[LONGFIC][SNSD] Oops...!!! Chap 4.4

4th SHOT

PART 4:

Đúng như lời nói, Agra fort là nơi mà Sha Jahal đã sống từ sau khi bị lật đổ cho đến cuối đời. Ông sống với niềm khát khao được ở bên cạnh thái cơ Mumtaz Mahal, ông bị chính con trai mình giam giữ ở Agra, ông chỉ có một ước nguyện cuối đời là được trông thấy Mumtaz Mahal hàng ngày. Đó chính là lí do vì sao căn phong ông ở tại Agra lại có tầm nhìn tuyệt vời hướng đến Taj Mahal, nơi mà người ông yêu nhất được an táng.

Agra có kiến trúc như ngày nay cũng chính do một tay của Sha Jahal tạo nên, ông cho xây bằng đá cẩm thạch trắng và dát vàng ròng, phá hủy công trình do ông của mình xây nên từ đá cát đỏ. Sha Jahal là tín đồ của cẩm thạch trắng, hầu hết các công trình qua tay ông kiểm duyệt đều được dùng cẩm thạch trắng làm nguyên liệu.

Bốn cánh cổng thành đều mang một màu đỏ, cả bức tường thành bao quanh cũng thế vì nó được giữ nguyên như từ đời Đại đế Akbar, chỉ riêng phần bên trong được sửa đổi cho phù hợp ý ông, đặc biệt, tòa tháp nơi Sha Jahal ở đến cuối đời chính là nơi duy nhất không có kiến trúc đá cát đỏ tham gia vào cấu thành nên.

Tôi đưa Jessica vào tòa tháp đó, theo cấu trúc cầu thang xoắn ốc, căn phòng nằm ở một nơi có tầm nhìn có thể thấy trọn vẹn Taj Mahal ở bên kia bờ sông, rực rỡ dưới ánh tà dương và lấp lánh bên bờ sông.

“Đẹp chứ?”

“Ông ta đúng là biết hưởng thụ mặc dù là kẻ tàn bạo bất nhân.” Jessica mỉm cười và bước đến bên khung cửa sổ, khung cửa sổ duy nhất nhìn ra bên ngoài tòa thành đồ sộ.

“Hôn quân thường như thế, nhưng ông ta cũng rất tài giỏi có thể thống nhất bán đảo Ấn Độ mà?” Tôi đi dạo vòng quanh căn phòng rộng lớn.

Một lát sau tôi cảm thấy Jessica vòng tay quanh người mình, ôm tôi từ phía sau.

“Sống một mình trong căn phòng này chắc là cô đơn lắm…” Tôi nghe cô ấy nói.

Cô đơn chứ… Giữa căn phòng trắng toát với hằng hà những hốc ngách cửa nẻo dẫn đến đủ đường, nhưng cho dù có bao nhiêu cánh cửa, thì vẫn là một con người bị cô lập ở trên tầng tháp cao mà thôi. Có thể trốn thoát đi đâu được? Nếu trốn ra khỏi đây nhưng không thể thoát khỏi tòa thành này, làm sao có thể ngày ngày đêm đêm trông thấy người mình yêu chứ?

“Chúng ta đang ở trong đây cùng nhau mà…” Tôi nói, “em cũng cảm thấy cô đơn sao?” Tôi xoay người lại nhìn Jessica, không chỉ mỗi mình tôi lạ, mà Jessica cũng rất lạ.

“Nếu bị nhốt ở đây thì sao nhỉ? Một ngày bị nhốt ở đây…chỉ có hai ta?” Còn ý nghĩ nào điên rồ hơn không?

“Em thích thế sao? Đây là nơi bảo tồn di tích đấy, không được chạm vào hiện vật.” Tôi mỉm cười gian xảo…

“Không phải…tập đoàn Kwon tài trợ chủ yếu các tour du lịch đến đây dành cho giới thượng lưu sao?” Jessica rướn người vòng tay kéo cổ tôi xuống

“Yul vẫn thích khách sạn hơn.” Tôi tựa trán mình vào trán Jessica, để cho đầu mũi chúng tôi chạm vào nhau. Tay tôi đã vòng quanh eo Jessica từ lúc nào.

“Sao thế?”

“Ở đây thì vợ chồng Sha Jahal sẽ thấy chúng ta làm gì mất.” hất mặt về phía Taj Mahal đang rực sáng dưới ánh hoàng hôn. Tôi nhác thấy Jessica đỏ mặt…

“Thế Yul đưa em đến đây làm gì?” Mặt Jessica ra vẻ khó hiểu.

“Ngắm cảnh… Không được sao? Chứ em muốn làm gì ở đây.” Tôi phá ra cười trước câu hỏi ngớ ngẩn của Jessica.

“Tưởng Yul có trò gì khác người… Cứ tưởng trò bất ngờ ở Taj Mahal không thành Yul sẽ có trò khác chứ?” Cô ấy bĩu môi.

“Không qua mắt được em nhỉ?” tôi bật cười trước sự tinh lanh của Jessica. Cô ấy quá nhạy với tình huống, làm luật sư phải thế này sao?

“Mau đem những thứ trong hồ lô của Yul ra đi…” Jessica khoanh tay và nhịp chân trước mặt tôi.

Liếc nhanh ra cửa sổ…

Sắp rồi…

“Hehe…” Tôi bước đến bục cửa sổ, đứng quay lưng lại với mặt trời…

“Yul làm gì thế?”

“Không có gì, chỉ là…” Tôi đưa tay vào túi, tìm thấy thứ mình cần, tôi cũng phát hiện ra đã đến lúc.

Mặt trời đã xuống ngang tầm cửa sổ, đúng lúc Jessica đang bước về phía tôi. Ánh mặt trời làm cho cả căn phòng đỏ rực lên trong tầm mắt tôi. Tôi quỳ xuống, nắm lấy bàn tay Jessica.

“Yul tự hỏi…” Tôi lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, hôn nhẹ lên bàn tay đó. Tháo chiếc nhẫn cũ ra và “…, mình có xứng đáng được em cưới lại một lần nữa không?” luồn vào đó chiếc nhẫn mới.

Jessica dường như giật mình khi chiếc nhẫn bị lấy ra khỏi tay, định rút tay ra, nhưng tôi lại nhanh tay hơn, chụp lấy cổ tay cô ấy và luồn vào đó chiếc nhẫn mới.

“Em thích nó chứ?” Ngay lúc này mặt trời cũng đã vượt quá tầm soi sáng cả căn phòng, trần nhà đã trở lại với màu trắng xám của cẩm thạch.

“Sao lại phải làm thế này?” Jessica nhìn vào chiếc nhẫn trên tay rồi nhìn tôi.

“Lão bà bà muốn thế…” Tôi gãi đầu gãi tai rồi cho chiếc nhẫn cũ vào hộp.

“Sao lại là ở đây?”

“Nói ra sợ em giận chứ… có camera an ninh, em sẽ không thể chối bỏ sự thật được.” Tôi mỉm cười gian xảo rồi trả cho Jessica chiếc hộp.

“Yul!” Jessica sắp gào lên bằng thứ tiếng hét kinh người của mình rồi.

“Thôi được rồi được rồi… đó chỉ là lí do phụ.” Tôi bịt chặt hai tai rồi kéo cô ấy đến bên cửa sổ.

“Để cho hai người đó làm chứng cho chúng ta.” Một luồng gió mạnh thổi tung mái tóc Jessica vào mặt tôi, dịu dàng và êm ái, không gian thật sự bình yên.

“Gian manh thật.” Cô ấy ngửa người ra sau và hôn nhẹ lên má tôi.

“Gian thế mới giữ được em đến ngày hôm nay.” Tôi nói rồi đưa Jessica ra khỏi đó vì cũng sắp hết giờ tham quan mà gia tài của tôi cũng có hạn chứ không phải vô hạn.

Đột nhiên điện thoại Jessica báo có cuộc gọi, cô ấy xin lỗi tôi rồi đi ra một góc để nghe. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Jessica làm như thế, trước đây cô ấy luôn nghe điện thoại trước mặt tôi như thường, những cú điện thoại đến vào lúc ‘quan trọng’ thì thậm chí cô ấy còn mặc kệ nó.

Nhưng tôi không để tâm nhiều, có thể là một vụ nào đó liên quan đến kinh tế không tiện để một người trong cuộc như tôi biết đến.

Jessica quay lại với vẻ mặt không thoải mái cho lắm, cô ấy đột nhiên nhảy vào ôm chặt lấy tôi.

“Hey baby?” Người Jessica run lên trong vòng tay tôi, cô ấy khóc sao?

“Baby? Em sao thế?” Tôi thật sự lo lắng rồi đấy.

“K-không sao…” cố ấy dụi mặt vào vai tôi.

Em làm Yul lo lắng đấy baby…

“Có chuyện gì sao?” Tôi vuốt nhẹ lên mái tóc vàng thơm ngát đó.

“Không sao… Chúng ta về phòng thôi.”

Suốt buổi tối đó Jessica chỉ ngồi lì ngoài ban công và suy nghĩ gì đó, vẻ buồn đến im lặng của cô ấy khiến cho tôi nhận ra, không giống Jessica một tí nào.

Trao đổi vài tài liệu với Shikshin và Fany xong tôi đi ra ban công xem Jessica thế nào.

Một cái bóng tóc vàng, ngồi bó gối trên cái ghế lớn, tựa đầu lên thành ban công, cô độc đến đáng sợ.

“Sica-ah…” Ôm lấy cái dáng người nhỏ nhắn đó, tôi cảm thấy các cơ trên người cô ấy thoáng căng cứng rồi lại thả lỏng ra trong vòng tay tôi. “Đi ngủ thôi…”

Cô ấy chỉ dùng hai tay ôm lấy mặt tôi rồi hôn nhẹ lên môi tôi, rồi khẽ tựa trán vào tôi, gật nhẹ.

Lựa lúc Jessica vừa định bước xuống, tôi luồn tay xuống dưới hai đầu gối cô ấy và nhấc bỗng cô ấy lên bằng hai tay mình, quay vào phòng.

“Á!” Jessica hét lên rồi đánh vào vai tôi…

Urghh!!! Cái vai…

Tôi quỳ xuống đất thả tay ra đặt Jessica xuống đất.

“Yul?”

“Yul xin lỗi, cái vai Yul hôm bị tai nạn vẫn chưa lành…” Bây giờ thì tôi đang gập người đè lên Jessica.

“Em xin lỗi...” Cô ấy đẩy tôi đứng dậy rồi kéo tôi về phía giường, ra lệnh cho tôi nằm sấp xuống.

“Trông em có dáng vẻ của một nữ vương lắm đấy…” Tôi ngoan ngoãn cởi áo ra theo lời cô ấy để cho nàng nữ vương kia kiểm tra vết thương của mình.

“Ngoan ngoãn mà nằm im ở đó.”

Đến bây giờ tôi mới phát hiện rằng Jessica rất dịu dàng, Cô ấy dùng đá chườm lên chỗ bị sưng đỏ lên và còn cẩn thận lau đi máu ở chỗ rách đang rỉ ra nữa.

“Yul làm gì mà đến bị tai nạn ở đoạn đường hiểm nghèo đó thế?” Jessica hỏi trong khi cẩn thận băng lại vết thương cho tôi.

“Một đối tác ở Ấn Độ… urghh… có một nhà máy ở gần đó, Yul đang trên đường đến kiểm tra nhà máy nên… arghh baby đau đấy.”

“Em đã rất nhẹ tay rồi, đừng than vãn. Chuyện mấy chiếc xe đó là thế nào mà Yul bị cuốn vào vòng tai nạn thế?”

Sao Jessica lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này thế? Trước nay cô ấy không như thế mà…

“Em cũng biết hôm đó Yul sốt mà, không được tỉnh táo cho lắm. Đột nhiên 4 chiếc xe đó lại chạy nhanh đến sau lưng Yul, khi đang qua mặt thì lại bị lật, Yul nhanh nhẹn lao ra khỏi xe nếu không chắc cũng yên vị dưới vực cùng bốn chiếc xe kia rồi.”

Jessica nằm lên lưng tôi, hơi ấm của cô ấy thay cho cái lạnh buốt từ máy điều hòa, dễ chịu. Tôi chỉ có thể nói như thế…

“Yul làm thế là đúng, nhưng sau này có gặp trường hợp như thế, tấp xe vào một bên, đừng liều mạng thế…” Tôi nắm lấy bàn tay Jessica.

“Yul hứa…”

“Đừng làm đồ ngốc như thế nữa…” Tôi lật người lại và nằm lên người Jessica.

Em cảm thấy có gì không an toàn với Yul sao baby?

“Không ngốc làm sao được em yêu?” Bàn tay tôi đang tháo nút cái áo oversize trên người Jessica đây.

“Đừng giở trò nữa, em nói thật đấy. Em không muốn Yul liều mạng vậy…”

“Cho Yul lí do nào thích hợp hơn đi.” Cái áo đã rời khỏi người Jessica.

“Em không cho phép.”

“Hợp lí tí đi nữ vương.” Tôi hôn lên vùng cổ thơm mùi sữa tắm và ngọt lịm mịn màng của cô ấy.

“Em…”

“Em thế nào?” Tôi liếm nhẹ lên xương đòn rồi rời ra nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đến chết người đó.

“Em cần Yul.” Đúng! Tôi chỉ cần nghe như thế. Tôi không cần cô ấy nói cô ấy yêu tôi, tôi chỉ cần biết chúng tôi cần nhau là đủ.

Chỉ cần chúng ta cần nhau, không cần phải sở hữu nhau, chỉ cần luôn bên nhau là đủ.

Chỉ cần em không rời xa Yul…

Lướt đầu lưỡi lên đôi môi hồng ngọt ngào đó và lưỡi tôi được phép vào trong, tôi khám phá vòm miệng đó… Để bắt đầu cho một đêm…

.

.

.

.

.

.

.

“Em yêu Yul…”

“Yul biết, Yul cũng yêu em…”

Chỉ đơn giản là make love, không phải make out, chỉ thế thôi, chỉ là chân thành mà thôi.

_____________

Chap này hơi loạn, và Lú cũng công nhận là mình viết rối thật. Mọi người cứ nhận xét tự nhiên và làm ơn đừng tập trung vào đoạn pre-PG.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: