Chap 3
Chap 3.
Cậu.
Tôi bắt đầu ghét cậu rồi đấy.
Hóa ra cái tên đàn em mà mọi người trong công ti đồn thổi là thằng nhóc Choi Min Ho của nhóm nhạc Shinee. Cậu đang hẹn hò với nó. Điều đấy không khiến tôi bực mình, tôi thấy cậu càng ngốc nghếch hơn khi chọn thằng bé đó để làm tôi ghen.
Ai trong công ti cũng biết Choi Min Ho chỉ thích con trai. Mấy lần bắt gặp nó vào Bar gay với Key, rồi gây xôn xao dư luận giữa mọi người xung quanh, cuối cùng thì cũng được anh chàng quản lí xác nhận. Ôi cái đại gia đình này, nhiều bí mật lắm. Có rất nhiều chuyện ai mà lường cho nổi.
Yêu nhau loạn tùng phèo, có cả nam nữ mà cũng có cả nam nam mà cũng lẫn cả nữ nữ. Điển hình như tôi và cậu đây. Vào một ngày, mọi người cùng nhau xuất phát đi Đài Loan để tổ chức concert tại đó. Giống như mọi hôm, cậu chẳng bao giờ ở gần tôi trong phạm vi ba mét cả.
Ra sân bay, tôi đi đầu đoàn thì cậu lúi húi xuống cuối đoàn, đến khi tôi giả vờ đi chậm lại để xuống đến giữa đoàn thì cậu lại chui xuống đi cùng với mấy anh SuJu, thỉnh thoảng lại bá cổ bá vai Hyo Yeon rồi tươi cười nói chuyện với Dong Hae - người yêu cũ từ thời xa xưa của tôi.
Nhìn cậu thật muốn đấm mà. Tuy cái kính mắt dâm bản to đã che đi gần nửa khuôn mặt xinh xắn của tôi, nhưng ánh mắt như muốn nảy lửa này đâm thẳng vào cậu khiến cho ai liếc qua cũng phải nhận ra rằng chủ nhân đôi mắt đó đang tức giận.
Tôi đang cảm thấy bản tính trước đây của mình đang dần trở lại. Nhưng đừng nghĩ rằng cậu biết đóng kịch còn tôi thì không. Và cũng đừng nghĩ rằng Jessica này chỉ gắn liền với mỗi tên YulSic. Chẳng phải những couple khác cũng rất rầm rộ hay sao.
Cậu không biết đến YoonSic, JeTi, TaengSic hay sao. Cậu ngờ nghệch quá. Được đà làm nũng, tôi vòi vỉ YoonA hết cái này đến cái kia, đáp xuống miền đất Đài Loan chạy ngay đi mua vỏ điện thoại đôi để dùng với nhau.
Khiến con bé cứ ngoái sang nhìn Seo Hyun mà cầu cứu, nhưng cô em út tuy ghen mà cũng bất lực chẳng dám ngăn cản. Tất cả mọi người đều biết tôi đang cố ý làm gì, nhưng trong cái chỗ tất cả đó vẫn còn sót một người. Và một lần nữa kẻ đó lại là cậu.
Tôi phải nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần để có thể nhấn mạnh cái tính vô tâm của cậu đây. Thỉnh thoảng có động chạm ánh mắt của nhau nhưng cậu quay mặt đi luôn và hờ hững với những sự việc trước mặt.
Tôi nhếch môi ngạc nhiên trước cái khuôn mặt khệnh khệnh khạng khạng của cậu. Cơ thể này thật sự yếu đuối, hồi trước có hay cãi lộn với vài người chông gai ngứa mắt nhưng tôi chưa bao giờ đánh nhau với ai.
Tôi thuộc mẫu người hiền lành, dịu dàng, thỉnh thoảng hơi đanh đá một tí, hơi ác độc một tí. Nhưng vẫn còn là kiểu người tốt bụng. Vậy mà giờ tôi đang bị làm sao đây, trong lòng sôi lên sùng sục chỉ trực chờ tràn ra ngay lập tức.
Dù biết sức không nổi nhưng tôi vẫn muốn tiến nhanh tới chỗ cậu để vung vài chưởng. Nhìn cậu thật đáng ghét.
Tại một nhà hàng, mọi người đang nạp năng lượng sau buổi tổng duyệt đầy vất vả. Có bàn có ghế tử tế thì không ngồi. Cậu cầm suất ăn của cậu đi ra ghế sô pha mà ngồi ăn một mình. Con bé YoonA thấy thế cũng xí xởn mà đến với cậu, ăn cùng với cậu. Tôi ngớ người. Chị em thế đấy.
Nó đang muốn trêu ngươi tôi sao. Đã thỏa thuận là đợt này phải đưa YoonSic lên ngôi rồi cơ mà. Thất hứa thất hứa, tôi quyết định sẽ đòi tiền cái vỏ điện thoại đôi kia. Mất công chọn cho thật đẹp, mất công mua cho thật đắt giá, vậy mà bị phản bội trắng trợn như vậy.
Con bé là đứa nhiều tiền nhất nhóm, chính vì thế phải đòi gấp 5 lần thì mới hả dạ. Cuối cùng thì tôi phải ngồi cùng cặp đôi Taeny mà ăn với họ. Nhìn cái cảnh hai con người kia đút cho nhau ăn mà dây thanh trong cổ họng chỉ muốn rung lên thật nhanh, thật mạnh, để hét toáng lên nhằm chấm dứt cái cảnh tượng ngọt ngào quá đáng kia.
Không biết tâm trạng tôi hiện giờ hay sao mà thích làm gì thì làm. Phóng băng, nghiến răng ken két, nắm chặt chiếc dĩa đáng thương ở trong tay mà đập sầm xuống mặt bàn. Một loạt hành động lạnh lùng khiến cho cặp đôi dở hơi kia lạnh sống lưng, vội vàng đưa con mắt hối lỗi ra rồi chỉnh tư thế ăn uống cho đàng hoàng.
Tôi " Hừm " một cái rồi liếc mắt sang bên cạnh nhìn hai con người đang ngồi ở sô pha. YoonA thì vẫn tập trung vào chuyên môn, còn cậu thì vừa ăn vừa cười tủm tỉm mà nhắn tin với ai đó. Ai đó ở đây 80% là thằng nhóc chết dầm Choi Min Ho rồi.
Thực ra cũng hơi quá đáng cho nó, khi thằng bé đâu có yêu người đã thuộc về tôi, nhưng cũng thật quá đáng khi lại chấp nhận hẹn hò với cậu. Có vẻ như đã có một sự thỏa thuận. Bọn họ đang lập kế hoạch để làm tôi điên tiết lên.
Và đã đạt được mục đích rồi đấy, tôi đang sôi máu đây. Nhưng mà không phải bao giờ đạt được mục đích cũng là một điều tốt. Từ từ lôi chiếc điện thoại yêu quý ra, tôi nhấn nút gọi cho Taecyeon - người bạn thân thiết mà tôi quen cách đây khá lâu, mấy chuyện của tôi với cậu, tôi đều kể hết cho Taecyeon nghe, hai đứa thường gặp nhau để tâm sự.
Tôi vẫn còn nhớ năm ngoái, chỉ vì bị bọn nhà báo bắt gặp mà tôi bị dính phải scandal tình yêu tình báo với Taecyeon. Tuy bây giờ xôn xao dư luận đã chìm nghỉm rồi, nhưng vẫn có một vài thành phần trong cộng đồng fan tin rằng tình yêu này là thật sự.
Tôi cũng bất lực chả biết làm gì, mặc kệ họ nghĩ ra sao, tình yêu tôi đối với cậu sẽ không thay đổi. Mà kể cả có muốn đổi đi nữa thì cũng khó lắm, khó hơn cả việc ăn dưa leo, khó hơn cả việc thức đêm, khó hơn cả việc chạy bộ mỗi tối cho khỏe người, tuy là Tiffany cứ lải nhải năn nỉ tôi phải đi tập thể dục cùng với cô ấy.
Thôi luyên thuyên thế đủ rồi. Quay lại cuộc nói chuyện trên điện thoại giữa tôi và Taecyeon. Thực ra nói vậy hơi lệch lạc, chỉ có tôi nói thôi. Biết nói gì không?. Toàn những lời yêu thương mật ngọt, ngọt hơn cả thứ ngọt nhất. Khả năng bắn rap lại được dịp bộc lộ.
Tôi cứ tự biên tự diễn trên chiếc Iphone yêu quý mà mặc kệ phản ứng của người đầu dây bên kia ra sao. Tôi chỉ quan tâm đến phản ứng của ai đó thôi. Cái giọng có vẻ mất lịch sự vì nói chuyện điện thoại quá to ở nơi công cộng, nhưng ai quan tâm cơ chứ, hàng ăn bây giờ cũng đang rất ồn bởi nhiều tiếng nói buôn bán của mọi người mà. Với cả tại đây nhóm nhạc quốc dân này là khách VIP, muốn làm gì mà chả được.
Cặp đôi Taeny nhìn thấy thế đơ người dừng lại mà nhìn tôi với con mắt ngẩn ngơ. Rồi hai người quay sang nhìn nhau như muốn hỏi rằng tôi đang nói cái quái gì thế. Tôi liếc sang, cảm thấy rằng cậu cũng nghe được tôi đang nói gì, cậu ngừng lại hoạt động của cậu mà quay sang nhìn tôi. Khuôn mặt vô cảm, hờ hững vẫn đăm chiêu vào tôi mà chẳng tồn tại nổi một cảm xúc.
" Em đang ở Đài Loan. Xong concert ở đây em sẽ về luôn. Rồi chúng ta sẽ gặp nhau, em nhớ anh chết đi được. Ở đây không có anh buồn chán lắm. Ăn mà cũng chẳng ngon nữa. Anh đang làm gì vậy, Taecyeon?. "
Cậu đứng phắt dậy rồi đi ra khỏi nhà hàng, chưa kịp ra khỏi thì bị anh quản lí nhìn thấy rồi ngăn lại. Anh nói rằng phải đợi tất cả các thành viên ăn xong rồi mới được lên xe trở về khách sạn. Vì đang có các fan hâm mộ ở bên ngoài. Cậu ấm ức chẳng thể làm gì thêm.
Quay lại chiếc sô pha, ngồi thụp xuống, lôi chiếc kính dâm ra đeo vào rồi ngả người dựa ra đằng sau, khoanh hai tay lại, chân vắt chéo lên nhau. Sau đó hình như .... cậu ngủ thì phải. Một loạt phản ứng như mong đợi được tôi phát hiện, tôi mỉm cười chiến thắng rồi nhấn nút cúp máy.
Ngay sau đó Taecyeon gọi lại, có vẻ như bị oan ức khi chưa kịp nói câu nào. Tôi nở nụ cười cầu hòa rồi nhấc máy lên nghe. Cậu ta không quát tôi, đương nhiên, Taecyeon thuộc loại mẫu người lịch lãm lịch sự mà, cậu ta chỉ hỏi có phải tôi đã uống nhầm thuốc hay không, và khuyên tôi hãy mau đi khám rồi hẵng đến buổi concert trình diễn.
Nụ cười chưa tồn tại được bao lâu chợt vụt tắt. Cậu ta khinh thường tôi thế sao?. Bạn bè thế đấy. Tôi bực mình buông vài câu quát tháo và lớn tiếng tặng cái kẻ không biết điều kia. Mồm thì chửi trong điện thoại nhưng ánh mắt tôi lại xoáy sâu vào hai con người đang ăn ở đối diện.
Cặp đôi Taeny rùng mình mà chẳng dám ho he, vội nắm lấy tay nhau mà mong thoát khỏi cái tình cảnh éo le này. Nếu không nhìn thấy cái điện thoại người ta sẽ lầm tưởng rằng tôi đang bực mình với Taeny mất.
Haiz haiz. Thở dài bao nhiêu cho vừa để hết cái sự tình buồn chán này đây. Buổi concert diễn ra, và lại giống những lần trên sân khấu khác. Cậu toàn né tránh tôi. Đến cuối buổi tất cả thành viên trong đại gia đình cùng nhau đi ra hát bài hát kết thúc.
Cậu còn sánh bước cùng đường với tên Choi Min Ho đó, cậu đi đâu nó theo đó. Như đôi tình nhân đi dạo trên sân khấu. Tuy cái sàn này khá rộng, phải mất thời gian mới đi hết một vòng quanh toàn bộ sân khấu, lại còn bị hạn chế ánh mắt bởi có quá nhiều người đứng trên đó, nhưng bóng dáng cậu làm sao mà thoát khỏi sự kiểm soát của đôi mắt trong tôi.
Tức thì tức trong lòng, tôi vẫn tỏ ra vui vẻ quá độ, còn sẵn tay nắm lấy bàn tay người gần nhất để đi chào các fan một vòng. Đi được một lúc rồi mới phát hiện ra người mà tôi đang nắm tay là thằng nhóc Jong Hyun cùng nhóm với Choi Min Ho.
Có hơi ngạc nhiên nhưng chẳng đáng để bận tâm. Tôi bận nghĩ cho thứ khác rồi. Nói cậu đáng ghét không hề thừa chút nào. Cái con người dở dở ương ương, tuy bề ngoài xinh xắn như thiên thần, lại còn nhiều tài nữa. Mà các cụ ngày xưa còn dạy. Lắm tài nhiều tật.
Đâu có sai sót, tật xấu của cậu thì kể ra phải hết ngày. Nụ cười quá đỗi dễ thương, nhiều lúc hơi vô duyên mà sao ở gần bọn con trai lại ôn nhu, nết na, thùy mị đến thế. Làm họ cứ lầm tưởng cậu là kiểu người con gái hiền dịu hiền lành, yếu đuối, muốn được chở che.
Phải sống chung với nhau mới biết được. Có ai hiểu cậu như tôi đâu. Bạn bè thân thiết gần chục năm giời để làm gì. Đến con bé chung phòng ngủ với cậu là YoonA còn chẳng dám tự tin nói là hiểu cậu hơn tôi. Cậu là như thế đấy, và khi ở cạnh Min Ho cậu đang đội lốt cáo.
Thỉnh thoảng tôi có bắt gặp cậu đang quay ra nhìn tôi, còn liếc xuống đôi bàn tay đang nắm chặt nhau của tôi và Jong Hyun nữa. Nụ cười nhẹ nhàng dành cho Min Ho chợt tắt ngủm. Tôi đắc chí trong lòng. Để ý thì cứ nói, thích thì cứ nói, thậm chí yêu thì cứ nói toẹt ra đi.
Tôi là kiểu người phóng khoáng mà. Mà chưa kể tôi cũng yêu cậu nữa. Cớ gì cậu cứ khoái chơi trò lừa bịp thế này. YulSic vốn đi đâu thì hot đến đó. Vậy mà kết thúc cái buổi hòa nhạc này là sự lộn tùng phèo hết cả lên, đến con người thông thái như tôi còn loạn.
Gì mà MinYul, OnYul, KaiYul, blah blah blah. Cũng phải, cậu hoàn hảo quá đâm ra bị nhiều thằng đàn em theo đuổi. Đương nhiên tôi đây cũng không kém cạnh gì, chỉ tiếc rằng từ khi lậm cậu quá, cuồng cậu quá nên tính cách thất thường bất ổn định.
Khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của công chúa băng giá bị tan chảy và trở nên đa cảm hơn bao giờ hết. Thế nên chúng nó cũng biết chẳng thể lấy đi trái tim đã từng sắt đá này của tôi nên cũng không dám bén mảng gần đến.
Có lẽ tôi cần phải làm một thứ gì đó chứng tỏ rằng cậu đã thuộc về tôi, và sẽ chẳng có một đứa nào được sờ mó đến nữa. Nhưng mà vấn đề sâu xa ở đây, cái lí thuyết đó con người bướng bỉnh kia vẫn chưa chịu chấp nhận.
Cho đến mãi 1 tháng sau, tuy là số một nhưng mà khá lâu, mà khá lâu cũng không chính xác, phải nói là rất lâu. Tôi chưa từng thấy cái tháng nào mà trôi qua như rùa bò như vậy. Một tháng mà không được nói chuyện với cậu, không được nắm tay cậu, chỉ có thể nhìn, cũng may là cùng nhà nên được nghe giọng của cậu.
Không thì tôi sẽ bị mắc bệnh tự kỉ nặng mất. Thời gian đó cậu vẫn qua lại với tên nhóc Min Ho tuy là không nhiều vì lịch làm việc bận rộn. Nhưng mà cứ thấy cái cảnh hai người hẹn nhau đi dạo rồi buôn bán qua điện thoại lâu ơi là lâu mà muốn núi lửa phun trào, dù có thiệt hại nặng nề đi chăng nữa.
Và một tháng chật vật trôi qua như thế. Tự dưng vào một buổi tối đẹp trời, không mưa không gió, không bão mà rất yên bình. Cậu rủ tôi đi dạo. Tuy tôi chán ghét công việc này. Nhưng cái gì đã có cậu là tôi thích. Tôi hứng khởi đồng ý rồi liều lĩnh nắm tay cậu lôi đi.
Trước đó còn bị Tiffany lườm một cái. Do tội lỗi mấy hôm trước cô nàng năn nỉ rủ đi gãy lưỡi mà từ chối phũ phàng, trong khi cậu hô một cái là tí tởn đi ngay. Đây gọi là bị phân biệt đối xử. Có hơi ác nhưng tôi mặc kệ.
Tại đang tò mò không biết mục đích của cậu là gì, cần phải đi dạo ngay lập tức để được nghe câu trả lời. Đi ra đến công viên ở gần đó, trời đêm cũng đã buông quá đỗi rồi. Sao giờ tôi mới nhận ra buổi đêm là một buổi lãng mạn như thế này nhỉ.
Khoảnh khắc được nắm tay cậu sải bước đi trên đường như thế này. Tuy hơi mệt nhưng cố một tí là được thôi. Cả quãng cậu cứ im lặng mà chẳng nói chẳng rành, chỉ âm thầm ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, bàn tay đan chặt vào tay tôi mà dung dăng dung dẻ.
Bực mình cái tính lề mề của cậu. Tôi thẳng thắn hỏi luôn vào vấn đề chính, cậu chỉ mỉm cười mà nhẹ nhàng cất tiếng. Trời ơi cái giọng nói ngọt và ngào, mặn và nồng, có cho vàng tôi cũng chẳng thể quên được.
" Biết gì không? Ngày nào tớ cũng đi dạo ở đây. "
" Vậy mà hôm nay trời đẹp hơn mọi ngày một cách kì lạ. "
" Biết gì không? Ngày nào trên con đường này cũng có người nắm tay tớ rồi cùng đi. "
" Vậy mà hôm nay tớ mới có cảm giác là có người đi cùng mình. "
" Cậu có hiểu không Sica?. "
Tôi cắn nhẹ môi ra chiều bối rối. Nhưng trong lòng lại muốn nắm lẩy cổ áo cậu mà hét lên ngay lập tức. Lề vẫn hoàn lề, mà mề vẫn hoàn mề. Cậu có biết tôi muốn nghe ba cái từ kia từ cái miệng cậu lâu lắm rồi không. Mà giờ lại chơi trò dẫn dắt câu chuyện như thế này. Cũng may cho cậu là hai đứa đang ở ngoài đường. Chứ ở trong phòng thì dám cá sẽ có án mạng đấy.
" Tớ chia tay Min Ho rồi. "
" Mà cậu cũng đủ thông minh để hiểu những hành động vừa qua của tớ chứ?. "
" Thật sự khó chấp nhận. Nhưng cuối cùng cũng phải thừa nhận. "
Khuôn mặt đưa lên đưa xuống nhìn cậu mà hồi hộp nghe từng từ một. Rồi đến câu cuối cùng tôi nín thở để sẵn sàng nghe tiếp.
" Tại sao tớ lại bị cậu bẻ cong cơ chứ?. Cậu thật đáng trách Sica à. Chính vì thế nên cậu phải chịu mọi trách nhiệm. "
Tôi đớ lưỡi nhìn cậu. Hai câu sau thì không có bình luận. Nhưng cậu vừa nói gì cơ. Cậu bị tôi làm gì cơ?. Chả biết ai bẻ ai. Tôi đưa ánh mắt kì thị vào cậu. Yêu người ta rồi thì nhận đi lại còn giở cái giọng trách móc như thế. Tôi vội thở dài, tỏ ra khó hiểu rồi lại hỏi cậu.
" Tóm lại là gì đây? "
" Mọi hôm thông minh lắm mà. Sao giờ ngốc đột xuất vậy?. "
Dứt câu nói, cậu đi nhanh hơn. Kéo tôi về phía dorm. Aigoo. Chả hiểu cậu định làm gì nữa.
End chap 3.
p/s : click vote ^^.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro