Chương 2 : Face to face

Chap 2


Sasuke liên tục nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình. Chỉ cần cô ta, hoặc anh ta trễ, dù năm phút cũng đủ để anh tìm được cái cớ đá hắn ra khỏi đội rồi.

- Anh có vẻ nóng lòng nhỉ ?_Ả bắt chéo tay đứng dựa lưng vào bản lề cửa, chốc lại nháy mắt với anh.

- Sayo...

- Vâng em đây...

Cô ả tiến đến chậm rãi, đưa ngón tay thon dài đẩy lên khuôn ngực anh. Vẫn chưa thỏa mãn, ả tách hai chân giữ chặt lấy thắt lưng của anh, tay kéo một bên vai áo ra rồi vùi vào bờ môi mỏng đang hé ra.

-Là một thanh tra, cô nghĩ mình đang làm gì với cấp trên vậy ?_Mặt anh hiện rõ vẻ chán nản và chẳng quan tâm. Anh chưa bao giờ hứng thú với những thứ dục vọng tầm thường thế này, thứ anh muốn vẫn chưa đạt được thì chuyện yêu đương nhảm nhí làm ơn dẹp qua một bên đi.

- Thế này mà còn không được sao...Thôi đi Sasuke em biết anh cũng muốn mà..._Ả nũng nịu.

- Bước xuống người tôi hoặc bị đuổi v-

"Cạch."

1 giây

2 giây

"Rầm."

Anh đẩy ả xuống, đưa tay xem đồng hồ. Vừa đúng giờ. Sayo chống hông bực tức, không tức sao được ? Tí nữa là chiếm trọn trái tim tảng băng Uchiha Sasuke rồi mà còn bị phá đám.

- Có vẻ như tên nhóc đó đến rồi, chào anh.

Ả bỏ đi đóng rầm cửa lại, không quên đá cái nhìn sắc lẻm về phía cô nhóc tóc hồng lùn hơn ả hẳn 15 cm chứ chẳng đùa. Bé gái tóc hồng, okay, biệt danh cho người mới.

Nếu được bây giờ anh muốn đập vỡ lớp kính sau lưng rồi nhảy từ tầng ba xuống cho rồi. Sasuke vừa tạo cơ hội cho tên lính mới lấy nó để chọc tức anh về sau, hay thật.

"- Xin lỗi nhưng tôi chỉ muốn chắc là không còn cô gái nào dưới bàn làm việc của anh nữa !"

Giọng này...Là con gái. Một con nhóc đanh đá và trẻ con. Hẳn rồi...Có chút gì đó quen thuộc.

"- Này....Cấp trên à !!!"

Khoan đã, cái chất giọng này...Sasuke lục tung mớ giấy tờ mà Kakashi đã đưa vừa lúc nãy. Anh nuốt nước ực nhìn dòng chữ in đậm.

SKY-Haruno Sakura.

Quê hương : Kanazawa.

Ngày sinh : 28/3

Tuổi hiện tại : 24

....

Tiếng mở cửa càng làm tim anh đập loạn hơn bên trong lòng ngực.

'Không thể nào trùng hợp hơn thế được nữa...'

- Im lặng nghĩa là đồng ý nhé ! Tôi...

Hai ánh mắt đối nhau thật lâu, lục bảo và mã não đều ánh lên hình ảnh phản chiếu của người đối diện. Cô nuốt khan.

- Sasuke...kun...

Khoan đã cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí để gặp lại anh, nhất là trong hoàn cảnh éo le này. Sasuke luôn khiến cô phải ngước nhìn vì cái chiều cao lí tưởng của anh, mái tóc anh dài ra che hờ đôi mắt đen vô cảm, có phần lạnh nhạt và khinh người hơn trước.

- Sakura à ?_Anh lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng, quay lại cái nhìn nửa mắt ban đầu. Cô đã thay đổi nhiều rồi, từ mái tóc đến đôi mắt, thân hình căng tràn nhựa sống hơn hay là tại đó giờ anh vẫn không để ý nhỉ.

Cô vỡ òa, anh vẫn còn nhớ cô, sau tần ấy năm.

- Sasuke-kun à....Em...Sáu năm trước...Em...

Sakura đã suy nghĩ nó hằng đêm, rằng khi gặp lại anh cô sẽ phải nói gì. Thậm chí cô còn viết nó ra giấy và học thuộc. Đúng là lí thuyết với thực tế hoàn toàn khác nhau, cô trở nên bối rối và run rẩy đến lạ thường.

- Em ? Sao nữa ?_Cái biểu hiện đó của cô rõ ràng đang run sợ, đang tìm lời giải thích biện minh cho những gì mà chính cô đã làm. Anh ghì chặt tờ giấy hồ sơ trong tay._Em nhận hai triệu yên và chia tay tôi để sang Mỹ sống cùng gã bác sĩ nào đó ?

Thì ra sáu năm qua anh thật sự nghĩ như vậy, sáu năm qua cô chấp nhận ở lại Mỹ để tìm anh. Anh không biết...Không hề biết hàng ngàn bức ảnh cô chụp trong sáu năm qua chỉ để tìm chút hình bóng của anh trong đó.

- Anh nghe em nói một chút được không, thật ra thì Sasuke-kun à, e-

- Đừng gọi tôi như vậy, quan hệ của chúng ta bây giờ miễn cưỡng lắm thì không hơn không kém hai chữ "đồng đội"._ Nói là thế nói, anh tuyệt nhiên sẽ không để cô cản trở con đường của mình hơn nữa. Đã gần lắm rồi và bây giờ cô lại xuất hiện nói những chuyện tầm phào về thời xa xưa. Tốt nhất anh nên đá cô ra khỏi đây và những gì cô nên làm là quay về Mỹ sống hạnh phúc cùng tên bác sĩ đó đi.

Anh trưởng thành hơn, anh coi thường người khác hơn, anh tham vọng hơn, anh sẵn sàng để người con gái khác sà vào lòng. Quan trọng hơn là cô đối với anh bây giờ chỉ là con số 0.

- Vậy ra...Sasuke bây giờ là người chìm đắm trong những thứ như vậy..._Cô lắc đầu cười mỉa mai, nếu anh đã thay đổi thì hà cớ gì cô phải giữ cho mình cái lòng dằn vặt năm xưa ? Thế này, có lẽ cứ thế này sẽ tốt hơn cho cả anh và cô.

Cái điệu cười đó của cô khiến anh bực mình, cô đang đá đểu anh sau khi làm những chuyện như vậy. Rồi bây giờ cô còn trách anh đã thay đổi trong khi đó cô mới là người khiến mọi chuyện thành ra bây giờ.

- Tôi bây giờ ra sao không cần cô nhận xét vì trước sau gì cô cũng sớm phải rời khỏi đây thôi. Thứ tôi cần không phải một pháp y chỉ có hai năm kinh nghiệm.

Anh cũng mưu mô hơn nữa, anh sẵn sàng đạp đổ cô để đạt được mục đích riêng. 'Sasuke...Anh mục nát rồi.' Cô đang buồn cười vì điều đó, vì cả cô cũng chẳng phải đứa yếu đuối và ngây thơ nữa.

- Thời gian làm việc không nói lên được gì thanh tra Uchiha à, không phải tự nhiên mà cấp trên phải gửi tôi vào đội của anh. _ Cô kéo chiếc ghế xoay ngồi phịch xuống.

Nét mặt của cô chuyển đổi thật quá nhanh, cô đã mang bộ mặt dối trá đó bao lâu rồi. Được thôi, lần này anh không còn là thằng đứng top 2 lép vế sau cô nữa. Sasuke chống tay xuống bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt khinh khỉnh của cô.

- Cô có đang...Đề cao bản thân mình quá không Sakura ?

'Tôi sẽ nhắc nhở cho cô biết ai mới là người nắm giữ kết cục của bàn cờ này.'

- Không._Cô nghiêng đầu._Không hề. Tôi nghĩ anh mới là người bắt đầu chứ ?

'Tôi sẽ khuấy động nó theo cách riêng của mình và giành chiến thắng.'

- Vậy theo cô Haruno đây nghĩ một pháp y có thể giúp gì cho việc điều tra ngoài việc khám nghiệm mấy cái tử thi ra ?_ Anh đưa sát mặt mình lại hơn.

'Cho tôi....'

- Nếu đó là suy nghĩ đó giờ của anh về một pháp y thì tôi sẽ khiến anh phải nghĩ lại đấy !_ Cô đứng bật dậy nhón chân dành lại thế chủ động.

'...thấy nó đi.'

- Vậy à ?

- Đúng, là vậy đấy !

Hai ánh mắt lại đối nhau gần hơn nữa, kéo theo nụ cười nửa miệng thân quen.

'...SAKURA.'

'...SASUKE.'

.

.

.

.

.

Notes : Chap ngắn =))) Chap sau mình sẽ đền cmn bù =))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: