09.
Author: Hedging
Translator: Arrebol; & Editor: Linie
Bản dịch CHƯA CÓ sự cho phép của tác giả, chỉ đăng duy nhất tại wattpad. Vui lòng không reup, không chuyển ver và quan trọng không đạo văn!
09.
Thời tiết ngày càng nóng nực, các trường Đại học cũng trong kỳ nghỉ hè, trường Đại học Ayumi trúng tuyển nằm ở Kansai, cô vừa trở về từ hôm qua, hôm nay đã nóng lòng rủ mọi người tụ tập.
Bạn bè hồi cấp ba rất thân thiết với nhau, cô vừa đề xuất chuyện này thì nhanh chóng được hưởng ứng, họ hẹn giờ buổi tối, Ayumi liên tục nhấn mạnh: "Ai-chan nhất định phải đến, nếu không tớ sẽ bơ cậu luôn——"
Cô gái nhỏ năm nào nay đã lớn, từng cử chỉ điệu bộ của cô đều giống thiếu nữ duyên dáng vừa mới trưởng thành, nhưng mỗi khi nói chuyện với Haibara, cô dường như quay trở về bộ dạng trẻ con khi còn đeo băng đô, thường hay làm nũng với cô ấy. Vì cô biết chỉ cần cô không đòi hỏi quá đà, Ai-chan chắc chắn sẽ không bao giờ từ chối cô.
"Biết rồi, cậu đã nói cả trăm lần rồi——" Haibara nói, "Buổi tối tớ có cuộc họp nhóm, có lẽ sẽ đến muộn một chút, nhưng tớ sẽ đi."
Cô ấy không cố tình giấu giếm tiến độ học hành lạ thường của mình với người khác, mọi người ai cũng biết ít nhiều, nhưng bình thường không gặp nhau thì luôn khó dò hỏi, nay gặp chắc chắn sẽ bị hỏi thăm.
Và điều cô dự tính hoàn toàn chính xác, mọi người gặp mặt buổi tối, và người được đưa ra bàn tán luôn là kẻ vắng mặt. Trước khi cô tới, mọi người tranh thủ túm lấy ba người trong đội thám tử hỏi: "Này, mau nói cho bọn tớ biết, bạn Haibara làm thế nào mà học bằng tiến sĩ ngay vậy?"
"Lạ sao? Thành tích của Haibara trước giờ đều rất tốt mà." Với năng lực học hành của Genta, rõ ràng cậu không nghĩ khoảng cách giữa "Đột nhiên đi học tiến sĩ" và "luôn đạt điểm tối đa" có bao lớn, dù sao đều xuất sắc là được rồi.
"Bạn Haibara đã đọc các tập san liên quan từ hồi cấp ba rồi." Mitsuhiko cũng cho rằng điều đó rất chi là bình thường, "Cậu ấy giỏi thật đó, tớ không tài nào làm được."
Câu trả lời của Ayumi càng không có giá trị, cô tự hào: "Bởi vì Ai-chan rất đáng gờm."
"Nếu giỏi như vậy, tớ nghĩ cô ấy đâu cần phải học cấp ba chung với chúng ta..." Có người ngờ vực: "Chương trình cấp ba đối với cô ấy mà nói dễ như bỡn, có nhất thiết phải học ba năm không?"
Ayumi sững người, cô không nhớ nhiều chuyện trong quá khứ, nhưng có vài việc dù thế nào cũng không quên được.
Conan đã tháo bỏ chiếc kính và đột nhiên trở thành một người khác, nhưng bản thân cô khi đó vì không muốn tin vào sự thật này nên đã khóc sướt mướt. Khi ấy Ai-chan đến an ủi cô, nhưng cô lại ương bướng trách móc cậu ấy, nói tất cả các cậu đều là những kẻ dối trá.
Nhưng cô ấy đã trả lời như thế nào?
Cô ấy nói rằng mình không phải ai khác, cô ấy chỉ là Haibara Ai, cô ấy sẽ không rời đi và sẽ luôn ở bên họ.
Bản thân cô lúc đó đã không hiểu những lời ấy, nhưng bây giờ ngẫm lại, cô dường như đã nắm được những gì Haibara nói—— Cô ấy nói được làm được, thực sự đồng hành cùng họ cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, và khi mọi người tới học các trường Đại học riêng biệt, cô ấy mới làm những gì cô ấy muốn theo tiến độ vốn có của bản thân.
Cô còn nhớ khi vừa tốt nghiệp cấp ba, có rất nhiều chàng trai đến tỏ tình với cô, nhưng cô không đồng ý với ai trong số đó. Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, cô, Genta và Mitsuhiko đến từ sớm, họ đứng ở cổng trường đợi bác tiến sĩ và Haibara, lúc nhìn thấy chiếc xe dừng ở từ xa, hai người họ bước xuống xe và đi đến, nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn không chịu rời mắt—— Như thể cô vẫn hy vọng rằng vẫn còn một người khác trên xe chưa xuống.
Một người đã bỏ lỡ nhiều buổi học và sẽ không bao giờ có mặt.
Haibara bước đến trước mặt cô, dường như có thể nhìn ra cô đang nghĩ gì chỉ trong nháy mắt, cô ấy thở dài, lấy trong túi ra một cặp kính gọng đen, đeo lên sống mũi và hỏi cô: "Như vậy trông có đẹp không?"
Làm sao cô có thể không nhận ra cặp kính đó?
Nếu Conan vẫn còn ở đây, dáng vẻ cậu ấy sẽ như thế nào nhỉ?
Thực ra Edogawa Conan mười bảy tuổi trông sẽ như thế nào, chỉ cần nhìn Kudo Shinichi 17 tuổi là biết, nhưng Ayumi cố chấp không chịu nghĩ như thế, hình như chỉ cần như vậy, chàng trai cô từng thích sẽ không bao giờ biến mất, sẽ luôn cùng cô trưởng thành theo năm tháng ở một nơi cô chẳng bao giờ nhìn thấy trong đời.
Nước mắt cô chực trào, cô khoác lấy cánh tay của Haibara: "Ai-chan đeo kính trông đẹp lắm—— Đẹp hơn cậu ấy nhiều."
"Cậu ấy" là ai, chẳng cần phải nói.
Họ thay phiên đeo cặp kính đó khi chụp ảnh—— Cứ như thể bốn bức ảnh khác nhau ghép lại với nhau sẽ bù đắp cho sự tiếc nuối mà người thứ năm không có mặt ở đó.
Có những chuyện thường không hay nghĩ đến, nhưng một khi hồi tưởng không tránh khỏi cảm giác lạc lõng. Khi Haibara đến nơi thì bữa tiệc đã gần kết thúc, cô chào hỏi vài người, sau đó tìm thấy Ayumi trong đám đông.
"Ai-chan, cậu đến rồi——" Đã hơn nửa năm không gặp, Ayumi để tóc dài lầu bầu dang rộng vòng tay với cô, "Đã lâu không gặp, tớ nhớ cậu lắm luôn——"
Hai má cô đỏ bừng, Haibara nhíu mày: "Sao cậu lại uống rượu rồi?"
Thực ra cô không uống nhiều, vả lại đó chỉ là rượu trái cây bình thường, độ cồn không cao, nhưng cô chưa uống bao giờ nên không biết tửu lượng của mình kém như vậy.
"Tớ chỉ uống có một chút thôi, cũng không dám uống nữa, không thì tớ sẽ không đợi được cậu tới, tớ sẽ, tớ sẽ ngủ mất..." Cánh tay mềm nhũn của cô gái ôm lấy eo cô, "Sao cậu đến muộn vậy."
Sau cuộc họp nhóm, cô còn phải nói chuyện với giáo viên hướng dẫn về tiến độ viết luận văn, tiếp đến phụ giúp làm đồ án, nói chuyện một lúc lâu mà không hay biết. Cho đến khi ra khỏi trường, cô vội vàng bắt xe đến, nhưng lại vướng vào giờ cao điểm buổi tối kẹt xe tắc đường, giờ đây bữa tiệc cũng sắp kết thúc.
Mitsuhiko và Genta từ bên kia đi sang, nhìn Ayumi đang chếnh choáng: "Cậu ấy ổn chứ?"
"Cậu ấy uống hơi nhiều. Có phải sắp kết thúc rồi không? Để tớ đưa cậu ấy về." Cô trong lúc nói định kéo Ayumi lên, nhưng Ayumi không chịu, "Không, tớ chưa muốn về, cậu còn chưa tán dóc với bọn tớ!"
"Cậu đã vậy rồi, tớ nói thì cậu có nghe rõ không?" Haibara mếu máo, lúc này điện thoại cô vang lên, cô liếc nhìn tên hiển thị, là Kudo.
"Cậu đã về đến nhà chưa?" Người bên kia hỏi.
"Vẫn đang ở ngoài, sao thế?" Trong lúc trả lời, cô đỡ Ayumi bằng một tay.
Công việc của anh rất bận rộn, nếu ngày nào cũng phải lái xe về nhà bác tiến sĩ, mỗi việc đi đường đã tốn hơn một tiếng đồng hồ, nhưng cho dù khoảng cách ngắn ngủi, cô cũng không muốn để anh ở "chung" với mình trong vài ngày tới.
Tuy nhiên, không thể ngó lơ lời dặn của bác tiến sĩ, vì vậy hai người đã hẹn thời gian và gọi điện thoại và buổi tối, xem như "báo tiếng an toàn", cũng coi như đáp ứng tâm ý của bác tiến sĩ.
"Muộn như vậy rồi, cậu——" Nói được giữa chừng, anh nhận ra mình hoàn toàn không có tư cách để nói như vậy, anh chẳng qua nhận lời nhờ vả của bác tiến sĩ, và cô ấy là người không cần sự chăm sóc của anh.
"Lúc trước tôi nói đùa, cậu đừng thực sự tưởng rằng cậu là chú của tôi." Quả nhiên, cô không hài lòng đáp.
Cô chào tạm biệt mọi người và đi ra ngoài, nhưng nơi họ chọn tụ tập rất nhỏ, bây giờ cũng khó gọi xe, cô không thể đưa cô nàng đang choáng váng đi xe điện được, nên cô hỏi người ở đầu dây bên kia: "Còn cậu thì sao? Hôm nay cậu vẫn ở văn phòng à?"
"Tôi đang trên đường," Anh nói, "Có chuyện gì sao?"
Cô nói: "Ayumi hơi say, cậu có thể đến đón bọn tôi không?"
Cô gửi địa chỉ cho Kudo, sau đó cùng Ayumi ngồi trên băng ghế dài chờ đợi, Ayumi cảm thấy rõ ràng mình uống chẳng bao nhiêu, cơ thể vẫn cử động bình thường, đầu óc tỉnh như sáo, nhưng cô muốn nói những lời mà cô thường không nói và không dám nói.
"Ai-chan, cậu trước giờ cùng bọn tớ học cấp hai, cấp ba có phải rất chán không?"
"Làm gì có chuyện đó?"
"Cậu không cần phải học những môn đó, phải không?"
"Cậu nói nhảm gì đó, tớ đâu phải sinh ra đã biết."
Ayumi choáng váng suy nghĩ một lúc, hình như cô ấy cũng không sai, bèn nói: "Nhưng mà, cậu đã ở bên bọn tớ đến tận bây giờ là vì cậu đã hứa với tớ sẽ không bỏ đi đúng không?"
"Cho dù tớ không hứa với cậu đi chăng nữa, đang yên đang lành tại sao tớ phải đi?"
"Bởi vì..." Ayumi dựa vào vai cô, nhìn ánh đèn vàng mờ ảo trên con đường trước mặt, trong mắt cô tất cả đều biến thành vòng sáng chập chờn, cô lẩm bẩm: "Vì Conan đã đi rồi."
Cậu ấy không ở đây, tớ tưởng rằng cậu cũng sẽ rời đi cùng cậu ấy.
"Khi đó, tớ thường cảm giác, mấy cậu mới là người chung một thế giới... Cảm giác đó rất lạ, cậu biết không? Rõ ràng chúng ta đều là trẻ con, chỉ có hai cậu khác với mọi người."
"Bây giờ cậu cũng không khác gì một đứa trẻ." Haibara mỉm cười.
"Nhưng ai biết được, Conan hoàn toàn không phải?" Cô nhắm mắt, tất cả đau xót góp nhặt trong lòng nhiều năm, nay phải mượn chút cồn để giải tỏa, "Ai-chan, cậu nói xem, trên thế giới này có nhiều người như thế..."
"Tại sao lại không có Conan?"
Rõ ràng đang là đêm hè, nhưng không thể nhìn thấy một vì sao nào trong thành phố, các tòa nhà chọc trời phía xa sử dụng đèn neon để phân chia bầu trời thành khoảng riêng của mình, làm cho cả bầu trời đêm đầy rẫy màu sắc và sống động.
Nhưng ở góc thành phố, hai cô gái trẻ đang tựa vào nhau, nhưng mỗi người đều mang những nỗi niềm riêng bao năm khó buông bỏ.
Kudo tìm đến địa chỉ, nhưng xe không thể chạy vào trong, nên anh đã đậu xe bên lề rồi tự mình bước qua.
Anh đi lối vào khác, bắt gặp Mitsuhiko và Genta, chào hỏi một cách lúng túng, họ nói với anh rằng Haibara và Ayumi đang ở đầu bên kia. Anh đi ngang qua đại sảnh và nhìn thấy hai bóng người ở đằng xa.
Anh muốn gọi cô, nhưng nghe thấy người ấy cúi đầu thấp giọng: "...Tớ xin lỗi."
Ayumi cũng bối rối giống anh, cô hỏi: "Ai-chan, tại sao cậu phải xin lỗi?"
Đây là lời xin lỗi sau bao nhiêu năm, một lời xin lỗi mà cô mãi chưa thể nói với cô gái ngây thơ này—— Chính vì cô nên Edogawa Conan mới xuất hiện, nhưng cũng chính vì cô nên Edogawa Conan mới biến mất.
Nếu không thể đồng hành lâu dài, chẳng thể thực sự có được, có lẽ tốt hơn hết đừng bao giờ gặp mặt.
"Không có gì." Cô cụp mắt xuống, che giấu vẻ bất thường của mình.
"Được rồi, sau này không cho phép cậu uống rượu nữa." Cô cảm thấy cũng đến lúc rồi, bèn kéo Ayumi lên, "Chúng mình về thôi."
"Không, tớ không muốn về nhà——" Ayumi giãy nhẹ cánh tay, tỏ vẻ không muốn.
Kudo ở cách đó không xa đang do dự không biết nên đi tới giúp đỡ hay không, thì thấy Haibara giữ cánh tay cô ấy, ân cần hỏi: "Nếu cậu không về nhà thì cậu muốn đi đâu?"
Gió đêm thoảng qua, cô gái trong lòng chất chứa nỗi đau cũ kỹ nhiều năm dường như biến trở về mình của ngày trước, đeo cặp sách trên vai và đội băng đô nhiều màu, cô nắm tay người con gái bên cạnh, từ nhỏ, cô ấy là người bạn tin tưởng và quan trọng nhất của cô, thậm chí còn quan trọng hơn cậu bé đã biến mất.
Cô lẩm bẩm hỏi: "Ai-chan, cậu sẽ cùng tớ đi đến bất cứ nơi nào mà tớ muốn chứ?"
Haibara vén mái tóc bị gió thổi ra sau tai, cô mỉm cười bất lực, nói với giọng dỗ trẻ: "Ừ, chỉ cần cậu không lên cung trăng... Chỗ nào tớ cũng có thể đi cùng cậu."
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói uất ức của Ayumi, cô nói: "Ai thèm lên cung trăng chứ? Tớ không muốn lên đó——"
"Tớ muốn đi mười năm trước."
"Tớ muốn đến khoảng thời gian Conan vẫn còn ở đây."
Bước chân của Kudo Shinichi khựng lại, cả người anh cứng đờ tại chỗ.
"Ai-chan, cậu có biết không? Thực ra, tớ...." Cô gái nói, giọng nói nức nghẹn, "Tớ rất..."
"Tớ thực sự rất nhớ Conan."
Rõ ràng đã từng tồn tại một cách chân thực, nhưng nó vẫn giống như gió thổi mây bay, giọt nước bốc hơi, hạt bụi trên đất, sự biến mất của Edogawa Conan quá cùng cực, không để lại cho cô bất kỳ hoang tưởng hay kỳ vọng nào—— Hóa ra người con trai mà cô thích chưa từng tồn tại.
Nhưng nỗi nhớ là thứ vô dụng nhất trên đời, nó là lưỡi lê với phần đầu luôn hướng vào trong, chỉ cần ta còn đắm chìm trong nỗi nhớ thì nó càng đâm ta máu chảy thành sông.
Kudo đứng ngây ngốc, thấy cô gái tóc nâu dường như có chút bế tắc giơ tay lên, rồi chậm rãi buông xuống, tựa như tiếng thở dài câm lặng.
Trong màn đêm mịt mù, anh nhìn không rõ nét mặt của cô ấy, nhưng làn gió oi bức đã cuốn theo giọng nói nơi xa xôi của cô đến đây.
Giọng nói đó như mũi kim mỏng, từng nhát đâm vào tim anh.
Anh thấy cô ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm đen kịt, không có vì sao, cũng không có ánh trăng, lẩm bẩm một mình: "Tớ biết chứ."
Làm sao cô không biết được? Trên đời này, không một ai có thể hiểu rõ hơn cô.
Bởi vì...
"Tớ cũng rất nhớ cậu ấy."
Chân trời vang lên tiếng sấm chói tai, trời bỗng chốc đổ mưa, Haibara hơi bất ngờ giơ tay lên, giống như muốn chặn những hạt mưa nặng trĩu bất ngờ tuôn rơi, nhưng vừa quay đầu liền bắt gặp Kudo đã đứng ở phía nơi không xa.
Họ nhìn nhau trong cơn mưa mùa hạ bất chợt, một tia chớp xé toạc bầu trời đêm, soi rõ khuôn mặt đang sững sờ của họ.
Đã từ bao lâu rồi?
Trong lòng anh tràn đầy hân hoan muốn biến trở về Kudo Shinichi, nghĩ rằng cô ấy cũng giống mình, đã sớm chán ngấy với việc bị giam cầm trong thân xác của một đứa trẻ, nóng lòng muốn "trưởng thành" lần nữa, để trở lại cuộc sống tưởng chừng đầy màu sắc nhưng thực ra bề bộn của người lớn.
Nhưng cô ấy đã nói gì?
Cô nói: "Cậu muốn hôm nào biến trở về cũng được, không cần phải báo cho tớ."
Cho đến hôm nay, anh mới dần dà hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Hóa ra ngay cả cô ấy cũng không muốn trực tiếp nói lời tạm biệt với "Edogawa Conan" sắp biến mất mãi mãi.
Vậy nên không hề có lời tạm biệt nào cả, Edogawa Conan cứ vậy rời bỏ Haibara Ai, đến tận hôm nay, anh thậm chí còn không thể nhớ được những lời cuối cùng mình đã nói với cô ấy khi là Conan, và cô ấy đã trả lời những gì.
Và sau khi anh rời đi, thủy triều thời gian từ từ dâng lên, từng đợt sóng dồn dập, năm này qua tháng nọ, cuối cùng rửa sạch những dấu vết thuộc về Edogawa Conan, tụ lại thành dòng sông không thể nào băng qua được nữa.
Bạn đồng hành cũ giờ đây cách hai bờ xa xăm.
Và con sông không thể vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro