Quy Linh 1 - Bỉ Quẻ - 7
7. Hoàng Lân
Oh Sehun mất tích. Vừa nghe đến đó, Kim JongIn vội vã đứng lên cùng Baekhyun chạy ra ngoài tìm kiếm. Tên Lay kia cũng đi theo bọn họ. Động đá tối om, bọn họ chạy vòng quanh một hồi cũng không thấy Sehun đâu. Ở nơi thế này, tên nhóc đó lại có thể chạy đi đâu. Nếu nó muốn đi, chẳng lẽ không thể thông báo cho bọn họ một tiếng. Nghĩ đi nghĩ lại thật kỳ lạ, nơi này ma quái quá rồi. Baekhyun kéo tay JongIn chạy đi một hướng, Lay chạy đi một hướng để tìm Sehun, nhưng nếu đi quá một trăm mét mà không tìm thấy dấu hiệu gì thì phải quay lại ngay. JongIn vừa nghe đến giao hẹn đó lập tức khó hiểu. Bọn họ hiểu nơi này so với Lay còn kém rất xa, sao lại có thể tách nhau ra như vậy. Nhưng anh không nói ra thắc mắc đó, Byun Baekhyun không phải là một tên làm việc thiếu suy nghĩ. Đôi khi, trong một vài chuyện, cái đầu thông minh của cậu ta còn nhạy bén hơn cả JongIn và Chanyeol, Sehun cộng lại. Đi được khoảng một trăm mét, Baekhyun dừng lại nhưng lại không có ý định quay về, cậu ta đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt mang cảm giác rất kỳ lạ.
"Cậu cố ý tách Lay ra để chúng ta đến đây có mục đích gì?"
Lúc này, JongIn mới lên tiếng. Hành động của Baekhyun có ý gì, ngay trong lúc nhìn thấy Baekhyun vội vàng kéo anh chạy đi đã có thể nhìn thấy rõ. Là không muốn Lay nghe thấy bọn họ nói chuyện. Byun Baekhyun trầm mắt xuống, nhìn JongIn.
"Chúng ta không cần tìm Sehun nữa. Cậu ta biết rõ nơi này hơn hẳn chúng ta."
"Cậu đang nói cái quái gì vậy?".
JongIn sửng sốt thốt lên. Nếu nói về hiểu biết nơi này thì kẻ phải nói đến chính là người đứng trước mặt anh bây giờ. Byun Baekhyun là người chuẩn bị cho bọn họ những trang bị nhìn qua rất kỳ lạ nhưng lại vô cùng hữu dụng trong hoàn cảnh này. Từng đường đi nước bước, Byun Baekhyun đều tính rất kỹ. Ngược lại, Oh Sehun lại giống như một cậu nhóc răm rắp nghe lời hơn. Nếu nói Oh Sehun biết rõ nơi này không phải quá ngược ngạo sao.
Baekhyun thở dài rồi bắt đầu nói tiếp.
"Những thứ đó không phải do tôi chuẩn bị hoàn toàn. Một số thứ quả thật là của tôi nhưng một số thứ khác ví dụ như mã tấu, pháo sáng, pháo lạnh, kể cả súng đều là gợi ý từ Sehun. Tôi ban đầu cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng nghĩ kỹ thấy cũng có lý nên đi chuẩn bị. Đến đây, khi nhìn thấy thái độ của Sehun và những gì tên Lay giả kia nói, tôi mới bắt đầu nghi ngờ. Đến lúc nãy, khi thấy cậu ta mất tích, tôi mới có thể khẳng định một chút. Cậu không nhận ra sao, trong suốt quãng đường đi vào hang động này, tôi và cậu gặp khá nhiều khó khăn, nhưng Oh Sehun lại rất dễ dàng đi qua các ghềnh đá. Như thế cậu ta đã từng đến nơi này rất nhiều lần."
Nghe đến đó, Kim JongIn mới nhớ lại những điều đã diễn ra. Quả thực, người đầu tiên phát hiện vòng tay của Chanyeol là Sehun, trong cuộc chạy trốn con quỷ cát, Sehun luôn là người đi trước bọn họ, động tác rất nhanh nhẹn và quen thuộc. Vụ mất tích cũng quá kỳ lạ. Nếu thật sự như lời Baekhyun nói, Oh Sehun cố ý dẫn dụ bọn họ vào đây là để làm gì. Nếu muốn biết được câu trả lời, nhất định phải tìm thấy cậu ta trước. Nhưng nếu cậu ta cố ý chạy khỏi bọn họ, thì làm cách nào họ có thể tìm thấy cậu ta.
"Chúng ta quay lại gặp Lay. Nếu Oh Sehun đã cố ý vào đến đây, thì có lẽ thứ cậu ta cần đang ở đây. Chúng ta không biết nó là cái gì, nhưng có thể liên quan đến cái thai Côn Luân kia. Tìm ra bí mật của nó, chúng ta có thể tìm thấy Sehun, thậm chí là Chanyeol."
Nghe JongIn nói, Baekhyun lặng lẽ gật đầu. Kim JongIn không phải tự nhiên được chọn làm đội trưởng. Tuy so về thông minh, anh ta không bằng Chanyeol, so về gia thế không bằng Baekhyun, so về sức khỏe thì không bằng Sehun, nhưng anh ta có khả năng lãnh đạo và làm chủ tình hình tốt nhất, không bao giờ để mất đi sự bình tĩnh và phán đoán của mình. Hai người họ quay về gặp Lay ở chỗ cũ. Có vẻ họ đã đi được một lúc, trở về thì đã thấy Lay ngồi ở đó. Tất nhiên, Lay không tìm ra được Oh Sehun. Bọn họ bàn tính một hồi liền quyết định quay về chỗ Thai Côn Luân. Tất nhiên, những gì bọn họ phát hiện về Oh Sehun đều không nói với Lay.
Men theo hang động, bọn họ trở lại thác nước. Tảng băng chứa Thai Côn Luân vẫn đang trừng mắt với bọn họ. Tuy rằng ai cũng biết nó không thể làm gì nhưng sống lưng của cả ba cũng tự sởn gai ốc, rất không tự nhiên. Lúc trở ra, ba người mới biết nơi bọn họ chạy vào là một cửa động trong bốn cửa động ở đây. Lay nhìn quanh, chưa vội bơi ra chỗ tảng băng mà nói:
"Nhìn đi, các người có thấy gì kỳ lạ không?"
Hai người kia nghe thấy cũng nhìn quanh. Lúc nãy đến đây, bị thứ kỳ lạ này dọa một trận, tên Lay giả mất tích khiến bọn họ hoang mang không để ý quan sát. Đây là núi Côn Luân, sát bên là sa mạc, nước chảy mạnh, nhưng tại sao, tảng băng này có thể ở đây. Nhiệt độ nơi này tuy có hơi lạnh nhưng chung quy lại cũng không đủ để duy trì một tảng băng lớn như vậy, nó sao còn không tan. Hơn nữa, nhìn lại cấu trúc, chỗ của tảng băng này chính xác là vị trí trung tâm tính từ bốn cửa động. Vả lại, vị trí của bốn của động này có chút kỳ lạ.
"Bốn cửa động nằm chính xác ở bốn hướng tính từ thai Côn Luân."
Baekhyun lên tiếng. Lay nghe thế liền gật nhẹ đầu.
"Bốn hướng. Đông có Thanh Long, Tây có Bạch Hổ, Nam có Chu Tước, Bắc có Huyền Vũ tương đương với Mạnh Chương, Giám Binh, Lăng Quang, Chấp Minh. Bốn thần thú cai quản bốn phương đều quy tụ lại tại một chỗ, dưới sự cai quản của một thần thú gọi là Kỳ Lân hay còn gọi là Hoàng Lân. Tảng băng này nằm ở vị thế như vậy, có thể duy trì được nhiệt độ thấp rất có thể không phải là do nhiệt độ từ bên ngoài mà có thể là do nhiệt độ từ bên trong."
"Ý anh nói, thứ gọi là Thai Côn Luân này có thể tỏa ra khí lạnh đủ để duy trì băng xung quanh nó."
Lay gật đầu rồi bước lên thêm một bước.
"Truyền thuyết có nói đến Hoàng Lân, là một thần thú có thể tỏa ra khí lạnh ngất trời, cũng có thể tỏa ra khí nóng cực độ tùy vào trạng thái của nó. Cái ở trong núi băng kia, có thể không phải là Thai Côn Luân, mà là xác của một thai nhi Hoàng Lân đã chết. Còn về hình dạng của nó, trước giờ chưa từng ai thật sự nhìn thấy Hoàng Lân, căn bản không biết Hoàng Lân có hình dạng thế nào chứ đừng nói đến thai nhi."
"Chọn một nơi ngũ linh tụ hợp thế này, lại lộ thiên ra ngoài, rất có thể, nơi này từ lâu đã bị con người tìm đến. Gặp địa thế phong thủy cực thịnh như vậy, chắc chắn, nơi này, có đặt một thứ chúng ta không thể ngờ đến."
Vừa nghe Baekhyun nói, trong lòng JongIn lập tức hiện lên một ý nghĩ. Gia tộc nhà anh tuy không giàu có nhưng khá hiển hách trong giới đồ cổ. Bởi vì từ trăm năm trước, gia tộc anh đã mang theo nghề gia truyền, đạo mộ. Nên từ nhỏ, JongIn đã được nghe rất nhiều về các cổ mộ.
"Nơi phong thủy cực thịnh như thế này, nếu là người sống, trước sau thì cũng thành Côn Luân lão yêu. Con người không dùng nơi này làm nơi sinh sống, mà chỉ có thể là. Đặt mộ."
"Côn Luân lão yêu mà cậu nói rất có thể là con quỷ cát lúc nãy. Nó có thể là kẻ canh giữ cổ mộ này. Không sai, nơi này chính là một cổ mộ quy mô lớn."
Lay tiếp ứng. Mọi người xâu chuỗi mọi thứ vừa diễn ra, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Đây là một cổ mộ, còn có thể là mộ lớn nhất trong lịch sử. Bọn họ không biết ở đây tất cả chôn bao nhiêu xác chết, không biết bao nhiêu trộm mộ mơ ước đến đây, hoặc họ đã đến đây và không bao giờ trở ra. Cái vật lơ lửng trên mặt sông ngầm kia, có thể là lối dẫn vào mộ, nơi chôn cất kẻ quan trọng nhất. Cũng có thể, là nơi mà họ phải đến để tìm thấy Sehun và Chanyeol.
C94161jY
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro