Chap 34
Đi theo sự chỉ dẫn của Jang Woo cúi cùng Eunjung cũng đến đc nơi cần đến, đứng trước phòng bán vé cô ngập ngừng vài giây… Jiyeon thấy Eunjung có chút khác lạ liền hỏi
“Jung à, làm sao vậy?”
“Jiyeonie…Nếu em cùng Jung bước qua cánh cửa này em chắc chắn sẽ k còn là một tổng giảm đốc nữa, có khi phải chịu khổ rất nhìu bởi vì…bởi vì unnie k có nhiều tiền để chu toàn cho em.”
Jiyeon mĩm cười đưa tay dịu dàng áp lên hai bên gò má của chị “Nếu Jung k có tiền thì em sẽ cùng Jung kím tiền.”
“Jiyeonie…” – Eunjung thâm trầm nhìn em cảm động nói k nên lời
“Jung biết k…người ta bảo đau khổ nhất của người con gái là lấy phải người mình k yêu. Cho nên em k muốn ở đây chịu khổ.”
Eunjung khẽ gật đầu chủ động nắm lấy tay em thật chặt
“Chúng ta về Busan nhé!”
“Uhm. Đi đâu cũng đc, miễn có Jung bên cạnh thì chịu khổ mấy em cũng chịu đc.”
“Được rồi. Vào trong thôi!”
Eunjung mĩm cười, cả hai siết chặt tay nhau, mạnh dạn bước về phía trước.
-----------
Cùng thời điểm đó tại Park Gia:
“Các người là một lũ vô dụng, chỉ có một đứa con gái mà k đuổi theo đc!!!”
Ông Park sau khi rời khỏi buổi lễ liền gấp rút trở về gia tư riêng
“Xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng đuổi theo nhưng hình như có người nào nó ra tay giúp Park Tổng…”
“Cái gì?!!! Nó k đi một mình vậy là đi vs ai?”
“Chúng tôi k biết, cô gái đó khá cao để tóc ngắn ôm sát mặt.”
Ông Park nghe qua sắc mặt bỗng tái nhợt tức thì ra lệnh
“Gọi Lee Jang Woo đến đây ngay cho tôi!!!”
Nói về Jang Woo sau khi ra tay giúp Eunjung và Jiyeon chạy thoát, anh lập tức lái xe trở về khách sạn để dàn xếp ổn thỏa cho sự hỗn loạn nơi đây nhưng chưa kịp đến nơi đã nhận đc cuộc gọi khẩn cấp từ thư kí riêng của ông Park, k cần nói anh cũng biết tại sao ông Park muốn gặp anh… là bởi vì ông ta đã biết Jiyeon đang ở cùng một chỗ vs Eunjung …
“Chủ tịch cho gọi tôi…” – Jang Woo kính cẩn thưa
“Cậu còn biết gọi tôi 2 tiếng chủ tịch? Tôi bây giờ chức vụ k còn, chức chủ tịch cũng nhường cho đứa con gái duy nhất vậy mà nó k hiểu lại từ bỏ chạy theo cái đứa khố rách áo ôm kia.”
“Chủ tịch!!! Xin đừng dùng những từ như thế để gọi Eunjung .”
Ông Park cơ hồ nhìn Jang Woo suy ngẫm điều gì đó rồi rất nhanh cười khẩy đáp
“Ra là vậy! Cậu có tình ý vs cô ta vậy mà vẫn còn bình tĩnh đứng ở đây sao?”
Jang Woo rất rõ chủ ý ông ta muốn anh làm gì nhưng ông ta nào biết chính anh là người tiếp tay giúp hai người bọn họ đi đến vs nhau… Có thể nói ra ai cũng k khỏi kinh ngạc nhưng Jang Woo cũng hệt như Jiwon đều luôn nghĩ đến hạnh phúc của Eunjung. Đấy mới gọi là tình yêu, yêu một cách chân thực, k toan tính, k dục niệm và cũng chẳng màn đến sỡ hữu bởi vì anh quan niệm tình yêu k phải là thứ có thể chiếm hữu là đc, để dùng mọi thủ đoạn cướp lấy Eunjung đối vs anh k phải là chuyện khó khăn gì nhưng có đc cô ấy rồi thì sao…đó cũng chỉ là thể xác mà điều anh cần k phải lấy cô ấy để thõa mãn bản thân mà chỉ muốn cùng nhau chia ngọt xẻ bùi trong cuộc sống, chỉ muốn yêu thương quan tâm những điều nhỏ nhặt cho nhau, có thể cùng nhau nấu cơm chứ k phải chỉ cùng nhau ăn cơm.
“Tôi hỏi cậu…có phải cô ta đang ở cùng vs Jiyeon hay k?”
Jang Woo im lặng k nói bất kì điều gì khiến ông Park ngày càng tức tối
“Có phải chúng nó đã rời khỏi Seoul?!!!”
“Chủ tịch, xin ông bớt giận.”
“Cậu trả lời tôi, có phải hay k?”
“Dạ vâng! Có lẽ giờ này đã k còn ở Seoul.”
“Cậu…cậu…Aaa….”
Đột ngột nghe tin con gái mình cùng vs người con gái khác cùng nhau bỏ trốn khiến ông Park nhất thời k kiềm chế đc cảm xúc, đột nhiên lên cơn đau tim…Ông ôm ngực gặng từng chữ, giọng thều thào nói trước khi đột quỵ
“Cậu…mau mau gọi nó … về đây! Mau…mau lên!”
“Chủ tịch!!! Tỉnh lại đi chủ tịch.”
Ngay khi đó Jang Woo cấp tốc đưa chủ tịch Park đến bệnh viện, bác sĩ bảo rằng vì quá “xúc động” nên cơ tim đập nhanh hơn do đó gây ra cơn đau k thể kiểm soát. Khoảng chừng 2 tiếng sau, Siwan nghe tin liền chạy đến cũng là lúc chủ tịch Park đã tỉnh…
“Chủ tịch, k sao chứ ạ?” – Siwan lo lắng hỏi
“Ta k sao, con…tìm thấy Jiyeon chưa?”
“Theo định vị điện thoại của cô ấy hiện cô ấy đang ở Busan.”
“Đã cho người xuống đó chưa?”
“Rồi ạ. Busan cũng k phải nhỏ, để tìm đc nơi Jiyeon ở cần phải có thêm thời gian.”
“Con bé ngu ngốc đó…tại sao lại làm chuyện hồ đồ như vậy chứ!!!”
“Chủ tịch, xin đừng quá lo lắng! Con nhất định sẽ đưa cô ấy trở về.”
“Siwan, ta xin lỗi…đã để còn mất mặt trong buổi lễ hôm nay. Chắc bên phía chủ tịch Im tức giận lắm có phải k?”
“Con sẽ thuyết phục ba mẹ, cho dù thế nào con cũng k từ bỏ Jiyeon.”
“Cảm ơn con, Siwan.”
[…]
Tại khuôn viên Bệnh Viện Đại Học Seoul
“Jang Woo!”
“Jiwon? Sao cô lại đến đây?”
“Tôi nghe tin hôn lễ bị hủy, chủ tịch Park phải vào viện mà Eunjung đột nhiên bỏ thi cho nên muốn đến tìm anh hỏi rõ sự việc vì tôi nghĩ anh là người thân cận vs chủ tịch nhất chắc sẽ biết ít nhiều gì đó.”
Jang Woo nói sau tiếng thở dài “Eunjung cùng vs Jiyeon bỏ trốn nên chủ tịch Park tức giận lên cơn đau tim.”
“Mo??? Cả hai cùng nhau bỏ trốn? Làm sao có thể…”
“Là tôi giúp bọn họ!”
“Jang Woo à, tại sao anh lại làm vậy? Lỡ như chủ tịch mà biết ông ta sẽ đuổi việc anh, có khi sẽ sai người hành xử anh.”
“Tôi biết! Nhưng mà tôi k muốn Eunjung đau buồn, tôi muốn đem lại hạnh phúc cho em ấy dù hạnh phúc của em k phải là tôi.”
Jiwon cơ hồ im lặng trước những lời bộc bạch của Jang Woo, thì ra trên đời này k chỉ mỗi mình cô ngu ngốc mà còn có Jang Woo, k chỉ mỗi mình cô yêu Eunjung mà còn có anh ta…
“Jang Woo. Tôi hiểu rồi.”
“Cô có cho rằng tôi ngu ngốc k? Tôi thì k hối hận vì những gì đã làm, bản thân có bị ra sao cũng chẳng quan trọng.”
“K đâu! Anh k ngốc. Chúng ta k ngốc…người ngốc là Eunjung mới phải, có người yêu cậu ta như thế, đối tốt vs cậu ta như thế vậy mà cậu ta chẳng ngó ngàng tới lại chỉ biết đuổi theo cái người luôn khiến cậu ta sống dở chết dở.”
“Cô có vẻ có thành kiến vs Jiyeon thì phải….Tôi thấy cô gái đó cũng đc đấy chứ, hơn tôi ở chỗ cô ấy có thể nắm giữ đc trái tim của Eunjung.” – Jang Woo mĩm cười đưa mắt nhìn về nơi xa xăm
“Xì. Tôi thấy cô ta chả đc gì, chỉ đc cái khiến Eunjung của chúng ta khổ sỡ… nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô ta rất bản lĩnh…dám ngang nhiên bỏn trốn trong lúc hành lễ.”
“Bởi vậy tôi mới thấy việc gắn kết hai người bọn họ là một việc vô cùng đúng đắn.”
“Anh đang tự an ủi chính mình đấy à?”
“K có. Tôi đang cảm thấy như vừa làm đc một việc tốt, mà như thế có tích đức đc k nhỉ?”
“Thôi đi. Đừng tự dối lòng nữa!!!” – Jiwon bật cười đưa tay đánh vào bụng Jang Woo một cái
“A, đau lắm cô có biết k? Con gái gì mà chẳng nhẹ nhàng tí nào hết!!!”
“Còn anh, con trai gì mà yếu đuối động một tí đã la toáng lên!!!”
“Này, đi đâu đấy?”
“Đi uống vài li, có muốn đi cùng k?”
“Đc rồi, uống thì uống. Hôm nay chúng ta là những người thất tình vui vẻ, uống chúc mừng cho kiếp độc thân sắp tới nào!”
“Này này, trước giờ anh cũng có bạn gái đâu mà bảo độc thân vs chẳng độc thân hả!!!”
Cứ như thế hai người cùng cảnh ngộ trở thành cặp đôi hoàn cảnh lúc nào k hay, trong thâm tâm của Jang Woo lẫn Jiwon tuy k nói ra nhưng đều rất lo cho Jiyeon…bọn họ k biết liệu cô gái đc sống trong điều kiện đầy đủ có thể cùng Eunjung kề vai sát cách chịu khổ đc k đây và rồi tình cảm của bọn họ có đủ mạnh mẽ để vượt qua những khó khăn trước mắt hay k…Cho dù đều k ưa mến Jiyeon nhưng cả hai rất mong cô gái kia có thể đồng cam cộng khổ bên người mà Jiwon lẫn Jang Woo đều yêu, có như vậy bọn họ mới cam tâm từ bỏ.
“Tôi nói này, nếu Eunjung và Jiyeon chia tay thì tôi sẽ lập tức thừa nước đục thả câu.” – Jiwon ngà ngày say nói
“Cô nghĩ tôi sẽ để cô chen vào chắc? Nếu có lúc ấy tôi sẽ áp dụng phương thức đánh nhanh thắng nhanh, theo đuổi tới cùng.”
“Xí, anh k nghe câu dục tốc bất đạt à?”
“Cô k tin tôi? Được, chúng ta quyết đấu một trận đi.”
“Đấu thì đấu. Đợi đến lúc đó coi ai thắng ai.”
Có phải k hai con người ngớ ngẩn này đã bị men rượu điều khiển nói ra những lời vô nghĩa như vậy, cái gì mà quyết đấu…sợ rằng ngay cả cơ hội để tranh phân thắng bại cũng k thể huống gì là ai thắng ai thua… bởi vì đối vs Eunjung khi đã nắm đc thứ gì nhất định sẽ k buông tay, còn nếu phải buông tay chỉ khi đó là điều Jiyeon muốn cô phải làm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro