm mới phát hiện đèn giao thông đã chuyển qua màu khác.

Thu tay về, Ngô Diệc Phàm lập tức đạp chân ga.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro