chap 5

Hồi 5 – Lăng Kính

<Số Từ: 2,255>

Nắm giữ tài chính đồng nghĩa với nắm giữ quyền làm chủ.

Trước đây, Tiffany đoan chắc.

Bây giờ, cô đã lung lay.

Theo như cô nghe ngóng, Nguyệt danh chính ngôn thuận là người đứng đầu Tử Thiên sơn trang.

Cũng theo như cô nghe ngóng, đại bộ phận sinh ý của Tử Thiên sơn trang là do Tuyết quản lý, duy trì và phát triển. Từ chọn hạt giống cây trồng đến tham gia kinh thương, từ chấn chỉnh hoạt động sơn trang đến quan hệ với nhân sĩ giang hồ, từ đối nội đến đối ngoại, không việc nào không có bàn tay Tuyết nhúng vào.

Còn ba vị trang chủ kia?

Phong chỉ biết ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng, rước họa về nhà.

Hoa tiêu xài hoang phí, lại mắc chứng “mèo khen mèo dài đuôi”.

Về Nguyệt, nha hoàn lẫn gia đinh đều chẳng dám lắm mồm, tình huống vì thế thường lãng xẹt như sau:

Tiffany: Ngươi nghĩ gì về ta?

Gia đinh/Nha hoàn (quỳ phục xuống đất, mồ hôi đầm đìa, khóc ròng tức tưởi): Nhị trang chủ mở lượng hải hà! Nô tài/Nô tỳ còn có mẹ già tám mươi tuổi…

Trung bình, Tiffany mất hai mươi phút để dỗ cho họ nín.

Chẳng bù với Phong và Hoa:

Tiffany: Ngươi nghĩ gì về Đại trang chủ/Tam trang chủ?

Gia đinh/Nha hoàn (bình bình ổn ổn): Nô tài/Nô tỳ không dám.

Sau đó, Tiffany chỉ cần lén đi theo, đảm bảo sẽ bắt gặp một hội tám chuyện trên trời dưới biến của Đại trang chủ/Tam trang chủ.

Quay lại đề tài mang tên Nguyệt, dựa vào khả năng quan sát (và những gì từng nghe Phong kể), Tiffany vẫn tổng kết được đôi điều.

Thứ nhất, Nguyệt gần như không ra ngoài, nhưng hễ ra ngoài là giang hồ nổi sóng.

Thứ hai, nơi ở của Nguyệt không có người hầu, báo hại Tiffany luôn phải tự dọn dẹp.

Thứ ba, thư phòng của Nguyệt chứa rất rất rất nhiều sách, đủ mọi lĩnh vực, có cả chuyên mục dành riêng cho khoai lang mới sợ.

Thứ tư, đồ của Nguyệt, không thứ nào màu hồng hết.

Không thích ra ngoài, nhưng hễ ra ngoài là làm loạn, không thích giao tiếp (bằng chứng: ru rú ở nhà, không cho người hầu vào phòng, đọc nhiều để bù đắp), không thích màu sắc có sức sống (bằng chứng: không dùng đồ màu hồng).

Tiffany gật lấy gật để, cô đã rút ra kết luận.

Nguyệt, suy cho cùng, chẳng qua là trẻ tự kỷ mà thôi.

~~~~~

Có câu: “Có công mài sắt có ngày nên kim.”

Sau bao nhiêu nỗ lực, Tiffany đã dùng được khinh công.

Lại có câu: “Vui quá hóa buồn.”

Tiffany vừa chạm mũi chân xuống ngọn cây thì hứng chí cười ha hả, hậu quả, không ngoài chữ “rớt”.

Rất may có Tuyết phi thân tới cứu.

Tuyết ôm ngang eo Tiffany, phiêu hốt tiếp đất, không dư hơi xoay vài vòng làm cảnh như Phong.

Nhưng Tuyết cứu hay Phong cứu cũng có điểm trừ.

Với Phong là quay cuồng chóng mặt.

Với Tuyết là băng giá thấu xương.

Tiffany nhảy khỏi vòng tay Tuyết, run cầm cập. Người đâu mà thân nhiệt thấp quá. Đúng là khoai lang đông lạnh mà!

- Muội xin lỗi.

- …

Có ai đời cứu mạng xong mà phải xin lỗi không?

Tiffany tặc lưỡi, gương mặt Tuyết bất luận là nhìn nghiêng hay nhìn thẳng, nhìn ngang hay nhìn dọc, đều không lộ một tia cảm xúc.

Tiffany nhớ, ban đầu, Tuyết có phản ứng rất mạnh với từng lời, từng cử chỉ của cô.

Tuy nhiên, dạo này, cô khen, Tuyết không đỏ mặt, cô chạm vào, Tuyết không khẽ run.

Lạ. Lạ thật.

- Bởi vì tỷ không phải Nguyệt.

Tiffany hơi nhíu mày, vì sợ lộ thì ít, vì tiếp tục bị Tuyết đọc được suy nghĩ thì nhiều.

- Tỷ không phải Nguyệt thì là ai? – Tiffany bình tĩnh đáp.

- Tỷ không phải Nguyệt mà muội biết. – Khóe mắt Tuyết như có nước. – Càng ngày muội càng phát hiện…

- ?

- Không có gì. Muội đi trước, phiền tỷ tự luyện công. – Tuyết khôi phục lại biểu cảm lãnh đạm.

Tuyết đi rồi, nhưng Tiffany chưa luyện công. Cô bận xem xét một cây sáo.

Trước khi Tiffany phi thân lên ngọn cây, Tuyết đã trao nó cho cô.

Nó là Đoạt Mệnh địch, vũ khí tùy thân của Nguyệt.

Một người bán màn thầu cũng nhận thấy độ trân quý của Hàn Băng Lam Quang kiếm và Ngưng Sương song phiến.

Nhưng cho dù là chuyên gia giám định, cũng đừng hòng tìm ra điểm nào xuất sắc ở cây Đoạt Mệnh này.

Căn bản là không có.

Sáo ngọc đơn thuần, không cơ quan, ngọc còn chẳng phải hàng thượng đẳng.

Tại sao?

Lẽ nào đỉnh đỉnh đại danh Nhị trang chủ của Tử Thiên sơn trang lại sử dụng một khí giới như vậy?

Hay là…

Tuyết nhân cơ hội Nguyệt mất trí nhớ đem đồ thật đi đầu cơ trục lợi?

Tiffany không khỏi bật cười với ý tưởng của chính mình. Sinh ra và lớn lên trong một môi trường đầy lừa lọc, con người ta không muốn nghĩ xấu về người khác cũng không được.

Cô đặt Đoạt Mệnh địch lên môi, bâng quơ thổi một khúc. Tiếng sáo vút cao lan tỏa khắp không gian, hòa với tiếng lá xào xạc, tiếng gió vi vu, tiếng côn trùng rả rích…

Phong đang dạo ở hoa viên bất chợt ngừng bước, âm thanh ấy dường như đã chạm tới nơi sâu thẳm trái tim nàng.

Tuyết thả rơi cây bút lông, mực nhiễu xuống thành từng giọt nhỏ to lộn xộn, loạn như cõi lòng nàng. Nước mắt không còn kiềm được nữa. Ngay cả thần thái của tiếng sáo, cũng khác xưa ư?

Gió vẫn thổi, lá vẫn rung, côn trùng vẫn ca vang điệp khúc, nhưng âm sắc của Đoạt Mệnh đột ngột đứt ngang.

Tiffany hiện đứng hình.

Cô vừa nhìn thấy trên vai mình là một con…

- BUUUUUUUUUG!

~~~~~

Thái Dương trấn vốn không phồn vinh. Bất quá, gần đây, số lượng lữ khách ghé qua tăng trưởng một cách đáng sợ, và họ chủ yếu mặc áo trắng hoặc áo đen.

Dạ Vũ đang mặc áo trắng.

Điều đó không quan trọng, là nàng tùy tiện rút một bộ. 

Khi bận rộn tới mức độ nào đó, thậm chí là nữ nhân chăm chút ngoại hình nhất, cũng đành phó mặc sự đời.

Dạ Vũ đầu tắt mặt tối trong bao lâu rồi? 

Không rõ. 

Nàng đã đánh mất khái niệm thời gian.

Ai ngờ cái câu: “Khi đến Biệt Ly tửu quán, sẽ có người hướng dẫn.” lại đưa Dạ Vũ tới một sự lý giải còn ngắn gọn hơn: “Mời trưởng lão làm trù sư ở đây.”. 

Vậy đó. Ca ca đồng phụ đồng mẫu đối xử với nàng như vậy đó.

Nấu ăn là sở trường của Dạ Vũ, làm trù sư, nàng không ngại.

Nhưng bắt nàng trói chặt cùng nhà bếp giờ giờ phút phút ngày ngày tháng tháng lại là chuyện khác.

Không người trợ giúp, nàng phải đích thân thực hiện toàn bộ công đoạn.

Tính toán số ngân lượng bỏ ra cho từng ngày, chọn và mua nguyên liệu cho từng ngày, xử lý nguyên liệu cho từng ngày, nấu ăn cho từng ngày…

Dạ Vũ thực muốn khóc.

Nàng nhớ kỹ viện.

Nàng nhớ Hỷ Tước lâu.

~~~~~

Nhiệm vụ của Dạ Vũ không bao gồm dò la tin tức. Nhưng nếu có điều gì đập vào tai nàng, đập vào mắt nàng, nàng không thể không để ý.

Chẳng hạn, trong số khách quen của Biệt Ly tửu quán, có một con heo.

Con heo này có ngoại hình bắt mắt, có khiếu ăn mặc, không thuộc loại tuyệt đối khoác áo đen hay áo trắng.

Con heo này đủ tư cách trở thành ứng viên cho ngôi vị tướng công của nàng.

Đúng, trong trường hợp con heo này không phải con heo.

Gọi là heo, vì hắn ăn quá nhiều.

Gọi là heo, vì hắn ăn quá tạp.

Gọi là heo, vì hắn không nhìn mỹ nữ là nàng, mà cứ cúi đầu ăn như hạm.

Gọi là heo, đơn giản vì hắn chính xác là heo.

- Tại hạ họ Mạc. Cô nương có thể gọi tại hạ là Mạc Trư.

Hắn đã đáp như thế, khi nàng buột miệng gọi hắn là heo.

- Mạc Trư, ngươi lúc nào cũng ăn nhiều như vậy?

- Không. Chỉ khi tại hạ có chuyện không vui.

- Thật chứ? Sao lúc nào ta cũng thấy ngươi ăn một lượng tương đương?

- Vì chuyện đó luôn ám ảnh tại hạ, bất kể ngày đêm.

Hắn là một con heo kỳ quặc. Hắn không uống rượu giải sầu. Hắn ăn. 

Dạ Vũ vừa hất chảo vừa ngẫm nghĩ.

Mạc Trư ăn vì một sự việc? Hay ăn vì một người?

Dạ Vũ thoáng đưa mắt về phía hắn.

Hôm nay, hắn đến một mình, không có “mẹ” của hắn.

“Mẹ” của hắn dĩ nhiên là một nữ nhân. 

Dựa vào bề ngoài, có thể khẳng định nữ nhân này niên kỷ thấp hơn hắn.

Nhưng vẫn gọi là “mẹ”.

Nếu sức ăn của hắn sánh với heo, sức ăn của nữ nhân này chí ít ngang tầm mẹ của heo.

Bám theo mẹ của heo như hình với bóng là cục đen di động. Cục đen này cũng là một nữ nhân. Đẹp thì có đẹp, nhưng đen thì cứ đen.

Dạ Vũ không có thành kiến với cục đen, chỉ là nàng đang dị ứng hai màu đen trắng. Thái Dương trấn còn chưa đủ hắc y nhân, bạch y nhân sao? Nói đi cũng phải nói lại, cục đen này cần bớt một chữ “y”, “hắc nhân” là đủ rồi.

Khoan đã.

Dạ Vũ suýt đánh rơi chiếc chảo trên tay. Hình như chính nàng đang mặc cái áo có màu trắng đáng ghét?

~~~~~

Mạc Chính Thù rời khỏi Biệt Ly tửu quán vào giờ Tuất hai khắc. Hắn dự định lân la đến giờ Hợi, nhưng rồi lại thôi. Hắn không muốn cấp cho nữ trù sư kia thêm một luận điểm để chứng minh hắn là heo.

Hắn chợt nhếch mép.

Ừ, giá mà hắn là heo.

Heo sẽ không sầu khổ.

Ít ra, hắn nghĩ vậy.

“Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sâu.”, Lý Bạch đã cảm khái viết ra câu thơ ấy.

Mạc Chính Thù không uống rượu để giải sầu, nhưng hắn ít nhiều có sự đồng cảm.

Ăn không còn mang lại tác dụng như trước kia nữa.

Mười năm không những không xóa nhòa tất cả, trái lại, theo dòng thời gian, hồi ức của hắn hiện ra ngày một rõ.

Hắn nói với Hoa Lãnh Diện Diêm La đã chết. Lời này là thực. Kể từ “ngày ấy”, giang hồ đã không còn Lãnh Diện Diêm La.

Trớ trêu thay, ngoại hiệu này từng một thời là niềm tự hào của hắn.

Anh hùng xuất thiếu niên, một người một kiếm khuấy động cả Trung Bông. Người ta không ngại tặng cho hắn mỹ danh đại hiệp, nhưng Mạc Chính Thù tự biết, đôi tay hắn nhuộm đỏ máu tươi. Chính tà bất lưỡng lập. Hắn chọn “chính”. Vậy nên, hắn diệt “tà”, lãnh khốc vô tình, không để cho “tà” một đường lui.

Hắn cứ tiến bước trên con đường một cực, mãi cho tới khi gặp nàng.

Hắn là “chính”. Nàng là “tà”.

Hắn là “đại hiệp”. Nàng là “ma nữ”. 

Hắn giết người. Nàng cứu người.

Hắn luôn tìm ra nguyên nhân chính đáng cho việc làm của mình. Nàng hành xử không quan tâm miệng lưỡi thế nhân.

Mạc Chính Thù mỉm cười tựa vào gốc thùy dương. Hắn đang mường tượng thân ảnh của nàng.

- Lục Phát Ma Nữ! Lần này ta sẽ thu thập ngươi!

- Ngươi mặc áo lam trông rất hợp.

- Lục Phát Ma Nữ!

- Ngoại hiệu khó nghe. Ta không thích.

- …

- Tiểu Thù, hay ngươi gọi tên thật của ta đi. Song thân ta chọn mất chín tháng mười ngày đấy.

- …

- Không gọi thì ta đi.

- Khoan!

- Ừ.

- Ngươi… Ta không biết tên của ngươi. – Mạc Chính Thù hơi cúi đầu.

- Thật thiếu hiểu biết. – Lục Phát Ma Nữ cười khẩy.

- Ngươi… ma nữ!

- Ai lại đặt tên “Ma Nữ” cho hài nhi bao giờ? – Lục Phát Ma Nữ phẩy phẩy tay ra chiều xem thường. – Tiểu Thù, nghe cho rõ, ta tên là…

Trận đấu đó, Mạc Chính Thù thất bại thảm thương.

Hắn là “đại kiếm khách”. Nhưng nàng là “thiên hạ đệ nhất kiếm”.

Người sử kiếm, không một ai thắng được nàng. Nàng là truyền kỳ. Nàng là vô địch. Hắn sẽ không đứng nhìn ngôi vị của nàng bị cướp mất. Hắn sẽ hạ gục tất cả kiếm khách thành danh.

Mạc Chính Thù từ từ đưa tay, run run di ngón trỏ lên chiếc khuyên bằng ngọc lục bảo bên tai trái.

Đó là kỷ vật duy nhất nàng để lại cho hắn trước khi biến mất khỏi thế giới này.

--------------

Chú Thích:

+ Sinh ý: Kinh doanh.

+ Kinh thương: Buôn bán vật phẩm giữa các địa phương.

+ Lục Phát Ma Nữ: Ma nữ tóc xanh (lục).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: