Chap 1
Từ bên ngoài cửa chính của công ty GF đang có ba người đi vào. Dẫn đầu ba người đó là một người phụ nữ với nét đẹp sắc sảo, nàng trải những bước đi uy quyền khiến cho những người đang đi trước mặt nàng đều phải dạt sang hai bên, nhường đường cho nàng.
"Chào Hwang Tổng." – Một người đàn ông với vẻ ngoài không quá ba mươi, bận một bộ vest xám chạy nhanh đến bên nàng. Tiện tay đưa cho nàng một tập hồ sơ màu vàng.
"Chào Giám Đốc Kim, mọi người đã đến đủ chưa?"
"Đã đủ thưa Hwang Tổng. Mọi người đều đang chờ cô trong phòng họp."
"Được rồi, chúng ta đi thôi." – Nàng nhận từ tay Giám Đốc Kim một tập hồ sơ, chăm chú đọc qua trong lúc đi đến phòng họp.
"Lối này, thưa Hwang Tổng."
Sinb cùng ba người còn lại bước vào thang máy, tổng cộng bên trong có bảy người. Một người vô tình va vào người nàng khi mới vừa bước vào, Sinb hơi nhăn mặt, nhưng vẫn không ngẩng đầu khỏi tập hồ sơ.
"Có thể ra ngoài không?"
"V-vâng?"
"Trọng lượng quá nặng rồi. Cô không nghe thấy tiếng kêu sao?"
Người mà nàng nói chuyện, không ai khác là Jung Yerein. Yerin hiện tại rất gấp, cần sử dụng thang máy ngay lúc này. Cô nhìn nàng từ đầu đến chân, nhìn sang trọng mà cách cư xử tệ quá.
"Tại sao tôi lại phải ra trong khi cô với tôi đang đứng ngoài cùng?"
Đã bảo Yerein
rồi, thành thật chẳng phải điều tốt đâu.
Những người đang có mặt trong thang máy đều nín thở. Họ tiếc cho số phận của người con gái đang nói chuyện với Thần Chết mà không biết là Thần Chết. Cả công ty này đều rõ ràng tính khí của Sinb, rằng nàng bảo sống thì không được chết, mà nàng bảo chết thì chắc chắn người đó sẽ khó sống với nàng.
Sinb vẫn không ngẩng đầu lên, những người không biết điều như thế này chính là những người nàng ghét nhất, "Cô là người vào sau cùng, đấy chính là lý do."
"Chúng ta oẳn tù tì đi, tôi hiện tại có việc rất gấp cần sử dụng."
"Trời đất, cô ta kêu Hwang Tổng oẳn tù tì kìa?"
"Há há, buồn cười quá đi mất."
Yerin trừng mắt, "Có gì buồn cười chứ? Bộ lạ lắm sao?"
Nhưng chỉ vừa kịp dứt câu thì cô đã bị người đứng sau lưng Sinb đẩy ra khỏi thang máy. Người đẩy là thư kí của Sinb, đang tranh thủ lấy lòng nàng.
"Đi ra ngoài đi, cô không biết người cô nói chuyện là ai sao?"
Cửa thang máy đóng lại, Yerin vẫn đang ở trạng thái kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Trời đất ơi, ủa cái chuyện gì vậy, cái công ty gì mà nhân cách của nhân viên tệ đến thế này hả?"
Cô đứng dậy, phủi phủi quần áo, "Mà cô ta là ai nhỉ? Mẹ của Hwang Tổng sao, uhm, chắc vậy rồi, nhìn khí chất thế kia mà. Cơ mà dữ dằn quá. Mà chết cha! Trễ rồi, chỗ nhận việc của mình là chỗ nào!! Á!!!"
Sau câu nói đó, mọi người trong công ty chỉ thấy một người con gái quần mang quần jean xanh, áo sermi trắng chạy té khói.
Ở bên trong thang máy, thư kí vừa nãy đẩy Yerrin tranh thủ lấy lòng Sinb, "Mấy người đấy thật không biết điều phải không Hwang Tổng, còn dám đuổi Hwang Tổng đi ra nữa."
Sinb ngẩng đầu nhìn thư kí của mình, "Lần sau đừng đẩy người khác, đừng làm ra hành vi thô lỗ như vậy trước mặt tôi lần nữa."
Những giọng cười giả lả thân quen nhanh chóng bị thanh âm của Sinb dập tắt. Vài người nhún vai, tỏ vẻ không nghe thấy gì. Số còn lại thì chỉ biết cúi đầu. Sinb có thể là người rất uy quyền, nhưng nàng không phải là người không biết lý lẽ.
Thư kí cúi đầu, tỏ vẻ sợ sệt, "Vâng, tôi xin lỗi Hwang Tổng."
Sinb bước ra khỏi thang máy, đi đều trên hành lang sang trọng, mắt nàng liếc xuống phía dưới, lại vô tình thấy Yerin đang chạy băng băng trên hành lang lầu một, "Không cần xin lỗi tôi. Lát nữa đi xin lỗi cô gái ấy đi."
"Vâng!"
Cuối cùng cũng đã đến nơi, Giám Đốc Kim đẩy cửa phòng họp, mọi người trong phòng đều đứng dậy. Sinb cúi chào những người đã chờ đợi mình sau khi bước về chỗ ngồi của mình, nơi chính diện.
"Thật xin lỗi để mọi người chờ đợi lâu như vậy."
"Vẫn đúng giờ mà, Hwang Tổng khách sáo quá rồi."
Sinb nhìn về nơi phát ra giọng nói, là Hwang SukMin, chú của nàng, cũng là Tổng Giám Đốc của GF, nhưng ông ta bây giờ chỉ còn là quá khứ, "Khách sáo đôi khi cũng là một biện pháp an toàn mà, phải không chú?"
SukMin cứng người, nhanh chóng thay đổi chủ đề, "Vậy được rồi, vào cuộc họp thôi."
Sinb thích biểu cảm trên gương mặt của chú mình, ông càng căng thẳng thì nàng càng thích. Nàng ra hiệu với thư kí đưa cho mỗi người một tập hồ sơ với nội dung giống như hồ sơ mình đang cầm trong tay. Giám Đốc In tiếp đó đứng lên, mở lời đầu tiên.
"Như những gì các vị đang thấy, những con số trên tập hồ sơ đó chính là bản báo cáo về doanh số bán ra trong vòng ba tháng qua tính từ điểm Tổng Giám Đốc Hwang Sinb lên nắm quyền điều hành thay cho Tổng Giám Đốc Hwang SukMin. Biểu đồ bán ra nhanh chóng tăng một cách đột biến, nhu cầu về làm đẹp cũng gia tăng, khiến cho bộ phận chăm sóc khách hàng của chúng ta cũng làm việc không xuể. Không những thế, đây là biểu đồ về việc lượng người biết đến GF, các vị có thể thấy, rất cao. Quyết định của Hwang Tổng khi đưa GF phổ biến vào trong những trang sách, tạo cho chúng ta một ấn phẩm riêng là một việc hoàn toàn đúng đắn. Và một điều đặc biệt nữa, số lượng nam giới biết đến GF cũng gia tăng khi Hwang Tổng trong ba tháng qua đã cho sản xuất ra dòng mỹ phẩm dành cho nam. Đây chính là những gì tôi cần phải nói, thưa các vị."
SukMin không khỏi căng thẳng, hắn biết cháu mình rất tài giỏi nhưng không ngờ lại đến mức như vậy. Hắn nhìn những đồng nghiệp xung quanh mình, bọn họ đang tán thưởng Sinb, bọn họ đã hoàn toàn quên hắn.
"Vậy theo những gì mà Giám Đốc In báo cáo, mọi người có thể cho tôi ý kiến được không?"
Nàng đan hai bàn tay vào nhau trong khi đặt chúng trên bàn. Thật ra, nàng đã biết trước kết cục này, chỉ là muốn nghe thêm. Cũng như muốn chứng minh cho chú nàng biết nàng không phải là một bình hoa vô dụng. Chỉ có nhan sắc, chứ không hề biết làm cái gì.
"Tôi thấy mọi việc đã quá rõ ràng rồi. Hwang Tổng thực sự có tài và chúng tôi không thể nào phủ nhận được. Sukmin, đã đến lúc ông nghỉ hưu được rồi."
"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ một ý như Trưởng phòng Ahn."
Nếu là người khôn thì sẽ biết chọn đi thuyền nào. Sukmin bây giờ đã là một con thuyền gỗ mục, trong khi đó, Hwang Sin lại hoàn toàn là một du thuyền lớn. Mọi người bắt đầu ào ào về phe Hwang trong khi ba tháng trước, chẳng ai tin nàng có thể đủ sức gánh vác mọi chuyện lúc nàng mới trở về nước.
"Chú, cháu bây giờ cần nhất là lời nói của chú, ý kiến của chú như thế nào?"
Sukmin trong lòng rất tức giận. Đám người kia đúng là một lũ chó hùa, khi hắn thăng tiến thì rất biết cách lấy lòng, khi hắn sa cơ thì nhanh chóng chạy sang chủ khác, vẫy vẫy đuôi ra vẻ thân quen.
"Thật tốt khi GF có một người dẫn dắt tuyệt vời như cháu. Ta nghĩ những năm tháng ngồi đánh cờ tướng với ba cháu và không lo nghĩ đã đến rồi. Sinb à, cố gắng nhé!"
Sinb thừa biết trong lòng chú mình nghĩ gì. Bởi vì trong ba tháng qua, trong lúc vừa quản công ty, nàng cũng đã cho điều tra không ít. Loại người chỉ biết đến tư lợi cá nhân như chú của nàng thì không đáng để nàng trân trọng. Nhưng dù gì cũng là em của ba nàng, nàng dĩ nhiên sẽ biết cách phải giữ sĩ diện cho nhà mình.
"Cháu cám ơn, vậy, mọi người, trong thời gian tới, xin mọi người giúp đỡ tôi nhé!"
"Không có gì Hwang Tổng, giúp đỡ cô là trách nhiệm của chúng tôi mà."
Mọi người rời đi hết, Sinb cúi chào từng người. Đến người cuối cùng, chính là chú của nàng. Hắn đặt hai tay lên vai nàng, vỗ vỗ, "Cháu gái à, cháu đã sống thật tốt. Thật tiếc vì ta đã không chăm sóc cháu tốt hơn, xin lỗi cháu."
Sinb không thích bị ai đụng vào người mình. Nàng chỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng lách người ra khỏi hai bàn tay thô ráp ấy, "Hi vọng trong tương lai nếu cháu không biết cái gì thì chú có thể chỉ dạy. Cám ơn chú đã dẫn dắt để công ty có được như ngày hôm nay."
Sukmin cười cho có lệ rồi nhanh chóng rời đi. Hắn không thể ở lại nơi này nữa. Sinb nhìn theo bóng lưng rồi, khẽ bảo Giám Đốc Kim đóng cửa.
"Vậy tôi cũng đi nhé, tôi còn việc phải làm. Hwang Tổng có đi cùng không?"
"Giám Đốc Kim cứ đi trước, để tôi một mình được rồi."
Chỉ còn lại một mình Sinb trong căn phòng rộng lớn. Nàng xoay người tiến về phía ban công ở bên ngoài. Cảm nhận làn gió mới thổi ngang qua người, nụ cười thảnh thơi hiếm lắm mới thấy xuất hiện trên môi nàng.
"Chà! Mình phải làm thật tốt! Cố lên Hwang Sinb!"
Ở đây một người cảm nhận làn gió mới, ở kia một người thì không hề thảnh thơi như vậy. Jung Yerin đã tìm được nơi mình cần đến và đang quay cuồng đầu óc trong một núi cuộc gọi điện cần được trả lời của khách hàng. Phải, từ khi Hwang Sinb lên nắm quyền điều hành công ty thì nàng đã cho thành lập thêm bộ phận chăm sóc khách hàng để tiếp nhận thêm nhiều ý kiến, từ đó dùng nó để thay đổi công ty. Và Yerin chính là làm việc ở nơi này, một nơi nói không ngừng nghỉ.
"À, dạ vâng, thưa chị.."
"Anh à, cái này thật sự không thể dùng theo kiểu.."
"Chị ba à, chị phải nghe em nói, à lố?"
Yerin nhìn vào điện thoại, "Gì vậy trời, loại khách hàng khó hiểu gì đây?"
Cô bóp bóp trán, từ sáng đến giờ nói mãi không ngừng, Yerin sợ mình làm cỡ chừng một tháng thì thanh quản đáng yêu của cô chắc chắn sẽ có vấn đề.
"Hey, mệt hả? Không quen phải không?" – Yuju đẩy ghế sang bên yerin, "Uống miếng nước đi."
"Thôi khỏi đi, mình uống dữ dội lắm rồi. Mình giờ cần xả, không cần uống."
"Vậy đi đi." – Yuju nói, "Cần giấy không?"
"Mình có rồi, à, cậu có thể trực điện thoại giùm mình không?"
"Okay, cứ thong thả đi. Lỡ vài cuộc không chết người đâu mà."
Yerin nhanh chóng chạy đi, tay ôm bụng, khó khăn kiếm nhà vệ sinh. Cô chạy khắp tầng một cũng không hề thấy một cái nhà vệ sinh nào. Vớ lấy một anh bảo vệ đang đứng tại thang máy, yerin hỏi gấp.
"Anh à, cho tôi hỏi.."
"À lố, em à, em hãy nghe anh giải thích.."
"Anh à, nhà vệ sinh .. tôi .."
"Em yêu à, hãy nghe anh đi, anh không có gì với cô ấy đâu."
Yerin nổi điên, "Trời ơi anh không có gì nhưng tôi có gì! Nhà vệ sinh ở đâu hả?!"
Anh bảo vệ run run chỉ về hướng ngược lại, "Đằng kia .."
Yerin hừ lạnh trước khi chạy đi, còn không quên bỏ lại câu nói, "Tui hận đàn ông!!!"
Nhà vệ sinh nằm ngay ngã rẽ dẫn lên tầng hai, ngay tại đấy có một cái cầu thang bộ dẫn xuống. Sinb đang thong thả đi xuống, không hề biết rằng có một người đang ôm bụng gấp rút chạy tới. Thế là, đụng trúng.
"Oái!"
"Ahh!"
Bạn sẽ không biết đâu là oan gia trừ phi bạn ghét người đó lúc đầu tiên. Và bạn cũng sẽ không biết, người đứng trước mặt bạn lúc này, về sau, sẽ là người mà bạn không thể sống thiếu. Đôi khi chúng ta cần những cuộc gặp định mệnh để hiểu đâu là người cần mình nhất trên thế gian này.
Yerin ngã lăn úp mặt xuống đất, khiến bụng cô rơi vào tình trạng đau nhói không thể tả. Lập tức quay mặt lại, định mắng người kia một trận thì liền khựng lại. Là người con gái lúc sáng.
Sinb cũng bị Yerin đụng trúng, nhưng nàng không ngã. Chỉ là hơi khụy người. Thấy Yerin nhìn mình nhưng nàng không quan tâm, cho dù là cô nhìn thật chăm chú. Nàng rút từ trong túi áo vest của nàng một chiếc khăn giấy rồi cúi xuống ..
Yerin đưa tay ra, "Thật tốt quá, cám.."
Hồ hởi còn chưa kịp thì đã bị dập tắt hi vọng. Thì ra Sinb lấy ra khăn giấy chỉ là để chùi vết dơ trên cổ chân của nàng. Yerin không biết mình nên khóc hay nên cười, rõ ràng cô mới là người cần được chăm sóc cơ mà?
"Có gì sao?" – Sinb hỏi, nhìn người con gái đang ngồi một đống trước mặt mình.
"Ah! Không!"
Yerin ngay lập tức rụt tay lại, quyết tâm không để mất mặt thêm lần nữa. Sinb hỏi nhưng chẳng mấy để tâm, nàng lau xong chân mình rồi cũng vứt liền tấm khăn giấy vào sọt rác gần đó, hoàn toàn không để ý đến thái độ của Yerin.
"Yah!!!"
Yerin tức lắm nên mới hét lên, "Cô đứng lại cho tôi!"
Cũng đôi khi bạn cần ai đó phải níu giữ lấy mình, không thôi bạn sẽ lỡ, lỡ mất chuyến quan trọng cần mình phải đi.
Sinb khựng lại, "Yah?" Nàng lặp lại câu hỏi, "Cô Yah với tôi?"
"Ở đây ngoài cô ra thì còn ai nữa. Tôi nói cô đấy, đồ không biết điều!"
"Không biết điều?" Sinb nhếch một bên lông mày, "Tôi đã làm gì cô?"
"Cô đụng trúng tôi còn bảo không làm gì?"
"Cô là tự tông tôi tự ngã, tôi không trách cô, nhưng cô lại trách ngược tôi?"
"Tôi .." – Yerin bí.
Tiếng hai người hơi lớn nên nhanh chóng gây được sự chú ý của mọi người chung quanh. Sinb nổi tiếng là người không biểu lộ sắc mặt, càng không thích nói chuyện quá nhiều. Vậy mà nay lại đứng cãi nhau với một nhân viên, chuyện này nhanh chóng làm cho các nhân viên còn lại trong công ty tò mò.
"Nhưng cô cũng phải xin lỗi chứ? Vì tôi tông cô nên tôi mới té như thế!" – Yerin cười hề hề trong lòng, mặt của cô ta khi nghe xong liền đổi sắc, chắc chắn là bí rồi.
"Cô .." – Sinb híp mắt, "Tôi đâu mượn cô tông tôi, phải không?"
"..." – Yerin nín - "Ừ thì .."
"Có chuyện gì vậy thưa Hwang Tổng?"
Giám Đốc Kim xuất hiện, lên tiếng hỏi. Anh ta nhìn Yerin, trầm giọng "Cô nói chuyện với Hwang Tổng mà không hề có kính ngữ của nhân viên dành cho cấp trên ư?"
Yerin nhìn Sinb, trong lòng run lẩy bẩy, "Là Hwang Tổng .. không phải là mẹ Hwang Tổng sao..?"
"..." – Sinb.
"..." – Giám Đốc Kim.
Yerin vẫn chưa thức thời, điên cuồng thành thật, "Tôi tưởng Hwang Tổng phải đẹp lắm, nhưng bây giờ nhìn cô ấy, giống mấy bà thím bán thịt lợn ở nơi tôi từng sống quá."
Đám đông bu quanh rộ lên tiếng cười thì thầm. Sinb tức muốn thổ huyết nhưng bên ngoài bộ dạng vẫn là tĩnh lặng như mặt nước hồ mùa thu.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Yerin đã thành công lớn khi làm Sinb nổi điên mà chẳng gặp phải khó khăn gì. Thật ra thì, con mắt style của Jung Yerin có vấn đề, đi làm mà kéo quần jean gần lên tới ngực thì đủ hiểu rồi.
"Cho hỏi cô làm ở bộ phận nào vậy?"
"Tôi ở bộ phận chăm sóc khách hàng." – Yerin đáp.
"À, là nhân viên mới vào làm phải không? – Sinb mỉm cười, một nụ cười cực kì thảo mai. Nàng nhìn thẻ nhân viên của Yerin, nghĩ nghĩ.
Jung Yerin sao?
"Đúng rồi, à, cô cười lên bớt giống thím rồi, giống phụ nữ rồi đấy."
"Cám ơn cô đã khen. Vậy tôi đi nhé, ở lại làm tốt nhé?"
"Ah, bye bye, bye bye Hwang Tổng." Yerin vẫy vẫy tay, chợt nhớ lại chuyện mình cần làm, chạy tức tốc vào nhà vệ sinh.
Giám Đốc Kim đi bên cạnh Sinb, anh ta biết khi Sinb giận thì sẽ tuyệt đối trở nên im lặng. Cô gái kia thật không biết tốt xấu dám chọc giận Sinb.
"Hwang Tổng, cô gái kia.."
"Nói trưởng phòng của bộ phận khách hàng, cho Jung Yerin tăng ca đến mười giờ tối cho tôi."
"Hả? Nhưng nhân viên mới thì không thể tăng ca đến mười giờ.."
"Dùng chút quyền hành của anh đi."
Giám Đốc Kim chỉ biết gật đầu một cách bất lực. Anh quay lui vào bên trong, gọi điện thoại cho trưởng phòng Ahn. Mọi chuyện đã xong, chỉ khổ cho Jung Yerin, đang trút bầu tâm sự và vẫn chưa hề biết chuyện gì đang diễn ra.
"Hwang Tổng là cô gái đó, vậy thì không như những gì mình tưởng tượng, dữ quá, còn giống mấy bà thím nữa!"
Sinb ngồi trong xe, nhớ lại lời Yerin vừa nói.
"Bà thím?" – Sinb nhếch môi – "Vậy thì tôi sẽ cho cô biết sức mạnh của các bà thím là như thế nào nha."
Gần lại hơn, chúng ta đã gần nhau như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro