15. [END]

Author: Hedging

Translator: Arrebol; & Editor: Linie

Bản dịch CHƯA sự cho phép của tác giả, chỉ đăng duy nhất tại wattpad. Vui lòng không reup, không chuyển ver và quan trọng không đạo văn!











BGM: Our beloved summer - Kim Kyung Hee




15.

Thời tiết nắng nóng cực điểm, cảnh báo nhiệt độ cao đã trở thành chuyện thường ở huyện, và vụ án giết người hàng loạt chấn động một thời cuối cùng đã kết thúc trong cái hè oi ả.

Hung thủ chết ngay trong vụ nổ, sau đó cảnh sát đã truy ra manh mối trong cuốn nhật ký của hắn và tìm thấy thi thể của nữ nhân viên thư viện mất tích đầu tiên, cô được chôn trong khu rừng bên ngoài công xưởng bị bỏ hoang. Nguyên nhân tử vong là xuất huyết dưới màng nhện do bị vật nặng đập vào sau gáy, đây là trường hợp giết người điển hình do bị kích động mạnh.

Và vụ "mất tích" vốn không được coi trọng khi đó, đã gieo mầm tai họa cho những tội ác táo tợn của hắn về sau.

Sau khi nhận được tin báo, bố mẹ nạn nhân từ vùng khác vội vàng đến nơi, họ ngồi thất thần trong phòng tiếp khách ở sở cảnh sát. Tuy độ tuổi khoảng chừng năm mươi nhưng mái tóc đã bạc phơ, trông già hơn nhiều so với những người cùng lứa.

Viên cảnh sát phụ trách đón tiếp và pháp y phụ trách khám nghiệm tử thi đã cùng trình bày với họ quá trình vụ án: "Cô Nakamura và hung thủ làm việc chung một thư viện, nhưng họ không quen biết nhau. Hung thủ có nỗi ám ảnh bất thường với cô Nakamura, anh ta hoang tưởng cô ấy thích mình, sau đó theo dõi, giám sát cô ấy, cuối cùng..."

"Vì cô Nakamura từ chối anh ta, nên anh ta đã giết cô ấy."

"Nói như vậy, nói như vậy là..." Người phụ nữ hốc hác vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng nói của cô khàn đặc vô vọng, giống như bánh răng buộc phải quay trên cỗ máy rỉ sét, "Cậu cảnh sát, con bé sẽ không bao giờ về nhà nữa, đúng không?"

Cặp vợ chồng đau khổ ôm chặt lấy nhau, sau khoảng thời gian dài sợ hãi, chờ đợi và nuôi nấng hi vọng, cuối cùng họ suy sụp bật khóc.

Sự thật duy nhất được đưa ra ánh sáng, có thực sự tốt không?

Phá vỡ tưởng tượng và sự xoa dịu cuối cùng của người khác, có thực sự tốt không?

Cảnh sát và pháp y không trả lời được câu hỏi này, ngay cả Kudo Shinichi đứng ở cửa lặng lẽ nhìn họ cũng không thể đưa ra đáp án.

Tất nhiên sự thật chỉ có một, nhưng trong con mắt của mỗi một người, sẽ không tránh khỏi nhìn thấy sự thật bất đồng. Sự thật sẽ không chỉ là một bó hoa sặc sỡ, khiến ai ai cũng quyến luyến không rời—— Nó cũng sẽ là lưỡi dao, cây thánh giá, thứ bùn nhơ nước bẩn khó rửa trôi khi dính vào, là cán cân không thể xóa bỏ trong tim của tất cả những người trong cuộc.

Muốn sống trong thực tại mang theo sự thật nhức nhối, hay trong nhà kính bao quanh bởi sự dối trá, hàng ngàn người sẽ có vô số sự lựa chọn khác nhau, người ngoài không nên soi mói phán xét.

Cho đến khi hoàn thành thủ tục kết án cuối cùng, mùa hè nóng nực đã kết thúc, các tạp chí hàng tuần cũng tìm được chủ đề mới. Bánh xe của xã hội hiện đại quay cuồng với tốc độ chóng mặt, hạn mức bộ nhớ của quần chúng ít ỏi, họ có lẽ sẽ quên mất vụ án chấn động này trước khi mùa hè kết thúc, về sau rảnh rỗi nhắc lại thì nó cũng chỉ là một vụ không mấy nổi bật trong hằng hà sa số tin tức.

Chỉ riêng những cô gái đã khuất mãi dừng chân trong mùa hè này, mọi thứ cuối cùng cũng đi đến hồi kết.




Yoshida Ayumi thoát khỏi hiểm nguy cũng đã kết thúc kỳ nghỉ hè của mình và phải quay lại trường. Cô không nhờ bố mẹ đưa đi mà định tự mình đến nhà ga.

Trước khi chuyến tàu khởi hành, cô đã gọi cho Haibara: "Ai-chan, tớ phải về trường rồi. Đợi tớ quay lại sau kỳ nghỉ đông, mình lại cùng nhau đốt pháo hoa nhé!"

Điện thoại bên kia ồn ào, không rõ cô ấy đang làm gì, cô nghe thấy Haibara trêu chọc mình: "Cậu hâm à, ai đi đốt pháo hoa vào mùa đông bao giờ?"

Ngày hôm đó, sau khi được giải cứu, Haibara cũng được đưa đến bệnh viện cô đang ở. Vừa hay tin, cô đã sốt ruột muốn đến phòng bệnh của cô ấy, nhưng cả bác sĩ và y tá đều không cho phép cô đi.

Nhưng điều này không thể ngăn cản được cô, sau khi đèn trong phòng bệnh được tắt, trong lúc y tá trực hành lang không để ý cô đã lẻn ra ngoài.

Khi cô cho rằng lần này mình suýt chút không bao giờ gặp lại Haibara, trái tim cô như bóp nghẹt muốn khóc, nhưng lại sợ bị phát hiện nên cô đã kìm nén nước mắt và đi đến trước phòng của Haibara. Cô nghĩ, Ai-chan đã luôn bảo vệ mình, lần này đến lượt mình ở bên cậu ấy—— Để khi tỉnh dậy, cô ấy thấy có người bên cạnh thì sẽ yên tâm hơn.

Nghĩ vậy, cô đưa tay kéo cửa phòng, nhưng điều cô không ngờ là bên trong đã có một người khác.

Kudo Shinichi đã thoát chết khỏi hiện trường vụ nổ, bác sĩ nói dù thế nào cũng phải để anh ở lại bệnh viện quan sát một đêm. Anh mặc đồ bệnh nhân ngồi bên giường, trong tối như một pho tượng, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái đang nằm đó.

Trên mặt anh có nhiều vết thương nhỏ trầy xước do thủy tinh nổ tung, cả người trông có vẻ tiều tụy khó tả, anh lẳng lặng nhìn cô, sau đó đưa tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc lòa xòa trước trán cô sang một bên.

Dáng vẻ cẩn thận, trân trọng và dịu dàng đến thế.

Yoshida Ayumi đứng ở cửa, trong một lúc bối rối không biết nên bước vào hay không. Kudo nghe thấy tiếng động, quay đầu lại trông thấy cô, Ayumi xấu hổ cúi đầu, sau đó nghe anh như nói đùa: "Có vẻ anh không phải là người duy nhất vượt ngục đêm nay nhỉ."

Giọng điệu điềm nhiên như không lại có chừng mực làm dịu đi sự khó xử của cô, cô trả lời: "Em... Em lo Ai-chan sẽ sợ hãi khi cô ấy thức dậy."

Nghe câu trả lời của cô, anh gần như bật cười, Ayumi cảm thấy trong mắt anh có thứ gì đó nặng trĩu, khiến anh như có những bận tâm không thể diễn tả thành lời, nhưng khi tầm mắt anh dừng trên người Ai-chan lại có vẻ điềm đạm, dịu dàng vô cùng, như thể sợ ánh mắt đó sẽ đánh thức cô ấy.

"Phải đó, cô ấy là một kẻ nhát gan." Anh thì thầm.

Cô ấy không hề ngoan cường và toàn năng như vẻ ngoài của cô ấy. Rõ ràng anh đã biết điều đó từ xưa, nhưng anh vẫn bị cô lừa hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng ngay cả anh cũng suýt quên.

Anh tự cười nhạo chính mình: "Nhưng anh không đủ tư cách nói cô ấy, bởi vì anh cũng chẳng khác gì."

Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô gái bên giường, trong lòng thầm nói, nhưng sau này sẽ không, sẽ không bao giờ như thế nữa.

Ayumi không nghe thấy anh nói gì, cô không hiểu nỗi băn khoăn của Kudo Shinichi, cũng không biết nhiều về lý do tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Nhưng khi cô nhìn bóng lưng anh, cô nhớ về chàng trai mà mình từng thích một cách vô cớ. Rõ ràng ngày trước, mỗi khi nhìn Kudo Shinichi cô đều đinh ninh nghĩ rằng anh không hề giống Conan.

Nhưng đêm nay, không biết có phép thuật kỳ diệu gì, nhìn thấy anh ở bên cạnh Ai-chan như vậy, cô đã có ảo giác "Đó là Conan".

Nhưng, dường như chính vào lúc này, cô mới thực sự nhận ra rằng Conan sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Cô nắm lấy tay nắm cửa, thì thầm: "Cảm ơn anh đã cứu em."

Ngay khi Kudo Shinichi nghe cô nói như vậy, vừa định trả lời "Không có gì" theo thói quen, liền nghe thấy cô gái ở cửa tiếp tục nói: "Khi bị nhốt lại, Ai-chan đã nói với em, cậu ấy bảo rằng..."

"Conan biết em luôn đeo huy hiệu thám tử, cậu ấy chắc chắn sẽ đến cứu em."

"Ai-chan hỏi em có thể tin tưởng Conan thêm một lần nữa không."

Haibara Ai là người hiểu Edogawa Conan nhất trên đời, cô biết rõ và tin tưởng cậu ấy hơn bất cứ ai, cô ấy nói cậu sẽ đến, thì cậu chắc chắn sẽ đến.

"Cảm ơn cậu đã cứu tớ, và cảm ơn cậu vì đã cứu Ai-chan." Trong nước mắt nhập nhèm, Ayumi nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó, "Conan."

Kudo sững sờ, nhưng Ayumi cảm thấy nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cô cũng có thể buông bỏ chiếc cặp cũ kỹ luôn đeo trên vai. Trong chiếc cặp sách cũ đã gắn bó nhiều năm với cô, tất nhiên chứa đựng rất nhiều kỷ niệm đẹp, mỗi kỷ niệm đều có thể gợi nhớ rất lâu, đó chính là báu vật quý giá nhất của cô.

Nhưng con đường phía trước còn dài đằng đẵng, nếu cứ mang trên lưng thì làm sao có thể sải bước tiến về l trước?

Dứt lời, cô tiện tay đóng cửa, chạy nhanh về phía phòng của mình, ngủ một giấc đến rạng sáng.

Khi cô đến gặp Haibara vào ngày hôm sau, Kudo đã không còn ở đó nữa. Lúc Ayumi nhìn thấy Haibara tỉnh dậy, nỗi ấm ức lại được khơi dậy, cô khóc đến nấc nghẹn, thậm chí không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Haibara bị cô chọc cười: "Cô Yoshida, cái kiểu khóc của cô, người ngoài không biết còn tưởng tôi bán muối rồi."

Cô dở khóc dở cười: "Không cho phép cậu nói những lời như thế!"

Haibara nhìn cô và chợt nói: "Sau khi xuất viện, chúng ta cùng nhau đi đốt pháo nhé?"

Lúc cô xuất viện, bốn người bọn họ đã thực sự đi cùng nhau, địa điểm ở trên bờ hào, đêm hè bên sông có rất nhiều người đi dạo, bốn người giờ đã là sinh viên đại học lấy ra những que pháo hoa giống như xưa từ trong túi và thắp sáng chúng trong bóng tối.

Những tia lửa mỏng manh lóe lên rồi xẹt ngang bầu trời tựa như những sao băng nhỏ, pháo hoa thắp sáng khuôn mặt Haibara ở đối diện, Ayumi chợt hỏi: "Ơ kìa, có phải trước đây tớ đã từng ước rằng mỗi năm đều muốn đốt pháo hoa cùng mấy cậu không?"

Hóa ra lời ước hẹn quá vội vàng, ngay cả bản thân đứa trẻ thực hiện điều ước cũng sắp quên mất.

Haibara láu lỉnh nói: "Đúng vậy, cậu không chỉ nói qua, còn tưởng máy bay là sao băng, kêu mọi người mau ước đi."

Genta và Mitsuhiko bật cười, Ayumi vừa cười vừa giả vờ giận dỗi đuổi theo Haibara. Hai cô gái đang trong tuổi xuân tươi đẹp rượt đuổi và trêu đùa bên bờ sông, gió đêm cuốn tiếng cười bay xa.

Ayumi đột nhiên nói: "Ai-chan, chúng ta mỗi năm về sau đều đến đây nhé?"

Có lẽ còn quá nhiều việc phải làm để khép lại vụ án, kể từ lần cuối gặp nhau trong phòng bệnh vào lúc nửa đêm, Ayumi chưa gặp lại Kudo Shinichi, trực giác của cô gái tinh tế mách bảo rằng có chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Haibara, nhưng cô không hỏi cô ấy.

Cô chỉ ôm lấy cánh tay cô ấy bảo: "Conan không đến cũng chẳng sao, cậu vẫn còn bọn tớ."

Sau đó cô thấy cô gái đối diện có vẻ sững sờ rồi cúi đầu cười nhẹ.














Thời tiết hôm nay không tốt mấy, trời âm u có thể đổ mưa bất cứ lúc nào. Kudo Shinichi và đồng nghiệp đứng ở cửa chính Sở cảnh sát, họ vừa tiễn đưa người nhà nạn nhân cuối cùng đến lấy di vật, dõi theo bóng lưng lom khom đó khuất nơi góc phố. Nhân gian đắng cay chia lìa, dẫu người ở lại đau khổ đến đâu, họ vẫn sẽ tìm ra con đường sống khả quan cho mình.

Đồng nghiệp thở dài, nhân viên công chức có ngày nghỉ theo quy định, nhưng tội phạm thì hoạt động quanh năm suốt tháng, đội điều tra số một cũng không chỉ có mỗi vụ án này. Anh định quay trở lại văn phòng, nhưng phát hiện Kudo không hề có ý định đó.

"Kudo, anh không về sao?" Cậu hỏi.

"Ừ," Kudo trả lời, "Tôi xin nghỉ buổi chiều."

"À, anh định đi với bạn gái hả? Cũng phải thôi, cuối cùng thì chúng ta đã kết thúc vụ án lớn——"

Nhưng Kudo Shinichi lại trả lời: "Không, hiện tại tôi không có bạn gái."

"Hả?" Đồng nghiệp nhìn anh bối rối, thầm nghĩ phong thủy của đội điều tra số một chắc chắn có vấn đề, ngay cả người duy nhất có người yêu cũng không chứa chấp nổi—— Trong lúc suy nghĩ, cậu nhạy bén phát hiện, Kudo hôm nay có hơi khác thường.

Anh ấy mặc một chiếc áo sơmi trắng, quần jeans và đôi giày thể thao bình thường, thường đến mức không thể nào thường hơn, cả người sạch sẽ và thoải mái, khiến anh ấy trông trẻ đi vài tuổi. Và những suy nghĩ phiền muộn, ngột ngạt quấn lấy anh trong những năm gần đây giờ dường như biến mất không còn dấu vết. Ánh mắt anh sáng ngời, có vẻ lo lắng chuyện mình sẽ làm tiếp theo, nhưng cũng mang niềm khao khát cháy bỏng.

Sự thay đổi này khiến anh giống như một người khác.

Đồng nghiệp tò mò hỏi: "Vậy anh đi đâu?"

Kudo không trả lời, anh ấy chỉ quay lưng vẫy tay chào tạm biệt với cậu. Bước chân anh thanh thoát, đi được một lúc liền nhịn không được chạy lon ton, từ phía sau cũng có thể nhìn ra sự háo hức của anh ấy.

Còn nói không đi gặp bạn gái? Đồng nghiệp bực bội nghĩ, mắt tôi sắp mù luôn rồi.












Trường của Haibara bắt đầu khai giảng vào hôm nay, việc này ngay từ đầu chẳng liên quan gì đến cô, nhưng Inoue là người thích tham gia cuộc vui, ở đâu có niềm vui, ở đó có chị ấy.

Inoue nói với lý do chính đáng: "Dù sao em cũng nộp luận văn rồi, bây giờ cũng không có việc gì phải làm, chi bằng đón tân sinh viên với chị đi."

Rõ ràng là lễ nhập học của tân sinh viên, không biết chị hăng hái như vậy làm cái gì.

Dường như đoán được cô đang nghĩ gì, Inoue nói: "Đương nhiên là sàng lọc những nhân tài dự bị cho phòng thí nghiệm đặng rửa ống nghiệm đó!"

Bất kể là ở trường nào, ngày khai giảng đầu tiên bao giờ cũng đông nghịt người, Haibara có hơi đau đầu với môi trường ồn ào, mới ở chưa được nửa tiếng đã chịu không nổi, kiếm cớ muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, lúc này mới từ trong thoát ra.

Cô cầm vài quyển sách đi từ tòa nhà hành chính đến phòng thí nghiệm, trong trường kẻ đến người đi, khuôn mặt của những người mới đến luôn dễ phân biệt, bởi vì sự mới mẻ và mong đợi trên mặt họ, người ngoài không thể nào ngụy trang. Họ dạo quanh ngắm nhìn khuôn viên trường xa lạ với giấy tờ và đơn nhập học trên tay, không thể không bắt đầu hình dung cuộc sống Đại học trong tương lai của mình.

Nhìn những gương mặt trẻ trung kia, cô không khỏi mỉm cười.

Nhưng khi cách tòa thí nghiệm không xa, cô bất giác dừng lại.

Phía trước có sinh viên năm cuối đang dẫn tân sinh viên đi tham quan khu thực nghiệm, dưới lầu vây kín người, nhưng trong dòng người ngược xuôi, cô liếc mắt liền trông thấy người đang đứng dưới bậc thềm.

Có lẽ vì dõi theo bóng lưng của anh quá nhiều lần, nên bất kể khi nào, bất cứ nơi đâu hay có bao nhiêu người xung quanh, cô vẫn có thể phân biệt anh với hàng nghìn người chỉ bằng cái nhìn thoáng qua.

Kudo Shinichi đứng ở cuối hàng quay lưng về phía cô, trên tay cầm không ít tờ rơi, chắc hẳn trên đường vào đây được người khác nhét cho. Anh nghe cậu sinh viên năm cuối trước mặt kể về việc thành lập và ứng dụng của tòa nhà thí nghiệm, thi thoảng  còn hùa theo gật đầu.

Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, giày thể thao và quần jeans đơn giản, khi đứng cùng các tân sinh viên bên cạnh, thoạt nhìn không khác gì mấy.

Như cảm nhận được ánh mắt chăm chú từ phía sau, anh quay lại nhìn sang.

Tầm mắt họ giao nhau, cô nhìn thấy rất nhiều tia sáng lấp đầy đôi mắt quen thuộc đó từng chút một, sau đó anh sải bước về phía cô—— Gió thổi tung mái tóc trước trán và vạt áo của anh, giống như người bước ra từ bức ảnh trong ví cô, tràn đầy sức sống và tự tin khó tả.

Anh lao về phía cô như thế, từng bước tựa như nhảy theo nhịp đập của trái tim cô. Khoảng cách chẳng mấy xa, nhưng trông anh lại háo hức vội vàng, như thể anh đã đợi chờ thời khắc này từ rất lâu, không muốn chờ thêm một giây một phút nào nữa.

Kudo Shinichi dừng lại trước mặt cô, rõ ràng trời hôm nay âm u nhiều mây, nhưng trên người anh như có ánh hào quang khiến cô chói mắt.

Cô cụp mắt, như thể đang cố tránh ánh hào quang đó, nở nụ cười trêu đùa thường ngày trên khóe miệng, giả vờ mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, đây vốn dĩ là sở trường của cô.

"Quý ngài thám tử, hôm nay anh cũng nhập học sao?"

"Anh..." Kudo Shinichi có chút hồi hộp và thấp thỏm, anh nghe thấy giọng nói của mình căng cứng vì bồn chồn, "Haibara, anh muốn dẫn em đến một nơi."

"Ồ?" Cô ấy hỏi, "Đi đâu?"

Anh nhìn vào đôi mắt cô và nghiêm túc nói: "Đi mười năm trước."

Mười năm trước, cô gái bị bàn tay vô hình của số phận xô đẩy về trước, dùng viên thuốc chưa nghiên cứu chế tạo thành công để đảo ngược thời gian và cuộc đời của hai người, nhưng bất ngờ ngoài ý muốn này khi không trở thành báu vật hiếm có trong cuộc đời trớ trêu của cô ấy.

Nhưng mọi thứ trên đời đều có quy luật, kẻ quay ngược thời gian luôn phải trả giá vì đã đánh cắp thứ quý báu từ các vị thần.

Cô nhận được một tia sáng mà cô chưa từng kỳ vọng, và mất đi một người đã được định trước không thể kề bên mãi mãi.

Trong cơn mưa xối xả và ngọn lửa bập bùng hôm đó, cô hỏi anh, không lẽ anh có thể quay ngược thời gian sao?

Cô gây khó dễ cho anh, cô biết rằng anh không thể và cô cũng thế. Con người luôn mắc kẹt trong quá khứ, nhưng không ai có thể xoay chuyển thời gian theo ý muốn.

——Suy cho cùng, đây là sự thật duy nhất về "thời gian" còn sót lại trên thế gian.

Vì vậy cô gái cầm sách bật cười khúc khích: "Đừng đùa nữa, Kudo."

Nhưng đây không phải sự thật mà Kudo Shinichi nhìn thấy.

Anh cả đời bị cuốn theo sự thật, không bao giờ buông bỏ nỗi ám ảnh truy tìm nguồn gốc, nhưng hiếm khi nhìn thấu trái tim của mình như thế.

Nhưng lần này, anh bất ngờ nhìn thấy sự thật trong lòng mình—— Hóa ra cho dù là Kudo Shinichi hay Edogawa Conan, bất kể khi nào, bất cứ nơi đâu, có bắt đầu lại bao nhiêu lần thì bọn họ vẫn muốn có được lòng tin 100% từ người trước mặt, và họ đều không muốn nói lời "tạm biệt" với người ấy.

Ý nghĩa của cô ấy chân thực hơn cả thời gian.

"Anh không hề nói đùa." Anh trả lời một cách chắc nịch, "Anh có thể chứng minh cho em thấy."

Haibara có chút tức cười nhìn anh, nhưng giây sau, cô sững sờ.

Kudo Shinichi từ trong túi lấy ra một cặp kính gọng đen, đeo lên sống mũi, gọng kính vuông vức như có phép thuật thần kỳ nhất trên đời, khiến cả người anh trông trẻ măng.

Giả sử cô để mặc bản thân đi mơ mộng, nếu Edogawa Conan có cơ hội trưởng thành, vậy cậu ấy sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?

Lúc này, cô nhìn vào đôi mắt sau cặp kính, chợt nhận được câu trả lời.

Đó là đôi mắt sáng ngời và kiên định nhất thế gian, không thể bị nhuốm bẩn bởi bất kỳ nỗi mông lung hay khói mù nào. Đó là người mà cô trước giờ rung động, người mà cô vẫn luôn nhớ nhung—— Anh ấy có lòng dũng cảm đơn thuần lại sục sôi, và đôi mắt trong sạch cũng ngay thẳng nhất trên đời.

Thời gian có thể quay ngược trở lại không?

Con người có thể bước hai lần vào một dòng sông không?

Anh chìa tay đến cô gái đang ngây ngốc trước mặt, đưa ra lời thề son sắt: "Điều đó có thể xảy ra, Haibara, anh hứa."

"Thời gian có thể quay ngược trở lại."

"Chỉ cần em nắm lấy tay anh."

Hai hàng cây chi dương cao lớn được trồng trên con đường bên cạnh tòa thí nghiệm, cành lá xum xuê bị gió thổi xào xạc, gió thổi tan mây mù, mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, ánh vàng nhỏ vụn hội tụ trên đấy, sau đó lay động theo làn gió tựa như dòng sông dài chảy chậm.

Haibara Ai đứng đó, lặng lẽ nhìn bàn tay đang chìa về phía mình.

Chương trình phát thanh buổi trưa vang lên trong khuôn viên trường, khẩu hiệu lanh lảnh của đội huấn luyện vọng ra từ sân bóng đằng xa, những sinh viên năm nhất cứ lướt qua người họ, bọn họ đang đi đến tương lai đầy hy vọng và cuộc sống mới, lời nói và tiếng cười đó cũng lan đến rất xa.

Một cơn gió khác thổi qua khiến bóng cây đong đưa, làn sóng trong dòng sông ánh sáng cũng theo đó dập dềnh. Anh đứng ở bến bờ đối diện nhìn cô như thể anh đã đợi chờ cả đời.

Cô ấy có thể đã do dự rất lâu, hoặc không—— Trong làn gió ấm áp, cô ấy tiến lên một bước và đặt chân vào làn nước lóng lánh.

Mặt trời đâm xuyên các tầng mây, sắc trời mờ mịt trong nhiều ngày cuối cùng cũng hoàn toàn quang đãng sáng trong.

Và cô nắm lấy tay anh, như thể nắm cả một vầng thái dương rực rỡ.

(THE END - 26.01.2022)



Note:
Chà, so với những bộ truyện trước, đây có lẽ là lần đầu tiên mình "trống rỗng" không biết nên viết gì lúc này. Sau khi tốt nghiệp đi làm, thời gian mình dành cho bản thân lẫn CoAi cũng ít ỏi, "Vượt sông" khác với phong cách làm việc trước giờ của mình, những fic trước sẽ được đăng hết trong vòng chưa tới một tháng, thì em ấy được mình chăm sóc "đặc biệt" phải cách mấy ngày thậm chí một, hai tuần mới có thể beta một chương. Nhắc đến cũng nực cười, chỉ cách biệt có một năm nhưng lại khác biệt lớn, biết sao được khi mình đã bước chân vào thế giới "trưởng thành".
Trong thời gian đó, chân thành gửi cảm ơn những người chị, người bạn đã ở bên cạnh mình vào lúc mình tuyệt vọng và tệ hại nhất. Đồng thời động viên mình có thêm động lực để hoàn thành chuyện đang dang dở.
Lời cuối, chúc mọi người năm mới vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro