Chap 15
Khi hay tin Ji Yeon đưa Hyomin về ở cùng, ông Park không những không trách nó mà còn khen nữa. Đó là khi ông chưa biết nó và cô đang yêu nhau, chứ biết rồi thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
- Giúp người trong lúc hoạn nạn là tốt đấy! Đúng là con của appa.
- Ha! Ha!- Ji Yeon cười ngất lên khi nghe ba khen nó, hẳn là ông đang rất tự hào về nó, chính xác hơn là ông luôn tự hào về nó- Gen di truyền mà appa. Ha! Ha!
- Đúng vậy! Hổ phụ sinh hổ tử- ông Park cười khá to trong điện thoại- Mà chuyện giấy tờ, cô giáo lo tới đâu rồi?
- Đang làm lại, chưa đâu vào đâu cả, appa!
- Vậy cô ấy có ngại khi ở nhà ta không?
- Tất nhiên là có rồi!- Ji Yeon cười tinh ma- Nhưng con biết cách làm cô ấy bớt ngại, do đó appa khỏi lo chuyện này.
- Cách gì?- ông Park tò mò hỏi con
- Kêu cô làm gia sư cho con.
- Thông minh nhỉ!
- Ha! Ha! Con nói rồi! Do gen di truyền mà ra cả.
- Lâu ngày nói chuyện, mồm mép dữ ha!
Hai cha con cười nói vui vẻ với nhau. Lát sau, ai nấy tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Vừa cúp máy xong, Ji Yeon gom ngay sách vở phóng ào sang phòng Hyomin. Nó tông cửa vào mà không thèm hỏi cô tiếng nào.
- Á- Hyomin giật mình la lên.
Cô đang nằm trên giường đọc sách, chiếc chăn cô đắp trên người chỉ che chắn được phần nào, để lộ cặp đùi thon, đôi cánh tay trần trắng ngần nom thật quyến rũ. Mặt mày trắng bệch, Hyomin trách nó- Tại sao vào phòng người ta mà không gõ cửa trước? Em có biết là...là ...cô đang.....- Hyomin đỏ mặt
Ji Yeon hiểu ý cô đang nói nên đỏ mặt theo. Dùng hai bàn tay che mắt lại, xoay người đi. Nó tự động rút lui. Nhưng khi vừa đặt chân đến ngưỡng cửa thì nó nghe tiếng cười khúc khích từ phía sau lưng. Ji Yeon dượm bước, hai con ngươi xẹt ngang xẹt dọc. Nó quay phắt người lại, hùng hổ tiếng về người con gái xinh đẹp đang nằm trên giường. Khoanh cả hai tay nó nheo nheo mắt như đang bị chói nắng nhìn Hyomin
- Định lừa ai vậy hả?
Rồi nó đưa tay về phía cô.
- Đừng! Đừng mà!- Hyomin hoảng hốt chui cả người vào chiếc chăn, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài thể thở- Cô đang trong tình trạng.....sạch sẽ.
Không nói không rằng, nó giật phắt cái chăn, vứt xuống đất.
- Biết ngay mà. Cô chọc em- nó cười đắc chí
Ừ. Quả là Hyomin đang chọc nó. Khi nãy, nghe tiếng lục đục phòng bên cạnh là cô biết ngay Ji Yeon sắp sang phòng cô nên cô lập âm mưu chơi nó một vố. Hyomin đang mặc trên người chiếc quần sọt và áo thun ba lỗ nên khi dùng chăn che lại phần giữa nên trông cô giống như.....giống như tình trạng "sạch sẽ" mà cô nói với Ji Yeon. Kết quả là con khủng long thẹn đỏ cả mặt. Nếu nhóc ấy mà không nghe tiếng cười khúc khích của Hyomin lúc nó xoay gót bỏ trốn thì có lẽ còn lâu nó mới biết cô đang trêu nó.
- Vậy mà em cũng đoán ra được. Thiệt mất vui!- Hyomin mếu máo, làm như cô bị nó chọc quê không bằng.
Bất cần phân biệt tuổi tác, Ji Yeon cú yêu lên trán Hyomin,giọng đùa cợt
- Giỡn gì mà kì cục vậy?- Ji Yeon tiếp tục cho cô ăn cú- Bộ muốn em đuổi việc cô hả?
- Ừ!- cô đùa
- Ừ nè!- Ji Yeon cốc lên trán cô cái nữa.
- Đáng ghét!- Hyomin vồ ngay chiếc gối úynh lên người Ji Yeon, may là gối nhồi bông gòn- Chết đi! Chết đi!- mỗi câu "chết đi" là một cái gối vô mặt con khủng long
- Muốn giỡn à? Ok! Giỡn thì giỡn!- Ji Yeon quơ ngay cái gối còn lại trên giường, trả đũa lại Hyomin
Cuộc chiến kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ mà bất phân thắng bại. Họ cười đùa mãi mà không biết mệt. Mà thật ra thì khá mệt nhưng họ vẫn cứ tiếp tục cáu xé nhau.
Đột nhiên Hyomin bị vấp ngã ngay tại giường. Ji Yeon nhanh tay đỡ cô lại nhưng lại bị ngã ngửa ra giường bởi sức nặng của thiên thần trong lòng nó. Hai người phì cười. Bốn mắt chạm nhau được vài lần thì im bặt. Nụ cười tắt lịm đi để lại cái gì đó rạo rực trong lòng hai người họ.
Hyomin đưa những ngón tay thon thon âu yếm vuốt má Ji Yeon, sờ chiếc cằm xinh xắn của nó rồi dừng tay lại ở đôi môi hồng. Ji Yeon như kẻ say rượu, máu sục sôi mong muốn cảm giác gần gũi, nó thật khó để mà kiềm chế được ham muốn của bản thân. Như đọc được ý nghĩ trong đôi mắt nâu của người yêu, Hyomin "nhường chỗ" cho nó.
Cảm giác khi hôn người mình yêu trên giường, ngay vào lúc này, thật khác với cảm giác khi ngồi hay đứng hôn nhau, nó nóng bỏng hơn, nồng cháy hơn nhiều. Đôi môi con khủng long ấy lướt dần từ môi cô xuống cổ rồi đến vòng một ấm áp. Nó không biết chính nó hay Hyomin đã cởi áo ngoài của cô ra, và hiện tại còn mỗi chiếc áo lót. Hyomin như chìm đắm trong cảm giác lâng lâng Ji Yeon mang đến, vuốt ve mái tóc của người yêu.
Nhưng rồi, có gì đó trong tâm trí Ji Yeon chợt lóe sáng làm nó giật mình. Như người tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, có nhảy khỏi giường, xoay lưng lại và tự cài nút áo lại trong bối rối, hối hận vì suýt tý nữa làm điều dại dột.
- Xin lỗi, Minnie! Ngàn lần xin lỗi!- xong, nó chạy biến về phòng để lại bộ mặt vừa thất vọng vừa có chút gì gọi là tự hào phía sau.
Về đến phòng, Ji Yeon khóa trái cửa. Đi đi lại lại rất nhanh, cố kiềm hãm dục vọng của bản thân nó.
- Ji Yeon! Mày tệ lắm!- nó tự trách mình, hai tay dộng vào nhau- Mày đã cầu hôn cô rồi. Và cô cũng nói là sẽ lấy mày nếu mày đậu đại học. Chuyện gì cũng phải từ từ. Chưa lấy nhau mà đã có ý định.....Trời ạ! Mày không tôn trọng cô tý nào cả, Ji Yeon!
Sức nóng của lòng ham muốn thể xác chưa có dấu hiệu gì là "hạ hoả", Ji Yeon quyết định dùng đến giải pháp cuối cùng "uống thuốc ngủ"
Nó lục tung căn phòn lên, sau cùng nó tìm được lọ thuốc ngủ trong ngăn kéo. Nhìn những viên thuốc, đôi mày thanh tú nó khẽ cau lại.
- Đắng lắm đó! Mà thôi, mặc kệ! Thà chịu đắng còn hơn gây tội lỗi.
Miệng nói tay làm. Nó uống thuốc ngay. Lát sau thì nó ngủ khò một giấc tới sáng. Đương nhiên là trước khi thấm thuốc, nó đã phải vật vã, giằng co với dục vọng như một thằng đang lên cơn nghiện ma tuý.
Về phần Hyomin, khi seobang của cô bỏ đi, lòng buồn rười rượi, bởi cảm xúc đang dâng trào mà lại. Hyomin biết Ji Yeon bỏ đi là vì thương cô, vì tôn trọng sự trong trắng của cô. Nó đã hứa là nếu chưa lấy được cô, nó không có quyền đòi hỏi gần gũi với cô, dẫu cô không yêu cầu nó làm thế.
Trằn trọc đến tận nửa đêm,Hyomin vẫn mong Ji Yeon sẽ quay lại dù hy vọng đó mong manh như sợi chỉ. Cũng như Ji Yeon, Hyomin đành chọn đến giải pháp cuối cùng là dùng đến thuốc ngủ để tạm quên đi cảm giác thiêng liêng khi nãy. Uống xong, lát sau cô chìm vào giác ngủ yên bình.
__________................__________
- Cháu định ra riêng thật à?- ánh mắt lo lắng của quản gia Lee chiếu lên đống đồ đạc Ji Yeon đang cho vào vali
- Vâng- nó đáp với nụ cười rạng rỡ trên môi
Quản gia Lee vốn quen với cuộc sống bừa bộn, lộn xộn của nó ở nhà suốt mười mấy nắm trời, bây giờ nói đòi ra riêng, chú thật tình không biết nó sẽ ra sao.
- Nhìn cháu....hạnh phúc nhỉ!
Nó lại "vâng"
- Cháu định sống ở đâu? Ăn uống thế nào? Chi tiêu tiền bạc ra sao?
- Chú đừng lo- nó trấn an ông quản gia- Cháu lớn rồi! Cháu có đôi tay, có sức khoẻ. Cháu sẽ đi làm! Cháu muốn tự lập!
Quản gia Lee thở dài.
- Cũng được thôi. Tuỳ cháu.
__________Nhà Hyomin__________
- Sao mặt mày buồn hiu vậy?- Hyomin chạy từ sau bếp ra đón Ji Yeon, trên người cô hãy còn mang tạp dề
Mặt rầu rĩ, Ji Yeon không nói gì cả.
- Em biết kết quả thi rồi phải không?- Hyomin nhìn nó với ánh mắt lo âu
Ji Yeon im lặng, gật đầu.
Nhìn nó buồn bã rươm rướm nước mắt (thực chất là đang nín cười), Hyomin ôm nó vào lòng như người mẹ ôm lấy đứa con đang khóc, vỗ về.
- Không sao đâu. Kì này không đậu thì kì sau sẽ đậu.
- Vậy kì sao không đậu thì sao?- Ji Yeon cố ra vẻ đáng thương, nó đang âm mưu cài cô vào bẫy, chọc quê Hyomin, và nó đã thành công
- Thì kì sau nữa sẽ đậu- Hyomin bắt đầu rươm rướm nước mắt theo nó
Ji Yeon tiếp tục đóng kịch, nó quả là một diễn viên xuất sắc. Hyomin không hề nghi ngờ nó tí ti.
- Vậy kì sau nữa không đậu thì sao?
Nó âm thầm cười hả hê trong bụng khi Hyomin càng lúc càng buồn vì nó.
- Thì....- cô hoàn toàn bối rối khi nghe Ji Yeon hỏi câu ấy, cô rất sầu não khi trông thấy nó mất tinh thần đến thế-...thì ..có lúc em sẽ đậu thôi!
Vẫn chưa chịu buông tha cô gái tội nghiệp đang sắp khóc vì nó, Ji Yeon vờ ủ rũ hỏi
- Cô còn nhớ là cô hứa sẽ lấy em nếu em thi đậu?
- Cô nhớ. Yên tâm đi! Cô sẽ không lấy ai ngoài khủng long của cô đâu.
- Cô sẽ đợi em chứ?- hai mắt Ji Yeon long lanh một cách giả tạo
Tội nghiệp Hyomin, cô bị nó lừa ngọt xớt mà không hề hay biết.
- Cô sẽ đợi. Cô mãi đợi.
Ji Yeon buông mình khỏi vòng tay ấm áp của Hyomin, đứng thẳng người, nói một câu khiến Hyomin lạnh cả xương sống sau khi nghe xong.
- Cô đừng đợi em nữa.
Người con gái ấy giật nảy, loạng choạng hai ba bước, suýt tí nữa thì ngã.
- Wea? Em...không còn yêu cô sao?
Chọc cô như thế là đủ, nó sợ chọc nữa Hyomin sẽ rụng rời cả tim gan phèo phổi ra ngoài mất. Nó kéo cô lại, ôm trọn thân hình bé nhỏ của người yêu vào lòng.
- Trăm lần không. Vạn lần không. Có chết em cũng mãi yêu cô- Hyomin còn chưa kịp hiểu nó nói gì thì nó đã ghé miệng vào tai cô, nói nhỏ- Nãy giờ em gạt cô đó! Em thi đậu đại học rồi!
Hyomin hờn dỗi, đẩy Ji Yeon ra nhưng không thành công. Ji Yeon sớm biết Hyomin sẽ làm như vậy nên nó đã ôm chặt lấy cô ngay từ đầu.Cô quàu quạu nói với nó sau cú quê quá mạng
- Em giỏi lắm!
- Hì! Cô quá khen!- Ji Yeon thơm lên mái tóc của người yêu, bỗng nó nhận ra mùi hương là lạ thoát ra từ ngôi nhà nhỏ mà nó và cô giáo hùn tiền mua cách đâu không lâu- Cô đang nấu gì trong nhà vậy?
- Chết cha!- Hyomin giật mình, vụt chạy khỏi vòng tay của Ji Yeon, vừa chạy cô vừa la làng- Cá chiên của tui!
Ngắm Hyomin lon ton chạy vào nhà, Ji Yeon phì cười.
Nó kéo hai cái vali nặng trịch vào nhà, nơi nó và Hyomin sẽ sống suốt đời trong hạnh phúc êm đềm.
___________...............__________
- Gì nữa đây?- Hyomin càu nhàu khi bị Ji Yeon lôi ra khỏi bếp- Cô còn chưa rửa chén xong mà!
- Để lát em rửa cho.
Đứng dưới cây táo trong sân nhà, Ji Yeon tươi cười nhìn Hyomin.
- Mình làm đám cưới đi!- nó hào hứng nói- Ngay tại đây luôn.
Hyomin giương mắt ếch nhìn nó.
- Vào giờ này á?
Cô quá đỗi bất ngờ khi nó đòi làm đám cưới với cô dưới bầu trời đầy sao, khi mà cô vẫn còn mang trên mình chiếc tạp dề.
- Uhm!- Ji Yeon móc từ trong túi ra chiếc hộp màu tím nhỏ nhỏ xinh xinh.
Hyomin thẹn đỏ cả mặt.
- Ji Yeonie! Em có bây giờ đang tháng mấy không?
- Biết- nó đáp tỉnh rụi- Tháng cô hồn (tháng 7)
- Biết vậy sao còn.....
Không để cô nói hết lời, nó chen vào.
- Vậy cô có biết hôm nay ngày gì không?
- Ưm...- Hyomin nhìn lên bầu trời đầy sao suy nghĩ, mà theo nhận xét của Ji Yeon thì còn lâu những ngôi sao lấp lánh trên nền trời ấy mới sánh kịp đôi mắt đẹp của Hyomin, cứ như có câu trả lời đang nằm trên ấy vậy. Sau cùng, cô đành thú nhận- Cô...không biết.
- 7/7 âm lịch.
- 7/7 á? Ngày Ngưu Lang-Chức Nữ gặp nhau á?
- Uhm
- Ấy chết! Cô quên mua đồ cúng họ rồi! Năm sau nhất định mình phải cúng gấp đôi mới được.
Ji Yeon lây người Hyomin, nãy giờ cô chẳng tập trung nghe nó nói gì hết, hồn cứ thả đâu đâu trên mây.
- Nghe kĩ nè! Hôm nay, 7/7 âm lịch, trước sự chứng kiến của trời, đất, mây, gió, của Ngưu Lang-Chức Nữ, tôi, Park Ji Yeon thề sẽ yêu mỗi mình Park Hyomin trọn đời trọn kiếp. Và nếu thượng đế cho phép, tôi xin được yêu cô ấy hơn nữa sau khi chết.
Ji Yeon mỉm nụ cười hiền hậu
- Tới lượt Minnie đó!
- Cô á? Những gì cần nói, em giành nói hết trơn rồi, còn gì cho cô nói đâu!
- Nói đi mà!- nó nài nỉ
Ngẫm nghĩ một lúc, cô nói thề nguyện gọn lỏm mà súc tích
- I love you!
Ji Yeon tròn xoe đôi mắt mâu đẹp đẽ.
- Sao ngắn vậy? Thêm da thêm thịt chút đi!
Hyomin gật đầu đồng ý.
- Verry much. I love love love you verry much!
Ji Yeon mỉm cười hài lòng.
- Hì! Bây giờ là phần trao nhẫn.
Cặp nhẫn nó đặt người ta là hoạ tiết rất đơn giản. Chỉ vỏn vẹn có hai chữ "J" và "H", ngoài ra còn có trái tim nằm giữa hai chữ cái ấy. Rất ý nghĩa các bạn nhỉ!
Nhẫn trao xong, nó trịnh trọng nói
- Xin long trọng thông báo, hai đứa có thể hôn nhau.
Dù đã hôn nhau hơn chục lần rồi, thậm chí là trăm lần, nhưng lần này hôn nhau, không hẹn mà mặt cả cả hai đều chuyển sang bảy sắc cầu vòng.
- Vào nhà được chưa?- Hyomin vùi đầu trong lòng seobang của cô- Trời bắt đầu lạnh rồi đấy!
- Đợi em tí xíu- tuy lấy nhau rồi nhưng hai người vẫn chưa quen lối xưng hô yeobo, seobang nên đành tạm xưng cô và em cho dễ xử
Ji Yeon rút dao găm từ trong túi quần ra, rạch vài đường lên thân cây. Hyomin nheo nheo mắt nhìn lên thân cây tối om, cố đọc cho bằng được dòng chữ seobang vừa khắc lên.
- J...and...H...forever. J and H forever?
- Uhm!- Ji Yeon bế cô lên, tiến về mái ấm mới- Vào nhà thôi! Còn đống chén dĩa đang đợi em ở trỏng nữa kìa!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro