Chap 38
Takumi cố ý kéo Kotoha đi lên phía trước đi cùng với Takeru, cậu đi lên dắt tay em gái: "Kimiko, anh trai dắt em đi có được hay không?"
Kimiko lắc đầu: "Em muốn ba dắt em cơ"
Takumi: "..."
Con bé này sao lại chẳng có chút mắt nhìn gì thế?
Haizzz.
Takumi thở dài, chuyện này e rằng không thể gấp gáp, đợi có cơ hội sẽ làm cầu nối cho hai người họ ở chung một chỗ.
Vốn dĩ cậu muốn dắt em gái thì một tay còn trống của ba có thể dắt mami, ai mà biết được em gái không chịu phối hợp.
Sự suy tính của cậu cũng chỉ coi như đổ sông đổ biển.
Đầu thôn có đậu vài chiếc xe ô tô,Kenji ngồi trêи xe lăn, ngồi ở trong chiếc xe đầu tiên, bởi vì đường không dễ đi nên. anh ngồi xe lăn đi cũng không tiện, nên rời khỏi thôn trước.
"Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cô rồi" Ánh mắt của Kenji dừng lại trêи người của Kotoha.
Kotoha lễ phép cười một cái: "Vẫn phải cảm ơn sự giới thiệu của tổng giám đốc Kane"
Cũng không tiến lại gần anh.
Vốn dĩ ở chỗ này không được bao lâu, chưa nói là rất lâu không gặp mặt, anh nói như vậy tỏ vẻ giống như hai người rất là thân thiết.
Kenji cười lớn một tiếng, nhìn sắc mặt âm u xám xịt của Takeru, nụ cười càng thêm rực rỡ: "Trước đây không phải cô đều gọi tôi là Kenji hay sao, sao giờ lại gọi là tổng giám đốc Kane, bời vì cậu ta ư?"
Không biết tại sao nhìn thấy Takeru tức giận trong lòng anh cảm thấy vô cùng tốt.
Nếu như trêи phương diện làm ăn, chiếm tiện nghi của anh, nhìn thấy nụ cười của anh quả thực rất khó, nhưng mà ở trước mặt. Kotoha, tìm cho anh một chút vui vẻ vẫn là có thể.
Kotoha nhìn một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của Kenji.
Mặc dù bây giờ Takeru và cô đang giận dỗi nhau, nhưng mà cô biết cái nào nặng cái nào nhẹ, nếu như cô thuận theo ý của Kenji gọi tên của anh, ắt sẽ làm Takeru mất mặt.
Cô sẽ không làm như vậy, làm chuyện khiến anh khó xử.
Kotoha cười một cái, khéo léo đúng mực: "Tổng giám đốc Kane từng cứu mạng tôi, anh bảo tôi gọi tên của anh đương nhiên tôi sẽ không từ chối, tôi vẫn còn nhớ ân tình này của tổng giám đốc Kane, nhưng mà tôi đã kết hôn, không tiện gọi cả quý danh của tổng giám đốc Kane, tổng giám đốc Kane sẽ không làm khó tối đúng chứ?"
Một bên gương mặt vốn cau có có căng thẳng của Takeru bỗng lộ ra vài phần vui vẻ.
Kenji: "..."
Anh muốn làm cho Takeru phải xấu hổ, nhưng giờ phút này sao lại có cảm giác như viên đá đập trung vào chân mình là thế nào?
Kenji không cam chịu, nhưng mà lúc này cũng không thể không thuận theo Kotoha, nếu không thì chính là anh làm khó Kotoha.
"Cô Hanaori nói chỉ phải"
Kotoha cũng không muốn quá bắt bẻ Kenji, dù gì quen biết nhau cũng là duyên phận, anh còn từng cứu cô, thời gian đó còn chăm sóc cho cô từng li từng tí: "Đợi lát nữa trở về tôi sẽ làm chủ mời tổng giám đốc Bạch ăn cơm, cảm ơn anh đã dẫn tôi đến đây...
Cô nghiêng đầu nhìn Takeru một cái, để cho cô biết thân thế của anh.
Để cô hiểu anh nhiều hơn.
"Khách sáo quá, nhưng mà cô Hanaori đã mời thì đương nhiên tôi phải đồng ý rồi." Kenji tâm tình tốt lên một chút,Kotoha không phải không giữ cho anh một ít thể diện.
Liếc nhìn sắc mặt của Takeru.
Kotoha không nhìn Takeru, càng không để ý đến anh vì nghe những lời nói của cô mà thay đổi sắc mặt.
Trong lòng vẫn đang giận anh, cô làm sai cái gì mà chọc giận đến anh, anh có thể nói thẳng với cô, tại sao bỗng nhiên lạnh nhạt như vậy là có ý gì?
Hay là nhanh như vậy anh đã thay lòng?
Càng nghĩ Kotoha càng cảm thấy trong lòng bực bội, cô cầm tay Takumi: "Đi, chúng ta lên xe thôi."
Takumi rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của mami đang thay đổi, cực kỳ tức giận.
Cậu nghe lời đi lên chiếc xe bên cạnh, nhưng không hề lên chiếc xe bên cạnh mà chuẩn bị ngồi chiếc xe phía sau Eiji, Takumi kéo cô làm cô không thể di chuyển: "Mami con ngồi xe này, bên trong rất thoải mái có thể ngủ, không gian cũng rất rộng rãi, con và em gái sẽ ngồi xe này"
"Đúng vậy, mami không ngồi cùng bọn con ư? Chúng ta xa cách nhau lâu như vậy, chúng con đều rất nhớ mẹ" Kimiko chạy đến ôm lấy chân cô nũng nịu nói.
Cô ngửa mặt, chớp chớp mắt, tràn đầy hi vọng.
Takumi lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía em gái, cuối cùng thì cũng giúp được một lần.
Kimiko thích Takeru như vậy, nhất định cũng sẽ ngồi chiếc xe này, nhưng lúc này cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này.
"Sẽ rất chặt."
"Không chặt nha, không gian rất rộng, còn có thể ngủ cơ, có tivi ghế sofa, so với ngồi xe còn thoải mái hơn" Kimiko hết sức thuyết phục mami.
Gương mặt của Takeru vẫn rất căng thẳng, nếu như lúc này không có người ngoài, anh nhất định sẽ tóm lấy cổ áo của Kotoha hỏi, cứ như vậy muốn rời xa anh sao?
Trong lòng anh cảm thấy khó chịu, không quan tâm đến sự phản kháng của Kotoha, giữ lấy eo cô ôm lên xe: "Không ngồi cùng con trai với con gái em thì em muốn ngồi ở đâu?"
Kotoha giãy giụa, dùng khuỷu tay ngăn cản sự tiếp xúc của anh: "Không phải em không muốn ngồi cùng các con mà là em không muốn làm vướng mắt anh."
"Sao lại làm vướng mắt anh?" Takeru ghé sát vào tai cô, giọng nói đè nén rất thấp, âm lượng đó chỉ có cô mới có thể nghe thấy.
Kotoha mím môi không nói, rõ ràng là anh xa lánh cố trước, sao bây giờ lại còn hỏi ngược lại cô?
"Cách người đàn ông kia xa một chút, ơn cứu mạng của em chúng ta đã trả rồi, em nợ cậu ta thì tại sao còn muốn mời cậu ta ăn cơm? Nhìn dáng vẻ tự đặc của cậu ta kìa."
Anh hận không thể đi lên, đem cái vẻ mặt cười đó của Kenji xé nát.
"Sự chiếu cố của anh ấy dành cho em là có thừa, em mời anh ấy ăn bữa cơm thì có sao?" Kotoha lấy khuỷu tay dùng sức đẩy anh ra, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ôm con gái, dắt con trai lên xe.
Takeru bị thúc một phát đau đớn.
Cái người phụ nữ này---!
Phụt!
Tori thực sự không nhịn được liền bật cười.
Lần đầu tiên anh thấy có người có thể khiến Takeru phải nhìn sắc mặt, hơn nữa còn dùng cùi chỏ thúc anh một cái.
Anh rất muốn đi lên hỏi một chút, có đau hay không?
Haha-----
Takeru nhíu chặt lông mày, trừng mắt nhìn Tori: "Cẩn thận cái lưỡi sẽ biến mất."
Nói xong liền lên xe.
Nụ cười trêи mặt Tori cũng ổn định lại, anh, anh không có làm cái gì mà không phải chỉ cười một chút thôi sao?
Hơn nữa, cái lưỡi này, sao lại dễ dàng rơi nhanh như vậy?
"Ngớ ngẩn" Sumi liếc nhìn anh một cái, bỉu môi chê, cô bước nhanh đi tới bên cạnh Eiji: "Anh Eiji, em ngồi xe của anh có được không?"
Eiji nhìn một cái, Tori đang ngu ngốc đứng ở chỗ kia, cười rất ác ý: "Có thể
"Eiji!" Tori chạy tới, tóm lấy cổ áo anh: "Cậu có phải là anh em không vậy?"
Eiji giữ lấy hay tay anh: "Là cô ấy đến tìm tôi, tôi sao có thể từ chối con gái nhà người ta được chứ?"
"Cậu cút đi!" Tori hai tay đẩy ra một cái,Eiji lùi về sau một bước.
Eiji cười một cái, thật ra cũng không có ý để Sumi ngồi xe của anh, chỉ là cố tình làm Tori tức giận.
Không quan tâm hai người họ có đang hẹn hò hay không, nhưng mà Eiji có thể nhìn ra được Tori thật sự đã để ý Sumi, không giống như trước đây trêu đùa với những người phụ nữ kia.
"Xe của anh vẫn còn người, em vẫn là đi ngồi xe của Tori đi." Eiji bất đắc dĩ buông tay, dựa sát vào Sumi nói: "Em thấy chưa, anh mà dám để em lên xe của anh, cậu ấy nhất định sẽ giết anh."
Lúc nói chuyện, anh còn khoa tay múa chân giơ tay ra vẻ bị cắt cổ.
Sumi: ".."
Cô cũng không tin, nhiều xe như vậy cô không có chỗ ngồi!
Thế mà thật sự không có, tất cả mọi người đều từ chối cô.
"Chị Sumi, chị đừng gây khó dễ cho chúng em nữa, chị xem chúng em đều là những người thô kệch, con gái như chị giữa một bầy con trai thì cũng không hợp lý, hay là chị lên xe của luật sư Tori đi?"
Sumi trừng mắt nhìn Tori đứng một bên dương dương tự đắc, cô đi nhanh đến trước chiếc xe bên cạnh, đang muốn mở cửa xe thì sau lưng vang lên giọng nói của Tori: "Người ta một nhà bốn người xa cách bao nhiêu ngày, cô đi làm phiền nhà người ta, hợp lý hay không?"
Tay của Sumi bỗng dừng lại một chút, nếu như cô đi quấy rầy bọn họ cũng thật sự không thích hợp, hơn nữa nhìn Kotoha và Takeru hình như đang giận dỗi nhau.
"Hay là lên xe của tôi đi" Tori từ phía sau ôm lấy cô.
"Tori" Sumi liều mạng giãy giụa, người đàn ông này, sao lại đáng ghét như vậy!
Tori không quan tâm đến sự phản kháng của cô, đem cô nhét vào trong xe của mình,Sumi muốn xuống xe,Tori nhàn nhã liếc nhìn cô, uy hϊế͙p͙ nói: "Bao nhiêu người đang nhìn này, đừng ép tôi làm hành động gì không văn minh đấy nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro