Chap 30: Bà nội mất
Woo Hyun ghé công ti hắn từ sớm, nghỉ học một buổi vì ngồi trong lớp một mình cũng thấy chán. Nó liền kéo cả Chan Yeol sang chơi.. Từ bao giờ công ti toàn mùi sát khí, tranh giành hợp đồng lại là chỗ để vui chơi như thế này đây.. Thiệt là..Nó còn mang theo ba con gấu bông làm Woo Hyun bật cười vì tính trẻ con của nó..
-Woo Hyun , bà nội anh ở cùng anh sao?-Nó chớp mắt hỏi, tay chăm chú lột vỏ nho. Chan Yeol bảo ăn vỏ sẽ bị đau bụng..
-Ừ.-Woo Hyun quay quay robot hơi khựng lại.
-Bà anh chắc rất đẹp lão nhỉ. Trước em không biết anh sống với bà, nếu biết em sẽ đến chơi với bà thường xuyên..-Nó cười tươi.
-Ừ.-Woo Hyun khẽ cười . Dạo này anh hơi lo, hình như bà đang dấm diếm anh chuyện gì? Hôm trước bà còn nói anh là đi chơi với mấy người bạn ở JeJu nhưng theo anh biết là tới bệnh viện.. Hỏi mãi bà cũng không nói...
-Hay bây giờ tới chơi với bà anh đi..
-Có được không?-Nó bỏ luôn trái nho đang bóc dở vào miệng hắn, chồm lên kích động.
-Được.-Woo Hyun cười lớn, tay xoa xoa đầu nó.
-Ê, ai cho mày xoa đầu vợ taoo.-Hắn hét lên, tay kéo nó về, miệng hôn hôn lên chỗ nó vừa bị xoa đầu..
-Em rể tao làm gì chả được..-Chan Yeol nhàm chán nói.
-Mày muốn chết..-Hắn đưa mắt nhìn Chan Yeol, chả hiểu sao từ bao giờ mấy người họ lại thân thiết như vậy...
-Đi,đi,đi..-Nó vơ gấu bông ôm đầy tay, kéo tay Woo Hyun ra khỏi phòng làm việc.
-Đi thăm bà nội anh...
-Dino..-Hắn lại thống khổ hét lên, tay vơ vội áo vest chạy theo.
-Em rể thật quyến rũ..-Chan Yeol lại được dịp trêu chọc.
-Mày đi chết đi..-Hắn đuổi theo mà còn quay lại lườm Chan Yeol một cái. Chan Yeol nổi da gà... Hahaha thằng nhóc này thật dễ thương...
Woo Hyun dẫn mọi người tới nhà chơi, bà anh đang ngồi đan khăn len. Nhìn bà lúc nào cũng mang lại sự ấm áp ...
-Bà, bạn của cháu.. Hai người này bà biết rồi.. Còn đây là em Chan Yeol là Ji Yeon..-Woo Hyun bước tới ngồi bên cạnh bà, tay nắm lấy tay bà.
-Con chào bà. Con là Ji Yeon,bà cứ gọi con là Dino nha.-Nó cười híp mắt, cúi đầu lễ phép.
-A, con bé này..là ca sĩ có phải không? Bà rất thích nghe cháu hát nha.-Bà Nam cười vui vẻ.
-Bà , bà bảo Woo Hyun không được cướp cục cưng của con đâu nha..-Hắn ngồi xuống bên cạnh bà nũng nịu như đứa trẻ, vì ba và dì kế từ khi kết hôn, hắn liền dọn ra ngoài.. Nên rất thiếu tình thương.. Chỉ có bà là yêu thương hắn..
-Cái thằng nhóc này..-Bà Nam khẽ cốc đầu hắn.
-Mày nhường cho Woo Hyun thì có sao đâu..
-Ơ bà...của con mà..-Hắn xị mặt..
-Thấy chưa? Tao nói Woo Hyun mới là em rể của tao..-Chan Yeol cười rộ lên.
-A,Woo Hyun thân ái,vậy dắt em đi chơi nha..-Nó hùa theo trêu chọc,còn khoác tay Woo Hyun thân mật.
-DINO..-Hắn nhìn nó hét lên, liền kéo nó về lòng mình. Đột nhiên bật cười...
Hắn,Woo Hyun và Chan Yeol ngồi uống trà nói chuyện ở phòng khách. Còn nó và bà lại dở chứng xem album hình hồi nhỏ của Woo Hyun..
-Hắc hắc..Hoá ra Woo Hyun nude từ bé..-Giọng cười nó khả ố phát ra.
Ngay lập tức thu hút ánh nhìn, Woo Hyun đỏ mặt vội vàng định giựt lại.. Đó là bức hình hồi 3 tuổi không mặc đồ nằm trên giường và mỉm cười.. Nhưng Chan Yeol và hắn nhanh tay chặn lại, không cho lấy quyển album.. Còn bà Nam thì cứ thao thao bất tuyệt về chuyện của Woo Hyun.. Không khí này thật ấm áp như một gia đình...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thật không biết nó nghĩ gì, ai lại là picnic trong nhà cơ chứ.. Nhưng nó nói cũng đúng, ngoài trời gió đang thổi lạnh, không có lợi cho tuổi của bà.. Đồ ăn đã được dọn ra, 5 người ngồi trên một thảm bự giữa nhà..
-Ê, mày có thấy Ji Yeon tưởng tượng phong phú không?-Woo Hyun huých tay hắn. Gì chứ. Mới đặt đít ngồi, nó đã miêu tả nào là coi đây là chim, là cây...
-Tao công nhận..-Hắn nhìn sang nó lại mỉm cười dịu dàng..
-Bà ơi, bà ăn nào...-Nó quấn cho bà miếng thịt kèm rau cải, đưa đến tận miệng..
-Haha.-Bà Nam vui cười, xoa đầu nó. Woo Hyun để ý, đã rất lâu rồi bà mới vui vẻ như vậy.. Nó thật là trung tâm của vũ trụ mà.. Ở đâu có nó , nơi đó liền náo nhiệt..
-Ji Yeon này, bà rất thích con, sau này, nhờ con chăm sóc Woo Hyun dùm bà nhé...
-Bà này..-Woo Hyun đỏ mặt nhưng cậu thật ra rất thích nha. Vì sao.. Cậu có cảm tình với nó nhưng hắn lại là bạn thân, điều này đã dày vò cậu vô cùng..
-Ê..-Nó chét bánh kem lên má Woo Hyun rồi bỏ chạy..
-Em dám...-Woo Hyun liền đuổi theo nó.
-Mày không được bắt nạt vợ tao...-Hắn liền vui vẻ theo sau.
-Thằng kia, em rể chạy nhanh đi..-Chan Yeon hùa vào cuộc vui..
Bà Nam nhìn những đứa trẻ vui đùa, khẽ mỉm cười. Như vậy bà yên lòng rồi.. Mắt bà mờ dần , mờ dần và...
-BÀ....-Nó dừng lại rồi đột nhiên hét lên..
-BÀ NỘI..-Woo Hyun sửng sốt..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Bà, bà đừng bỏ con.Bà ơi..-Woo Hyun khóc, cuộc đời này anh chỉ có bà là chỗ dựa..
Tại sao bà lại dấu anh mình bị ung thư thời kì giai đoạn cuối chứ? Anh làm sao chịu nổi đây.. Hắn và Chan Yeol vành mắt cũng đỏ hoe, dù sao bọn hắn luôn coi bà như bà nội của mình.. Nó không dám khóc to, chỉ úp mặt vào ngực hắn mà thút thít.. Nó thương bà , thương cả Woo Hyun..Rất lâu sau đó,bà yếu ớt tỉnh lại..
-Bà..-Woo Hyun nắm lấy tay bà, đau lòng khóc nấc lên.
-Woo..Woo Hyun..-Bà Nam mỉm cười hiền hậu.
-Cháu..là..con..trai.. Không được khóc...
-Bà..-Woo Hyun ôm lấy bà, làm sao đây, làm sao cứu lấy bà anh..
-Mọi thứ.. bà đã chuẩn bị trong hộc tủ..Xin..xin lỗi cháu..-Bà Nam đột nhiên nổi cơn ho sặc sụa, người giật lên rồi buông thõng.
-BÀ ƠI..-Tất cả hét lên trong thương xót.
~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày tang lễ của bà, mọi người đến đông đúc.. Woo Hyun thất thần.. Hầu như chỉ có hắn và Chan Yeol thay mặt tiếp khách.. Nó lúc nào cũng bên cạnh Woo Hyun.. Ngay lúc này đây.. Nó không chịu nổi khi nhìn thấy Woo Hyun như thế này mãi,liền chồm lên ôm lấy anh.
-Woo Hyun,anh không được như vậy. Bà anh duy nhất chỉ có ước nguyện anh sống tốt. Anh cứ như vậy, làm sao bà anh ra đi thanh thản đây..
Woo Hyun cúi xuống nhìn nó, đưa tay lên ôm cảm nhận sự ấm áp . Hắn thở dài nhìn liếc qua. Woo Hyun ,mày phấn chấn lên.. Những ngày sau đó, Woo Hyun chỉ nằm trong nhà,không buồn đi đâu.. Hắn và Chan Yeol rảnh lại ghé thăm..Còn nó thì luôn thường trực..
-Woo Hyun..-Nó bước tới ngồi kế bên cạnh anh.
Woo Hyun im lặng,anh mệt mỏi. Nó đau lòng.. Trong lòng nó lúc nào cũng coi Woo Hyun như anh trai vô cùng yêu thương..
-Woo Hyun.. Nếu anh không mạnh mẽ lên, em sẽ không chơi với anh nữa.. Hôm nay em mang cả Taddy mà em thích nhất qua chơi với anh..
-Woo Hyun, anh lại không trả lời em..
-Woo Hyun, em thật chán chết đi được.. Bà ơi,bà ,cháu nên làm thế nào đây...
................
Nó nói cả ngày mà Woo Hyun cũng chẳng nhúc nhích, chẳng chịu ăn uống gì cả. Anh không muốn làm gì cả. Từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ anh mơ thấy bà, bà ôm anh, bà muốn anh mạnh mẽ nhưng anh muốn im lặng một chút. Nhìn nó buồn, anh cũng đau lòng xót xa.
Cạch
Nó mở cửa phòng, nhìn Woo Hyun. Nó giận, nó cũng buồn. Vậy mà lại suốt ngày phải chăm sóc Woo Hyun dù anh không mở miệng nói chuyện với nó một lời...
-Woo Hyun, nếu anh không xuống ăn, em sẽ bỏ rơi anh.. Hừ..-Nói rồi nó đóng sầm cửa lại.
Woo Hyun nhìn theo,hít một hơi thật sâu rồi đứng lên. Nó dưới nhà ấm ức ăn cơm một mình. Lần nào cũng vậy,cứ nấu cơm rồi lại ăn một mình.. Woo Hyun chết tiệt, anh tưởng mình anh đau lòng sao hả?
-Sao lại ăn trước?
Nó nghe giọng nói liền ngước mặt lên. Là Woo Hyun..Nó vui mừng chạy tới ôm chầm lấy anh.
-Woo Hyun thật hư.. Đã rất lâu không nói chuyện với em..
-Xin lỗi..-Woo Hyun khẽ cười, anh không ngờ nó lại lo lắng cho mình như vậy...
Từ khi Woo Hyun chịu nói chuyện, nó liền gọi điện thông báo cho hắn và Chan Yeol, Bọn họ bỏ việc đang dang dở mà qua .. Woo Hyun dần bình thường lại.. Anh đi qua mọi nơi..Đều là bóng dáng bà..Bà ơi, con sẽ sống tốt... Sau gục ngã này, thật làm anh yếu đuối đi vài phần..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro