Quy Linh 2 - Mệnh Trục - Ngoại truyện 1 (Part 1)

Thượng Tà

Summary

Hỡi trời

Ta nguyện với chàng tương tri

Mãi mãi chẳng phân ly

Núi chưa mòn

Sông chưa cạn kiệt

Đông vang sấm dậy

Hè mưa tuyết

Trời đất hợp

Mới cùng chàng ly biệt

Cast

Ngô Diệc Phàm

Trương Nghệ Hưng

Hạ Tử Thiên


1. Ta nguyện với người tương tri

Mặt trời le lói chiếu chùm tia sáng đầu tiên qua khung cửa nhỏ, đem bình minh dâng đầy trong căn phòng bừa bộn. Ở đó, người ta không thể ngửi thấy gì ngoài mùi giấy da cũ kĩ và những thứ hóa chất chuyên dụng. Cô gái nằm trên mặt bàn, bên cạnh cô ấy chỉ chồng chồng lớp lớp những văn tự. Có tiếng giày cao gót khua nện trên sàn nhà, rất nhanh sau đó liền đứng trước cửa phòng, lịch sự gõ nhẹ cánh cửa mở toang. Nhận thấy người đang ngủ kia không hề có cảm giác gì, người đó bước lại gần, ghé đầu xuống bên cạnh cô ta, hét lớn.

"Hạ Tử Thiên. Dậy đi."

Cô gái tên Hạ Tử Thiên té từ trên bàn xuống đất. Lóng ngóng một hồi mới lấy lại tỉnh táo, nhưng vừa tỉnh lại một chút lại tiếp tục giở giọng mắng người.

"Chị Hà. Vừa mới sáng sớm, có cần phải như thế không?"

Chị Hà không để ý đến Tử Thiên, chỉ thong thả nói.

"Hôm qua không phải chị nói có người sẽ đến hợp tác cùng em dịch văn tự rồi sao. Người đã đến mà chủ nhà lại như vậy, em còn không tự thấy mất mặt, chị mất mặt giùm em."

Tử Thiên nghe đến thế liền tỉnh cả người, vội vàng đứng dậy chải đầu tóc. Ở trước cửa có một người, là người đi theo chị Hà đến đây, đang ngây ngốc cười. Hạ Tử Thiên cảm thấy thật sự mất mặt. Người này chuyên gia ở bộ cử xuống, tài trí đã không bằng, bây giờ đến tư cách cũng không bằng.

"Chào anh. Tên tôi là Hạ Tử Thiên. Tử trong tử y, Thiên trong thượng thiên. Nghĩa là trời màu tím."

Cô tiến lại gần gật đầu chào rồi đưa một tay ra. Đã đến nước này rồi thì vớt vát được bao nhiêu thì vớt vát. Người kia mỉm cười rồi đưa tay ra bắt tay cô, thậm chí còn lắc nhẹ khá thân thiết. Cô bối rối rụt tay lại, đây là lần đầu nắm tay con trai mà mềm như vậy.

"Chào cô. Tên tôi là Trương Nghệ Hưng, mới chuyển về từ Bắc Kinh. Rất hân hạnh được hợp tác."

Bây giờ Tử Thiên mới phát hiện ra anh ta có hai lúm đồng tiền rất sâu. Gương mặt đặc biệt mang nét dịu dàng nhưng tâm tư sâu sắc, không có dáng vẻ của một chuyên gia khảo cổ bụi bặm như những tên cô đã gặp trong thời gian khảo cổ ở Trường Sa.

Chị Hà vỗ vai Tử Thiên, nói một câu chúc bình an rồi bước ra ngoài. Trước khi đi không quên nháy mắt một cái. Tử Thiên liếc mắt một cái rồi mới quay sang người đang đứng:

"Anh sinh ra ở Bắc Kinh à. Nghe giọng không giống người phương Bắc."

"Quê tôi ở Trường Sa."

"À. Đúng là nghe giống người Trường Sa hơn. Bây giờ chúng ta bắt đầu vào công việc nhé. Dù anh là người ở trên cử xuống, nhưng người Trường Sa ở Bắc Kinh, căn bản là không có kinh nghiệm ở Tây An này, vì thế mọi hành động ở đây phải nghe theo tôi, ok?"

"Ok"

Tử Thiên gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Ban đầu mà trấn áp được khí thế của anh ta, xem ra về sau cuộc sống kiếm cơm của cô cũng sẽ dễ dàng hơn rồi. Cô lôi từ phía giá sách ra một chiếc hòm lớn, loay hoay một hồi mới mở được hòm ra. Ở bên trong có một xấp hơn mười cuốn sách trúc, được sắp xếp một cách rõ ràng. Cô gạt hết đống giấy tờ trên chiếc bàn lớn ở giữa phòng ra và bày mười cuốn sách trúc lên đó.

"Đây là mười thẻ tre chúng tôi khai quật được ở chân thành đông của Tây An. Như anh đã biết ở đó đội khảo cổ đã tìm thấy một cổ mộ. Bọn trộm mộ đã mang hầu hết những thứ quý giá đi rồi, chỉ còn lại những cái này thôi. Thẻ tre đối với giới khảo cổ chúng ta rất có giá trị nhưng đem bán ở chợ đồ cổ thì không đáng một xu, xem ra cũng có chút may mắn. Nhiệm vụ của tôi và anh là phải dịch những văn tự trên thẻ tre này ra giản thể."

Nghệ Hưng cầm một cuốn sách trúc lên. Tình trạng bảo tồn rất tốt, nhưng thế này không phải là mới quá sao.

"Niên đại của những thứ này như thế nào?"

"Chúng tôi đoán dựa trên một vài phù điêu bên trong lăng mộ. Có thể là từ thời của Tần Thủy Hoàng, nhưng không chắc chắn lắm. Có gì đó không hề rõ ràng ở đây, nhưng dựa vào nghiên cứu thì chắc chắn nó tồn tại từ thời gian đó. À, khi mới phát hiện, những mảnh trúc này để rất lộn xộn, là tôi đã xâu nó lại cho dễ đọc."

"Những thẻ tre này, quả nhiên là tồn tại từ thời Tần Thủy Hoàng nhưng không thuộc vùng lãnh thổ của ông ta." - Nghệ Hưng trải một thẻ tre ra. - "Bọn họ dùng chữ nước Tần, đôi chỗ bị pha trộn bởi Triệu văn. Có một số chỗ, lại còn có một thứ chữ rất lạ."

Tử Thiên nhìn vào chỗ Nghệ Hưng chỉ, đúng như lời anh ta nói. Chỗ này, cô chưa phát hiện qua. Trương Nghệ Hưng lại tiếp tục mở một cuốn sách trúc khác ra, trầm ngâm một buổi mới nói tiếp.

"Những thứ này có thể cho chúng ta biết về một quốc gia cổ đại khác mà chưa từng được ghi chép trong lịch sử."

"Nếu chúng chưa từng được ghi chép lại, tại sao anh có thể khẳng định tồn tại một đất nước như thế."

"Không được ghi chép không có nghĩa là không tồn tại. Dù không biết bằng cách nào đất nước đó bị quên lãng nhưng trong nhân gian và thần thoại vẫn không ngừng tồn tại một quốc gia như vậy. Tôi đang làm luận án chuyên nghiên cứu về đề tài này, đã có không ít bằng chứng trong tay rồi."

"Vậy thì theo anh, đây là đất nước nào?"

"Một quốc gia cổ đại, chúng tôi gọi là Trường An quốc. Vì mọi dấu tích chúng tôi tìm được đều xuất phát từ Trường An. Vào thời kỳ đó, có thể Trường An vốn là một quốc gia độc lập chứ không phải thuộc lãnh thổ Tần quốc như ghi chép. Không loại trừ khả năng sau đó, đất nước này đã bị Tần Thủy Hoàng thôn tính."

Năm 239 trước công nguyên, Thủy Hoàng Đế Doanh Chính tổ chức tiệc mừng sinh thần thứ hai mươi. Sứ giả nước Triệu, quê hương của thái hậu Triệu cơ đem cống lụa ngàn thước, ngựa ngàn con, trăm xe chở đặc sản và một trăm mỹ nữ. Vì lo sợ hậu họa từ loạn Lao Ái có liên quan đến Thái hậu sẽ làm mất đi vị thế của Triệu trong mắt Tần nên mới sốt sắng như vậy. Thái hậu bị giam cầm chưa biết ngày ra, Triệu vương đã vội đem cống đến cả trăm mỹ nữ, chỉ mong có một người được chọn, có thể lấy lại vị thế của Triệu. Nhưng ngặt nỗi, không một ai lọt vào mắt vị hoàng đế này, trừ một người. Cô ta không phải là một trong số trăm mỹ nữ kia, mà là tỳ nữ theo hầu. Vậy mà Tần Vương lại mang cô ta vào cung của mình.

Đó là đoạn duy nhất mà Tử Thiên có thể dịch được vì nó được viết bằng Tần văn. Nhưng từ đoạn đó về sau lại lẫn lộn nhiều thứ tiếng Triệu, Tần và ngôn ngữ lạ kia. Lần này thật sự phải nhờ đến sự hỗ trợ của người kia.

"Có vẻ đây là một câu chuyện mỹ lệ tình yêu đây. Tôi chỉ có thể dịch được nhiêu đó, còn anh. Sau khi Tần Thủy Hoàng mang cô ta vào cung thì như thế nào?"

Trương Nghệ Hưng uống một hớp cafe rồi ngẩng mặt lên nói.

"Có vẻ không đúng lắm. Trong lịch sử thì Tần Thủy Hoàng không có vị phi hay nương nương nào xuất thân như thế này. Người này, rất có thể không hề được phong phi. Hoặc nếu có, thì vì một biến cố nào đó mà đã bị xóa đi. Tôi nghiêng về giả thiết thứ nhất hơn."

"Tại sao?"

"Vì ở đoạn tiếp theo. Vào năm 238 trước công nguyên, Trường An quốc có lễ đăng cơ của Nhiếp vương, xưng thần với Tần quốc nên vua ở Trường An quốc chỉ gọi là vương. Lễ mừng của Tần quốc ngoài ngọc ngà châu báu, còn có một mỹ nhân. Mỹ nhân này không biết từ đâu xuất hiện, được Doanh chính nhận làm em gái nuôi, gả đến Trường An quốc. Rất có thể là người này."

"Anh nói cũng có lý. Vậy tức là Thủy hoàng đế này đang âm mưu gì đó bằng cô nương này. Nhưng, Nhiếp vương làm vương không phải là bùn nhìn, cô nương này mạng không tốt, chắc chắn là đã bị hắt hủi rồi."

"Hình như là ngược lại đấy. Ở đây ghi rõ, mỹ nhân đó được phong làm cơ, đặt tên mới là Tử, thường gọi là Tử cơ, rất được sủng ái, không bao lâu sau đó đã sinh cho Nhiếp vương một đứa con."

"Vậy là tôi đánh giá Nhiếp vương này quá cao rồi."

"Đoạn sau là Tần văn, tôi không nghiên cứu về Tần văn, nhờ cô vậy."

Tử Thiên gật đầu rồi tự pha cho mình một cốc cafe lớn, ngồi vào bàn, tiếp tục dùng kính lúp soi kỹ những nét chữ mờ nhòe. Cả hai ngàn năm rồi, những thứ này vẫn được lưu giữ như vậy đã quá tốt, chỉ có hơi nhòe một chút. Uống một ngụm lớn cafe nhưng công việc này thật sự quá mệt mỏi dù chỉ ngồi một chỗ. Không biết từ lúc nào, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Bên trong tẩm cung của hoàng đế, nàng ngồi trên chiếc giường lớn, thần sắc lo lắng tột độ. Nàng vốn chỉ là một tỳ nữ, không biết tại sao lại lọt vào mắt xanh của thiên tử, rơi vào cảnh tượng này. Nhớ lại sáng nay lúc thượng triều, ngước nhìn nàng còn không dám nhìn, bây giờ lại có mặt ở đây, chuẩn bị hầu hạ người đó, cảm thấy có chút sợ hãi.

Cánh cửa mở ra và có người bước vào. Nàng nắm chặt váy áo, cảm thấy mồ hôi túa ra trên người mình, trống ngực đánh dồn dập. Người đó từ từ bước đến trước mặt nàng rồi dừng lại. Nàng không dám ngước mắt nhìn, chỉ mãi cúi đầu.

"Ngước mắt lên."

Người đó ra lệnh, giọng nói rất uy quyền lãnh khốc. Nàng bất giác run rẩy hơn bội phần, không trái lời ngước mặt lên. Trước mặt nàng hiện lên một người mặc chiến bào màu đen, vô cùng oai dũng. Nhưng không phải Doanh Chính là hoàng đế, phải luôn mặc hoàng bào mới đúng.

"Ngài là..."

Nàng lắp bắp câu hỏi trong miệng, nhưng lại không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

"Ta là Ngô Diệc Phàm, tướng quân của Tần quốc. Hoàng thượng giao cô cho ta, bây giờ thì theo ta."

Người đó xoay người bước ra khỏi phòng. Nhưng chân chưa nhấc lên đã bị một bàn tay nắm lại.

"Tại sao lại giao ta cho ngài. Không phải hoàng thượng muốn ta hầu hạ ông ấy sao?"

"Cô muốn hầu hạ Hoàng thượng?"

Ngô Diệc Phàm xoay người, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi mà như không hỏi. Nếu hỏi nàng có muốn không, nhất định câu trả lời là không. Vì người ta đều đồn đại, hoàng đế Tần quốc là một kẻ bạo ngược, những phi tần của hắn không thông minh thì có thể chết bất đắc kỳ tử. Nàng không muốn sống với kẻ như vậy. Đôi tay của nàng thả lỏng, rồi buông dần ra. Nhưng ngay lập tức, tay nàng đã bị bàn tay của người kia nắm lấy, siết chặt.

"Ta không biết trước kia cô là ai, càng không cần biết cô là ai. Nhớ kỹ, từ bây giờ, cô là người của Ngô gia, tên Tử Thiên, là thanh kiếm sắc bén nhất của Ngô gia."

Nhìn bàn tay siết chặt tay mình. Nàng biết cả đời này nàng chỉ có thể nghe theo lời một người, và chỉ muốn nghe theo lời của một người. Tử Thiên nàng từ nay về sau, mãi mãi là người của Ngô gia.

"Ta nguyện với chàng tương tri."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro