[Longfic][Trọng Sinh-Thế Thân][ChanBaek] Mở Ra Kết Thúc [Chương 8]
#Cảnh báo có H
...................
Phác Xán Liệt về đến cũng là vừa lúc Biện Bạch Hiền dọn thức ăn ra bàn. Ăn cơm được một lúc, Phác Xán Liệt đột nhiên nghe thấy mùi thơm không phải của thức ăn trên bàn mà là của thứ khác, liền hỏi:
"Mùi gì vậy?"
Biện Bạch Hiền thành thật trả lời: "Là mùi bánh trái cây mà tôi mới làm."
Phác Xán Liệt nhìn quanh, sau đó nói: "Trái cây ở đâu ra mà làm?"
"Là tôi vừa hái ngoài vườn vào."
Biện Bạch Hiền vừa nói xong thì chợt giật mình, thôi chết rồi, nếu để Phác Xán Liệt biết chuyện này thì có khi nào hắn mắng y hay không, vì hắn cũng chưa cho phép y hái trái cây vào nhà.
Phác Xán Liệt cũng không quan tâm đến chuyện Biện Bạch Hiền hái trái cây cho lắm, hắn chỉ hỏi vấn đề mà hắn cần biết."Bánh đâu?"
Biện Bạch Hiền nghe thấy Phác Xán Liệt nói như vậy, liền lúng túng đứng lên và đi lấy mấy đĩa bánh đã làm ra. Khi hắn nhìn thấy, liền cầm đũa gắp một chiếc bánh ăn thử, và nó thật sự rất ngon. Biện Bạch Hiền không nghe Phác Xán Liệt phản hồi gì, y ngượng ngùng gãi đầu nói:
"Tôi...cũng có biết làm bánh, nhưng chắc hôm nay làm không được ngon lắm."
"Anh cũng ăn đi." Phác Xán Liệt cúi đầu ăn hết chiếc bánh, không nhìn Biện Bạch Hiền.
—————
Cuộc sống của hai người cứ như vậy mà trôi qua, Biện Bạch Hiền hằng ngày dọn dẹp nhà cửa xong thì ra ngoài sân vườn tưới cây, rảnh rỗi thì nằm trên mấy chiếc ghế dài đặt ngoài vườn phơi nắng. Vốn là một cô nhi, Biện Bạch Hiền đã quen với sự đơn độc và cũng chẳng nhớ đến ai. Bà Châu cũng không phải mẹ ruột, cho nên đôi lúc y cũng lo lắng không biết bà ở nhà ra sao rồi, còn nói đến chuyện nhớ nhung da diết thì không.
Mà lúc này y lại nhớ đến Nami. Một nỗi nhớ thoáng qua khiến y buồn cười, và rồi y chợt nhận ra tình cảm dành cho cô ta đến giờ không còn in đậm nữa, nó mờ nhạt đến nỗi không còn nhìn rõ. Thì ra yêu chính là như vậy, một khi người trong cuộc để thời gian phủ bóng xuống tình cảm của mình, thì tất cả đều nhạt phai.
Y đã quên rồi, quên đi người con gái ấy. Đó là người dạy y biết yêu là gì, và chắc cũng là người dạy y cách quên đi tình yêu. Bây giờ y cảm thấy thật nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả người từng yêu thương nhất cũng không còn khiến y phải bận tâm nữa, vậy thì cũng không cần nghĩ đến, cứ sống bình thản như hiện tại là tốt rồi. Y cũng không dám nghĩ một ngày nào đó y sẽ bắt đầu yêu thương một cô gái khác, rồi kết hôn, rồi sinh con...tất cả mọi thứ đối với y quá xa vời, một lần lầm lỡ vạn lần buồn, đừng nghĩ nữa sẽ tốt hơn.
Nhưng điều đó cũng vô tình khiến y nghĩ đến Phác Xán Liệt. Hắn cũng yêu một cô gái, và cô gái đó vì bị tai nạn mà qua đời. Trong suốt hai năm qua, Phác Xán Liệt vẫn giữ tình cảm đã từng dành cho cô gái ấy, yêu thương cô gái ấy đến vô cùng. Có lẽ người như Phác Xán Liệt là dạng người cực kỳ chung thủy, và cũng có lẽ là cô gái đó quá hoàn hảo khiến hắn yêu thương.
Mà cho dù là vì bất cứ lý do gì khác đi chăng nữa, Phác Xán Liệt hiện tại cũng đã mua y, để y làm thế thân cho cô gái tên BaekJi đó rồi. Điều mà y cần làm không phải là suy nghĩ về chuyện gì khác, chỉ cần làm tròn trách nhiệm ở bên cạnh hắn là được. Tiền đã nhận rồi, sau khi hoàn thành xong chuyện thì y trở về cuộc sống của mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái một tháng đã qua đi. Biện Bạch Hiền đang lúng túng với mái tóc của mình, nó đã dài qua vai rồi. Tóc của y rất nhanh dài, cộng với một số loại mỹ phẩm dầu gội dưỡng tóc mà Phác Xán Liệt bắt y phải dùng khiến tóc dài ra một cách nhanh chóng.
Mà trải qua một khoảng thời gian như vậy, y cũng đã quen với việc mặc quần áo của con gái, thuộc nằm lòng những sở thích cũng như thói quen của BaekJi mà Phác Xán Liệt đã nói qua, cũng biết khẩu vị của Phác Xán Liệt và giờ giấc đi làm cũng như sinh hoạt riêng của hắn.
—————–
Tác giả: Sana
Thể loại: Trọng sinh, thế thân, sinh tử văn, niên hạ công, ngược, HE.
Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (trước khi trọng sinh là Byun Baekhyun)
Fic "Mở Ra Kết Thúc" chỉ được đăng tại , mọi hành vi đem fic đi nơi khác mà chưa được sự đồng ý của tôi thì đều gọi là ăn cắp.
————————-
Hôm nay Phác Xán Liệt đi dự lễ khánh thành của công ty của một người bạn thân. Vì có mối quan hệ khá thân thiết nên hắn phải đến đó từ rất sớm, và cũng được ông chủ nhờ tiếp khách giúp. Đến khi tiệc tàn thì hắn cũng đã say túy lúy, Kim Chung Đại dìu hắn lên xe cũng mất khá nhiều thời gian.
Biện Bạch Hiền đã ngủ say, bởi vì giờ cũng đã nửa đêm rồi. Y thường không chờ Phác Xán Liệt về nếu hắn báo trước hôm đó về trễ, còn nếu hắn ở nhà thì y luôn chờ hắn vào phòng mới đi ngủ.
Kim Chung Đại không bấm chuông, cậu tự mở cửa rồi dìu Phác Xán Liệt vào nhà và lên phòng, lúc này cậu mới gọi Biện Bạch Hiền thức dậy để chăm sóc cho Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy Phác Xán Liệt say mèm như vậy, liền xuống nhà bật bếp nấu canh giải rượu. Kim Chung Đại chỉ lấy khăn nhúng nước lau mặt cho Phác Xán Liệt, sau đó ra về.
Biện Bạch Hiền nấu xong canh thì mang đến, đút Phác Xán Liệt uống được vài muỗng thì hắn lăn ra ngủ, y không thể nào miễn cưỡng thêm, đành cất chén canh đi và cởi áo sơ mi của Phác Xán Liệt ra, thay áo ngủ cho hắn dễ chịu. Y làm rất thuần thục và cũng không hề ngại ngùng gì, bởi thân thể của hắn cũng giống như y, hai thằng đàn ông có thấy da thịt của nhau thì cũng là điều bình thường. Khi thay xong, Biện Bạch Hiền xoay người tắt đèn, lúc này Phác Xán Liệt mới lờ mờ tỉnh lại.
Trông thấy mái tóc dài và thân hình mảnh mai của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt ngỡ đó chính là BaekJi, trong cơn say hắn vô cùng xúc động khi được nhìn thấy người mà mình yêu tha thiết, liền ngồi dậy ôm cô thật chặt và gọi tên cô thật nồng nàn. "BaekJi!"
"Ahh...cậu làm gì vậy?" Biện Bạch Hiền bị dọa cho hết hồn, đẩy tay Phác Xán Liệt ra nhưng không được, hắn thật sự rất mạnh.
Phác Xán Liệt không hề nao núng, hắn kề cằm vào vai Biện Bạch Hiền mà hắn vẫn cho là BaekJi, nói: "Em ở lại đây với anh, đừng bao giờ đi nữa. Anh yêu em!"
Biện Bạch Hiền vẫn đang cố gắng giãy ra khỏi vòng tay của Phác Xán Liệt, lại nghe hắn nói như vậy liền cứng đờ, quên mất mình đang làm gì. Phải rồi, y vẫn luôn là thế thân của BaekJi – người mà hắn yêu nhất, cho nên giờ phút này y phải hoàn thành đúng trách nhiệm của mình.
Biện Bạch Hiền để yên cho Phác Xán Liệt đè mình xuống giường, y nhắm chặt mắt chờ đợi bước tiếp theo mà hắn sẽ làm.
————–
Biện Bạch Hiền muốn đẩy Phác Xán Liệt ra và bỏ chạy ra khỏi phòng, nhưng y chợt nhớ đến số tiền mà mình đã cầm lấy cùng chữ ký trên bản hợp đồng, liền để mặc cho Phác Xán Liệt đè mình xuống giường, y nhắm chặt mắt chờ đợi bước tiếp theo mà hắn sẽ làm.
Phác Xán Liệt nhìn ngắm gương mặt của Biện Bạch Hiền, trong ánh đèn mông lung mờ ảo, hắn càng cảm nhận đường nét trên mặt của "BaekJi" rõ ràng hơn. Thì ra là cô ấy, cô ấy đã xuất hiện rồi! Phác Xán Liệt không biết đây mơ hay là tỉnh, nếu đã là mơ thì hãy để hắn chìm đắm vào đây mãi mãi, không bao giờ thoát ra.
Biện Bạch Hiền run rẩy kịch liệt khi những ngón tay của Phác Xán Liệt chạm vào da thịt mình, hắn đang cố kéo áo của y ra. Ngay cả chiếc váy ngắn cũng rất nhanh bị hắn tụt xuống, khiến Biện Bạch Hiền cảm nhận sinh mạng của mình cũng đang dần dần buông lơi.
Phác Xán Liệt chạm vào chiếc váy, điều này khiến hắn càng khẳng định người nằm dưới thân chính là BaekJi, vì vậy hài lòng vứt xuống giường. Hắn sờ nắn làn da láng mịn của "BaekJi", và cũng hơi bất ngờ khi không cảm nhận được ngực của cô, nhưng mà khi hắn nhìn lên, lại thấy gương mặt của cô rõ ràng trước mặt, vì thế hắn vẫn tin rằng đây là BaekJi. Phác Xán Liệt không mất quá nhiều thời gian để cởi bỏ quần áo của mình, cũng không phí thời gian quý báu mà chỉ nhìn ngắm gương mặt của "BaekJi", liền ôm lấy cô mà hôn.
Biện Bạch Hiền vì quá hồi hộp cho nên với nụ hôn bất ngờ này của Phác Xán Liệt, y không thể nào tiếp thu nổi. Cảm giác ngạt thở khiến y không ngừng đánh vào vai của Phác Xán Liệt, nhưng giờ phút này hắn chẳng còn cảm nhận bất cứ điều gì ngoài tình yêu mãnh liệt và sự chiếm hữu lấy người mà hắn yêu.
Phác Xán Liệt đưa tay sờ xuống bên dưới, lại sờ đúng huyệt động của Biện Bạch Hiền. Hắn chẳng còn lý trí đâu để mà suy xét là nó khác lạ và không giống với những gì hắn đã từng sờ qua của BaekJi, liền cầm thấy hạ thân của mình đặt trước đó và tiến vào trong.
"Ahh!" Biện Bạch Hiền thét lên, cơn đau này không thể nào chịu được, nó không giống với việc bị đứt tay hay rách da, mà hệt như vừa bổ đôi cơ thể ra vậy, không cách nào chịu đựng nổi.
Tuy Phác Xán Liệt có nghe tiếng thét của Biện Bạch Hiền, nhưng hắn cũng không nghĩ là y đau, mà lại nghĩ đó là tiếng rên rỉ thoải mái của BaekJi, hắn lại càng đâm mạnh hơn nữa.
Biện Bạch Hiền trong cơn đau cảm nhận được một thứ nước chảy ra từ trong cơ thể mình, y không cần nhìn cũng biết đó chính là máu. Nhưng mà người đàn ông nằm trên thân thể y cũng không hề ngừng lại, còn tiến vào mạnh mẽ hơn khiến y vừa đau lại vừa nhức, thống khổ không nói nên lời.
————-
Tác giả: Sana
Thể loại: Trọng sinh, thế thân, sinh tử văn, niên hạ công, ngược, HE.
Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (trước khi trọng sinh là Byun Baekhyun)
Fic "Mở Ra Kết Thúc" chỉ được đăng tại , mọi hành vi đem fic đi nơi khác mà chưa được sự đồng ý của tôi thì đều gọi là ăn cắp.
——————-
Giờ phút này Biện Bạch Hiền mới biết được giữa con trai và con trai cũng có thể làm được chuyện này, y vẫn cho rằng điều ấy là không thể. Nhưng cũng chính lúc này y mới biết việc bị người khác đặt dưới thân lại khổ sở đến như vậy, nó hệt như một cực hình tàn khốc thời trung cổ.
Trước đây Biện Bạch Hiền đã từng làm "chuyện ấy" với Nami, rất nhiều lần là đằng khác. Nhưng cảm giác đó đối với y thật sự rất thoải mái, và Nami cũng vậy. Nó hoàn toàn khác xa với bây giờ, giống như một trời và một vực vậy, không thể so sánh được. Một bên là sung sướng, một bên là đau đớn, làm sao có thể giống nhau chứ.
Phác Xán Liệt vẫn ở trên người Biện Bạch Hiền ra sức tiến vào, mỗi một lần đâm mạnh hắn lại cảm giác các thớ cơ của người bên dưới khít khao chặt chẽ bao trọn lấy hắn, khiến hắn không ngừng yêu thích. BaekJi luôn là như vậy, mang đến cho hắn cảm giác thống khoái đến không nói nên lời.
Bởi vì Phác Xán Liệt luôn cho rằng Biện Bạch Hiền chính là BaekJi, cho nên hắn không hề chuẩn bị gì cứ thế mà tiến vào. Hắn đã không nhận ra được thân thể đàn ông của Biện Bạch Hiền, cho nên hắn không biết được nơi đó của Biện Bạch Hiền không cách nào tiết ra dịch thể, làm giảm ma sát và tạo ra khoái cảm cho y. Vì thế Biện Bạch Hiền vô cùng thống khổ mà cắn răng chịu đựng, mỗi một cử động của Phác Xán Liệt luôn đưa y xuống từng tầng địa ngục, làm cho y đau đớn đến trào nước mắt.
Biện Bạch Hiền không dám rên la lấy một tiếng, cũng không dám bảo Phác Xán Liệt ngừng. Giao dịch giữa hắn và y đã được thông qua trên hợp đồng có chữ ký của y rồi, mọi thứ mà hắn muốn y đều phải đáp ứng. Ngay cả chuyện này cũng vậy, đó là chuyện mà sớm hay muộn y phải đồng ý với hắn, vì y biết một khi đã làm thế thân cho BaekJi, thì những gì mà Phác Xán Liệt cùng BaekJi trải qua y cũng phải cùng hắn làm lại tất cả.
Cho đến khi Phác Xán Liệt bắn tinh dịch nóng ấm vào trong Biện Bạch Hiền rồi rút hạ thể của mình ra, Biện Bạch Hiền đã không còn tỉnh táo nữa. Y giống như một con búp bê vải bị người ta chà đạp đến mất đi ý thức và cảm giác, chỉ biết nằm trơ ra đó. Hậu huyệt của Biện Bạch Hiền không ngừng chảy ra máu tươi, chất lỏng màu đỏ cùng tinh dịch màu trắng của Phác Xán Liệt hòa vào nhau từ từ nhiễu xuống nệm giường màu trắng mà hôm qua y mới vừa thay.
Trời sáng. Phác Xán Liệt sau khi tỉnh dậy cảm thấy đầu đau như búa bổ, hắn ngồi dậy định cầm đồng hồ xem là mấy giờ thì chiếc chăn trên người tụt xuống, lộ ra thân thể lõa lồ của hắn. Lúc này hắn mới chợt nhớ ra giấc mơ ngày hôm qua, hắn đã cùng BaekJi yêu dấu mây mưa cùng nhau. Phác Xán Liệt nở một nụ cười, hai năm qua hắn cũng từng mộng xuân không ít lần với BaekJi, và hắn luôn cầu mong những giấc mơ ấy đến thật nhiều, để hắn đắm chìm trong cảm giác hòa làm một với BaekJi, dù chỉ là trong mơ.
Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, Phác Xán Liệt mới biết vừa rồi không phải là mơ. Biện Bạch Hiền sắc mặt trắng bệnh nằm im không động đậy, cùng với phần thân trên lộ ra đầy vết đỏ của cuộc hoan ái kịch liệt, váy áo của y vương vãi dưới đất và cả trên đầu giường.
Phác Xán Liệt vội vã mặc quần áo của mình vào, sau đó gọi Biện Bạch Hiền dậy. Nhưng mà y không hề có dấu hiệu tỉnh, vẫn nằm im không nhúc nhích. Khi Phác Xán Liệt kéo chăn ra, hắn lập vô cùng hoảng hốt khi thấy máu đã nhiễm đỏ một mảnh drap giường dưới thân Biện Bạch Hiền.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro