Khởi nguyên - Quy Linh 1 - Bỉ Quẻ

Năm 2000, một nhóm khảo cổ đã đến khu vực Duy Ngô Nhĩ thuộc Trung Quốc để tiến hành thăm dò địa chất và khảo cổ. Đó là đội khảo cổ lớn nhất trong lịch sử khi có đến năm nước cùng tham gia: Hàn Quốc, Trung Quốc, Việt Nam, Nga và Mông Cổ. Cuối cùng là không còn thấy trở về. Mục đích của nhóm khảo cổ là gì, tại sao lại đến đó, tại sao lại có đến năm nước cùng tham gia một hoạt động tưởng chừng như là bí mật của một quốc gia như thế. Tại sao họ lại biến mất, họ thật sự biến mất hay đang ở một nơi nào đó. Người biết về nhóm khảo cổ này không nhiều, các tin tức hầu hết đều bị phong bế trong một phong bì màu vàng đặt trong ngăn sách quý của thư viện tổng hợp trực thuộc Đại Học KyungHee.

Năm 2015. Trong phòng họp của câu lạc bộ khảo cổ thuộc Đại Học KyungHee. Một gói bưu kiện được gửi đến.

Đó đã là một tháng sau sự mất tích của Park Chanyeol. Mọi người bần thần ngồi bên trong phòng họp, nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu. Gói bưu kiện trên bàn, đề tên người gửi là Park Chanyeol. Nếu là bạn, khi nhìn thấy chút tin tức về bạn bè sau một khoảng thời gian dài mất tích, bạn sẽ nhảy cẫng lên vui sướng và tìm cách liên lạc với địa chỉ đó. Nhưng ở đây, mọi người lại không như vậy.

Một tháng trước, Park Chanyeol mất tích. Mọi người ai nấy cũng lo sốt vó lên tìm cách liên lạc. Nhưng không có cách nào liên lạc với cậu ta. Ba mẹ Park Chanyeol đang ở nước ngoài, chỉ sau khi mất tích mười ngày, có người đã đến làm thủ tục thôi học và rút hồ sơ. Mọi việc như thế trôi vào quên lãng nếu không có email đó. Một email gửi cho Byun Baekhyun vào nửa đêm.

"Gói bưu kiện không thể để cho bất kỳ ai biết ngoài ba người các cậu." – Byun Baekhyun máy móc lặp lại. – "Đó là những gì cậu ta viết trong email"

"Chỉ có vậy? Không hỏi thăm, không lý do lý trấu?" – Oh Sehun lớn tiếng. – "Anh ta xem chúng ta là gì? Thật sự là lo lắng vô ích."

"Đừng nóng Sehun." – JongIn lên tiếng rồi liếc ngang qua kiện hàng. – "Có lẽ chúng ta phải mở nó ra. Park Chanyeol tuy là người tùy tiện nhưng cậu ta không làm việc mà không có lý do."

Byun Baekhyun gật đầu và kiếm xung quanh một cái kéo, bắt đầu cắt bỏ lớp băng dính xung quanh. Một lớp, rồi hai lớp, ba lớp, thứ bên trong được bảo quản quá kỹ rồi. Cuối cùng cũng cắt xong lớp băng dính, thứ bên trong gần như đã hiện lên rõ. Là một cái thẻ nhớ.

Byun Baekhyun đem thẻ nhớ cắm vào đầu đọc rồi cắm vào laptop. Bên trong không có gì ngoài những hình ảnh bình thường mà cậu ta hay chụp, đây có lẽ là thẻ nhớ của chiếc máy Canon mà lúc nào Park Chanyeol cũng mang theo người. Kéo xuống một chút, bọn họ nhìn thấy một tập tin video. Byun Baekhyun thở hắt ra một cái rồi mở nó lên.

Hiện lên trên màn hình là hình ảnh bầu trời, rất trong và gần như không có một gợn mây. Ống kính lia xuống dưới một chút thì hiện lên một đồng nguyên rộng lớn, bãi cỏ xanh như chạy mãi không dừng lại, xa xa có thể nhìn thấy những chú dê chạy lon ton và người chăn dê mặc trang phục của tộc người Tạng. Tiếp sau đó hiện lên gương mặt của Park Chanyeol, cậu ta cười nói và bắt đầu giới thiệu về nơi mà cậu ta đang đứng. Đại loại là cậu ta đang có mặt ở khu tự trị Tân Cương thuộc Đông Bắc Trung Quốc. Trong đầu cả ba không biết tại sao cậu ta lại đến nơi an ninh bất ổn như thế, nhưng nhìn vào thì có lẽ video này quay trước khi cậu ta mất tích.

Màn hình rè đi thành những sọc ngang. Sehun nhìn Baekhyun hỏi lý do nhưng cậu ta chỉ nhún vai, chẳng lẽ đoạn băng chỉ có nhiêu đó. Không để bọn họ đợi lâu, một lúc sau, màn hình lại hiện lên. Lần này là ở trong một căn lều của người Tạng, địa điểm quay có thể không phải là chỗ ban đầu, vì trang phục của cậu ta đang rất kỳ lạ. Nó giống trang phục của những người du mục Mông Cổ hơn. Gương mặt Park Chanyeol bây giờ không bình thường, trông cậu ta khá u ám, như vừa xảy ra một chuyện gì đó. Cậu ta ngồi đối diện màn hình, nói bằng giọng thều thào, rất nhỏ. Cả bọn tập trung lắng nghe lời nói đó, không bỏ sót một chi tiết nào. Sau khi nghe xong, gương mặt ai cũng trở nên u ám hệt như người bên trong màn hình. Kim JongIn thúc giục chiếu lại đoạn lời nói của cậu ta một lần nữa, lần này, họ tập trung hơn. Lời nói của Chanyeol, nhanh chóng đã thay đổi mọi thứ.

"Mọi người xem được đoạn phim này, thì có lẽ tôi đã chết, hoặc sống dở chết dở, và đang xấu như một con chó ốm đói. Hì hì. Tôi đã sắp xếp để cuộn băng này được gửi đến cho mọi người khi cần thiết, chế độ cài đặt email đã giúp tôi gửi cho Baekhyun bức thư đó. Thật có lỗi. Sắp tới đây, tôi sắp phải làm một nhiệm vụ, một nhiệm vụ mà tôi bắt buộc phải làm. Chỉ sợ là không thể được gặp mọi người. Mọi người hãy tiếp tục sống và hạnh phúc. Xin lỗi vì không thể nói cho mọi người biết lý do của tôi, càng không thể nói lời từ biệt cuối cùng. Tạm biệt."

Chỉ vậy thôi, chỉ như vậy thôi sao. Từ biệt. Cậu ta tại sao phải từ biệt, nhiệm vụ đó là gì, tại sao cậu ta lại đến nơi đó, tại sao cậu ta phải làm việc đó. Chết rồi sao, Park Chanyeol chết rồi sao. Những người quen sống trong bình yên như ba người, định nghĩa chết thật sự quá xa vời, lời nó đó lại xuất phát từ gương mặt của kẻ thích làm chuyện gàn dở kia thì thật sự không có lấy một phần đáng tin. Nhưng không biết tại sao bọn họ lại thấy sợ hãi, lo lắng. Nếu cậu ta thật sự chết rồi, cậu ta đã chết sao?

Byun Baekhyun gấp máy tính lại, lạnh lùng nhìn từng người một.

"Đi thôi."

"Đi đâu?" – Sehun hỏi.

"Cứu Park Chanyeol"

"Không phải anh ta nói anh ta chết rồi ư? Mà chúng ta biết anh ta làm gì, mà làm sao có thể cứu được." – Giọng tên nhóc mặt trắng dáng cao môi móm lắp bắp.

"Cậu ta chưa chết. Cậu ta chỉ nói là có thể thôi. Người như cậu ta, có thể dễ dàng để bản thân chết tức tưởi như vậy sao? Hơn nữa, cậu ta đã gợi ý cho chúng ta rồi..." – JongIn lập tức đáp lời.

"Park Chanyeol không ngừng nháy mắt, cậu ta đang muốn ra hiệu... Dựa theo lần xem thứ hai, chúng ta có thể đoán được cậu ta đang dùng mã Morse."

Baekhyun lôi ra một tờ giấy trắng và bắt đầu vẽ lên đó những chấm tròn, đưa cho Sehun.

"Trước đây, Chanyeol từng ở trong hướng đạo sinh, thứ này chắc chắn là cậu ta học biết rất nhiều. Nhưng tôi không tham gia nó, Sehun, cậu từng là hướng đạo sinh. Cậu biết nó chứ..."

Oh Sehun nhìn tờ giấy của Baekhyun, đôi mắt đột nhiên mở lớn. Cậu cầm lấy tờ giấy đọc kỹ. Những ký hiệu này vô cùng quen thuộc, nó là loại mật mã đơn giản nhất.

"S.O.S. Còn có một dãy số"

"Là số gì?" – JongIn hỏi.

"3610825"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro