Chap 27

Ngày 23 tháng 5 năm 2012

Quyết định sang Úc của con khiến appa vô cùng vui mừng (ít nhất là vào thời điểm đó). Rồi sau đó, con uống rượu say khướt mỗi đêm cốt là để thôi nhớ đến người vợ của con. Vậy mà con biết không? Đến lúc ấy mà appa vẫn không hối hận về việc chia cắt hai đứa. Ba lạnh lùng quá phải không?

Hai năm sau, con sang Hàn Quốc công tác. Appa lo lắm. Appa sợ hai đứa sẽ gặp lại nhau, sau đó quay lại với nhau. Lúc con quay về Úc, nghe xong câu nói đầu tiên của con, appa vừa mừng vừa lo sợ. Con nói câu gì con còn nhớ chứ? "Hôm trước, con gặp lại Minnie", con nói vậy đó.

Rồi con đòi lấy Jessica, appa càng lo hơn nữa. Trên đời ai lại con gái yêu con gái, con gái lấy con gái? Appa giận con, và mắng con, cãi nhau với ông Paul, hầm hè với Jessica. Kết cục là mọi thứ chẳng đâu vào đâu cả.

Con lấy Jessica. Hai đứa ở chung. Và mỗi khi con về thăm appa, con thường lẫn trốn vào phòng của con, lặng thầm khóc một mình.

Kí tên: Park Kang Hee

Tái bút: xin lỗi con lần nữa.

Khi viết trang nhật kí này, có vào chỗ bị nhoè. Có lẽ ông Park viết trong lúc đang khóc. Nói là nhật kí, xem ra nó giống một bức thư hơn. Một bức thư có nhiều bức thư khác bên trong. Nhìn vào dòng chữ ngày tháng năm, Ji Yeon nghĩ ngợi miên man.

- Vậy là appa viết nhật kí sau khi mình lấy Sica unnie chừng một tháng.

Ngày 27 tháng 5 năm 2012

Yêu Hyomin nhưng lại ở bên Jessica. Ắt hẳn điều này luôn làm con khổ sở. Hyomin mà biết chuyện, có lẽ con bé sẽ rất đau lòng.

Khi đã hối hận những điều appa đã gây cho hai đứa, appa cho người đi tìm tung tích của Hyomin. Nhưng vô dụng, điều duy nhất ba biết là con bé đã sang Nhật, còn sau đó, con bé làm gì, sống ở đâu, appa hoàn toàn không biết.

Ba xin lỗi.

Kí tên: Park Kang Hee

Ngày 11 tháng 6 năm 2012

Appa có một linh cảm không tốt. Appa không biết đó là gì nhưng appa đoán có thể đó là báo ứng của việc appa phá vỡ hạnh phúc của người khác, cụ thể là con và Hyomin.

Appa còn nhớ, cách đây không lâu, lúc cha con mình ngồi trò chuyện cùng nhau, con có nói mơ ước của con là được trở thành một diễn viên điện ảnh. Lúc đó, appa chợt nghĩ ra một điều. Nếu con trở thành một người nổi tiếng, tên tuổi của con sẽ lọt đến tai Hyomin, biết đâu khi ấy con bé sẽ quay về tìm con. Đừng hiểu lầm ý appa. Ý appa là nếu con bé còn yêu con, không thể sống thiếu con thì có thể nó sẽ nghĩ lại và tìm đến con. Khi đó, hai đứa sẽ được bên nhau như mong đợi.

Vì vậy appa đã đề nghị con thực hiện ước mơ ấy. Và con lắc đầu, bảo rằng con đang rất thích công việc quản lí khách sạn, rằng con muốn chăm sóc Jessica thật tử tế.

Appa đành chịu thua.

Kí tên: Park Kang Hee

Ngày 4 tháng 7 năm 2012

Appa vừa hay tin Jessica mất từ Hyo Joon. Tối nay, appa sẽ lên máy bay sang Úc ngay, để kịp tiễn đưa Jessica về nơi an nghỉ cuối cùng.

Appa nói điều này có vẻ tàn nhẫn, nhưng appa chấp nhận để người ta gọi là đồ tàn nhẫn, Jessica mất đi là lúc thích hợp cho con đi tìm Hyomin. Appa tin là con sẽ tìm được con bé, bởi vì con yêu con bé và con bé cũng yêu con.

Appa xin lỗi con! Xin lỗi luôn cả Hyomin. Bây giờ suy nghĩ lại, appa mới biết mình thực sự ngu ngốc, vô cùng ngu ngốc khi đuổi đi một đứa con dâu tốt như Hyomin. Con bé đã vì tương lai của con mà chấp nhận hy sinh hạnh phúc, tình yêu của mình. Appa khâm phục đứa con dâu này.

Appa hy vọng có ngày hai đứa sẽ tìm thấy nhau. Số tiền appa dành dụm được suốt hơn hai mươi năm làm việc, appa nghĩ là sẽ đủ sức nuôi hai đứa cả đời. Bất cứ lúc nào con muốn, con có thể lấy, bởi appa không còn cách nào khác có thể bù đắp cho hai đứa.

Ngoài việc để lại gia sản cho con, appa cũng đã quyết định một điều để chuộc lỗi. Sau khi tiễn đưa Jessica, appa cũng sẽ đi theo con bé ấy. Appa sẽ tự tử. Bởi appa là một kẻ hèn nhát, dám làm mà không dám chịu tội trước mặt con. Con sẽ tha thứ cho ba chứ?

Kí tên: Park Kang Hee

Tái bút: appa thương con, thương luôn Hyomin và cả con bé Jessica tội nghiệp. Một lần nữa, appa xin lỗi các con.

- Giờ thì mình hiểu cả rồi- Ji Yeon tê tái cả người sau khi đọc xong quyển nhật kí appa nó để lại- mình đã trách lầm Minnie. Cô ấy luôn yêu mình. Hôm ở khách sạn, cô ấy không chịu về với mình là vì sợ tin mình yêu một cô gái sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình. Mình phải tìm Minnie để xin lỗi, hôm đó mình đã xúc phạm đến cô ấy quá trầm trọng. Mình không thể để Minnie vì mình mà chịu thêm bất kì nỗi đau nào nữa. Mình sẽ tìm cô ấy. Phải tìm cho bằng được. Còn appa, con sẽ không tha thứ cho appa cho tới lúc tìm được Minnie.

--------------------

- Minnie- Ji Yeon khẽ rên lên khi thấy Hyomin ra mở cổng. Nó rươm rướm nước mắt nhìn cô.

Trời không phụ lòng người. Cuối cùng nó cũng tìm ra người nó yêu sau hơn hai tháng ròng chờ đợi tin tức từ tay thám tử tư. Khi vừa nhận được tin, nó tức tốc gác bỏ công việc trong tuần, đặt vé về Hàn Quốc ngay. Lần theo địa chỉ ông thám tử đưa cho, nó tìm được nhà Hyomin mà không mấy khó khăn. Hôm nay là cuối tuần nên cô có mặt ở nhà, những thành viên khác thì có việc cả rồi, đến trưa mới về. Còn có mỗi mình cô ở nhà, khi nghe tiếng chuông, cô vội chạy từ sau bếp lên sân trước để mở cổng.

Thấy Ji Yeon, cô hoảng hốt đóng cổng lại. Nhưng Ji Yeon còn trẻ nên nhanh tay hơn, nó chặn cổng lại.

- Đừng làm vậy!- Ji Yeon xô cửa đi vào, Hyomin vụt bỏ chạy vào nhà.

Ji Yeon nắm lấy cổ tay Hyomin, giật ngược lại. Vậy là thân hình nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong vòng tay nó. Hyomin cựa quậy, tìm lối thoát. Nhưng Ji Yeon nào muốn để cô bỏ mình đi lần nữa, nhất là sau khi nó biết hết đầu đuôi câu chuyện, nó ôm cô thật chặt.

- Buông tôi ra đi! Buông ra đi!- Hyomin vùng vẫy trong vòng tay yêu thương của nó, kiềm lòng không cho nước mắt chảy ra

- Đừng làm vậy nữa! Đừng bỏ em! Em sẽ chết mất!

Hyomin bắt đầu khóc, vẫn cố vùng vẫy khỏi cánh tay mảnh khảnh mà rắn chắc của Ji Yeon.

- Buông ra! Không thì tôi sẽ hét toáng lên.

- Xin Minnie đấy! Về với em đi!- Ji Yeon nói trong nước mắt- Em biết Minnie vẫn yêu em mà!

Hyomin không phủ nhận điều nó nói. Nhưng cô nhất quyết chỉ muốn thoát khỏi vòng tay nó. Làm sao cô nỡ phá hoại sự nghiệp của nó khi nó đang ở đỉnh cao, người ta mà biết Ji Yeon là một kẻ đồng tính thì coi như tiếng tăm của nó tan biến hết.

- Em biết Minnie bỏ đi là vì appa em đã thuyết phục unnie. Còn người đàn ông kia, người đàn ông mà Minnie đã ngốc gọi là bạn trai, đích thị là Lee Joon oppa, anh trai của unnie- Ji Yeon cam chịu hứng những cái đánh tuy đau mà nhẹ của Hyomin- Em cho người điều tra nên biết hết cả rồi. Đừng trốn em nữa! Unnie yêu em mà!

Hyomin khóc tức tưởi. Cô không còn đủ sức lực để trụ vững trên đôi chân của mình nữa. Cô khuỵ xuống.

- Cậu kia! Tránh ra!- Lee Joon vừa mới cùng gia đình trở về, trông thấy em mình bị một người tuy lạ mà quen làm cho sướt mướt, khuỵ luỵ liền lập tức nhào đến, thô bạo đẩyy kẻ đó ra xa em mình- rồi quay phắt sang Ji Yeon, trừng đôi mắt giận dữ nhìn nó- Cậu đã làm gì em tôi?

- Em đến để xin lỗi và cầu xin Minnie về với em- Ji Yeon đau khổ phân trần, nó đang gượng ngồi dậy sau cú đẩy của Lee Joon

- Xin lỗi?- Lee Joon nổi nóng, quát thẳng vào mặt nó- Xin lỗi mà như vậy hả? Cút đi! CÚT ĐI, ĐỒ KHỐN!

Hyun Soo thút thít, hết nhìn appa đang nổi nóng với thần tượng của nó, lại nhìn sang út nó, xong chuyển sang Ji Yeon. Ba mẹ, chị dâu chỉ biết im lặng theo dõi bằng bộ dạng lo sợ. Cả ba ngườ lớn này đều biết chuyện tình cảm giữa hai người từ lâu rồi. Hai người họ yêu nhau thắm thiết mà phải xa nhau chỉ vì vấn đề giới tính.

Hyomin ôm lấy anh mình, lệ tuôn như suốt, thân hình cô run run lên vì xúc động. Mặc kệ cái giận điên người của Lee Joon, nó đưa cặp mắt đẫm nước nhìn mái tóc đen xoã dài ngang hông của người nó yêu

- Minnie hãy tha lỗi cho em! Hôm ở khách sạn, em đã hiểu lầm unnie, nên đã mắng unnie. Em xin lỗi! Ngàn lần xin lỗi unnie! Và em xin unnie hãy về với em! Em sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để được ở cạnh Minnie như khi xưa thôi! Xin unnie đấy!

Tiếng khóc, tiếng nấc nghẹn ngào của Hyomin vang to hơn. Lee Joon không giữ nổi bình tĩnh, bèn buông em gái ra, tiến về phía Ji Yeon, cho nó vài quả đấm.

- Đừng mà oppa- Hyomin van xin anh mình, cô không nỡ nhìn Ji Yeon bị đánh tàn nhẫn như vậy- Đừng đánh Ji Yeonie! Em xin anh!

Một người đàn ông đeo kính đen từ cổng lù lù bước vào, gỡ tay Lee Joon ra khỏi người Ji Yeon. Anh ta là vệ sỹ riêng của ông Harry cử đến nhằm bảo vệ đứa con của Hollywood Ryan, không cho nó trầy da tróc vẩy cho đến tận ngày công chiếu. Một cô gái chừng 27,28 tuổi đi theo nữa, là quản lí của Ji Yeon.

- Mình đi thôi!- chị Kim đỡ tấm thân mảnh giẻ của cô chủ họ Park ra cổng

- Em nhất định sẽ đưa Minnie về bên em. Bằng mọi giá- Ji Yeon nhăn nhó cố gắng nói to hết mức, một tay ôm bụng, một tay quàng ngang vai chị quản lí.

Lúc ra đến cổng, cả chục cái đầu lố nhố nhòm vào nhà Hyomin. Thì ra nghe tiếng quát tháo ầm ĩ, họ ùa lại để xem xem coi chuyện gì đang xảy ra. Rồi ai nấy há hốc mồm khi nhân vật chính với dáng vẻ tàn tạ lủi thủi bước vào xe cùng một cô gái tóc vàng hoe.

- Ryan?- nhiều người sửng sốt gọi biệt danh của Ji Yeon, rồi họ xì xầm gì đó mà Ji Yeon không hiểu, nhưng nó đoán là họ đang thắc mắc tại sao diễn viên Hollywood lại lang thang đến đây, lại còn để bị đánh nữa chứ.

---------------------------------

- Như vậy là liều lĩnh- chị Kim nhìn xấp giấy A4 dày cui trên bàn, bực bội nói- Em mà làm như vậy, một là sẽ được lên đến đỉnh cao của ánh đèn sân khấu, hai là bị ném xuống địa ngục. Em không định để người ta biết về con người thực sự của em như vậy chứ?

Ji Yeon nhún vai, thản nhiên đáp

- Em đã "cao" lắm rồi nên không thể "cao" hơn được nữa đâu. Mà rớt xuống địa ngục thì sao? Với số tiền em kiếm được trong mấy năm qua đủ cho em về quê dưỡng lão cùng Minnie rồi. Có gì mà phải lo!

Nghe Ji Yeon hung hồn tuyên bố như vầy, chị Kim chỉ biết nhăn nhó

- Em yêu cô ấy đến thế mức đó đó hả?

Ji Yeon cười toe toét.

- Chắc vậy. Mà cũng có thể hơn thế nữa. Cô ấy mà nổi hứng kêu em đi chết, hổng chừng em đi chết ngay. Với lại, em không muốn vì em mà cô ấy phải chịu đau khổ thêm một giây phút nào nữa.

Chị Kim thở dài, ngồi phịch xuống ghế sofa, mệt mỏi nói

- Thôi! Được rồi! Chị sẽ làm theo ý em. Nhưng trước tiên chị phải xem xem trong quá khứ, hai đứa đã làm cái gì đã.

Chị Kim cầm xấp giấy A4 lên, bắt đầu đọc. Đó là tự truyện của Ji Yeon, kể từ lúc nó mới bước chân vào trường cấp ba cho đến tận bây giờ, đến cuối nó hỏi có ai ủng hộ việc nó tiếp tục theo đuổi Hyomin không. Nó hỏi cho có lệ thôi, chứ thật ra, dù ai có bàn ra bàn vào, nó vẫn theo đuổi Hyomin cho đến khi nào cô đồng ý mới thôi.

Rõ là chuyện Ji Yeon kể lại thật tức cười. Những trò nghịch ngợm, ma quỉ nó bày ra khi nhỏ khiến người đọc phải phá lên cười. Bằng chứng là khi đọc đến chỗ con nhóc Ji Yeon cho cô giáo trẻ số điện thoại, chị quản lí quay ngoắc sang nó, cười sằng sặc

- 0,1,2,3,....còn sắp xếp ra sao thì tuỳ cô?

Rồi đến đoạn ngày 20/11, chị cười nắc nẻ.

- Bắt gián đóng hộp á?

Chị đọc tiếp, đến đoạn hai người ôm nhau ở công viên, chị nhìn đâu đâu vào khoảng không trước mặt, mơ mộng

- Ước gì mình được như cô ấy!

Lúc đầu vui bao nhiêu, hạnh phúc bao nhiêu thì về sau, càng đọc càng thấy nhiều nước mắt đau buồn. Bản thân chị cũng ràn rụa theo các nhân vật trong truyện. Sau cùng, chị vỗ vỗ vai Ji Yeon, giọng nghèn nghẹn cảm thông

- Chị ủng hộ em hết mình.

- Cám ơn unnie!- Ji Yeon mỉm cười nhẹ nhàng với chị

Đứng dậy, đi được vài bước thì chị lo lắng nhìn nó

- Em có chắc là cô ấy sẽ đến chứ?

Ji Yeon gật đầu chắc nịch, khẳng định

- Cô ấy sẽ đến. Cô ấy sẽ không để em bẽ mặt đâu.

Dù vậy, trông nó cũng lo âu không kém gì chị quản lí

- Hy vọng những người khác cũng sẽ cảm thông cho em và Hyomin.

Rồi chị rời khỏi phòng, làm theo kế hoạch Ji Yeon đã vạch sẵn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro