Chap 3

Thái độ của Ji Yeon vào mỗi giờ toán là tính từ "mệt mỏi". Tối thì đối mặt với sổ sách, sáng lại đối mặt với số học và hình học. Nó chán lắm. Chính thái độ đó khiến Ho Jun thắc mắc.

- Ê! Bộ cậu ghét cô chủ nhiệm lắm hả? - Ho Jun hỏi Ji Yeon khi hai đứa trên đường rời khỏi sân trường.

- Trước giờ tớ để ý là cứ đến giờ toán là cậu lại nằm ì ra. Sao vậy?

- Sao với trăng cái gì! - Ji Yeon vừa đi vừa nhún nhảy theo điệu nhạc từ máy mp3.

- Rảnh rỗi lắm tớ mới đi ghét cô. Tớ chỉ ghét toán thôi. Nó làm tớ nhức đầu.

Im lặng được một lúc, Ho Jin lại hỏi:

- Thế cậu có biết toán là môn chủ đạo hông? Nó sẽ kéo điểm các môn khác rất nhiều đấy!

- Tớ biết.

- Vậy... cậu có biết điểm toán của cậu toàn là dưới 5 phẩy hông?

- Biết luôn.

- Biết mà sao hông đi học thêm đi? Cứ cái đà này cuối năm ở lại là cái chắc - Ho Jun chống hai tay ngang hông, giọng trách móc.

- Kệ - Nó đáp tỉnh bơ.

Dường như bác sỹ cũng phải bó tay với Ji Yeon, "bác sỹ" thở dài rồi tiếp tục thẩm vấn bệnh nhân.

- 20/11 này cậu có định tặng quà cho cô hông?

Ji Yeon không trả lời, nó chỉ cười. Nụ cười mà theo nhận xét của lớp phó kỷ luật 10B2 là "nụ cười đê tiện". Ji Yeon cười ngất lên nhưng rồi trong tíc tắc nó nhìn thằng bạn với ánh nhìn dò hỏi.

- Ê! Bộ cậu đang làm gián điệp cho cô hả?

- Hả? Cô nào? - Ho Jun ngơ ngác hỏi ngược lại nó.

- Thì cô Hyomin chứ cậu tưởng tớ nói ai?

- Rảnh lắm tớ mới làm vậy - Ho Jun xua tay, chối phắt.

- Ai mà biết được - Ji Yeon hầm hè nhìn thằng bạn.

_______________________________

Đúng là Ho Jun rảnh thiệt. Buổi chiều ngày hôm đó, vào giờ về (học thêm tại nhà Hyomin), Ho Jun ở lại sau cùng, kể lại đầu đuôi sự việc.

- Con bé nói như thế thật à? - Hyomin không giấu được nụ cười - Con bé không ghét cô thật chứ?

- Bạn ấy nói vậy mà - Ho Jun đáp, rồi nó thấy Hyomin mơ mơ màng màng điều gì đó - Cô ơi!

- Hả? - Giật mình tỉnh mộng, Hyomin ngơ ngác hỏi.

- Có vẻ cô khá là quan tâm Ji Yeon, cô nhỉ? - Ho Jun hỏi chẳng chút ngại ngùng.

Chột dạ, Hyomin chỉ cười xoà.

- Cô là cô giáo mà. Quan tâm học sinh là chuyện bình thường. Cả lớp 10B2, ai cô cũng...

- Stop! - Ho Jun để tay lên miệng, nó nói khi Hyomin ngưng giải thích.

- Cô sao dạ? Đâu cần cô phải giải thích nhiều đến thế đâu. Còn dài hơn cả giải bài toán luỹ thừa. Mà cô ơi, cô cho em về được chưa? Tụi nó go home (về nhà) từ lâu lắm rồi!

- Ừ! Em về được rồi!

Hyomin tiễn Ho Jun ra tận cổng. Để chắc ăn, Hyomin nhắc.

- Jun! Em hứa hông được tiết lộ chuyện cô nhờ em hỏi han Ji Yeon nha!

- Em hứa.

- Thank you!

- Hem có chi - Ho Jun nói rồi vội vàng đạp xe đi, trước khi cơn mưa kịp đổ xuống.

Đóng cổng lại, vào nhà trong, Hyomin nhảy cẫn lên vì vui sướng.

- Ha! Vậy là Ji Yeon hông có ghét mình.

Nhảy múa ca hát một hồi, Hyomin vào bếp chuẩn bị bữa tối. Trong lúc làm bếp, miệng Hyomin không ngừng hát.

- Sáng thức giấc nghe xuyến xao trong lòng

________________________________

- Tránh ra! - Ji Yeon xô Ho Jun sang một bên rồi nhảy bật lên, ném bóng vào rổ - Yeah! Vào rồi!

Mặt Ho Jun nhăn nhăn lại hệt con khỉ già (theo nhận xét của Ji Yeon)

- Ê! Muốn ném banh thì phải xếp hàng chớ. Ở đâu ra cái chuyện đẩy người ta đi chỗ khác giành chỗ ném vậy hả?

Ji Yeon tưng bóng rồi ném mạnh về phía thằng bạn, giảng đạo ngược trở lại.

- Nói cho cậu nghe. Ở lớp kỉ luật thế nào thì tuỳ, nhưng trên sân bóng hay ngoài xã hội, muốn đạt được điều gì, cậu buộc phải giành giật. Chứ đứng đợi một chỗ thì bao giờ mới tới lượt mình.

Ném trả lại quả bóng, Ho Jun nói.

- Thì đành là vậy. Nhưng cậu đang ở trường học, phải nhường chỗ cho người khác tập bóng chớ. Cậu giành hết chỗ thì tụi nó làm gì bây giờ?

- Đứng coi tớ ném bóng - Ji Yeon trả lời tỉnh rụi.

- Cái con này... thiệt tình - Ho Jun lắc đầu chào thua.

Chưa kịp kiếm được câu nào để phản bác lại thì IU từ đâu lù lù xuất hiện.

- Ji Yeonie! Chỉ tớ ném bóng đi!

- Nghe gì chưa? Tránh chỗ cho tớ chỉ lớp trưởng ném bóng coi - Ji Yeon hất hàm, chảnh choẹ với thằng bạn.

______________________________

- Bật nhạc lên, Ji Yeon - Qri nói.

Bài Lovey Dovey được cả nhóm chọn để dự thi. Tổng số người trong nhóm được chọn đi thi là năm, trong đó không có Ji Yeon. Ji Yeon không phải không được chọn mà là từ chối đi thi. Nó sợ appa vô tình biết chuyện nó không lo học hành tử tế, chỉ lo nhảy thì thế nào cũng chửi nó banh-ta-long.

Lovey Dovey là bài hát có giai điệu sôi động. Đòi hỏi bước nhảy phải nhanh nhẹn, dẻo dai mới đủ sức nhảy trọn cả bài. Mặc dù không thi nhưng mỗi khi bật nhạc, nó đều bắt chước nhảy theo cách anh chị trong nhóm. Đang nhịp nhàng hoà mình vào điệu nhảy thì có sự cố xảy ra. So Yeon, nhóm trưởng bị trẹo chân. Cả đám ùa về phía So Yeon.

- Em sao vậy So Yeon? - Qri xanh mặt nhìn So Yeon nhăn nhó ôm chân.

Những thành viên khác lần lượt hỏi han nhưng So Yeon lắc đầu, khổ sở nói.

- Hông sao đâu. Tập tiếp đi.

Nhưng khi vừa đứng lên So Yeon lại rơi phịch xuống đất, cả nhóm lại một phen hoảng loạn.

- Cậu có chắc là nhảy được chứ? - Boram, một thành viên của nhóm lo lắng hỏi.

- Có vẻ như phải tạm thay người rồi. Chân tớ ít nhất một tháng nữa mới mong lành lặn trở lại - So Yeon chắc lưỡi nói.

- Chỉ còn một tuần nữa là thi vòng sơ kết rồi! - Qri vò đầu bức tóc - Kiếm đâu ra người thế bây giờ?

Boram gãi gãi sau gáy mong là làm như thế sẽ tìm ra được giải pháp.

- Làm sao đây?

Trong khi cả đám nhăn nhó vặn óc suy nghĩ thì So Yeon lại là người bình tĩnh nhất, dù vừa gặp tai nạn.

- Em vào thế chỗ unnie đi, Ji Yeon - So Yeon vỗ vai Ji Yeon.

- Hả? - Cả nhóm tròn mắt hết nhìn So Yeon lại ngó sang Ji Yeon.

Ji Yeon há hốc nhìn So một hồi lâu rồi từ chối nhẹ nhàng.

- Hông được đâu - Ji Yeon lúc lắc mái tóc dài tận thắt lưng - Unnie thừa biết là lỡ mà appa thấy em nhảy nhót trên tivi là tiêu đời em luôn.

So Yeon cười xoà, không giống người đang đau tý nào.

- Chuyện nhỏ như con thỏ. Chỉ cần...

- Em yên tâm - So Yeon trấn an nó - Vòng sơ khảo không có phát trên tivi đâu.

Ngồi xếp bằng trên sàn, nó nhíu hàng chân mày thanh tú ngẫm nghĩ. Lát sau, nó gật đầu.

- Ok!

So Yeon nở nụ cười hiền hậu, xoa đầu Ji Yeon nhưng lại nói với Qri.

- Qri unnie, ấy giùm em cái kéo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro