Chap 53
Hắn không rảnh bận tâm đến nước lạnh đến nhường nào, chỉ muốn mau chóng bơi đến bên cạnh cô.
Trời đất điên đảo,Kotoha dường như nhìn thấy Takeru đang bơi lại về phía cô. Cô muốn vung vẩy hai tay, muốn. gọi tên hắn, nhưng thân thể lại không chịu sự khống chế của cô, dưới chân như bị quấn phải cái gì, lôi kéo cô rơi xuống.
Takeru, Takeru...
Từng ngụm nước tràn vào trong cổ họng cô, nhấn chìm ngôn ngữ của cô.
"Kotoha."
Hắn nổi lên mặt nước hít sâu một hơi, lặn lại xuống nước, tìm kiếm cô.
Rất nhanh, hắn trông thấy cô bị cây rong quấn lấy chân, liều mạng giãy dụa, làm thế nào cũng không tránh thoát được. Hắn nhanh chóng bơi qua, ôm lấy cô, chụp lấy đầu của cô, chặn môi cô, trút khí cho cô.
Kotoha mở to hai mắt như thể tìm được cộng có cứu mạng, cô ôm hắn thật chặt.
Takeru đẩy cô ra, lắc đầu với cô, lặn càng sâu xuống nước, kéo đứt cây rong quấn dưới chân cô.
Đợi đến lúc hắn ôm lấy cô lần nữa, cô đã mất ý thức.
Thiếu khí quá lâu, luồng khí Takeru vừa mới cho cô cũng không đủ cho cô chống đỡ lâu.
Rất nhanh,Takeru ôm cô lên bờ.
"Ba, mẹ" Takumi và Kimiko ở trêи bờ vươn đầu ra, nhìn thấy Takeru ôm Kotoha lên, kϊƈɦ động hộ hào, Takeru nói một câu chúng ta đi về, hai đứa trẻ liền nghe lời đi theo hắn lên xe.
Kenji vừa định tiến lên,Takeru không để ý tới.
Vết tích ở trêи bờ nói rõ,Kotoha không phải bất ngờ rơi xuống nước.
Nơi này là nơi do Kenji gợi ý,Takeru hiện tại đã nghi ngờ anh ta.
Đương nhiên, không muốn nói thêm câu nào với anh ta. Trước khi chuyện này được làm rõ,Kenji cũng là kẻ tình nghi.
"Masami, cậu đi thăm dò kiểm tra xung quanh nơi này đi." Sắc mặt Kenji cũng khó coi.
Nơi này do Kenji đề xuất, hiện tại Kotoha lại đột nhiên rơi xuống nước, việc này anh ta có trách nhiệm cho Takeru một câu trả lời.
Masami cúi đầu: "Tôi đi ngay"
Trong xe,Kotoha dần dần tỉnh lại dưới sự cứu chữa bằng cách hô hấp nhân tạo và ép ngực lặp đi lặp lại, tất cả trước mắt đều mơ hồ từ lúc ở dưới nước, cô không nhìn rõ lắm, ánh mắt chỉ có hình dáng mơ hồ, rõ ràng là của Takeru.
Cô ôm chặt lấy hắn, lúc này cô bị dọa sợ gần chết.
Đây là lần thứ hai mà cô trải nghiệm bị chìm. Lúc cô chìm dưới đáy nước, gần cái chết như vậy, gần như vậy, cô rất sợ cứ phải rời khỏi hắn, rời khỏi hai đứa trẻ như thế.
"Em rất sợ".
Takeru ôm cô, hôn lên cái trán ướt sũng: "Không sao, không sao?
Thân hai người đều ướt đẫm,Kotoha run rẩy trong ngực hắn, cô lạnh quá, lạnh quá.
"Mở điều hòa lớn lên một chút"
Hô hấp của hắn, cơn giận của hắn, tiếng gầm thét phẫn nộ truyền đến người cô như thể dòng điện, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi của hắn, và tự trách. Kotoha ôm chặt hắn, đây không phải là lỗi của hắn.
Là cô quá chủ quan, không để vệ sĩ đi theo nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Nghĩ đến chuyện cô mua thức ăn cho cá xong quay về thì gặp phải Minami, Kotoha dựa vào trong ngực hắn, thấp giọng nói: "Không phải đột nhiên tôi rơi xuống nước, là Minami"
Lúc ấy Minami xuất hiện trước mặt cô.
"Hanaori tiểu thư, có thể dời bước nói chuyện được không?" Minami vẫn mang bộ dáng đàng hoàng như thế.
Kotoha không biết hoàn toàn chuyện liên quan đến cô ta, nhưng cô cũng đề phòng trong lòng, cô cười nói: "Nơi này không có người, cô có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi, tôi còn có việc"
Minami nhìn gói thức ăn cho cá trong tay cô, cười một tiếng: "Vui vẻ nhỉ" Cô ta ngẩng đầu nhìn trời một chút: "Thời tiết hôm nay rất tốt, thích hợp đi chơi"
Nét mặt cô ta thay đổi rất nhanh, nhanh đến mức Kotoha còn không kịp phản ứng,Minami đã vọt đến trước mặt cô, bắt lấy bờ vai cô, ánh mắt sầm xuống: "Sao cô lại vô liêm sỉ như thế? Có chồng rồi còn muốn quyến rũ Kenji?"
Trong nháy mắt,Kotoha hiểu rõ địch ý của cô ta từ đâu mà ra.
Đúng là vì Kenji.
"Cô không xứng với anh ấy, không xứng. Cô là đồ đê tiện!" Cô ta nâng tay lên, bàn tay muốn chào hỏi" lên khuôn mặt Kotoha. Kotoha cũng không ngu ngốc đứng yên để cô ta đánh.
Cô vừa né, tay Minami rơi vào khoảng không, thẹn quá hóa giận.
Kotoha cảm thấy không hợp lý, cô ta quá xúc động, hơn nữa nhìn rất điên cuồng. Cô muốn rời khỏi, vừa mới đi được một bước thì Minami đã túm lại: "Cô đừng mơ rời khỏi đây, đừng cho là tôi không biết cô đi gọi người!".
Kotoha nhẫn nhịn: "Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi không có quan hệ gì với anh ta cả, không tin cô có thể đi hỏi Kenji".
"Cô nghĩ tôi ngu lắm à? Kenji đã sớm bị cô mê hoặc mù mắt rồi, anh ấy che chở cô như vậy, sao lại nghe tôi chứ?" Minami gầm nhẹ, thấy thức ăn cho cá trong tay cô, cười lạnh một tiếng: "Còn không bằng lấy cô cho cá ăn đi. Đi chết đi, chết rồi, sẽ không có ai mê hoặc Kenji được nữa"
"Take..."
Kotoha muốn gọi Takeru, thế nhưng mới hé miệng ra thì đã bị Minami bỗng nhiên che miệng lại, kéo cô đi về phía hồ. Nếu một người bắt đầu phát điên lên, khí lực cũng lớn đến lạ kỳ. Kotoha không giấy ra khỏi tay Minami được, bên hồ có tảng đá trơn trượt, cô ngã xuống hồ.
Takeru ôm chặt cô: "Anh biết rồi"
"Anh có lạnh không?" Trêи tay Kotoha đều là nước, cô vuốt ve khuôn mặt hắn, rất lạnh.
Takeru trùm lên bàn tay cô, lắc đầu: "Không lạnh"
Điều hòa trong xe đã đạt mức tối đa, rất ẩm.
Một lát sau, xe dừng trước cửa khách sạn. Takeru ôm Kotoha xuống xe, hai đứa bé được vệ sĩ ôm vào.
Tori lôi kéo tàn nhã ra ngoài hẹn hò, chỉ còn lại Eiji ở khách sạn một mình nằm trêи ghế salon chơi điện thoại. Nghe thấy tiếng vang, hắn ra khỏi phòng, nhìn thấy Takeru ướt hết cả người, ôm Kotoha cũng ướt hết, hắn vội vàng đi tới: "Xảy ra chuyện gì?".
Không phải nói là đi ra ngoài chơi à?
Nhanh như vậy đã về rồi, còn biến thành dạng này?
"Đừng hỏi nữa, gọi bác sĩ tới đã" Kotoha có thể lạnh đến phát sốt, toàn thân nóng vô cùng.
"Được, được" Eiji để vệ sĩ đưa hai đứa trẻ vào phòng, hắn tự đi xuống dưới tìm bác sĩ.
"Tôi lạnh, lạnh quá" Kotoha run rẩy trong lồng ngực Takeru, cô chỉ cảm thấy não choáng váng sắp ngất, ngay cả ý thức cũng mơ hồ. . ngôn tình hoàn
Takeru không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ đành tăng tốc độ nhanh vào phòng, đưa cô đặt lên giường, sau đó cởi đồ của cô. Quần áo ẩm ướt trêи người mà không cởi ra, chỉ sợ càng sốt nghiêm trọng hơn.
Chiếc áo khoác ẩm ướt cởi xuống bị Takeru vứt trêи mặt đất, sau đó hắn cởi áo len của cô. Kotoha chưa hoàn toàn mất đi ý thức, có thể cảm giác được có người đang cởi quần áo của cô, cô bắt lấy bàn tay đang cởi đồ.
Thanh âm hơi khàn, lại có hơi van nài: "Đừng, tôi, tôi còn chưa chuẩn bị xong, lại, lại cho tôi một chút thời gian."
Takeru: "..".
Phải, hắn muốn cô, hơn nữa còn rất muốn.
Thậm chí nhiều khi, chỉ cần nhìn thấy cô là cơ thể hắn đã có phản ứng sinh lý.
Không biết có phải do nghẹn quá lâu rồi không.
Thế nhưng mà, giờ khắc này, hắn quả thực không hề muốn làm gì cô cả, chỉ là muốn cởi quần áo đã ướt nhẹp của cô ra mà thôi.
Takeru phủ người xuống, hôn lên cánh môi khô của cô: "Yên tâm, anh không động vào em. Dù có muốn em, anh cũng muốn em trong lúc em tỉnh táo. Anh muốn để em cảm nhận anh rõ ràng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro