[LONGFIC] Sóng Biển.Gió.Và Những Cảm Xúc Không Tên [Chap 4-1]

“Hey. Đừng cướp bánh của tôi như thế chứ, nhóc cao kều!”

Xin chào! Đây là gia đình Hwang! Hiện tại chúng tôi không có nhà. Hãy để lại tin nhắn sau tiếng bíp, chúng tôi sẽ gọi lại cho bạn ngay khi quay về nhé. Xin cảm ơn!

Bíp ~~~

Miyoung ahhhh ! Mình Sunny đây! Chắc là đang ngủ phải không? Mình và Sooyoung đang qua nhà cậu đấy. Khoảng 7 giờ tụi mình sẽ đến. Tiện thể cậu giúp mình nấu bữa sáng được chứ? Lúc đi chưa ăn gì , Sooyoung thì không ngừng than thở. Gặp cậu sau nhé. Byeee ~

Bíp ~~~

Tin nhắn đã được lưu vào lúc 5 giờ 40 phút sáng.

----o0o----

Bây giờ là 6 giờ 30 phút sáng. Nhiệt độ bên ngoài là 26°C.

Taeyeon chớp chớp đôi mắt rồi lom khom ngồi dậy, chắc có lẽ chút tia nắng tinh nghịch đã len lỏi qua khe hở giữa hai tấm màn lớn làm phá hỏng giấc ngủ của cô nàng.

Âm thanh rì rào của sóng biển khiến cô gái nhỏ chú ý, lặng ngắm nhìn từng đợt sóng vỗ ào vào bờ biển nơi xa và đắm mình trong những làn gió mát luôn là thói quen của cô vào mỗi sớm bình minh thế này. Trước lời mời gọi hấp dẫn đến thế, Taeyeon xỏ nhanh đôi dép bông hình gấu Panda rồi đứng phắt dậy. Nhưng ngay tức khắc lại nhận thấy đầu óc choáng váng cả đi, khẽ cau mày, cô tự trách bản thân đã uống qua nhiều rượu vào tối hôm qua. Đứng yên vài phút đợi cơn đau giảm bớt, cô mới từ từ kéo cánh cửa ban công sang một bên. Ánh sáng tràn ngập cả căn phòng cùng những cơn gió mát lành ùa vào, đùa nghịch trên lan da trắng mịn của cô. Mỉm cười thích thú, cô gái bước ra hẳn ban công để tận hưởng trọn vẹn bầu không khí dễ chịu này.

“Taeyeon !” – Bỗng từ đâu vang lên tiếng gọi của ai đó, cô giật mình quanh quất nhìn xuống.

“Tiffany !” – Taeyeon vẫy tay với cô gái đang đứng ngay dưới bãi biển, cô ấy cũng đang vẫy tay chào cô.

“Cô ngủ ngon chứ?” – Tiffany hét lên thật to.

“Sao cơ?” – Taeyeon chồm người tới để nghe rõ hơn. Tiếng gió cùng với khoảng cách xa đến thế khiến cô không thể nào nghe được cô gái bé tí tẹo đang đứng dưới kia.

“Tối…qua…cô…ngủ..ng- …Á” – Tiffany hét lên ngay khi sóng biển lạnh ngắt vỗ vào đôi chân trần trắng nõn, cô nàng giật mình chạy lon ton lên bờ khiến cho Taeyeon bật cười khúc khích, cô vội chạy ngay xuống nhà, dường như cơn nhức đầu đã chẳng còn có thể ngăn cản cô đến với biển mẹ được nữa, hay nói đúng hơn là với cô gái đáng yêu ở dưới kia ?

Lần này thì đến lượt Tiffany bật cười khi quan sát Taeyeon chạy ra cùng đôi dép bông.

“Hey ! Gấu Panda!” – Tiffany tủm tỉm cười khi Taeyeon lại gần.

Gấu ta nheo một bên mắt, lắc lắc đầu ra chiều phản đối, Tiffany tiếp tục cười trước sự đáng yêu của con người này.

Hai người im lặng ngồi cạnh nhau trên nền cát trắng. Dù cho đã thân thiết với nhau hơn từ buổi tối hôm qua nhưng vẫn còn chút gì đó ngượng ngùng giữa họ.

Chợt Taeyeon huých nhẹ tay Tiffany rồi viết nghuệch ngoạc gì đó lên phần cát ngay trước mặt.

Cảm ơn bữa ăn nha

Tiffany hơi bất ngờ nhưng rồi cũng nắn nót viết lên nền cát.

Không có gì đâu. Nó ngon chứ?

Taeyeon vẽ một chú gấu Panda nằm ngửa với cái bụng tròn quay, tay phải đưa cao với ngón trỏ chỉ lên trời. Sau đó cô lại nhìn sang Tiffany và chỉ chỉ vào mình, Tiffany bật cười khúc khích. Cô không ngờ vị khách của mình lại đáng yêu và vui tính thế này.

Cô bắt đầu viết lên cát.

Panda có nói với tôi Panda không biết uống rượu đâu?

Taeyeon hơi nghiêng đầu rồi cũng vẽ một khuôn mặt mếu cùng chữ Xin lỗi nhé.

Rồi không để Tiffany kịp viết gì, cô vội xoá khuôn mặt ấy đi, bắt đầu vẽ một chú gấu cầm con dao trên tay.

“Panda định ám sát tôi sao?” – Tiffany hoảng hốt la lên.

Taeyeon giật mình, vội vàng vẽ thêm chiếc mũ đầu bếp và ghi dòng chữ Breakfast lên đầu chú gấu.

“Ngày mai nhé. Hôm nay có bạn của tôi ghé qua nên từ sớm tôi đã chuẩn bị sẵn Sandwich mọi người cùng ăn rồi.”

“Nào ! Vào trong thôi! Tôi đoán là Taeyeon chưa tắm rửa gì cả.” – Tiffany vừa nói vừa đứng dậy và phủi nhẹ quần.

“Tiffany!” – Taeyeon nói khi cũng đứng dậy theo.

Tiffany quay lại nhìn Taeyeon, chờ cô nói tiếp.

“Chúng ta … đổi cách xưng hô được chứ? Taeyeon muốn …c-chúng ta làm bạn.” – Taeyeon rụt rè nói.

Tiffany tròn xoe mắt nhìn cô gái trước mặt. Những gì mà Taeyeon vừa đề nghị đều là những điều mà Tiffany luôn muốn làm kể từ khi cả hai gặp nhau nhưng lại chẳng dám nói. Việc Taeyeon chủ động hỏi trước như thế này thật khiến cô rất bất ngờ, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng gật đầu.

“Vậy…Xin chào Tiffany. Mình là Kim Taeyeon.” – Taeyeon vui vẻ chìa tay ra trước mặt Tiffany.

“Xin chào Taeyeon. Mình là Tiffany Hwang. Rất vui được làm bạn với cậu.” – Tiffany nắm lấy bàn tay ấy.

Họ mỉm cười và cùng nhau bước về ngôi nhà màu trắng ngay phía trước.

Cái bắt tay ấy đối với một số người có lẽ chỉ là phép lịch sự xã giao, nhưng với hai con người này thì đây là khởi đầu cho một mối quan hệ tốt đẹp.

----o0o----

Tiffany đứng trong phòng bếp đợi Taeyeon xuống dùng bữa sáng cùng mình. Cô nàng cứ cười tủm tỉm, hết nhìn miếng sandwich Panda rồi lại nhìn sang miếng Sandwich Totoro ngay bên cạnh, thầm tự hào về tài nấu nướng của mình. Nếu so sánh hai miếng Sangwich đáng yêu này với mấy miếng bánh đang nằm ở góc bếp thì quả là một trời một vực. Tiffany cứ mãi chiêm ngưỡng thành quả của mình mà chẳng nhận ra Taeyeon đã đứng bên cạnh từ nãy giờ.

 Reduced: 55% of original size [ 930 x 315 ] - Click to view full image

“Cậu thích Totoro à?” – Taeyeon nhẹ nhàng hỏi.

Tiffany giật bắn cả người, cảm thấy xấu hổ khi đã bị Taeyeon bắt gặp đang cười một mình thế này nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh :

“Ừm…Taeyeon thấy Sandwich Panda có đáng yêu không?” – Tiffany hồi hộp chờ đợi.

“Ừ ! Dễ thương lắm. Nhưng Totoro có vẻ dễ thương hơn.” – Taeyeon gật gù nhận xét.

Tiffany mỉm cười e thẹn, cô nàng ngại ngùng đưa tay lên ôm lấy đôi gò má đang đỏ ửng của mình, trong đầu chợt nghĩ… liệu có phải Taeyeon đang ngầm khen cô dễ thương không nhỉ? Tiffany ah, người ta ngốc lắm, chưa nghĩ được sâu xa thế đâu.

Taeyeon cứ nhìn vào đôi má đỏ hồng của Tiffany một cách khó hiểu, điều đó lại càng khiến Tiffany thêm thẹn thùng. Taeyeon định lên tiếng hỏi xem có chuyện gì xảy ra với cô gái này thì chợt tiếng chuông cửa vang lên, Tiffany vội chạy ngay ra ngoài, còn cô chỉ biết lắc đầu rồi tiến đến chiếc tủ lạnh tìm một món đồ uống.

“Fany ah ~” – Sunny reo lên ngay khi nhìn thấy Tiffany lò đầu ra ngoài cửa.

“Sunnyyy !” Hai người ôm chầm lấy nhau rồi nhảy lòng vòng mà chẳng nhận ra Sooyoung đã lao thẳng vào nhà với vận tốc đáng kinh ngạc, miệng thì không ngừng lẩm bẩm :

“Thức ăn! Thức ăn! Thức ăn!”

Sooyoung nhanh chóng đổ bộ phòng bếp, đôi mắt xác định ngay hai miếng Sandwich đang nằm trên bàn, chẳng muốn phí phạm thời gian, cô vội tiến đến sát chiếc bàn, nhìn chằm chằm vào miếng Sandwich Totoro nhưng rồi ngay lập tức lại loại bỏ mục tiêu này vì lí do rất chi là đơn giản, chiếc bánh này quá bé.

“Con gấu này có vẻ mập hơn.” – Nghĩ trong đầu, cô nàng liền thò tay bốc ngay miếng Sandwich ấy. Đưa lại gần mũi, cô khẽ nhắm mắt và hít một hơi thật sâu, để mùi hương quyến rũ ấy tràn ngập buồng phổi mình.

Cô ngửi thấy mùi thịt bò thơm phức được ướp cùng dầu hào, tỏi và hạt nêm, từng lát rau thanh mát vị nước cốt chanh, đường và rượu vang trắng – phải, rượu vang trắng - thậm chí cô còn nhận ra Tiffany đã cho quá nhiều tiêu cay, nhưng không hề gì, Choi Sooyoung có thể tiêu thụ tất cả mọi thứ, miễn là đồ ăn. Sooyoung chầm chậm há miệng, cắn một miếng thật nhẹ, ngất ngây trong vô vàn mùi vị chiếc Sandwich nhỏ mang lại, rồi mới từ từ nhai khẽ, để vị nóng giòn của bánh mì tan đều khắp miệng. có lẽ Tiffany đã nướng bánh mì trước khi làm. Sooyoung tưởng như mình đang lạc trong thiên đường tuyệt vời với vô số miếng bánh mì Sandiwich bay lơ lửng, nào là Sandwich trứng, Sandcowich gà tây, Sandwich cá ngừ, Sandwich cuộn tôm chiên…

Bỗng Sooyoung mở to mắt, cúi đầu nhìn chiếc Sandwich với ánh mắt long lanh, một niềm vui sướng khó tả ánh lên từ đôi mắt ấy, cô mỉm cười hạnh phúc rồi ngay lập tức cắn lấy cắn để miếng Sandwich trên tay. Một miếng, hai miếng, rồi ba miếng, giờ đây chú Panda tội nghiệp chỉ còn mỗi một bên tai. Miệng vẫn nhai nhồm nhoàm, cô đưa mắt nhìn quanh trong khi tận hưởng những hương vị hấp dẫn mà miếng bánh mì nhỏ bé trên tay mang lại.

Chợt cô phát hiện một đứa nhóc đang đứng cạnh tủ lạnh với li sữa trên tay, mồm miệng thì há hốc.

Cô đưa mắt nhìn một lượt nhóc ta từ đầu đến chân, rồi tặc lưỡi,

“Lùn”

“Mặt ngơ”

“Sữa – giúp phát triển chiều cao”

“Sunnyyyyyyy ! Có bạn cậu trong này này!” – Sooyoung quay đầu về phía phòng khách và hét thật to. Sunny và Tiffany chạy ngay vào bếp, Sunny thì ngơ ngác chẳng hiểu gì còn con người kia thì trợn tròn mắt:

“Tên Skin Skinnnnnn kiaa ! Sao cậu lại ăn gấu Panda của Taeyeon chứ !!!?!!!!! ?”

“Taeyeon ?” – Cả Sooyoung và Sunny cùng đồng thanh.

“Là cậu ấy. Là vị khách mà mình kể đấy. Bánh này là của cậu ấy, của cậu ở kia kìa, quá trời luôn đấy.” – Tiffany bĩu môi, chạy đến đứng cạnh Taeyeon rồi chỉ tay về phía góc bếp.

Sooyoung nhìn theo ngón tay của Tiffany, cô nhìn mấy miếng Sandwich đơn điệu dành cho mình, nhìn qua nhìn chiếc Sandwich Totoro rồi lại nhìn cái tai gấu Panda trong tay.

“Sooyoung! Trả Sandwich cho Taeyeon đi!” – Sunny nhẹ nhàng lên tiếng.

Gấu Panda ? Nó chỉ còn mỗi cái tai thôi mà !?!

Sooyoung nheo mắt nhìn Taeyeon một lúc rồi chìa miếng bánh ra trước mặt Taeyeon, Sunny và Tiffany có hơi bất ngờ trước sự ngoan ngoãn đột xuất của cô nàng Skin Skin nhưng cũng chỉ im lặng quan sát. Taeyeon rụt rè đưa tay ra, ngay khi tay cô chạm nhẹ vào chiếc Sandwich, Sooyoung liền rút tay lại, thẩy luôn miếng bánh vào miệng và nhai ngồm ngoàm.

“Choi Sooyounggggggggggggggg!!!!”

----o0o----

Căn bếp trở nên yên tĩnh, chẳng còn náo loạn như ban nãy khi cả bốn người cứ mãi tập trung vào bữa ăn. À không, thật ra thì chỉ có mình Sooyoung là mải mê ăn còn Taeyeon thì ngượng ngùng nuốt từng miếng thật khó khăn, Tiffany thì cứ chằm chằm nhìn miếng Sandwich Totoro của mình, cô không nỡ ăn vì nó quá dễ thương, Sunny thì đang ngượng chín người trước cách cư xử không mấy lịch sự của Sooyoung dành cho Taeyeon. Sooyoung đã ăn đến miếng Sandwich thứ năm và vẫn tỏ ra thản nhiên đến lạ thường. Sunny rất giận Sooyoung vì đã quá thô lỗ với vị khách của Tiffany như thế-vừa rồi không có Taeyeon nói giúp thì Sunny đã chẳng cho Sooyoung ăn thêm một miếng bánh nào, vậy mà Sooyoung cũng chẳng thèm cảm ơn Taeyeon lấy một tiếng.

Cô lắc đầu rồi khó chịu nhìn qua Sooyoung, cô nàng đã xử lí xong miếng Sandwich cuối cùng trên đĩa mình và đang ngồi dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, mắt nhìn đăm đăm về hướng đối diện. Bất giác cô nhìn theo ánh mắt của Sooyoung và nhận ra Taeyeon đang đưa miếng Sandwich bình thường của mình cho Tiffany và cầm cái Totoro của Tiffany để vào cái đĩa sạch bên cạnh, cô ấy mấp mấy môi nói gì đó, có lẽ là bảo Tiffany hãy ăn đi. Tiffany mỉm cười và ngoan ngoãn làm theo như một đứa bé.

Sunny tủm tỉm cười khi hiểu ra lí do vì sao Sooyoung lại trở nên khó khăn với Taeyeon như thế. Trong cả nhóm, Tiffany luôn là người khiến tất cả lo lắng và bận tâm nhiều nhất, cô ấy luôn nghĩ đến và chăm sóc cho người khác nhưng đôi khi lại quên mất bản thân mình, cô ấy rất thông minh nhưng cũng thật ngốc nghếch trong các mối quan hệ với người khác. Sooyoung có lẽ đã phần nào nhận ra cảm tình của Tiffany dành cho vị khách này, với tính cách của Sooyoung thì hẳn sẽ còn bày ra nhiều trò lắm đây.

“Vậy, Taeyeon, cậu sẽ ở lại đây lâu chứ?” – Sunny bắt chuyện, cô cũng muốn biết thêm vài điều về vị khách lạ này.

“À, thường thì mình sẽ ở lại khoảng ba tuần.” – Taeyeon ngẩng đầu lên nhìn Sunny và mỉm cười.

Cô gái ngồi ngay cạnh cũng ngừng ăn, đưa mắt nhìn sang, chợt cô cảm thấy có chút gì đó không thoải mái khi nghe thấy Taeyeon sẽ chỉ ở đây trong ba tuần.

“Ồ, ba tuần thì có vẻ khá lâu khi chỉ du lịch ở một nơi nhỉ?” – Sunny cắn tiếp một miếng Sandwich.

“À, thật ra mình tới đây cũng là vì có việc cần làm nữa.” – Taeyeon ăn nốt miếng bánh cuối cùng rồi với tay lấy ly sữa.

Ở đối diện Sunny cũng đã hoàn thành xong phần ăn của mình, cô quay sang nhìn cô bạn mình :

“Tiffany! Mình và Sooyoung qua đây rủ cậu về nhà tụi mình chơi đấy! Cậu sẽ đi mà, phải không? À, Taeyeon nữa nhỉ! Hôm nay cậu không bận gì chứ?” – Sunny vui vẻ nói.

Tiffany lại chuyển ánh nhìn về phía Taeyeon và hồi hộp chờ đợi.

“Rất hân hạnh. Tuần này mình cũng chưa phải làm gì cả.” – Taeyeon cười hiền.

“Vậy thì hãy ngủ lại một đêm luôn đi.” – Sooyoung nãy giờ im lặng cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

Cả ba lại quay phắt lại nhìn Sooyoung ngay khi cô vừa dứt lời, nhận thấy mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình, Sooyoung lớn tiếng :

“Sao nào? Chẳng lẽ mình không thể mời người bạn thân về nhà chơi hay sao?”

Nếu chỉ là một mình Tiffany thì mọi người đã chẳng phản ứng thể đâu cô Sooyoung ah, cô đang âm mưu gì thế ?

“Vậy hai cậu mau chuẩn bị đồ đạc rồi chúng ta khởi hành sớm luôn nhé.” – Sunny thích thú đứng bật dậy, vẫy tay không ngừng, ba người còn lại mỉm cười khi nhìn điệu bộ đáng yêu của cô gái tràn ngập năng lượng này.

----o0o----

Taeyeon cho bộ quần áo cuối cùng vào chiếc ba lô và nhìn quanh căn phòng một lượt xem có bỏ sót thứ gì hay không. Tự nhủ không còn thiếu gì nữa, cô quàng chiếc ba lô qua vai và bước ra ngoài cửa. Taeyeon chạy nhanh xuống cầu thang để mọi người không phải đợi quá lâu. Vừa xuống đến nơi, Tiffany đã vẫy tay gọi cô ra hẳn ngoài sân.

Khi Taeyeon đến bên cạnh Tiffany thì Sunny đang giải thích lịch trình của ngày hôm nay. Chẳng là cô bé Seohyun hàng xóm hôm nay có việc bận nên không thể giao khoai lang cho bà Hyoyeon ở cuối thị trấn nên đã nhờ Sunny và Sooyoung tiện đường giúp cô bé giao hàng. Vậy nên cả bốn sẽ vào thị trấn trước, nhân tiện mua luôn thức ăn cho bữa tối. Tiffany thì chăm chú nghe những lời Sunny nói và không ngừng gật đầu mỗi khi hết câu, Taeyeon thì đang thắc mắc cô gái cao kều ban nãy đã chạy đâu mất tiêu.

Bỗng từ đâu một chiếc xe tải con chở đầy khoai lang chạy đến, Tiffany thích thú reo lên :

“Sunny! Sunny! Là màu hồng sao? Là màu hồng đấy à? Ôi…nó dễ thương quá đi mất.” – Cô gái chạy ngay ra chiếc xe và không ngừng vỗ vào nó.

Sooyoung từ ghế ngồi thò đầu ra cửa sổ, nói thật to :

“Nhanh lên nào! Gần trưa rồi đấy!”

----o0o----

Price Tag - Jessie J

Chiếc xe lao thật nhanh trên con đường dài với hai hàng cây xanh thẳng tắp xếp hàng ở hai bên đường. Cả bốn quyết định mở cửa sổ để tận hưởng bầu không khí trong lành này. Sunny thoải mái tựa đầu vào ghế, lơ đãng nhìn ra bên ngoài, để mặc mấy cô cậu gió đùa nghịch làm mái tóc mình rối tung cả lên, cô vẫn thản nhiên hoà mình vào thứ giai điệu vui nhộn của bản đồng ca thiên nhiên nơi có tiếng lá cây xào xạc hoà điệu với tiếng chim lánh lót đâu đây. Sooyoung liếc mắt nhìn cô rồi lại nhìn lên gương chiếu hậu, từ chiếc kính nhỏ xíu ấy cô có thể nhìn thấy hình ảnh Taeyeon và Tiffany đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau.

Sooyoung liền thò tay ấn ngay vào nút bật nhạc. Giai điệu của bản Price Tag đang chạy giữa chừng với âm lượng cưc lớn chợt vang lên khiến ba người còn lại giật mình.

Sooyoung phớt lờ điều đó và bắt đầu nhún nhảy theo điệu nhạc .

Cả ba dần lấy lại bình tĩnh, Sunny và Tiffany hát theo bài hát còn Taeyeon thì không thể ngừng cười.

Sooyoung cũng hát theo và lái xe nhanh hơn, chiếc xe lao đi vun vút và dường như cũng nhún nhảy theo điệu nhạc.

Everybody look to their left

Cả 3 cùng quay đầu qua phải trong khi cơ thể vẫn nhún nhảy.

Everybody look to their right

*Ầm*

Chiếc xe va ngay ổ gà nhưng bầu không khí náo nhiệt trong xe chẳng hề bị ảnh hưởng. Nhạc được mở với âm lượng cực đại và cả bốn con người của chúng ta thì vẫn không ngừng chuyển động cơ thể theo điệu nhạc, à không, thật ra chỉ có ba thôi, Taeyeon thì chỉ cười phụ hoạ. Mấy củ khoai lang phía sau nhờ cứ sốc vừa rồi làm tấm chắn bung ra cũng được dịp góp vui khi mà từng củ từng củ một nối đuôi nhau nhảy xuống đường.

Can you feel that ?

Yeah ~~

It’s not about the money, money, money

We don’t need your money, money, money

We just wanna make the world dance

Nhạc cứ vang, người cứ nhảy, xe cứ bon bon chạy, mấy bé khoai lang cứ nối đuôi nhau từng bé một lăn lông lốc. Cả thế giới này dường như đang chuyển động dữ dội theo bài hát.

It’s not about the money, money, money

We don’t need your money, money, money

We just wanna make the morld dance

Fotget about the price tag

----o0o----

“Tổng cộng tất cả là 108000 ngàn.”

“Ahjumma ah, cho cháu xin lỗi được không ạ? Hiện giờ tụi cháu không mang đủ tiền nên không thể trả được. Ngày mai cháu nhất định sẽ mang đến cho bác.” – Sunny sử dụng aegyo của mình để năn nỉ con người cau có đứng trước mặt bốn đứa.

“Tuổi trẻ các người thời này ghê gớm lắm. Ai mà biết được liệu các người có bỏ chạy hay không? Vả lại, nhìn mặt mấy người…” – Bà Hyoyeon ngừng lại một lát, quan sát từng khuôn mặt.

Cả bốn vội vã tỏ ra ngây thơ, nhìn bà Hyoyeon với đôi mắt cún con đầy hối lỗi. Bà Hyoyeon tặc lưỡi rồi lắc đầu, bà tiếp tục :

“Sao cũng được. Giờ thì mau trả tiền đây.”

Sunny khẽ buông một tiếng thở dài. Đây là lần đầu tiên cô gặp mặt bà Hyoyeon, cửa hàng các món ăn khoai lang của bà Hyoyeon có tiếng tăm rất lớn nhưng đi theo đấy cũng là những tin đồn kì quặc về bà. Ban đầu Sunny không tin cho lắm nhưng bây giờ thì cô đã bắt đầu nghĩ những tin đồn ấy là thật. Chỉ cần dựa vào bộ đồ mà bà ấy đang mặc cũng có thể đoán ra ngay. Một người cao tuổi bình thường sẽ chẳng bao giờ mặc một chiếc quần hoa đủ sắc màu cùng chiếc áo ngắn tay hình công chúa Fiona.

“Bác àh, tụi cháu nhất định sẽ trả tiền mà. Bác tin tụi cháu đi.” – Tiffany lên tiếng nói đỡ cho cả nhóm.

“Đó là chuyện của ngày mai. Còn hôm nay ai sẽ đền bù cho những tổn thất của tôi chứ hả? May mà còn dư một ít khoai lang nếu không thì tối nay tôi biết buôn bán cái gì đây?” – Bà Hyoyeon lớn tiếng.

“Vậy, tụi cháu có thể giúp bác được không ạ?” – Taeyeon nhẹ nhàng nói.

Ba người còn lại gần như chết đứng trước câu nói của Taeyeon, coi như công cốc công cả bọn nài nỉ bà cô kì quặc này để được chuồn khỏi đây sớm, mục đích sắp đạt được thì lại thất bại vì lời đề nghị tốt bụng một cách thái quá của Taeyeon, nếu bà cô này mà đồng ý thì toi luôn một ngày đẹp trời của cả bọn.

“Ừ! Được đấy! Vậy hãy đi bóc hành rồi sau đó thì giúp ta bưng bê phục vụ!” – Bà Hyoyeon gật gù, có vẻ hài lòng trước gợi ý của Taeyeon.

Ôi trời ơi !!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: