Quy Linh 1 - Bỉ Quẻ - 6
6. Mặt nạ
"Thai Côn Luân mở mắt rồi."
Vừa thốt lên câu nói đó, Lay vừa bước giật lùi, gương mặt không còn biểu thị rõ là đang vui mừng hay đang sợ hãi. Những người còn lại ai nhìn qua sắc mặt anh ta, bất giác cũng chùn chân theo phản xạ, nửa thước không dám lại gần con quái kia. Bên trong hang động không một ánh sáng. Nguồn sáng duy nhất từ đèn pin của họ chỉ đủ để nhìn thấy con quái thú đang trừng trừng lòng mắt trắng dã trước mặt. Nó không có con ngươi. Hay là nó vốn không cần con ngươi.
Theo quy luật logic của những kẻ được đào tạo chính quy về tư tưởng duy vật biện chứng như bọn họ, thứ này hoàn toàn phản logic. Nhưng bây giờ, trong đầu họ không có gì gọi là logic, chỉ có nỗi sợ hãi. Rốt cục cũng là người phàm mắt thịt, làm sao mà kiên tâm giữ mãi một thứ niềm tin mãi mãi được.
Hết lia đèn pin qua chỗ con quái vật, vừa lia sang chỗ khác. Sehun giật mình thét lên.
"Lay, Lay. Anh ta đâu mất rồi?"
Dựa theo tiếng kêu của Sehun, JongIn và Baekhyun lập tức lia đèn pin một vòng quanh khắp hang động. Một chút bóng dáng của Lay cũng không thấy. Nhìn con quái thú đang trợn tròn lòng trắng kia, trong lòng ai cũng ngập tràn một nỗi lo sợ. Dẫu nó chưa tấn công bọn họ nhưng không ai biết đến lúc nào đó nó thình lình nhảy ra khỏi tảng băng kia thì bọn họ sẽ bị ăn tươi nuốt sống như thế nào.
"Ai?".
JongIn gầm nhẹ khi đang lia đèn pin xung quanh. Nhưng ngay khi cậu rọi lại thì không còn thấy người đó đâu nữa. Cả bọn giương mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ý mà bám sát theo hướng mà JongIn chỉ.
"Có thể đó là Lay. Khốn kiếp, định bỏ trốn một mình sao?"
Sehun vừa chạy vừa chửi rủa ầm lên. JongIn và Baekhyun chỉ liếc mắt nhìn nhau, không nói gì. Cái chính bây giờ không phải là đoán xem người kia là ai, chỉ cần biết chỗ người đó đến, nhất định người bình thường có thể đến, tốt nhất là nên tránh xa thứ quái kia.
Đuổi theo được một quãng, cả ba dừng lại nhìn xung quanh. Ban nãy, bọn họ theo bóng người mà tiến vào một hang động nhỏ. Hang động này sâu hun hút, lại không biết là nó dẫn đi đâu. Hiện tại, họ không còn thấy bóng dáng người kia nữa.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên người Baekhyun, kéo giật cậu về phía sau, choàng tay lên cổ cậu. Baekhyun có thể cảm thấy cánh tay đó ươn ướt, lại lạnh như băng. Trong một thoáng, cậu đã nghĩ rằng lần này chết chắc. Con quái đó đã chui ra khỏi tảng băng mà tìm đến chỗ cậu nhanh như vậy sao. Nhưng tất cả nghi vấn đều đã được dẹp bỏ khi Baekhyun cảm nhận được một vật có cạnh tròn nhỏ mát lạnh đang chỉa vào sau lưng cậu. Là súng.
Quái vật biết dùng súng.
Không, đó là con người.
JongIn và Sehun theo phản xạ lập tức xoay người lại, trực tiếp chiếu đèn pin vào mặt Baekhyun. Phía sau cậu ta có một gương mặt trắng dã, mái tóc ướt dính bết vào từng đường nét nhưng rất dễ nhận ra những chi tiết quen thuộc.
"Lay, là bọn tôi đây. Anh đang làm gì vậy?"
JongIn gầm nhẹ trong cổ họng, phát ra một câu nói gãy gọn nhưng quyết liệt. Người kia nhận ra bọn họ, mới chịu buông súng xuống. Baekhyun vùng thoát ra khỏi người anh ta, một tay giơ lên che mắt.
"Chết tiệt, hai người, bỏ cái đèn pin ra giùm."
Sehun nghe thế vội vàng lia đèn pin sang hướng khác. JongIn cũng đứng thẳng người trở lại, nhìn thẳng Lay.
"Tại sao lại bỏ chạy, anh có điều gì giấu chúng tôi?"
"Tôi không bỏ chạy khỏi các người." - Lay điềm tĩnh nói, giọng nói mười phần hiền hòa khiến mọi người cảm thấy lạ. – "Tôi đang đuổi theo "nó"."
"Nó? Là con quái vật ban nãy?" Sehun lên tiếng ngay lập tức nhận được một cái lắc đầu của Lay.
"Không phải. Người anh ta đang đuổi theo, chính là Lay giả." JongIn trầm mặc lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Lay. Người trước mặt anh cũng ngầm gật đầu đồng ý.
Cả Baekhyun và Sehun đều giương mắt đầy kinh ngạc. Tên Lay "thật" kia vội vàng nhìn ngó xung quanh rồi đưa tay ra hiệu cho bọn họ đi theo một ngách khác. Lần này bọn họ đến một vòm hang rộng hơn con đường ban nãy, không được tính là quá rộng nhưng cũng đủ cho bọn họ. Ở đó có một vài gò đá, bọn họ mỗi người một gò, ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này, Baekhyun mới đưa mắt lên nhìn Lay, từng chút từng chút một săm soi gương mặt anh ta.
"Làm sao cậu biết người này là thật, còn người kia là giả, JongIn?"
Baekhyun ném ánh mắt nghi hoặc sang JongIn, lên tiếng hỏi.
"Cách di chuyển. Lay ban đầu chúng ta gặp ở quán rượu, từng động tác của anh ta đều rất nhẹ nhàng, đầy uy lực nhưng lại rất thanh tao. Tôi từng học qua vũ đạo nên phán đoán về hình thể khá chính xác. Còn cậu, tôi tin chắc cậu đã biết được điều này sớm hơn tôi. Tôi chưa một lần nhìn thấy cậu lơ là cảnh giác với tên Lay kia."
"Tôi đoán biết được đầu tiên là âm vực. Cách nói chuyện và dùng từ, chim thanh kêu tiếng sẽ thanh, dù có là giả trang thì thanh âm cũng không thể nào khác được, nhất là sắc thái điềm tĩnh trong từng từ. Người kia, ngay cách giả giọng đã không giống lắm, đến tính cách cũng không bắt chước được cho rõ ràng. Một kẻ mặc áo dài ngồi quán rượu nhất định không phải là kẻ nói nhiều tục tĩu như kẻ kia."
Lay cười lớn, nhưng trong nụ cười ấy vẫn chứa một ý tứ bỡn cợt. Nó khiến cho bọn họ không hề cảm thấy thoải mái. Oh Sehun hỏi:
"Thế thì tại sao hai người lại giống nhau như vậy?"
"Thuật dịch dung."
Lay bình thản trả lời như một sự tất nhiên. Sehun nghe đến đó liền điên tiết lên đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Lay mà nói:
"Chết tiệt. Các người toàn nói những thứ linh tinh. Từ quỷ cát, đến thai Côn Luân, bây giờ còn có cả dịch dung thuật. Nếu cứ kể hết, thì chắc tôi sắp gặp được Ngọc hoàng thượng đế."
Mặc dù Baekhyun cố gắng kéo cậu ta ngồi xuống nhưng Oh Sehun vẫn không nghe lời, một mực bỏ ra ngoài. Tính tình nóng nảy là cái cậu ta không bao giờ sửa được nên hai người bọn họ cũng không muốn can ngăn thêm, cứ để cậu ta một mình một lúc, tỉnh táo thì sẽ đâu vào đó thôi. Đoạn, Kim JongIn xoay sang Lay, lại tiếp tục hỏi.
"Vậy dịch dung thuật là có thật sao? Còn quỷ cát, thai Côn Luân, đều là thật?"
"Tại sao lại không tin vào những gì các người đã mắt thấy tai nghe chứ?" – Lay đặt câu hỏi ngược lại.
"Vì nó phản khoa học" – Baekhyun ngay lập tức khẳng định.
"Cái gì là khoa học?" – Lay nhếch mép cười. – "Khoa học nếu xét cho cùng, cũng không khác gì một loại tôn giáo. Nếu bảo khoa học có thể chứng minh rất nhiều phán xét là sai, rất nhiều thần giáo là không có thật, vậy cái gì chứng minh khoa học đúng. Nó không ngừng dùng các định luật để bù đắp cho định luật, đến khi phát hiện ra định luật mới, người ta lại dùng các định luật cũ chứng minh cho định luật mới, rồi lại dùng định luật mới chứng minh cho định luật cũ. Chung quy lại, chúng chứng minh sự tồn tại của nhau trong một vòng tròn. Con người tin vào khoa học như tin vào thần thánh, tin rằng khoa học giải thích được tất cả, hướng dẫn cho tất cả. Khoa học, chỉ là một sự đúc kết những thứ có thể, đang, và đã xảy ra trên thế giới trong phạm vi con người có thể biết đến, hoặc nghĩ đến. Còn những thứ họ không cách nào xác định được, họ không thể nào giải thích được, họ cố tình bỏ qua nó, để một lòng tin rằng khoa học là chân lý. Đúng chứ? Vậy nên, đừng nói khoa học ở một nơi như thế này, nó sẽ là thứ khiến các người là kẻ bị giết đầu tiên."
"Anh nói nhiều như vậy, thực chất, anh có biết những thứ chúng ta đã trải qua là cái gì không?" – Baekhyun sốt ruột hỏi.
"Thứ nhất, quỷ cát. Tôi nghĩ các người biết rồi, đó là tất cả những gì mà người đại mạc chúng tôi biết về quỷ cát. Thứ hai, thai Côn Luân. Các người đã từng nghe về Bàn Cổ chưa?"
"Bàn Cổ là người đầu tiên trên thế gian. Được sinh ra từ linh khí đất trời tụ hội tại núi Côn Luân. Sau khi sinh ra, hắn dùng búa trời khai thiên lập địa, tạo ra thế giới như ngày nay."
JongIn tiếp lời. Những kiến thức này không cần đến sách vở khảo cổ, từ nhỏ, JongIn đã được nghe rất nhiều về những truyền thuyết dạng như thế này. Lay gật đầu đồng tình rồi tiếp tục nói.
"Bàn Cổ đích xác là một vật hư không, tinh luyện tinh khí của đất trời tại lõi của một tảng băng, qua mấy vạn năm thành hình hài nhi, lớn dần rồi trở thành hình người, người ta gọi nó là Thai Côn Luân."
"Ý anh nói, cái con quái thú kia là một vật được tinh luyện ngàn năm, rất có thể sẽ trở thành một người sinh sản vô tính sao?"
Lay nhìn sang Baekhyun, đôi mắt hơi hiện ý cười nhưng lại không thể cười. Tiếp tục nói:
"Nếu nói cái thai kia thành hình người thì tôi không tin. Tinh khí đất trời dễ tu luyện như vậy thì chẳng thiếu người thành tiên. Lúc nãy tôi có lặn xuống nước để tìm hiểu kỹ nó, ai ngờ lại gặp tên Lay giả cùng các người chạy xồng xộc vào. Hắn phát hiện ra tôi nên vội vàng chạy trốn. Tôi nhìn thấy hắn liền quên sạch thứ đang làm vội vàng đuổi theo. Đuổi đến ngã ba đường này thì mất dấu, sau đó là gặp các người".
Hèn gì lúc nãy khi anh ta choàng tay qua người Baekhyun, tay lại lạnh như vậy, người bết nước cũng là do lặn xuống sông ngầm mà thành. Nếu nói như anh ta, anh ta cũng chưa nhìn thấy được rốt cuộc thai Côn Luân kia là cái gì, cũng không biết kẻ giả dạng mình kia là ai, có hỏi thêm cũng chỉ mất thời gian. Baekhyun sực nhớ đến Sehun, liền đứng lên ra ngoài tìm cậu ta. Ở nơi quỷ quái này, mọi thứ không an toàn, cái gì nên cảnh giác cũng phải cảnh giác. Một lúc sau, Baekhyun quay trở lại, mặt hớt hơ hớt hải nhìn JongIn.
"Sehun. Nó đâu mất rồi."
;verZ=w0
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro