Chap 5 - 1

Chap 5 - 1

Vết đánh dấu chủ quyền đó. Tôi thấy thật sự chả có gì to tát, mà cái vết đấy đâu phải là to lắm đâu mà kid leader lại phát hiện ra. Có hơi khó hiểu, chắc chắn cậu ta là một đứa hay đi soi mói.

Và thủ phạm cái vết đó chả khó để đoán ra. Khiến tôi bị hứng phải vài ánh mắt lườm nguýt. Bất lực chẳng biết làm gì, tôi chỉ nhún vai cười trừ cho hành động của mình và tỏ ra là vô ý làm quá đà. Mà tôi cũng quên mất rằng hôm nay nhóm có lịch diễn, mà bộ diễn của cậu bị hở cả cánh tay. 

Hóa ra vì thế mà Taeyeon sợ sẽ bị mất mỹ quan, bắt đầu lên mặt dạy đời tôi. Còn tôi thì lúc đó đôi tai đã được thông suốt, nghe lọt vào rồi lại bị trôi ra. Khiến cho cậu ta ẫm ức không làm gì được. Làm tôi rất hả hê, dù sao thì cũng phải cho mọi người biết cậu là hoa đã có chủ. Không phải muốn cưa là đổ đâu.

Buổi hòa nhạc diễn ra. Những nghệ sĩ khác có vẻ như cũng để ý tới cậu, nhìn thấy phần bắp tay bị đỏ lên. Lo lắng hỏi thăm. Cậu chỉ biết cười mếu mà đưa ra câu trả lời rất thích đáng, là do mèo cắn. Tôi đứng ngay bên cạnh đó, nghe thấy câu nói. Vội đớ lưỡi. Cái gì cơ?. 

Cậu coi tôi là con mèo sao. Ừ thì đúng là tôi có biệt danh là mèo. Nhưng như thế có hơi sai lệch. Tôi cắn cậu bao giờ. Nếu đã cắn thì phải có vết răng trên đó chứ. Chính xác là cậu bị mèo mút thì đúng hơn. Mà suy nghĩ cho thấu thì cậu thật thông minh. Nếu trả lời như vậy thì ai mà tin cho nổi. Mèo chỉ biết cắn thôi mà. Haizzz.

Có lẽ là ai đó đã mách lẻo. Chuyện cậu thường hay sang phòng tôi ngủ đã đến tai chị quản lí. Khiến chị hốt hoảng mà la làng khi biết rằng YulSic Is Real. Tôi chỉ biết nhìn chị mà cười thật đáng yêu thôi. Nhưng có vẻ như chị bị vô cảm. 

Chị vẫn với ánh mắt đanh thép mà yêu cầu cậu không được sang phòng tôi ngủ nữa. Điều đó làm tôi tiu nghỉu. Thế là lại bắt đầu những đêm không có cậu bên cạnh rồi, buồn dã man. Rồi ngày hôm sau, cả nhóm dậy thật sớm xuất phát đi Nhật. 

Dường như chị quản lí vẫn còn chưa hài lòng, suốt trên đường đến sân bay chị cứ lườm và nguýt tôi với thái độ cảnh cáo. Cậu thì bất lực chả biết làm gì, chỉ vỗ vỗ lên lưng tôi mà mỉm cười. Và như mọi lần đi ra sân bay, tôi luôn có một cái kính dâm để che đi đôi mắt chưa được trang điểm kĩ của mình.

Nhưng lần này dậy bị muộn hơn so với người khác nên tôi chẳng kịp đem theo. Thế là mọi thái độ vẻ mặt cảm xúc bị toát hết ra. Tôi tỏ ra sợ sệt khi đến sân bay. Nên đổ lỗi cho ai đây. Đương nhiên là chị quản lí rồi, vì không ngủ cạnh cậu nên chẳng có ai gọi tôi dậy được sớm hết. 

Mặc cho Soo Young có la hét to cỡ nào. Giọng nói không quen nên tôi cũng không có quen dậy. Nhưng thế mà lại hay. Được dịp cậu luôn đi ở đằng sau tôi để che chở cho tôi. Tuy chả biết là tôi sợ sệt cái gì. Nhưng cậu cứ bám lấy cánh tay tôi, đưa tôi đi trong vòng vây của sercurity. 

Thế là suốt chặng đường cậu toàn đi đằng sau tôi, sát sàn sạt. Từ chuyện này tôi lại ngẫm ra một điều hay ho rằng. Thỉnh thoảng cứ giả vờ như thế này. Lại được cậu quan tâm. Rất sướng. Mà hình như tôi hơi quan trọng hóa vấn đề. 

Cậu bảo vì cậu là người yêu của tôi nên đương nhiên là sẽ bảo vệ tôi mọi lúc mọi nơi rồi. Kể cả khi tôi không tỏ ra sợ sệt. Cậu thật là đáng yêu mà. Một người yêu lí tưởng.

Mọi chuyện vẫn cứ thế mà xảy ra tốt đẹp. Thiệt mỗi việc không được ngủ chung. Nhưng chỉ cần thế thôi là tâm hồn tôi bay bổng ngút trời rồi. Mà ý chí muốn được ở bên cạnh cậu thì càng cao hơn nữa.

Như đã xây dựng ý đồ từ trước. Hôm nay có một buổi kí tặng dành cho fan. Tất cả các cô gái lên sân khấu diễn vài bài rồi ngồi xuống ghế tiếp tục với màn giao lưu. Hình như Soo Young không được khỏe, cậu ta cứ ôm bụng rồi nhăn nhó suốt. Lý do thì ai mà biết được. Chỉ có tôi với cậu là thấu hiểu.

Chả là sáng nay cậu phụ trách việc nấu bữa sáng cho mọi người. Và làm phần ăn của Soo Young có chút kì dị và không an toàn. Khiến cậu ta ra nông nỗi này. Nhưng người ta có câu. Vừa phát hỏa vừa chữa cháy thế mới thông minh. 

Cậu ân cần ở bên Soo Young, xoa bụng rồi bấm huyệt cho cậu ấy rất lâu. Còn cất tiếng hỏi thăm lo lắng. Đừng nghĩ rằng người yêu tôi xấu tính. Cậu chăm sóc cho Soo Young rất thật mà. Chỉ là sau khi xong nhiệm vụ, cậu bắt đầu dụ dỗ cậu ta, nói lằng nhằng một lúc rất vòng vo rồi bảo cậu ta tối nay qua phòng YoonYul mà ngủ. 

Mà Soo Young cũng may không thuộc kiểu người vô tâm. Thấy người ta tốt với mình thế, cũng nên tốt lại. Vậy là vấn đề được giải quyết được phân nửa. Soo Young giờ là hội cùng thuyền, sẽ không đến tai chị quản lí được. Vậy nửa còn lại cũng nên mau chóng mà dẹp thôi. 

Con bé YoonA có vẻ như tinh ý hơn. Nhìn thấy thái độ nửa nửa vời vời gây sự đáng ghét của tôi, nó toan nghĩ chắc định dụ dỗ làm gì, nên quay phắt mặt đi không thèm bắt chuyện. Người nhỏ tuổi như thế đấy. Chẳng coi người lớn là cái gì sất. Mà giờ mới nhớ ra. 

Mải vui vẻ với cậu quá mà quên mất không đòi tiền vụ vỏ điện thoại của con bé lần trước. Nhưng nên dịu lại ở đây. Không thì mọi kế hoạch toan tính đổ vỡ mất. Vội ôm lấy eo YoonA, tôi bắt đầu lè nhè. Nào thì " Unnie yêu em, unnie thương em, unnie quý em, quý hơn cả Krys ". Haiz. 

Có hơi gượng mồm, thôi chẳng sao, vì một hạnh phúc của tôi và cậu, đành phải thế. Mong là YoonA không đi mách lẻo con bé Krystal. Không thì tôi xác định mất. Mà YoonA dường như cũng không thể chịu nỗi cái giọng nhão của nhoẹt, vội vã hỏi luôn để đi vào vấn đề trung tâm. 

Con bé này từ khi tương tư Seo Hyun thì biết aeygo là cái mố gì. Em út thì em út nhưng nhìn kĩ thì mới thấu, Seo Hyun là một bà cụ non chính gốc. Nên cái chiêu này nó bị phản tác dụng. Tôi đành yêu cầu luôn.

Lề mề mãi con bé mới chịu đồng ý. Haiz, có một đêm thôi sao mà vất vả thế này. Jessica Jung này mà phải đi năn nỉ người khác sao. Vì cậu cả đấy, cậu phải biết cậu có sức ảnh hưởng như thế nào đấy, ảnh hưởng đa chiều luôn, cả tích cực lẫn tiêu cực.

Và lại thêm một đêm nữa. ^^.

Cậu.

Tôi muốn làm tất cả mọi thứ cho cậu.

Tôi chả thích đeo trang sức cho lắm. Cảm thấy rất vướng víu và phiền phức. Tôi cũng chẳng thích đeo đồng hồ. Ấy mà nhờ vài câu nói hết sức có lí của Tiffany mà quan niệm nó thay đổi hẳn. 

Cậu ta nói một trong những món quà ý nghĩa nhất dành tặng cho người yêu là chiếc đồng hồ. Nó tượng trưng cho nhiều thứ, rất sâu sắc và độc đáo. Và tôi thấy cũng có vẻ có lí. Thế là tôi đi mua đồng hồ đôi đeo cặp với cậu.

Chả phủ nhận rằng tôi có tính tiểu thư, công chúa. Xài cái gì một lần rồi vứt, không đoái hoài lần hai. Vậy mà cái đồng hồ màu đen, cặp kè với đồng hồ của cậu này. Tôi đeo được bao lần rồi nhỉ. Ba lần đấy, ba lần cơ đấy. Số hai đối với tôi đã là quá nhiều rồi. Thế mà ....

Nhưng điều đáng buồn ở đây là cậu đeo vô có một lần thôi rồi chẳng thấy đeo nữa. Cậu thích đồng hồ hoặc vòng tay mà. Chẳng lẽ Tiffany đã chỉ sai hướng. Nhiều lần mạnh dạn hỏi cậu, cậu chỉ cười trừ mà nói rằng đồng hồ quý giá như thế thì nên cất giữ cẩn thận.

Aish gì mà rắc rối. Là một người nổi tiếng, cậu dư sức mua được một cái như vậy mà. Có gì đó khúc mắc ở đây.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro