Quy Linh 2 - Mệnh Trục - 5
5. Sách lụa
Con đường tiếp theo, bọn họ phải đi bộ thêm ba kilometre nữa dọc theo con suối Rào Thương mới đến được cửa hang Én. Vượt qua hang Én, tiếp tục vượt đường rừng rậm họ có thể đặt chân trước cổng vào hang Sơn Đoòng. Nói qua nghe rất dễ dàng nhưng chỉ riêng việc phải đối mặt với hàng trăm con vắt dọc con suối kia cũng đủ khiến người ta lo ngại. Chưa kể đến việc con đường phía trước càng đi sâu vào rừng rậm, vốn không có đường mòn nên bọn họ phải chặt cây băng rừng mà đi. Nhưng như thế không phải rất kích thích sao, đó chính là điều mà đoàn thám hiểm này mong đợi.
Sau cơn mưa, mặt đất ẩm lạnh đầy mùn đất và lá khô bị nước làm cho ẩm mục bốc lên một mùi hăng hắc khó ngửi nhưng rất tinh khôi. Bọn họ đặt chân đến đâu đều phải cẩn thận không để trượt ngã. Bất cứ lúc nào, nguy cơ gãy chân, gãy tay, trật khớp, bể mắt cá đều có thể xảy ra. Cái nắng chói chang cuối ngày làm cả đoàn mệt mỏi, nhất là JongIn. Anh vì muốn che đi hình xăm vẫn đang hiện lên trên cổ nên phải mặc một cái áo cổ cao. Đối với thời tiết Hàn quốc, một cái áo này chẳng là gì nhưng với thời tiết nóng đến cháy da cháy thịt của nơi này quả thật là một loại cực hình. May mắn cánh rừng nơi bọn họ di chuyển có những cây có tán rất rộng, hoàn toàn có thể giúp bọn họ tránh được phần gay gắt của nắng. Nhưng chỉ là một phần.
Jongdae và Kyungsoo đi đằng trước, không nói không rằng, lâu lâu chỉ liếc ngang qua ngó chừng người bên cạnh và để mắt đến Kim JongIn đang đi ở phía sau. Mọi người dường như vì quá mệt, không ai nói với ai một câu nào, đường đi chỉ có tiếng trò chuyện rì rầm bằng tiếng địa phương của những porter và tiếng bước chân lạo xạo.
Mặt trời dần di chuyển về phương Tây rực lửa, cuối cùng bọn họ cũng đến được trước cửa hang Én. Cửa hang không lớn lắm nhưng so với nhiều cửa hang khác cũng được cho là có một chút ít đồ sộ. Cửa hang có hình bầu dục nằm, lộ ra một hang đá sâu hun hút. Bọn họ đối với cảnh quan kỳ vĩ này là một cảm giác bé nhỏ. Hang động như một con quái vật khổng lồ mà bọn họ chỉ là những kẻ tò mò yếu đuối đang dấn thân vào cái bẫy của nó. Những bước chân phấn khích tiến lên phía trước, trưởng đoàn nhắc nhở mọi người bật đèn mỏ và chuẩn bị tinh thần tốt. Cửa vào hang bằng phẳng, họ đi theo dòng suối bước vào. Con suối nhanh chóng lượn qua một khúc quanh rồi biến mất, trước mặt họ là những đồi cát cao ngất. Việc vượt qua những đồi cát này không thể làm khó những kẻ đã được đào tạo suốt một tháng trời. Lên đỉnh đồi cát, cái bọn họ nhìn thấy chính là một thung lũng rộng lớn với một hồ nước xanh như ngọc. Đó chính con suối Rào Thương đọng lại một vũng lớn giữa hang. Từng người, từng người một bám theo vách đá, từ từ trượt xuống. Ai nấy im thin thít trước khung cảnh như chốn bồng lai tiên cảnh của nơi này. Một chặng đường dài nắng nóng, cái lành lạnh của những cơn gió lùa qua trần hang làm mọi người cảm thấy khoan khoái. Trước đây, có một con đường bằng cát có thể giúp họ đi ngang qua hồ này, nhưng vì cơn mưa cách đây mấy ngày gây ra lũ đã khiến nước dâng cao, che mất lối đi.
Người trưởng đoàn bắt đầu phát những túi chống thấm để bọn họ gói balo và những vật dụng cần thiết vào bên trong. Để vượt qua hồ nước này, không còn cách nào khác là phải bơi. Vừa nghe đến việc đắm mình trong nước đã khiến một vài tên con trai háo hức, nhưng những cô gái lại không mấy mặn mà. Họ chắc chắn còn e sợ những con vắt khi nãy. Nhưng vẫn không còn cách nào khác. Mọi người lục tục đem gói trang bị vào túi chống thấm rồi từng người từng người một bơi qua bên kia. Khác hẳn với cái lành lạnh của hang, làn nước khiến mọi người cóng lại. Nó lạnh quá sức có thể tưởng tượng được. Ban nãy, JongIn còn tắm suối ở bản làng, nước cũng không đến mức lạnh như thế này, đó là anh đã mang trên người bao nhiêu là quần áo rồi đấy.
An toàn vượt qua bên kia của hồ, trời cũng đã về tối, trưởng đoàn ra lệnh hạ trại và nấu nướng ngay bên cạnh hồ. Mọi người ngồi phịch bên đống lửa tìm hơi ấm và bắt đầu hong khô quần áo của mình. Bọn con trai không kiêng kỵ gì mà cởi hết áo ngoài ra cho nhanh khô, chỉ trừ JongIn, anh vẫn còn một thứ không thể để người khác biết.
"Kim JongIn, cởi áo ra đi. Mặc như vậy rất dễ cảm lạnh đấy." – Một cậu chàng cùng khoa nói với anh. Nhưng JongIn chỉ lắc đầu.
"Như vậy cũng được rồi, hong một lúc sẽ khô thôi."
"Đừng có giống như bọn con gái vậy chứ" – Một tên to con khác lại gần. Hắn ta gần như lột sạch, chỉ còn một chiếc quần dài, cơ thể rắn chắc.
JongIn nhếch môi cười, căn bản bọn họ lột áo chỉ để khoe mẽ cơ thể tốn tiền tập luyện thành cơ bụng của họ thôi. Anh căn bản nếu không có hình xăm này cũng không phải thuộc tuýp người khoe mẽ như bọn họ. Không muốn tiếp tục nói nữa, anh chỉ tập trung hong khô đồ của mình, mở túi chống thấm ra, gấp lại gọn ghẽ rồi cất nó vào bên trong balo, sẽ có lúc cần đến nó. Trong khi đợi cơm tối, JongIn ngước lên trần hang, ngắm nhìn một lượt. Lúc này anh mới nhận ra trần hang có rất nhiều vật thể hình bầu dục dài bám dính vào vách đá. Chúng giống như một cái tổ. Ngay khi đó, có hai người ngồi vào bên cạnh JongIn, một trong hai cất tiếng hỏi:
"Nhìn cái gì vậy?" – Do Kyungsoo nhìn theo hướng mắt anh.
"Cái trên trần, là tổ chim sao?"
Jongdae cũng nhìn theo JongIn, lẳng lặng cất tiếng.
"Đó là tổ chim én, bây giờ là cuối mùa xuân, chúng nó bay về phương nam, có lẽ chưa quay về. Ở đây vốn là nơi trú ngụ của hàng ngàn con chim én, nên mới gọi là hang Én."
JongIn nghe thấy, ngẫm nghĩ một chút rồi lại chăm chú nhìn chúng. Đột nhiên một cái khác thu hút ánh mắt của anh. Đó là rất nhiều cọc gỗ cắm trên vách hang , dọc theo chiều cao của hang đá lên cao đến tận cùng. Anh không biết nó dùng để làm gì, trông không giống là tự nhiên, chắc chắn là do ai đó làm ra.
"Đó là thang. Người A Rem trước kia có lễ hội ăn én, vào mỗi dịp như vậy đều đến hang này tổ chức lễ hội. Họ leo lên những cọc gỗ kia để đến tổ én, bắt chim về làm thịt." – A Nặc đang hong khô người cách đó không xa lên tiếng.
JongIn nhìn những cọc gỗ bám đầy rêu phong, bất giác rùng mình. Không biết có những ai đã ngã gãy cổ, hoặc bị thương trên những cái cọc mỏng manh này. Anh đánh ực rồi với lấy bi đông uống một ngụm nước. A Nặc nhìn dáng vẻ của JongIn, không tự chủ được mà cười lớn.
"Chỉ là một nghi lễ thôi, có cần nghiêm trọng vậy không. Để kể cho mọi người thứ khác thú vị hơn nhé nhé. Cách chỗ chúng ta ngồi mấy trăm mét từng có một hang cọp, cũng không xa lắm đâu, có muốn đến đó xem thử không?"
Kim Jongdae vừa nghe đến đó liền hứng thú hẳn lên, bộ dạng tăng động thường ngày vì đi đường dài mệt mỏi đã trở lại. Nhưng ở bên cạnh, Kyungsoo đang không ngừng xẹt tia lửa điện về phía Jongdae khiến anh ta ngay lập tức cụt hứng. Dù JongIn cũng đang rất có hứng nhưng nhìn thấy Jongdae bị như vậy cũng không dám hó hé gì. Bọn họ vốn là đã được dặn dò kỹ lưỡng, nếu không phải việc thật sự gấp thì không được rời khỏi hàng ngũ. Nên đành thôi. A Nặc cũng chỉ nói chơi chơi như vậy thôi, anh ta chẳng hề mong muốn phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của họ nên cũng im im. Do đó, Kyungsoo lại ngước lên trần, bâng quơ hỏi một câu:
"Những tổ chim thế này có khi lại là một chỗ giấu đồ tốt."
Ba người bọn họ đều hướng mắt về phía Kyungsoo, miệng há hốc. Anh ta muốn làm gì nữa, là muốn leo lên đó sao. Những cái tổ cao như thế, có tưởng tượng cũng không tưởng tượng được ai rảnh rỗi đem đồ lên đó giấu. Đương lúc ấy thì có tiếng gọi ăn cơm. Bốn người họ đi theo tiếng gọi của bao tử, tạm thời gác mấy cái tổ én qua một bên. Bàn cơm khá đơn giản với những món ăn địa phương, nhập gia tùy tục, mọi người ai cũng đói nên nhanh chóng ăn hết mọi thứ có trên bàn. Tuy chỉ có một người không hề cảm thấy đói, anh ta liên tục nhìn lên trần hang, nhìn kỹ từng tổ én, trông qua cọc gỗ, như âm thầm đánh giá phân tích để lên một kế hoạch hoàn hảo. Chỉ có điều, tất cả mọi người ai cũng tập trung vào phần việc của mình, một chút cũng không để ý đến hành động kỳ lạ của người nọ, chỉ trừ một người, không, phải nói là hai người, nếu kẻ kia được tính là người.
Trời về khuya, Kim JongIn nằm bên trong túi ngủ, người không ngừng cựa quậy. Không ngủ được. Kim JongIn thật ra là một người dễ nuôi, dễ ăn nhưng tuyệt nhiên không dễ ngủ. Chỉ cần hơi lạ chỗ một chút là anh không thể ngủ được, có khi thức trắng cả đêm. Mặc dù hôm nay rất mệt, anh vừa ăn xong là muốn đi ngủ ngay lập tức nhưng cũng không cách nào ngủ được. Loay hoay một hồi, JongIn ngồi bật người dậy, lấy đèn pin, mở lều ra ngoài ngắm cảnh. Nhưng ý định đó chưa kịp thực hiện thì anh đã thấy kỳ lạ, nhìn qua người bên cạnh, A Nặc đã không còn ở trong lều. Ban đầu là anh đòi ngủ với A Nặc, cho đến thời điểm hiện tại thì anh ta là kẻ duy nhất cho JongIn một ít thông tin. Nhưng khi vừa vào lều, A Nặc đã ngủ ngay lập tức hại JongIn có muốn hỏi cũng không hỏi được gì. Vậy, nửa đêm nửa hôm, cậu ta đã đi đâu?
Kim JongIn nhè nhẹ kéo dây khóa lều, không bật đèn pin mà dùng mắt trần nhìn quanh quất. Bóng tối dày đặc như một hũ nút đậy kín bao trùm khắp nơi, chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng yếu ớt từ đống lửa tàn. Anh nhè nhẹ bước ra khỏi lều, không quên giắt bên mình con dao găm cùng chiếc đèn pin cầm tay. Khi đã dần quen với bóng tối, đột nhiên JongIn nhìn thấy lờ mờ phía vách đá cao có một vài bóng đen. Bọn họ cũng không bật đèn pin, chỉ lẳng lặng làm điều gì đó. JongIn rón rén tiến lại gần, cố gắng không tạo ra một tiếng động nào. Nhưng ông trời thật sự không hề thương lấy anh, vừa đi không được mươi bước đã đạp trúng một hòn đá làm nó văng sang một bên. Trong hang động âm thanh được phóng đại lên rất lớn, hành động nhỏ của JongIn ngay lập tức thu hút chú ý của bọn người kia.
Bọn họ ngay lập tức quay người lại nhưng không lên tiếng hỏi mà chỉ quan sát bóng đen trước mặt. Một tên trong số đó tiến lại gần anh, ngay lập tức đưa một thứ sắc nhọn lên. Kim JongIn theo bản năng rút thanh đoản đao ra đỡ, hai vật cứng chạm nhau tạo nên một tiếng choang lớn. Và tất nhiên, nó làm kinh động những porter gác đêm đang ngồi chén tạc chén thù ở một căn lều. Nhận thấy động, kẻ kia nắm chặt gáy của JongIn kéo vật xuống, những bóng đen còn lại cũng làm theo, ngay lập tức nằm xuống đất. Những kẻ gác đêm đứng lên lia đèn pin một hồi không thấy gì kỳ lạ liền quay lại với bàn tiệc rượu của bản thân, nhận ra không còn nguy hiểm, kẻ kia mới lôi JongIn dậy, kéo về phía bọn họ. Ở khoảng cách gần, JongIn mới nhận ra đó là ai. Có tất cả ba người, A Nặc, Jongdae và Kyungsoo, thật là quá đông vui rồi. Bọn họ đều đang đứng trước chỗ những cái cọc gỗ. Chỉ cần nhìn sơ qua là có thể đoán được ý đồ của bọn họ, đêm khuya, ba người đến chỗ cọc gỗ, không phải là để suy tính việc leo lên thì là làm gì. Kyungsoo ghé sát vào tai JongIn, hạ giọng nói rất nhỏ chỉ đủ để cho anh nghe thấy.
"Lúc nãy ra tay là hiểu lầm, bây giờ chúng tôi đang thiếu người, chúng tôi thêm cậu nữa leo lên đó, còn để làm gì thì tôi sẽ nói sau."
"Leo lên..."
Kim JongIn thì thầm rồi nhìn gương mặt nghiêm túc của bọn họ, phải, họ không nói bừa. Anh gật đầu đồng ý, tất nhiên, không phải là vì Do Kyungsoo lên tiếng mà là vì, Kim JongIn thật sự đã tính toán đến việc leo lên đó, từ rất lâu rồi.
Bọn họ không trang bị cũng không có kinh nghiệm, nhìn những cọc gỗ đầy rêu phong trơn trượt, hết thảy không khỏi chần chừ. Mục tiêu của bọn họ là lên đến những tổ én trên kia, tìm bên trong nó có thứ gì kỳ lạ không. Điều này xảy ra đều xuất phát từ nghi ngờ của Kyungsoo, nhưng anh ta không thể nói ngay bây giờ, chuyện rất dài dòng. Ở đây có tất cả bốn hàng cọc gỗ dẫn theo các hướng khác nhau, chỉ cần đi theo chúng là được. Vị trí mà giấu thứ bọn họ muốn tìm và vị trí con người có thể vươn đến hoàn toàn không có khác biệt, trừ khi người đó biết bay từ cọc gỗ sang một chỗ xa hơn để giấu, điều đó theo định luật tự nhiên là bất khả thi cho dù đó là quái vật hay những cái tương tự vậy. Khi đặt chân lên, tất cả phụ thuộc vào khả năng sinh tồn và chút linh hoạt của người chơi, không thì có thể chết.
Kim JongIn là người có ít kinh nghiệm nhất trong cả bốn người nhưng không phải là tay mơ. Đặt chân trái lên cái cọc đầu tiên, tay anh bám vào chiếc cọc ở bên trên, dùng hết sức đẩy hông lên. Nếu bước đầu có thể thuận lợi vào thế thì những bước sau hoàn toàn không thành vấn đề. Về kỹ thuật khởi đầu thế này Kim JongIn hoàn toàn có tự tin, vì trước kia khi học leo tường, huấn luyện viên không ngừng khen ngợi anh về khả năng khởi thế rất thuận lợi. Nhưng đó là leo tường với đầy đủ trang bị và việc tin tưởng chắc chắn rằng mình không có khả năng mất mạng, còn ở đây lại khác. Chân anh run run, chân phải bắt đầu đặt lên nấc tiếp theo thì bỗng trượt một cái, khi chân phải đã đặt lên được vị trí thì chân trái anh đột nhiên trượt ra khỏi cọc gỗ. Tuy rằng nó không nguy hiểm nhưng cũng khiến anh ít nhiều thêm lo sợ. Nhìn qua bên tay trái, đó là vị trí của Jongdae và Kyungsoo, hai người bọn họ cũng đang chật vật nhưng tốc độ chắc chắn nhanh hơn anh. Ở bên phải, A Nặc từ khi nào đã bỏ bọn họ một khoảng cách rất xa. Không hổ danh dân chuyên nghiệp. Chật vật một hồi, anh mới bình tĩnh lại, leo bước tiếp theo. Những phần sau không còn vật vã như ban đầu nữa, một khi đã khởi thế thì vấn đề sẽ đơn giản hơn nhiều. JongIn để ý rằng càng lên cao, những cọc gỗ càng khô ráo, dễ leo hơn, có lẽ chúng nó ít chịu ảnh hưởng bởi không khí ẩm ướt bên dưới hơn. Mặc dù không khí bên trong hang về đêm khá lạnh nhưng ai nấy đều toát hết mồ hôi, thân áo ướt đẫm. A Nặc đã lên đến nơi từ lâu, bây giờ đang xem xét mọi thứ xung quanh, phía Jongdae và Kyungsoo cũng đã gần lên đến nơi.
A Nặc hình như lôi ra được một thứ gì đấy từ trong tổ chim. Vì trời quá tối nên JongIn không nhìn thấy gì, anh dùng hết sức lực, leo nhanh lên và bắt đầu nhìn vào những ổ chim trong tầm mắt. Quả thật như lời bọn họ nói, ở trên này có giấu rất nhiều, gần như tổ nào cũng có. JongIn vươn tay lấy những thứ đó ra, có rất nhiều mảnh sách lụa được cuộn lại rồi nhét vào bên trong tổ én. Phía bên kia, Jongdae và Kyungsoo cũng tìm thấy rất nhiều mảnh sách như vậy. Kim JongIn đem toàn bộ số mảnh tìm được nhét vào bên trong áo tránh cho rớt rồi nhìn quanh một lần nữa, sau khi chắc chắn không còn mảnh sách nào trong tầm mắt hoặc tầm với của anh nữa, JongIn mới leo xuống.
Mọi người tụ họp ở bên dưới rồi cùng nhau vào lều của JongIn và A Nặc. Mỗi người trút phần mình tìm được ra nền, vuốt thẳng lại. Sách được viết bằng tiếng Hàn, trên nền giấy lụa, lại có vẻ viết theo kiểu của Trung quốc. Về vấn đề thư tịch sách cổ thì phía Jongdae có kinh nghiệm hơn, anh ta từng theo ông nội của JongIn không biết bao nhiêu năm, vấn đề này đặc biệt có hiểu biết rõ. Mặc cho Jongdae đang sắp xếp lại chúng, JongIn ngước lên A Nặc và Kyungsoo, đôi mắt trầm lại, hỏi:
"Rốt cục chuyện này là như thế nào, có ai chịu nói cho tôi biết một chút nguyên nhân được không?"
Đôi mắt JongIn hết quét từ Kyungsoo qua đến A Nặc, còn Jongdae thì căn bản không chú ý đến câu hỏi của anh. Kyungsoo thở dài, bắt đầu nói:
"Cậu muốn biết điều gì?"
"Cuốn sách đó là gì? Tại sao các người biết nó có trên tổ chim én trong hang động này?"
"Cha tôi đã từng đến đây, ông trước khi chết có để lại cho tôi một di huấn, tìm và tập hợp cuốn sách cổ này. Đó là di vật duy nhất ông để lại cho tôi. Còn cuốn sách đó là gì, hẳn là phải đợi Jongdae sắp xếp lại mới nói được."
"Cha của anh từng đến đây?" – Kim JongIn hơi chau mày, đột nhiên nghĩ về người đàn ông họ Kim. Nhưng câu hỏi ấy chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại trong cổ họng, nên để lại bí mật này cho bản thân. Mà nếu anh có hỏi, thì chưa chắc sẽ nhận được câu trả lời thật lòng.
Từ lâu, Kim JongIn đã bỏ thói quen đi tìm câu trả lời từ trên môi miệng của người khác. Đã bao lâu rồi nhỉ, cũng chỉ mới hai tháng thôi, nhưng anh cứ nghĩ mình đã sống được một đời. Bọn họ im lặng nhìn Jongdae sắp xếp sách. Dựa vào niên đại, sách này ắt hẳn đã tồn tại rất lâu, có lẽ ban đầu đã được bảo quản tốt nhưng gần đây vì bị vứt lăn lốc trong tổ chim én, còn bị xé nát bấy ra như vậy cũng khiến nó mục nát đi nhiều.
Rõ ràng có thể hỏi, nhưng có người lại lựa chọn không hỏi, họ không còn tin vào ai ngoài chính bản thân mình.
Nhưng đối với một số người, họ cũng không còn tin ai khác kể cả bản thân mình.
Khi không còn điểm tựa, tất cả đều đánh mất.
"Cậu có biết cái gì quan trọng nhất đối với một con người không A Nặc?" – JongIn đột ngột lên tiếng trong không gian tịch mịch.
"Cái gì cơ? Sao đột nhiên lại hỏi vậy?" – A Nặc ngạc nhiên quay sang hỏi lại.
"Không có gì." – JongIn mỉm cười. Có một số thứ anh đã đoán được, cũng có một số thứ anh không biết, cũng không cần thiết phải nói ra.
Kim JongIn là kẻ chỉ tin vào bản thân, còn ai trong số họ là kẻ đến bản thân mình còn không dám tin tưởng. Chính là kẻ không tin đến mức phải đeo lên mặt nhiều tầng lớp để ngăn nỗi sợ hãi vô tình tràn qua tim.
A Nặc lấy thuốc lá ra đốt lên, làn khói bay vẩn vơ trong không khí ngột ngạt. Kim JongIn đưa một tay về phía A Nặc, ý định xin một điếu.
"Cậu không nói với tôi câu biết hút thuốc." – A Nặc ngạc nhiên trước hành động của JongIn nhưng cũng đặt vào tay anh một điếu thuốc rồi giúp JongIn châm lửa.
Kim JongIn không phải là không biết hút thuốc, chỉ là bỏ từ rất lâu rồi. Hôm nay đột nhiên muốn hút lại, ít nhất nó làm dịu những cảm giác khó chịu trong lòng. Giữ lấy quá nhiều thứ thật sự là một chuyện rất mang tính thử thách. Nếu có thể đem sự khó chịu ấy hóa thành khói thuốc, không phải rất đáng sao. Bây giờ, nếu tìm ra Chanyeol, Baekhyun, Sehun, anh sẽ làm gì đầu tiên nhỉ. Trong khi tất cả đều đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột ngột Jongdae ngẩng đầu lên nói.
"Xong rồi."
Tất cả lấy lại tỉnh táo trong phút chốc, tập trung trước xấp giấy lụa trên tay Jongdae. Những chữ trên giấy chỉ là chữ Hàn thuần túy, không có gì quá khó với bọn họ. Xét về chất giấy, nó có mặt ít nhất là ngàn năm trước, nhưng tại sao lại viết bằng tiếng Hàn. Loại chữ viết này mãi đến thời vua Sejong mới phát hiện ra. Có quá nhiều bí ẩn rồi. Nội dung sách lụa kể về một câu chuyện, một câu chuyện xa xưa, từ thời vua Tần Thủy Hoàng Doanh Chính và một quốc gia bị lãng quên nằm ở thành Trường An, Trung quốc. Khi đó vua Tần gả công chúa Tử Thiên cho vua của Trường An quốc tên Nhiếp Vương. Công chúa đến Trường An quốc không bao lâu thì Trường An mất nước, Nhiếp vương tử trận, Công chúa tuẫn tiết theo chồng. Vị tướng quân công thành Trường An khi đó cảm phục nên đem Nhiếp Vương và Công chúa cùng chôn trong một hoàng lăng ngoại ô thành Trường An. Cuốn sách này là từ sau khi khai quật lăng mộ Trường An thì tìm ra....
"Nói tiếp đi." – A Nặc hối nhưng Jongdae chỉ lắc đầu.
"Đến đây là hết rồi, hình như còn thiếu một phần cuối, có ai bỏ sót gì ở trên đó không?"
Tất cả mọi người nhìn nhau rồi lắc đầu. Bọn họ đều đã kiểm tra rất kỹ mọi thứ trên trần hang, vốn không còn chỗ nào bọn họ chưa tìm đến. Kyungsoo nhìn cuốn sách lụa, lên tiếng:
"Nếu đã mất ngay phần quan trọng nhất, hẳn là cha tôi cố ý giấu phần đó đi. Ngày xưa ông ấy tìm thấy gì ở lăng mộ của Nhiếp vương, có lẽ chỉ có ông ấy biết. Chúng ta cứ làm theo kế hoạch, sau khi trở về tôi sẽ đi tìm bà nội."
Jongdae gật đầu rồi cất tập sách lụa vào balo. Trong tâm khảm của bọn họ, không ai tin đây là nội dung thật sự của sách lụa. Có thể, nó đang ẩn chứa bí mật gì đó. Cả bọn không để ý, trong lúc họ đang tập trung vào cuốn sách, bên ngoài trời đổ cơn mưa thật lớn. Mưa lớn đến mức ở sâu bên trong hang động, họ vẫn nghe thấy tiếng trời xối nước. Quái lạ, bây giờ đang là mùa khô, tại sao lại có cơn mưa lớn như thế này. Bên ngoài nghe thấy tiếng ồn ào, có rất nhiều đèn pin bật lên. A Nặc thấy thế cũng vội bảo với bọn họ.
"Hai người nhanh chóng về lều thu dọn đồ đạc cấp tốc sau đó tập trung ở chỗ trưởng đoàn."
Là anh ta đang nói với Jongdae và Kyungsoo. JongIn không hiểu liền hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Nếu cơn mưa này tiếp tục duy trì thêm ba mươi phút nữa mà không tạnh, chúng ta phải lập tức rời khỏi hang động này lên vùng cao hơn. Rất có thể sẽ có lũ quét. Đi mau."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro