Chap 11: Sự hoài nghi
Daesung không còn nghe KwangHee lầm bầm gì nữa, trong đầu trôi nổi nhiều suy nghĩ mông lung. Có khi nào ở Anh Quốc thì SeungRi mang họ Lee của Victory Lee? Còn về Hàn thì cậu ta giữ nguyên họ của mình không? Rõ ràng cậu ta chỉ có mỗi tên lẫn họ là SeungRi...
Nghĩ thế càng mù tịt. Sơ yếu lý lịch vốn chỉ có một thôi, và hôm đó khi nhặt hồ sơ dùm SeungRi, DaeSung rõ ràng nhìn thấy tờ khai tên họ chỉ hai chữ SeungRi, cha là SeungLee, đâu liên quan gì đến họ Lee.
Nhưng... Tên cha của cậu ta sao lại là SeungLee, mà không phải là VictoryLee?
Có gì đó bất ổn chăng?
Đeo đuổi nhiều khúc mắc không giải đáp, DaeSung bỏ quên câu chuyện của KwangHee, đến khi trở lại thực tại thì đã nghe hắn ta phàn nàn:
– Ở Anh Quốc sa hoa lộng lẫy là thế, cậu lại vì một ông già mà chấp nhận về đây, cái đó không phải gọi là tình yêu mà là mù quáng.
DaeSung chộp ngay câu nói đó, mắt trợn tròn:
– Ai là ông già? Hả? TOP huyng chỉ mới hai mươi tám thôi.
KwangHee hỉnh mũi:
– Thế hiện cậu bao nhiêu? Chênh lệch hơn mười năm là cả một thế hệ đó. Ông ta chắc là trâu già mê gặm cỏ non, tình yêu vậy không có bền đâu.
DaeSung lập tức đánh bộp menu xuống bàn, nghiến răng:
– Chết tiệt! Dám nói về TOP huyng của tôi như thế hả?
KwangHee sau cái giật mình thì liền trở lại vẻ cao sang:
– Cậu làm tôi sợ đấy, sao hung hăng quá vậy?
DaeSung giận sôi máu. Chẳng phải lần đầu bị tên bạn thân chọc cho tím mặt mày, nhưng lần này người bị chạm đến là người yêu thiêng liêng của cậu. Không nói thêm tiếng nào, DaeSung rút tờ bạc trả cho ly nước của mình, để rầm xuống bàn.
– Biến về LonDon đi! – Rít giọng mắng nhiếc xong liền rời gót.
KwangHee biết sự tình bất ổn, lập tức than trời, tức tốc đuổi theo.
Cả hai bước ra xa lộ, DaeSung hầm hầm đi trước, KwangHee lót tót theo sau, hạ giọng.
– Xem nào, cậu luôn nóng tính như thế. Lần này tôi về Hàn chỉ là để thăm cậu thôi, ở đây một tuần mà không có cậu thì còn ý nghĩa gì?
DaeSung gắt:
– Giàu lắm mà, hủy chuyến bay cuối tuần đi, mua vé về ngay chiều nay!
KwangHee cười buồn:
– Thôi mà, sự thật thường mất lòng. Bạn trai cậu già thì tôi bảo già chứ sao? Có những việc không chấp nhận không được đâu.
Muôn đời là thế, KwangHee chẳng bao giờ nhận mình sai. DaeSung không thể kiềm chế nữa, quay phắt người lại, túm ngay cổ áo người bạn:
– TOP huyng mà nghe những lời này thì sẽ cho cậu một viên đạn đấy, liệu hồn!
KwangHee bị sốc, mắt mở tròn im thin thít. Chưa bao giờ ánh nhìn của Daesung hung dữ đến như vậy, còn kèm theo một lời đe dọa giết người.
Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, một chiếc xe sang trọng chậm rãi trườn tới, đậu sát gần hai người. Chàng thanh niên lịch lãm bước ra, dáng thư thái điềm tĩnh, nụ cười ranh mãnh nhưng rất hiền hòa, trông vừa phong độ vừa gần gũi, ra vẻ đạo mạo lại mang chút thân quen, tuýp người chỉ vừa liếc mắt nhìn đã bị nét quyến rũ nhấn chìm vào tình ái.
– Giữ chốn đông người không nên đánh nhau. – Chàng thanh niên vừa cười vừa ôn tồn nói, hướng sự vui vẻ đến hai con người đang giằng co trên vỉa hè.
KwangHee hoàn toàn bất động với sự xuất hiện đó. Chàng ta cao lớn phong độ lắm, giữa phố phường đứng tựa lưng vào chiếc xe sa hoa, hai tay đút vào túi quần bình thản. Con người này tạo cảm giác như lúc nào cũng nhẹ nhàng che chở cho người yêu.
Là bạn thân với DaeSung, dĩ nhiên KwangHee dạng nào cũng yêu được không phân biệt giới tính, vậy nên, đâu đó có kẻ vừa trúng phải tiếng sét ái tình, mặt trơ như phỗng.
Vội vàng vùng thoát khỏi tay Deasung, KwangHee rối rắm chỉnh chu trang phục, làm vẻ cao quí trước giờ luôn thể hiện.
– Đúng vậy, sao có thể thô lỗ như thế chứ? – KwangHee ra vẻ nũng nịu hưởng ứng, thái độ chê trách Daesung.
DaeSung liếc nhìn chàng thanh niên rồi không nói gì, chỉ thở phù ra cho bớt bực.
Chàng thanh niên tiến lại gần, vẻ ân cần với KwangHee:
– Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
KwangHee tim đập chân run, bị gương mặt anh tuấn kia làm cho nghẹt thở, chỉ có thể lắc lắc đầu.
– Nếu không ngại, để tôi đưa cậu về nhé? – Gợi ý điều này, môi chàng thanh niên hé cười để lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp.
DaeSung mở trừng đôi mắt, bậm môi khoanh tay trước ngực, biểu hiện sẽ xem tuồng hay, tựa hồ "Tôi chống mắt lên coi anh làm cái gì".
Người ta đang gây nhau với bạn, tự nhiên chàng thanh niên ở đâu xuất hiện đòi đưa về nhà, chiếu theo một ý nghĩa nào đó, thì chính là công khai làm quen trắng trợn, còn có hơi... mặt dày. KwangHee cảm thấy mình đang lên cơn đau tim, theo lịch sự thì phải từ chối, mà cái lắc đầu vô cùng yếu ớt.
– Phiền... phiền anh lắm, tôi, tôi tự đón taxi về được.
Chàng thanh niên càng nhỏ nhẹ hơn:
– Vậy tôi gọi taxi cho cậu.
Nói xong quả là với tay đón taxi thật, còn chu đáo mở cửa cho KwangHee.
KwangHee luôn sống trong cao ngạo tự phụ, nay gặp người phong độ lịch lãm lại ưa nhìn, tâm trí không khỏi nghĩ đông tây. Trước khi bước vào taxi, không quên ngượng ngùng hỏi.
– Cám ơn, anh tên là gì? Tôi là Hwang KwangHee.
Chàng thanh niên cười rất tươi nhưng không đáp. Thay vào đó, DaeSung lạnh lùng từ xa đi lại, hất mặt thảnh niên:
– Anh ấy tên TOP, T.O.P. – Rồi trừng mắt nhấn mạnh – Năm nay hai.mươi.tám.tuổi.
KwangHee bất ngờ đến đỏ bừng mặt, nhìn trân vào TOP – một người quá sức khác biệt trong trí tưởng tượng của cậu ta. Những nghĩ bạn trai của DaeSung gần ba mươi chắc là vừa già vừa xấu, thuộc loại doanh nhân có tiền mê đọt non.
Không ngờ kẻ ấy lại là người có thể làm ra sóng điện cao áp, đánh xẹt ái tình khiến con tim kiêu hãnh của KwangHee cháy phừng phừng.
Không thể nói thêm lời gì, KwangHee xấu hổ cúi chào rồi chui vào taxi, đi gấp.
Đường phố chỉ còn lại hai người, DaeSung chưa vội lên tiếng, huýt lườm TOP thật dài từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
TOP đoán ý ngay, nhún vai:
– Đừng có mà lên cơn ghen, không phải cậu ta là người bạn em đón từ sân bay sao? Anh chỉ cố ra vẻ lịch sự thôi.
DaeSung hất giọng:
– Đó không phải lịch sự mà là trăng hoa! Ai mượn anh tốt bụng vậy?
TOP cười khì:
– Từ xa thấy em dữ tợn ăn hiếp người ta, lẽ ra phải cảm ơn anh đuổi cậu ta về dùm em chứ?
DaeSung lườm mắt:
– Đuổi bằng cách muốn đưa người ta về? Hứ!
Nhìn DaeSung hùng hổ bước lên xe, đóng rầm cánh cửa, TOP chỉ lắc đầu như là câu chuyện thường tình.
Chậm rãi ngồi vào tay lái, TOP làm hòa:
– Bạn bè mà sao túm áo túm cổ như thế?
DaeSung hừ một tiếng:
– Bạn bè gì? Chả hiểu sao hồi đó chơi thân được với cậu ta.
TOP chịu thua: – Em đúng là chưa lớn, chuyện to nhỏ gì cũng dùng tứ chi xử lý.
DaeSung nổi đóa theo phản xạ tự nhiên:
– Tất cả là vì anh đấy! Đến bây giờ mới rước em, ở cạnh cậu ta thêm chút nữa chắc bị chọc cho tức chết.
TOP chả buồn hồi đáp. Tính trẻ con hay nổi nóng của DaeSung làm gã chán nản.
TOP chưa bao giờ thừa nhận DaeSung là một nửa của mình, càng chưa bao giờ thốt lời yêu. Là tự bản thân cậu từ nhỏ luôn quấn lấy, đến nổi gia đình gửi sang Anh Quốc du học mà cậu cũng tìm đủ mọi cách quay về.
Bản thân TOP có tính lã lơi, nên gọi là mỡ dâng miệng mèo cũng không ngoa. DaeSung dù có hơi nhỏ tuổi nhưng anh tuấn ưa nhìn, kiêu hãnh khó đoán, là một sự cao ngạo đòi hỏi khám phá. Chỉ là, để yêu chiều một người như thế quả rất khó khăn. Càng lúc TOP càng cảm thấy vượt ra khỏi tầm thú vị.
Nên mỗi lúc gã càng im lặng khi ở cạnh DaeSung, mà cậu thì quá ngây thơ để nhận ra điều đó.
Chiếc xe chạy được một đoạn đến đèn đỏ, DaeSung đột nhiên hạ giọng:
– Anh đã từng gặp SeungRi lúc nhỏ phải không?
– Ừm. – TOP gật đầu qua loa, tập trung lái xe.
SeungRi suy tư một chút, lại hỏi:
– Anh thấy cậu ta bây giờ giống hồi nhỏ không?
– Làm sao mà nhớ được? – TOP không biết nên khóc hay cười với câu hỏi như thế.
DaeSung giải thích:
– Ý em là, con người dù lớn hay nhỏ thì cũng có đặc điểm nhất định. Đối với người như SeungRi lại càng dễ ấn tượng hơn. Nè, mắt một mí có cuồng thâm rất to, xương quai hàm đưa ra lồ lộ, còn nữa, môi lúc nào cũng chu chu, mới chỉ cười mỉm thôi đã thấy hết cả răng cả lợi, dễ nhận diện lắm mà.
TOP phải bật cười:
– SeungRi dễ thương thế mà em diễn tả nghe thật là thảm hại.
DaeSung nổi cáu:
– Em không nói đến xấu đẹp mà là SeungRi có gương mặt rất đặc biệt, dù còn nhỏ vẫn dễ dàng nhận ra.
TOP vẫn vì câu "thấy hết cả răng cả lợi" của Daesung mà cười không ngớt. Gã biết DaeSung có thành khiến với SeungRi nên mọi cái đẹp trong mắt cậu đều thành ra xấu xí, nhưng cái cách ganh ghét ấy đúng là dễ thương mà.
Được một trận vui vẻ, TOP thấy sản khoái hẳn.
– Thật ra anh chỉ gặp SeungRi một lần duy nhất thôi. Khi ấy bọn ManMan tấn công gia đình của anh Hai. Thảm cảnh xa xưa thật sự chẳng ai muốn nhớ lại. Huống gì lúc đó SeungRi bị trúng đạn ở chân, khóc lóc rầm trời, làm sao biết được gương mặt cậu ta ra sao?
Ngưng một lúc, TOP lại cười:
– Nhưng lúc khóc hình như không có hở cả răng cả lợi đâu.
DaeSung hừ nhạt:
– Đúng là anh thích cậu ta mà, lần nào nhắc đến cũng cao hứng.
TOP nhún vai, hiển nhiên thừa nhận. Đâu có ai cấm người ta yêu thích cái đẹp chứ.
– Rốt cuộc em muốn dò hỏi gì? Nói thẳng ra xem nào.
DaeSung hỉnh mũi:
– Quan tâm bạn cũ không được à? – Rồi cậu lẩm bẩm, vẻ đăm chiêu – Bị trúng đạn ở chân ư? Hẳn là vết thương nặng rồi. Hừ...
Trong tiếng "hừ" mang theo sự toan tính, hoài nghi.
***
Mấy ngày qua SeungRi vào thư viện mà chẳng học gì, cứ ngồi thần người ra, chốc chốc thở dài rồi lặng lẽ thu gom sách vở đi về. Cậu không chơi với ai, cũng chẳng muốn tâm sự cùng ai, những khuất tất trong lòng cứ mang theo mà gặm nhắm.
Vì cái gì mà cậu không tự giải thoát khỏi câu chuyện giữa JiYong với Nana ra khỏi tâm trí được. Mỗi ngày qua đi cứ canh cánh trong lòng viễn cảnh JiYong sẽ đưa Nana nhà, giới thiệu với cậu người mẹ kế. Nghĩ tới đó thôi SeungRi đã muốn buông viết xuống, không tập trung học hành gì được nữa.
Đang rối bời chán nản với tiếng giảng bài đều đều của giáo viên, Seungri bị đánh động bởi âm thanh từ chiếc di động, lười nhác cúi đầu xuống bàn để nghe máy.
– Alô?
Bên kia sau hồi im lặng, khe khẽ vang ra hơi thở gấp gáp.
– SeungRi... SeungRi... cứu, cứu tôi với...
SeungRi nhíu đôi mày, cảm giác ngay điều chẳng ổn.
– Ai vậy?
Bên kia dây vẫn trong hoảng sợ:
– Tôi, tôi đang ở trước cổng trường... Cậu, cậu nhất định phải cứu tôi.
– Chị Nana? – SeungRi chấn động khi nhận ra giọng nói đó. – Chị đang ở đâu?
– Phía trước cổng trường cậu, sau gốc cây bồ đề...
SeungRi không thể suy nghĩ nhiều, vội vã rời khỏi lớp, tiến nhanh ra cổng trường.
Đối với Nana, SeungRi không phân rõ tình cảm lắm. Cậu biết bản thân mình chẳng thích cô, nhưng lại không thể bỏ mặc người con gái đó được. Sau khi cùng Nana rời khỏi đảo JeJu, cả hai tính ra đã có dây dưa ít nhiều, nom na là SeungRi đang đứng về phía cho cô. Trong tận thâm tâm, cậu cho rằng JiYong có lỗi, và cậu muốn thay hắn bồi đáp tội lỗi đó.
Vẫn trong giờ học nên cổng trường khá vắng, SeungRi dễ dàng tìm thấy thân người co rúm nép sau gốc cây, liền một mạch bước lại gần.
– Chị Nana? – SeungRi gần như không thể phân định đúng người trước mặt có phải nàng thư kí kiêu kỳ hay là một ai khác. Trông cô tàn tạ như vừa trải qua cuộc thảm chiến, dáng vẻ kinh hoàng của loại người yếu đuối mới thoát được kiếp địa ngục.
– Chuyện gì xảy ra với chị vậy?
Tiếp tục hỏi dồn, SeungRi cũng bị lay động theo những cơn run rẩy của Nana, đôi mắt cô thất thần chẳng còn hồn phách nữa. Mái tóc xác xơ, da nhợt nhạt, cả cơ thể nhỏ bé thu rút lại trong chiếc áo khoác dày màu lông thú.
– Cứu tôi... cậu, cậu nhất định phải cứu tôi... – Giọng Nana lắp bắp không rõ câu chữ, hai tay bíu chặt lấy SeungRi. Kinh hồn đến nước mắt cũng chẳng dám tuôn, mắt láo liên xem có bị ai theo đuổi.
SeungRi theo đó lo lắng ngó dáo dát xung quanh để chắc chắn không ai thấy cảnh níu kéo kì cục này mới đưa Nana vào khuất sâu trong vách tường hơn nữa, từ từ trấn định tâm trí cho cô.
– Bình tĩnh lại, Nana. Giờ chị đã được an toàn, cố gắng thở đều nào. Tốt... cứ như thế...
Bấy giờ Nana mới lấy bình tĩnh lại, cảm giác được rút vào một góc rất yên bình, liền bật khóc, lắc đầu nguầy nguậy:
– SeungRi ơi... Hức! Tôi, tôi phải làm sao bây giờ, họ đang truy lùng tôi, đang cưỡng ép tôi đó. Hức, hức!
Nana lao đến, SeungRi vội né người, tránh cái ôm bất ngờ, nắm chặt hai bàn tay cô gái để không bị nàng quấn lấy. Cậu rất lúng túng mỗi khi đối diện với phụ nữ, còn là người phụ nữ từng chung chăn gối với JiYong.
– Được rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nana không được ôm ấp, thất vọng ngồi gục xuống đất, vùi mặt vào đầu gối khóc nức nở hơn.
SeungRi chẳng biết phải làm gì, đành thở dài ngồi xuống đối diện Nana. Cậu đối với cô gái này không biết là do thương cảm hay bởi sợi dây liên kết vô hình từ JiYong.
Chờ cho Nana khóc lóc qua đi hoảng loạn, SeungRi ngượng ngùng kéo lên vai áo trễ xuống của cô cho ngay ngắn, dịu dàng nói:
– Có phải bọn xấu tấn công chị không? – Cậu phỏng đoán vì vẻ ngoài chẳng mấy gọn gàng của Nana
Nana vẫn không ngẩn lên, lắc lắc đầu:
– Còn hơn cả bọn xấu, hức!... Kẻ xấu cũng không tàn nhẫn đến vậy.
SeungRi vốn không biết cách dỗ dành an ủi nên không gặn hỏi nữa, chỉ ngồi cạnh bên thể hiện sự đồng cảm với Nana.
Hồi lâu, cô ngẩn mặt lên, nhìn trừng vào SeungRi:
– Cậu có biết cha của mình là loại người thế nào không?
Nghe nhắc đến JiYong, SeungRi liền động tâm, chăm chú lắng nghe.
Nana đột nhiên căm phẫn:
– Tôi đến nông nổi này tất cả là do hắn ta ban cho, cậu hiểu chưa?
– Cha tôi đã làm gì? – SeungRi thắc mắc.
Nana mếu máo tiếp tục khóc:
– Ông ấy, ông ấy muốn biến tôi thành gái làng chơi, muốn tôi thành một con nô lệ! Huhu...
SeungRi mở trừng mắt kinh ngạc, Nana thì thù hận ngập tràn.
– Nơi đó thật đáng sợ, khủng khiếp lắm, cậu có biết không?
Nana vẫn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi hùng trong những ngày qua. Nhà cửa bị đập phá, bản thân bị bắt nhốt trong một quán bar, suốt đêm nhạc sập xình inh ỏi. Cô bị ép uống rượu, bị sờ loạn, sự nhục nhã ê chề như dao cắt vào vết thương, đã thương tổn lại càng bị cắt nhiều hơn nữa.
Cả cuộc đời thanh cao của Nana chưa bao giờ bị rơi vào vũng lầy nhơ nhuốc đến thế. Tâm lí cô sốc nặng kèm theo những ám ảnh kinh hoàng. Nơi đó là cuộc sống đen tối bần cùng nhất của xã hội.
Đến đêm qua nghe bọn chúng bàn bạc sẽ cưỡng ép lên giường, Nana không còn giữ được bình tĩnh nữa. Giữa trời khuya giá lạnh, cô lén trốn ra ngoài rồi cắm đầu chạy thụt mạng, đến hai chân rét buốt rả rời, quần áo tả tơi, giầy cũng chiếc còn chiếc mất. Không dám quay về nhà, không dám xuất đầu lộ diện, Nana chỉ biết nghĩ đến duy nhất một người. Đó là SeungRi.
Nghe Nana kể lại câu chuyện, SeungRi qua bao phút rồi vẫn ngồi thừ ra. Chỉ tưởng đến cảnh JiYong yêu cầu TOP cưỡng ép Nana, rồi TOP dẫn người đến ức hiếp cô gái nhỏ là cậu thấy thần hồn điên đảo rồi. Điều đó hoang đường đến mức SeungRi chỉ biết trơ ra như phỗng vì không biết làm cách nào mà tiếp nhận.
– Chắc có sự nhầm lẫn... – SeungRi nói chẳng ra hơi. JiYong không lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, TOP cũng chẳng phải kẻ thủ đoạn dã tâm. Không phải đâu mà.
Nana hét:
– Cậu cho rằng tôi bịa chuyện?
SeungRi cố níu kéo niềm tin, lại vô tình khơi ra điều mâu thuẫn:
– Vì lý do gì chú JiYong làm vậy? Cho dù hai người không thể đến với nhau thì chú ấy lấy cái quyền gì mà bán chị vào chỗ đó được?
Nana lúng túng trước câu hỏi của SeungRi. Sự thật thì JiYong chỉ muốn cô nhận tiền và nghỉ việc, còn cô lại kiếm đủ chuyện còn có ý đe dọa cả TOP, thế ra mới kéo theo nhiều chuyện phức tạp. Nhưng đã vỡ lỡ đến thế này thì cô phải rửa hận cho hả dạ. Dù sao cũng đã mất tất cả.
– Cậu thật sự muốn biết vì sao Kwon JiYong làm vậy? – Nana hạ giọng tà hiểm, bằng mọi giá phải khiến SeungRi nhìn rõ bộ mặt của JiYong theo ý mà cô muốn.
Từ ngày đầu gặp lại JiYong dưới đêm sương giá rét, SeungRi đã đem hình bóng hắn thành thần tượng của một nhân vật đỉnh đạt lẫy lừng, điềm nhiên tình cảm, cậu làm sao có thể tin JiYong đành lòng đối xử với một người con gái như vậy, nên Nana có nói gì, cậu cũng như bị mù mờ lạc vào điểm sương dày không tìm ra lối.
Thấy thái độ lấp lững của SeungRi, Nana nghiến giọng:
– Lý do là: Kwon JiYong muốn tôi trở thành thứ nô lệ tình dục cho riêng ông ta!
SeungRi như nghe phải tiếng sét, mắt mở tròn.
Nana giật lấy di dộng của SeungRi, lên mạng, vào hộp mail của mình, tải xuống đoạn video rồi đẩy ra trước mặt cậu.
– Nếu tôi không lên giường cùng ông ta lần nữa, thì đoạn video này sẽ ngập tràn trên mạng. Cậu bảo tôi phải sống sao?
Bàn tay SeungRi đã run run, trong sự sợ hãi từ từ đón lấy di dộng, ngập ngừng bấm play vào đoạn video được lưu sẵn.
Chỉ ba giây thôi, cậu liền đánh rơi chiếc điện thoại chiếu ra những hình ảnh đen tối, tiếng "bộp" chạm xuống đất không lấn áp được âm thanh ê a của cuộc hoan tình. Theo tự nhiên SeungRi đứng bật dậy, bần thần đến nghẹt thở.
Nana lặng lẽ nhặt di động lên, tắt đoạn video, giấu đi sự đắc ý mà trưng ra vẻ đau khổ tột cùng.
– Bây giờ cậu đã hiểu chưa? Cha cậu đã quay lại diễn biến đêm đó và uy hiếp tôi. Có chết tôi cũng không làm chuyện nhục nhã đó một lần nữa, nên cha cậu đã cho người đến nhà tôi, đập phá, đe dọa, nhốt tôi vũ trường... Tôi bây giờ ngay cả nhà cũng không dám về, cũng không biết lúc nào đoạn video này bị tung lên mạng.
Đầu óc SeungRi quay vòng ong ong, trước mắt chỉ có hình ảnh giao triền xác thịt của hai con người. Cậu biết đêm đó họ đã ân ái, nhưng không tưởng tượng được có lúc phải tận mắt chứng kiến thật rõ ràng. Trái tim vì đâu đập dồn dập, cảnh vật từ từ mờ đi, phải dựa lưng vào gốc cây mới có thể trụ vững.
Tiếng oan thán nỉ non của Nana như sát thêm muối vào vết thương, khiến SeungRi càng thêm bấn loạn. JiYong có thể vì ham muốn xác thịt mà bỉ ổi đến thế ư? Có thể tin được không khi chẳng có chứng cớ gì để biện minh điều ngược lại.
Con người trong đoạn video đó là cha nuôi của cậu, là người ngày đêm trưng ra vẻ mặt chuẩn mực dịu dàng...
Là người cùng cha Victory tình nồng ân ái.
Dòng suy nghĩ đột ngột kia như tiếng điện xẹt qua, từng câu từng chữ mỉa mai của DaeSung về cuộc đời SeungRi vang lên thật rõ ràng. DaeSung bảo cậu được kết tinh từ lương duyên đồng tính, DaeSung bảo JiYong và cha Victory là một đôi tình nhân... SeungRi từ trong sương mờ tựa hồ tìm ra ánh sáng. Toàn thân đóng băng lại, chỉ có đôi mắt tròn là chớp đi không ngừng.
JiYong là người đồng tính mà? Cớ gì lại muốn ân ái cùng Nana?
Thật sự thì người đồng tính có ham muốn ở cạnh phụ nữ hay không? Và JiYong rốt cuộc là người mang bản chất như thế nào?
Lúng túng trong muôn vàng câu hỏi, SeungRi thấy đầu mình nhứt như bưng, trước mắt mờ nhòe đom đóm, chỉ có thể thì thào:
– Bây giờ chị tính sao?
Nana lắc đầu, rất lo lắng:
– Tôi chẳng còn nơi nào để đi nữa, nếu bị tìm thấy, chắc họ giết tôi mất.
SeungRi đưa ánh mắt nhìn về vùng trời xa xăm, nơi ánh nắng chiều vẫn còn gắt gỏng. Cậu không chối bỏ những gì diễn ra xung quanh Nana, nhưng lại mơ hồ cảm nhận điều gì đó không thực. Với địa vị của JiYong, chỉ cần một cái gật đầu là vạn vạn thiếu nữ xinh đẹp sẵn sàng hiến dâng, ngay cả Nana cũng chưa chắc gì không bị quyến rũ, thế thì chẳng có lý do nào JiYong phải dùng đến biện pháp quá hạ tiện đệ uy hiếp một người con gái. Đấy là chưa đặt đến giả thiết bản chất hắn có thích phụ nữ hay không. Hơn nữa, đêm đó, thật sự là Nana chủ động tìm đến JiYong mà.
Vô phương phủ nhận cũng không đáng tin, SeungRi chỉ đành thở dài rồi rảo bước đi.
– Chị chờ tôi một lát.
Nana không thể ước lượng mình đã làm tâm hồn nhỏ bé của SeungRi tổn thương bao nhiêu, cô chỉ biết đó là những gì JiYong đáng phải nhận. Cô sẽ phá nát tình cảm cha con của họ, sẽ khiến JiYong không thể an nhàn tận hưởng hạnh phúc.
Qua ngày hôm nay, chắc chắn SeungRi sẽ nhìn cha mình với một con mắt khác. Và đó là điều mà Nana mong mỏi nhất. JiYong ruồng bỏ cô, SeungRi sẽ là người che chở và chống lại JiYong thay cô.
Chỉ cần thỏa mãn sự thù hận ích kỷ, nỗi đau của SeungRi mặc kệ lan tỏa nghiêm trọng đến thế nào. Bởi sự thật, TOP đã ức hiếp cô quá mức.
SeungRi đến trạm ATM, suy nghĩ đắn đo rất kỹ lưỡng mới quyết định rút ra một số tiền lớn. Tiền là của JiYong, không phải của cậu. Nhưng việc cậu đang làm là để thay JiYong đền bù tội lỗi này.
Nana ngoan ngoãn ngồi đợi đến lúc SeungRi quay lại. Dáng cậu muôn đời vẫn cúi đầu lầm lủi từng bước chân. Tiến lại gần Nana, cậu âm thầm đưa ra sấp tiền rất dày, nói nhỏ:
– Tạm thời chị cứ trốn đi, để tôi lựa thời gian thích hợp nói chuyện với chú JiYong, tôi tin chú ấy không phải người không hiểu lý lẽ.
Nana trân người nhìn sấp tiền, vô cùng bất ngờ lẫn bối rối. Đúng là cô đã trắng tay không nơi nương nấu, nhưng tuyệt nhiên không có ý làm tiền SeungRi đâu.
SeungRi quyết tâm dúi vào tay Nana:
– Chuyện đến nước này thì an toàn của bản thân là trên hết, chị đừng suy nghĩ nhiều.
Nana chẳng nói được lời nào. Mục đích cô tìm đến là để gây tổn thương cho SeungRi, là để báo thù JiYong, không phải để xin tiền. Thế mà SeungRi lại thành tâm giúp đỡ cô.
Trong lúc Nana còn hoang mang thì SeungRi chậm rãi cúi xuống, cởi giầy ra đặt kế bên đôi chân trần rét buốt của Nana. Chạy trốn cả đêm với đôi chân như thế hẳn Nana cũng chịu nhiều khổ ải, SeungRi chu đáo đến mức quan tâm cả điều đó.
– Chị nhớ phải cẩn thận, đừng để bị bắt lại.
Lời căn dặn nhẹ nhàng khiến trái tim Nana muốn nổ tung. Thân gái đào tơ lăn lộn trong vũ trường mấy ngày qua, bị đối xử hung tàn ghẻ lạnh. Giờ nhận lấy tình cảm ấm áp như vậy hỏi ai không mủi lòng?
Nana đứng, SeungRi ngồi, cậu còn chú tâm vào di dộng nên không nhận ra đôi mắt đan phượng kia đang ngấn lệ ngậm ngùi. Đó là những giọt nước mắt thật lòng rung động.
Khi Nana kín đáo lau đi dòng lệ cũng là lúc cô quan tâm SeungRi làm gì trên di động. Do bởi Nana chưa thoát email nên SeungRi đã vào đó tìm kiếm đoạn video, không biết cậu có nhận ra sự bất thường khi đoạn video đó là từ email của Nana gửi cho JiYong, chứ không phải từ email JiYong gửi đến uy hiếp cô. Chỉ biết là, SeungRi đã bấm xóa, xóa tất cả.
– Cậu làm gì vậy? – Nana bất chợt hét lên, giật lấy chiếc di động thì đã quá muộn – Cậu vừa làm gì vậy? Sao lại xóa nó? Xóa cả ổ rác ư?
SeungRi liếc nhìn lên:
– Thế chị muốn lưu giữ thứ đen tối ấy để làm gì?
– Cậu, cậu... – Nana tức đến nghẹn lời. Tất cả máy tính, laptop của cô đã bị người của TOP phá hủy, thứ duy nhất còn sót lại chính là email gửi đến JiYong. Giờ đoạn video đó cũng bị xóa đi thì cô lấy gì để uy hiếp JiYong nữa? Đúng là lơ đãng một giây làm hỏng hết mọi sự tình.
SeungRi chỉ đơn thuần không muốn hình ảnh chẳng tốt đẹp của JiYong còn lưu giữ, cậu muốn hắn mãi mãi hoàn hảo trong suy nghĩ của mình. Xóa đi, là hành động ngây ngô tự lừa dối, thế mà lại vô tình khiến con người kia phát điên. SeungRi liền đứng dậy, có chút nghi ngờ:
– Chị thật muốn giữ lại đoạn video đó? Không phải những gì càng gây tổn thương thì càng phải vứt đi sao?
Nana dĩ nhiên nói không được lí do, nén lòng thở dài ra, đành chấp nhận sự xui xẻo vậy. Điều quan trọng bây giờ là phải trốn người của TOP, cô quá khiếp hãi ngày tháng bị giam trong vũ trường rồi. Chỉ vì kế hoạch tình ái mà phải trả giá ra thế này, Nana thật rất chạng lòng cho nước cờ thất bại một cách ngu ngốc.
– Tôi nhất định sẽ hoàn trả số tiền này lại cho cậu.
Nắm chặt sấp tiền, Nana quả quyết. Vì yêu JiYong cô mới bày ra những trò ti tiện. Hoàn toàn là vì tình, không phải tiền. Cho nên, cô sẽ không để mang nợ SeungRi, dù chỉ một đồng.
Gấp rút mang đôi giầy rộng của SeungRi vào, Nana chỉnh lại trang phục, kéo mũ trùm kín đầu hơn để không bị nhận ra. Trước khi rời đi, chẳng vì hữu tình hay vô ý, khẽ quay đầu thiết tha nhìn SeungRi, môi bật mở:
– Cám ơn cậu, SeungRi. – Đó là lời nói tự đáy lòng, không toan tính.
SeungRi mỉm cười không đáp, nâng nhẹ tay vẫy chào, cổ vũ Nana thêm nghị lực bỏ trốn. Cho dù ai đúng ai sai trong câu chuyện giữa JiYong, TOP và Nana, thì với SeungRi, không thể bỏ mặc một người phụ nữ sa cơ được.
Nana ra cổng trường, đón taxi rồi khuất bóng.
SeungRi bây giờ mới nhìn xuống đôi chân trần của mình. Một cái thở dài mệt mỏi tuông ra. Về nhà mà không có giầy là chuyện nhỏ, làm thế nào để giải thích với JiYong số tiền mất đi ngày hôm nay mới đáng phải ngẫm tới.
Và làm cách nào để quên đi những hình ảnh ái ân vừa xem được cũng là cả vấn đề. SeungRi cảm giác cả vùng trời trên đầu đang xám xịt, u ám, tịch mịch và túng quẩn như chính suy nghĩ của cậu.
Rắc rối cũ chưa qua, rắc rối mới tìm đến liền. SeungRi vừa xoay người định trở vào lớp học thì lập tức giật mình khi thấy DaeSung đứng chờ trước dãy hành lang, mắt ngó trân trân cậu.
Từ khi về Hàn, DaeSung luôn là nỗi phiền phức với SeungRi. Nay tự dưng âm thầm đứng chờ cậu như vậy hẳn là chuyện chẳng lành.
SeungRi cư nhiên cố tình lẫn tránh, cúi đầu bước thật nhanh qua.
Nhưng DaeSung cố tình đứng chắn trước mặt, cao giọng tra khảo:
– Người phụ nữ đó là ai? Sao đưa nhiều tiền cho chị ấy vậy?
Tim SeungRi trật đi một nhịp, đã rất cẩn thận ngó trước ngó sau mà vẫn bị Daesung nhìn thấy. Cậu ta đúng là sao quả tạ đeo bám mà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro