[LONGFIC][Trans] Ioseph [Chap 17], JeTi, YoonYul, YoonSic | Update 04.03
Chapter 17
Hai bàn tay cô siết chặt trên chiếc bàn làm việc bóng loáng đẹp đẽ ấy. Cô đang nản lòng hơn bao giờ hết. Sao lại không thể tìm được gì vậy chứ? Yuri vung nắm đấm lên mặt bàn, sự tức giận của cô đang lớn hơn bao giờ hết. Làm sao mà cái văn phòng này lại có thể hoàn hảo đến vậy chứ? Không hề có thứ gì thuộc về công việc ngầm của ba cô. Nó trông có vẻ còn hơn cả một khung cảnh được dàn dựng, sẵn sàng cho bất cứ diễn viên nào bước vào nhưng không có gì là thật cả, chỉ là những đạo cụ.
Yuri cong môi, chìm trong suy nghĩ. Thật là thảm hại khi cô chẳng thu thập được gì từ chuyến đi này. Những vật trang trí trên bàn của ba cô đang cười nhạo cô. Chiếc máy tính ngu ngốc chẳng có gì, những bức ảnh kia trưng lên cái hình ảnh người đàn ông của gia đình giả tạo của ông ta, chiếc đồng hồ mà ông ta hiếm khi sử dụng và những ngăn kéo chẳng chứa gì khác ngoài đống giấy tờ. Nó chẳng gợi ra được manh mối nào cả. Chắc là phải có gì đó không phù hợp trong khung cảnh này.
"Không có gì cả đâu Yuri."
Tim cô như nhảy phóc lên trong kinh hãi và theo bản năng, cô rút súng ra nhưng đã không đủ nhanh. Yuri nhìn chằm chằm vào khẩu súng đang nhắm thẳng vào đầu mình và người đang giữ lấy nó.
"Jaejoong," cô thở hổn hển. Jaejoong trao cho cô một cái nhìn sắc lạnh mà cô không bao giờ tin nổi là anh ta có thể làm được điều đó.
"Vậy là tôi đoán anh đã chờ đợi điều này phải không?" Yuri thận trọng lên tiếng. Jaejoong chậm rãi gật đầu trước câu hỏi của cô.
"Kể từ khi cô đồng ý gia nhập, tôi đã dọn sạch bất cứ thứ gì mà cô cho là hữu dụng trong căn phòng của ông ấy."
Điều đó giải thích cho tất cả mọi thứ.
"Anh đã nghe lén bọn tôi," cô điềm tĩnh nói dù đang đứng trước họng súng.
Jaejoong lắc đầu.
"Tôi đã biết là cô sẽ không tham gia nếu không có lý do đằng sau nó. Những giọt nước mắt của cô vào lần đầu tiên tôi gặp cô... chúng là thật. Không còn gì khác mà cô đã làm ở đây là thật nữa cả."
Yuri nuốt nước bọt. Jaejoong vẫn đang nói với giọng điệu nhẹ nhàng của mình, cái giọng điệu đã hào hứng trước một que kẹo mút đơn giản và ít nhất là đã giúp cho cuộc sống khổ sở của cô trở nên tốt hơn. Cô đơn giản là không thể tin được rằng anh ta thực sự làm việc cho ba mình. Cô vẫn không tin.
"Anh sẽ không bắn tôi," Yuri bắt đầu lên tiếng một cách cẩn trọng và cô đã nhìn thấy Jaejoong đang dao động trong khi cố siết chặt khẩu súng một cách ngập ngừng.
"Tôi không thể để cô đi. Tôi làm việc cho ba cô và tổ chức. Tôi sẽ không chống lại họ," anh ta nói như thể đang cố gắng tự thuyết phục bản thân cũng như thuyết phục Yuri. "Tôi không thể để cho một kẻ phản bội thoát đi được."
Ngay cả trong lúc này, Yuri cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm thông. Anh ta không phải loại người như vậy. Anh ta sẽ không giết người như vậy. Anh ta là một người biết quan tâm, biết lo lắng và không thể máu lạnh như vậy được.
Yuri đưa bàn tay lên để chạm vào anh ta thông qua chiếc bàn làm việc nhưng anh ta chỉ để ngón tay mình vào cò súng một cách chắc chắn.
"Đừng manh động. Tôi nợ ba cô tất cả và tôi sẽ giết cô đấy," anh ta nói giọng kiên quyết, đang cố lấy lại sự tự tin của mình.
"Anh không phải như th-"
"Cô thì biết gì chứ?! Làm sao cô biết được tôi là loại người gì chứ?" anh ta hét lên. Cơ thể anh ta đang run lên, giọng nói của anh ta cũng đang dao động.
"Tôi sẽ giết người. Tôi đã từng giết người."
"Đừng đánh anh ấy, làm ơn, đừng đánh anh ấy!" anh van nài nhưng gã đàn ông vạm vỡ kia đã không hề bận tâm. Gã hói đầu to cao kia đã tàn nhẫn đá vào người anh trai anh và nắm tóc anh ấy lôi đi xềnh xệch. Anh trai anh đang gào thét tên anh.
“Jaejoong! Jaejoong!”
Không có quá nhiều sự lựa chọn. Sau khi ba mẹ họ qua đời, họ đã sống trong một cô nhi viện mà đã đối xử rất tàn tệ với họ. Họ là hai anh em hiện giờ phải sống trên đường phố mà không một xu dính túi, chỉ có thể lục tìm rác để sống qua ngày. Dù còn nhỏ nhưng họ đã làm hết tất cả những công việc đường phố, kể cả trộm cắp hay trở thành những đứa ăn mày, nó đã chẳng là vấn đề gì chỉ khi nào họ có thể kiếm thêm một ít tiền thì họ cần phải tiếp tục. Không cần biết công việc đó là gì, họ cũng sẽ luôn ở bên cạnh nhau.
Đó không phải là những gì họ muốn, làm việc cho một ông chủ mafia bần tiện nào đó thường vây bắt và xử tội những kẻ sống ở khu ổ chuột này nhưng họ đã không có nhiều sự lựa chọn. Ít nhất thì thỉnh thoảng họ cũng đã có một nơi trú ẩn để tránh mưa gió.
Ngày hôm nay, họ đã được lệnh đi móc túi. Jaejoong và anh trai mình đã đánh cắp một vài chiếc ví tiền trên đường phố đông đúc và vào lúc đó, nó có vẻ là đã đủ rồi. Nhưng chính cách chia tiền, mà ông chủ gần như lấy hết tất cả, đã làm họ thay đổi. Anh trai anh đã cố gắng để lấy thêm từ một người nữa, để giữ lấy số tiền đó cho chính họ. Không ngờ là anh ấy đã bị phát hiện và người đàn ông này không chỉ đơn giản là một người qua đường nào đó.
Jaejoong lao vào người đàn ông kia, khóa chặt cánh tay mình quanh cổ hắn. Người đàn ông khỏe mạnh hơn nện anh vào tường, khiến anh nới lỏng tay và ngã xuống đất. Jaejoong đau đớn ho sù sụ.
“Jaejoong!”
Một tiếng thét sắc lảnh phát ra từ miệng anh trai anh và trước lúc Jaejoong tự nhấc người mình dậy, thì tất cả những gì anh có thể thấy chính là máu. Tên khốn kia đã đâm một con dao xuyên thẳng vào người anh ấy.
Jaejoong đã không còn tự chủ được nữa. Anh ném tất cả sức lực của mình vào tên sát nhân, nắm lấy cổ tay hắn và nện nó vào tường. Con dao rơi xuống vũng máu của anh trai anh và Jaejoong đã chạy tới để cầm lấy nó. Ngay khi anh nắm được nó, anh đã ghim thẳng vào ngực hắn liên tục cho đến khi anh biết là hắn đã chết.
Có vẻ hơi ảo tưởng khi mà cuộc đời của một con người lại có thể sụp đổ và kết thúc nhanh chóng đến vậy. Jaejoong bỏ vũ khí xuống và chạy đến bên anh mình, gào khóc.
"Đừng chết, đừng chết mà," Jaejoong nói trong tiếng nấc, ôm lấy anh mình thật chặt. Cả hai đều ướt đẫm mồ hôi và máu nhưng Jaejoong sẽ không bao giờ buông ra. Với đôi mắt đầy nước, anh phát hiện một thứ gì đó chìa ra từ trong túi quần jeans của anh mình. Jaejoong cầm lấy nó và nước mắt tuôn đầy. Đây chính là thứ yêu thích của anh trai anh, mùi vị mà mẹ của họ đã luôn mua cho họ. Nó khiến anh nhớ đến những ký ức thuộc về gia đình mình.
Nắm tay của anh cong lại nắm lấy que kẹo mút và giữ nó thật chặt cho thành viên duy nhất còn lại trong gia đình mình. Đó là tất cả những gì anh ấy đã để lại.
"Ông Kwon rất tử tế. Khi ông ấy tìm thấy tôi, ông ấy đã cho anh tôi một nơi yên nghỉ. Ông ấy đã đối xử với tôi rất tốt và kể từ đó tôi đã làm việc cho ông ấy," anh ta khẽ kể lại một cách chi tiết và Yuri đang nén hơi thở của mình. Cô chưa bao giờ tin ba cô lại có thể làm được một việc như vậy. Một cảm xúc mãnh liệt đang bùng lên trong cô.
"Ba tôi sẽ không bao giờ làm một việc như vậy mà không hề có lý do," cô gầm lên. "Tất cả những gì ông ta quan tâm không ai khác ngoài bản thân ông ta cả."
"Ba cô đã đối xử với tôi như con trai vậy," Jaejoong sốt sắng giải thích. Trước khi anh kịp phản ứng thì Yuri đã nhanh chóng nhảy lên bàn, đá văng khẩu súng của anh ta và Jaejoong chỉ có thể nhìn khẩu súng của mình bay ra và rơi thật xa xuống đất. Yuri đã lợi dụng lúc anh ta sơ hở. Yuri đứng thẳng dậy, chiếm ưu thế bằng cách dùng chính khẩu súng của Jaejoong nhắm vào mặt anh ta.
Bây giờ thì cô đã biết được sự tận tụy khó đoán đó đến từ đâu. Jaejoong muốn có một gia đình, một người quan tâm và anh ta đã nghĩ rằng ba cô đã cho anh ta điều đó. Cái mà anh ta không nhận thấy được chính là ba cô không hề biết cách làm một người cha thực thụ. Ông ta chẳng biết gì cả.
"Anh nghĩ ông ta đối xử với anh giống như con trai mình thật sao?" Yuri hỏi, dùng hết sức lực còn lại để điều khiển những cảm xúc của mình. "Anh thật lòng tin rằng ba tôi biết được hai chữ gia đình có ý nghĩa gì trên đời này ư?"
Jaejoong im thin thít, không thể đáp lời được.
"Anh đã mất đi gia đình mình nhưng tôi thì lại chẳng hề có một gia đình để mà bắt đầu nữa là," Yuri cãi lại. "Ba tôi chưa bao giờ ở nhà quá một tiếng đồng hồ. Tôi gọi ông ta và ông ta lại bước ra khỏi cửa mà không hề nhìn lại. Ông ta đã gửi anh trai tôi một thân một mình đến một đất nước khác, nơi mà anh ấy không có ai để dựa dẫm vào. Mẹ tôi đã chết trên chiếc giường mà họ chưa bao giờ chia sẻ cùng nhau đó. Bà đã chết với máu thấm đầy ra giường và vẫn không hề nhìn thấy mặt ông ta lần cuối cùng."
"Và tôi từ đâu đến? Tôi là một đứa con gái giàu có mà mọi người ghét bỏ bởi vì ba tôi đã tàn nhẫn phá nát công việc của ba mẹ họ. Tôi là đứa con gái đã phải ăn trưa một mình trong phòng tắm bởi vì không một ai muốn làm bất cứ điều gì cùng tôi cả. Mẹ tôi đã mất và anh trai tôi đã bị bắt rời xa tôi và tất cả chính là do ba tôi. Tôi đã không hề muốn mang họ Kwon."
Giờ thì Yuri đang bật cười một cách mỉa mai.
"Tôi ghét ông ta vì tất cả mọi chuyện mà ông ta đã làm nhưng anh biết không? Tôi đã rất ganh tị với anh bởi vì ông ta đối xử với anh còn tốt hơn cả chính gia đình thực sự của ông ta. Bởi vì anh thực sự đã có nhiều thời gian ở bên cạnh ông ta. Ít nhất thì anh cũng đã có được sự chú ý của ông ta nhiều hơn một giây."
Yuri cúi xuống để nhìn thẳng vào mắt anh ta, khẩu súng của cô vẫn nhắm thẳng vào trán anh ta.
"Ở vào vị trí của cuộc đời mình, mỗi một phần nhỏ trong tôi rất muốn bắn chết anh vì sự ganh tị này. Tại sao ba tôi lại đối xử với một người nào đó tốt hơn chính con gái của ông ta, người đã từng mỗi ngày vẫn chờ đợi ông ta nói chúc ngủ ngon, để đưa mình vào chiếc giường ngủ ấm áp?" Yuri hỏi, đôi mắt cô đầy ắp những giọt nước nóng hổi.
"Nhưng giờ thì chuyện đó đã chấm hết rồi," Yuri giải thích, hạ súng xuống. "Bởi vì tôi biết rằng gia đình thực sự của tôi không bao gồm người đàn ông này. Họ hiện giờ đang đợi tôi quay trở lại và nếu anh cố ngăn cản tôi, tôi sẽ bắn anh mà không cần phải suy nghĩ."
Yuri đặt khẩu súng của mình lại vào trong bao và nhảy xuống đất. Yuri giật lấy một vật trên bàn trước khi tiến ra cửa nhưng rồi bỗng dừng lại.
“Jaejoong.”
Jaejoong sững người và anh ta đã không quay lại để nhìn cô nhưng cô biết là anh ta đang lắng nghe.
"Ông ta đã giết chết chính con trai mình và ông ta cũng sẽ làm thế với anh một khi ông ta tìm ra được một lý do của mình. Làm ơn hãy bỏ đi khi anh có thể."
Và không một lời nào khác, Yuri bước ra, để lại Jaejoong một mình.
Yuri đóng lại cánh cửa sau lưng mình và tiến đến buồng thang máy, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành. Cô đưa cái vật đã lấy cắp được lên trước mặt và quan sát nó. Với cô đây chính là một kho báu. Với ông Kwon, đây lại là một sự ngụy trang, một thứ đáng buồn cười với bất cứ người nào khác hiểu ông ta cũng như cô hiểu ông ta.
"Nicole. Tôi đã tìm được rồi."
Cánh cửa thang máy mở ra để cô bước vào. Tay cô siết chặt lấy khung ảnh. Yuri đưa những ngón tay của mình chạm vào bức ảnh. Đây chính là bức ảnh gia đình duy nhất mà họ đã chụp. Có ba cô, mẹ cô, anh trai cô và cô. Yuri cười buồn. Anh trai cô và cô lúc đó hãy còn quá nhỏ. Mẹ cô vẫn đang mỉm cười.
Đây chính là lý do tại sao nó giả tạo. Đây chính là lý do tại sao nó không thuộc về văn phòng làm việc của ba cô. Đây chính là lý do đằng sau bức ảnh, có một thứ gì đó đã được cất giấu ở đó.
TBC...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro