Quy Linh 2 - Mệnh Trục - 1

1. Lòng tin đổ vỡ

Tiếng ríu rít của bầy chim sẻ dần dần rời ra xa khỏi đoàn người đang tiến sâu vào bóng tối cho đến khi không gian xung quanh chỉ nghe được tiếng u u của gió thổi qua những khe nứt. Những bước chân chân thầm lặng lục tục đi, tiếng nước róc rách chảy, bọn họ nghe được tiếng thở mệt nhọc của nhau cùng tiếng tim đập của chính mình. Hai người đã tiến vào bên trong hang động bí ẩn nhất, rộng lớn nhất hành tinh. Hang Sơn Đoòng.

Kim Minseok đốt lên một điếu thuốc rồi thả người ngồi bên tảng đá, đôi mắt đặc biệt xa xăm. Bên cạnh anh, Byun Baekhyun không ngừng kiểm tra bảng đồ cũng hệ thống la bàn định vị. Trước mặt bọn họ là một dòng suối chảy xiết, nước không ngừng bắn lên bọt nước trắng xóa, theo ước tính, cách đây ắt phải có một thác nước ngầm. Bây giờ là mùa khô, nước này mới là một dòng suối, còn nếu là mùa mưa, anh không chắc đây là một con rồng nước có thể cuốn trôi bất cứ ai hay không. Bọn họ trước khi vượt suối phải nghỉ ngơi một chút. Liếc mắt sang Baekhyun, Minseok đưa bao thuốc đến trước mặt anh. Baekhyun đẩy nhẹ bao thuốc ra, tỏ ý từ chối. Minseok chỉ nhún vai một cái rồi nói.

"Nhất định không thể cho tên Kim JongIn đó biết sao?"

"Cho cậu ta biết làm gì? Cậu ta vốn không hề liên quan đến chuyện này."

"Nếu đúng như lời cậu nói thì người liên quan nhiều nhất hẳn là tôi mà không phải là cậu ta. Nhưng nếu như lời cậu sai, thì người liên quan nhiều nhất chính là cậu ta."

"Lời tôi không thể sai. Đó là sự thật."

"Nhưng đối với tôi hơi khó chấp nhận. Tôi vẫn mong cậu đang nói dối."

"Ước mong của anh bất thành rồi."

Minseok rít một hơi thuốc, lại đăm nhìn lên trần hang. Byun Baekhyun lôi bi đông nước ra múc lấy nước suối rồi cho một ít hà thủ ô vào bên trong. Đối với nơi không quen thuộc, nguồn nước này có gì không ai biết, khi dùng nước sống nơi hoang dã mà không có bình nước đun sôi hay vật dụng khử trùng, có thể dùng hà thủ ô hoặc cam thảo để dung hòa một số độc tố trong nước. Tất nhiên, đó chỉ là phương thức tạm thời. Lấy nước xong xuôi, Baekhyun ngước lên thì thấy Minseok đang khoan vào bên trong tảng đá vôi bên cạnh dòng suối rồi móc vào đó một đầu cố định dây. Sau khi thắt nút xong xuôi, anh ta buộc dây vào người mình, vào những vị trí định sẵn rồi đu người băng qua dòng suối. Nước chảy rất mạnh, Kim Minseok nghiêng ngả theo sóng nước, cuối cùng cũng qua được bên kia. Lấy vật dụng trong túi ra, anh ta khoan thêm một lỗ nữa rồi cố định đầu dây còn lại vào đó. Một sợi dây được chăng sẵn ngang qua lòng suối, có thể cho Baekhyun đu người qua.

Byun Baekhyun đeo trang bị lên vai rồi bám vào sợi dây, từ từ đu người qua. Nước xiết dưới chân anh cuốn theo những hòn đá nhỏ sắc bén, không ngừng chém vào da thịt anh. Baekhyun cắn răng chịu đựng, đợi vượt qua bên kia thì có thể không sao nữa. Đột nhiên, bọn họ nghe được tiếng ầm ầm từ phương xa đang dồn dập đổ về. Đôi mắt Minseok mở to đầy lo lắng, anh ta hét lên.

"Là lũ ống đầu nguồn. Byun Baekhyun, nhanh lên, qua đây, nhanh lên."

Nhưng không còn kịp nữa. Từ bóng tối thăm thẳm, một dòng nước như cuồng phong đổ về, ào ạt như một con rồng khổng lồ đang vồ lấy con mồi của nó. Baekhyun nắm chặt sợi dây, cố chạy thật nhanh lên bờ. Nhưng nước dưới chân anh không ngừng chảy xiết, mạnh đến mức nó làm chân anh trượt ra khỏi mặt phẳng, cả người đổ ập vào trong nước. Nước đang không ngừng cuốn theo mọi thứ, nó đang hung hăng hất văng Baekhyun khỏi sợi dây chăng ngang. So với sức nước như vậy, sợi dây như một cây cầu đáng thương, không nhanh thì chậm bị nó cuốn đi. Cuối cùng, nút thắt của Minseok lên hòn đá không còn đủ lực để chống lại nước, bục ra, dòng lũ cuốn Baekhyun theo chúng, vào mãi tận sâu trong hang động không đáy. Tiếng Kim Minseok gọi theo thất thanh chìm vào vô vọng.

Kim JongIn mở bừng mắt, hơi thở tưởng như đứt đoạn đã được nối lại, hổn hển. Anh đưa tay lên trán, vuốt vội mồ hôi trên mặt. Trong trí nhớ của anh, dường như anh vừa mơ thấy một điều gì đó vô cùng khủng khiếp nhưng tuyệt nhiên không thể nhớ được mình đã mơ thấy cái gì. JongIn nhìn ra bên ngoài cửa sổ liền thấy tầng tầng lớp lớp mây trắng đang chậm rãi trôi qua. Bây giờ, anh đang có mặt trên chuyến bay đến Tp.HCM và từ đây sẽ có xe đưa đến Phong Nha. JongIn khó nhọc nhấc đầu lên nhìn xung quanh một lượt, phát hiện thấy đoàn của mình chỉ còn vài người. Có lẽ bọn họ đã đi vệ sinh hết, ngẫm lại, đi vệ sinh có cần phải kéo theo nhiều người thế kia không. Anh nhìn quanh, liền thấy một cô tiếp viên đứng gần đó, liền đưa tay ngoắc lại.

"Lấy cho tôi một phần gà rán"

Cô tiếp viên nhanh chóng rời khỏi khoang. Ngay khi đó, một người nhỏ thó với bờ vai hẹp quen thuộc ngồi xuống bên cạnh JongIn, cúi người lấy một cuốn sách ra.

"Mọi người đâu hết rồi?" – JongIn lên tiếng hỏi.

"Đi dạo quanh một chút thôi. Gần đến nơi rồi, cậu còn gọi gà rán à?"

"Ăn một chút, ngồi lâu có hơi thèm, đợi đến khi đến hang động đó chắc không có mà ăn."

Do Kyungsoo nhún vai rồi tiếp tục với cuốn sách của mình. Cậu ta vốn là sinh viên ngành sinh vật học nên việc có mặt ở chuyến đi này là việc không hề lạ. Đây vốn là chuyến khảo sát của đại học KyungHee nhằm thám hiểm và nghiên cứu hang động lớn nhất thế giới này, đồng thời cũng tìm hiểu về lịch sử.

Để được tham gia chuyến đi này, cả đoàn phải chấp hành theo một lịch trình luyện tập khắc nghiệt. Mỗi sáng, bọn họ phải leo núi lên xuống ít nhất hai lần. Trường đặt một phòng tập leo tường nhân tạo cho bọn họ, độ khó tăng dần qua từng lần luyện tập. Ngoài ra, họ còn được huấn luyện võ thuật, kỹ thuật bắn súng, kỹ năng sống sót, và tỉ thứ khác. Nghe đâu chuyến đi này vốn đã được nhà trường chuẩn bị trước từ lâu và đặt tour từ khi họ chưa chính thức đưa nó vào khai thác. Nghĩ đến điều này, JongIn không ngừng thắc mắc tại sao mình lại được nhận vào một cách dễ dàng đến thế. Khi anh đến phòng giáo vụ đăng ký cũng là lúc có một người khác xin rút khỏi chuyến đi nên anh mới được nhận. Ban đầu, anh còn cảm thấy mình may mắn. Nhưng gần đây khi bình tâm suy nghĩ lại, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu anh.

Đã có ai đó biết rõ anh sẽ đi. Bọn họ sắp đặt cho anh tham gia chuyến đi nãy. Như trước kia, Byun Baekhyun và Oh Sehun đồng loạt hợp tác đưa anh vào bẫy, cũng như bây giờ. Nhưng cái bẫy này, là JongIn tự muốn nhảy vào. Gần đây trong lúc leo nũi, anh thường dành thời gian để suy nghĩ về nhiều thứ. Gần ba tháng từ sau khi trở về từ Côn Luân, anh luôn suy nghĩ nhiều thứ. Về lý do của những sự việc đã xảy ra, về động cơ cho những hành động của ba người đó, anh cái gì cũng không biết. Nhưng anh có thể giải thích được một số hành động của bọn họ, kế hoạch của bọn họ.

Đầu tiên, việc Byun Baekhyun nhận được email đó là không hề bất ngờ, cái email đó có thể là do Park Chanyeol để lại hoặc nhân tiện gửi cho cậu ta, sau đó cùng Oh Sehun tạo ra một màn kịch. Tiếp theo đó, bưu kiện gửi cho Oh Sehun không ghi địa chỉ, ai mà biết có phải nó thật sự được gửi từ Tây Tạng. Có khi chính Oh Sehun đã chuẩn bị nó. Những thứ bọn họ chuẩn bị, đều đã được sắp đặt trước, chuyện họ bất hòa chỉ là để che mắt JongIn, khiến anh không chú ý đến sự xuất hiện kỳ lạ của một số điểm đáng ngờ. Như việc Baekhyun và Sehun khá thông thạo và bình tĩnh trước những sự việc xảy ra trong hang động.

Nghĩ đến đây, JongIn lại không nghĩ nữa. Có quá nhiều thứ chứng tỏ sự phản bội càng khiến JongIn khó chấp nhận sự thật mình đã bị gạt suốt thời gian qua. Đôi khi, anh chỉ muốn bỏ lơ tất cả, giả vờ như bọn họ chỉ đi đâu đó một thời gian rồi sẽ lập tức quay lại. Nhưng sự thật là sự thật, nó cần phải được đối mặt, cần phải được giải quyết chứ không phải là trốn tránh. Dẫu biết vậy nhưng đôi khi, não bộ lại từ chối tiếp nhận thêm bất kỳ luồng suy nghĩ nào mà thâm tâm không mong muốn.

Xuống máy bay, bọn họ lại leo lên xe đi tiếp một chặng đường nữa. Mất một ngày trời, tất cả mới đến được khu vực miền Trung Việt Nam, dừng chân ở khách sạn nghỉ ngơi để ngày mai bắt đầu hành trình. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi để nghỉ chân đó, không ai trong bọn họ có thể ngủ dù biết phải giữ sức cho chuyến đi nguy hiểm sắp tới. Vì không ngủ được nên bọn họ đành ngồi dậy chuẩn bị đồ dùng mang theo. Vì công ty du lịch đã cung cấp cho bọn họ một vài thứ hữu ích nên đồ đạc bọn họ mang theo không nhiều. JongIn kiểm tra chán rồi đi dạo một vòng, tạt ngang qua phòng của Jongdae và Kyungsoo định tìm người nói chuyện. Nhưng không biết tại sao khi đặt tay lên cửa phòng, anh lại dừng trong gang tấc.

Cái cảm giác này. Là cái cảm giác sợ bị phản bội. JongIn không nhận mình là người yếu đuối, nhưng cũng là người mang theo nhiều nỗi sợ. Nếu Do Kyungsoo và Kim Jongdae phản bội anh như Byun Baekhyun và Oh Sehun, Park Chanyeol thì sao. Anh trầm ngâm suy nghĩ, tình cờ nghe được từ bên trong phát ra tiếng nói chuyện khe khẽ.

"Những thứ này làm sao anh tìm ra được?" – Hình như là giọng nói của Kyungsoo.

"Trần gia có giúp anh tìm được một vài thứ cần thiết. Trước khi qua đây anh đã liên lạc với họ" – Đây chính xác là giọng nói của Jongdae, nghe như tiếng nghẹt mũi.

JongIn từ bên ngoài nghe được tiếng lên nòng lách cách của súng. Không nằm ngoài dự đoán của anh, không chỉ có anh, cả bọn họ cũng mang theo mục đích riêng mà đến đây. Không biết là hai người này mang theo mục đích riêng hay là toàn bộ đoàn người này đều mang theo mục đích riêng. Suy nghĩ một lúc, anh đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa. Một lúc sau, một gương mặt hé ra từ bên trong phòng.

"Cậu đến đây có chuyện gì?"

JongIn nghiêng đầu nhìn vào bên trong phòng, hơi mỉm cười.

"Định rủ anh và Kyungsoo ra ngoài một chút. Không biết hai người có rảnh không?"

"À, bọn anh..."

Nhìn thấy dáng vẻ của Jongdae có hơi ngập ngừng, JongIn ngó đầu vào trong phòng, hơi hiện ý cười nơi khóe miệng.

"Hai anh làm gì ở trong phòng à, không phải là chuyện không dám cho người khác biết chứ. Hay để em vào trong chơi một chút."

"Em đợi một chút, anh và Jongdae sẽ ra ngay. Dù sao cũng không làm gì."

Giọng Kyungsoo từ bên trong vọng ra. Jongdae có hơi miễn cưỡng liếc nhìn Kyungsoo. Một lúc sau, hai ngươi mở cửa bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Kyungsoo còn chú ý khóa chốt cửa rồi nhét chìa khóa vào bên trong túi quần. Kim JongIn nhìn thấy động tác đó, chỉ nhếch môi cười.

Bọn họ rời khỏi khách sạn và đi bộ ra bên ngoài. Ở đây là trung tâm thị trấn, có khá nhiều hàng quán bán đêm. JongIn dẫn cả hai người vào một quán ăn, gọi liền ba dĩa bánh căn. Ông nội anh có thời gian làm khảo cổ ở Việt Nam, ông hay kể về những món ăn ngon ở đây, nghe hoài thành nhớ lúc nào không hay. Ba người ăn bánh căn, nói một vài chuyện phiếm. Cái mà Jongdae và Kyungsoo không hiểu là tại sao lại đột nhiên lôi bọn họ đi ăn, nhưng chỉ cần Kim JongIn không biết về sự tồn tại của thứ bên trong phòng là được. Dẫu vậy, bọn họ vẫn nghi ngờ. Đang ăn được một lúc, đột nhiên JongIn nhớ ra mình để quên tiền ở khách sạn, phải chạy về lấy. Ngay khi bóng anh vừa khuất, Kyungsoo đột ngột đứng dậy, đánh mắt sang Jongdae ẩn ý rồi bước theo JongIn.

Kim JongIn vừa bước vừa đánh mắt dõi theo sau lưng mình, khóe môi hơi nhếch lên một chút. Sau đó anh lại tiếp tục sải bước nhanh về khách sạn, bấm tầng đi lên phòng của mình. Do Kyungsoo đứng ở cầu thang thoát hiểm, cẩn thận theo dõi JongIn bước từ trong phòng ra với một cái ví trên tay. Hình như bọn họ đã quá đa nghi, anh mới cúi người, bước xuống cầu thang thoát hiểm, nhanh chóng chạy về quán ăn để tránh bị nghi ngờ.

Ngay khi nhìn thấy bóng áo đen chạy đi, JongIn mới rút từ trong túi áo ra một chiếc kim cài. Tiến về phía phòng của Kyungsoo và Jongdae ở cuối dãy, anh cẩn thận quan sát bốn phía rồi mới nhét một đầu kim vào bên trong ổ khóa. Từ nhỏ, Kim JongIn đã nổi tiếng nghịch ngợm, nhưng không phải nổi tiếng vì phá làng phá xóm mà là vì tính tò mò. Người ta bảo con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Khi đó, anh học được từ chỗ chú cách phá khóa. Thật ra ông chú của anh cũng không có ý dạy hư đứa cháu của mình là chỉ vì tình cờ bị anh bắt thóp đang lén ông nội đi hẹn hò với cô hàng xóm mà ba cô ta là khắc tinh của ông nội. Để bịt miệng tên nhóc láu cá, ông chú của anh phải dạy cho anh vài chiêu phá khóa. Những chiêu đó đối với loại khóa thông thường thì khá là công hiệu. Như bây giờ, chỉ qua vài giây, cánh cửa đã bật mở.

Đẩy nhẹ cửa vào bên trong, JongIn bật đèn rồi nhìn một lượt xung quanh. Những thứ như vật ắt là họ phải giấu kỹ. Anh cúi người nhìn xuống gầm giường, ở đó không có gì cả. Rồi JongIn lại mở balo của họ, vẫn không có gì ngoài quần áo và những vật dụng cá nhân. Anh thở dốc nhìn xung quanh căn phòng, tìm một chỗ khuất, có thể họ giấu nó ở đó.

"Đừng tìm nữa. Cậu đang làm chuyện vô ích đấy."

Kim JongIn giật mình quay người lại, lập tức nhìn thấy Do Kyungsoo đang đứng tựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt bức người. Một thoáng, sống lưng JongIn lạnh ngắt, chạy dọc xuống thân dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro