Chapter 7 Ký Ức (Part 1)
Chapter 7
Ký ức (phần 1)
...
Jeonju, một ngày lạnh giá cuối tháng 11 mùa đông năm ấy...
Người đàn ông họ Kim cùng vợ của mình đang lang thang, rong ruổi trên khắp mọi nẻo đường trắng xóa trong thành phố phồn hoa, để tìm cho mình một nơi có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Người thanh niên trẻ tràn đầy nhiệt huyết, nụ cười hiền lành và ấm áp ấy đã sớm gặp và yêu say đắm cô gái nông thôn dịu dàng chất phác, để cùng nhau xây dựng một tổ ấm nhỏ của riêng họ.
Hai vợ chồng trẻ cùng nhau trải qua niềm hạnh phúc vô bờ bến, họ cùng sát cánh bên nhau vượt qua những khó khăn thủa ban đầu.
Và cuối cùng hai người cũng tìm thấy một nơi để xây dựng một cuộc sống mới.
Một làng chài nhỏ bên bờ biển.
Hằng ngày, người thanh niên trẻ, người chồng trẻ sẽ cùng với những người chồng, những chàng trai khác vươn ra biển khơi đánh bắt cá.
Còn người vợ cũng sẽ cùng các cô vợ khác ở nhà chăm lo mọi thứ trong gia đình, đan lưới, giặt giũ, quét nhà, nấu cơm, chờ đợi chồng mình trở về.
Cuộc sống giản dị nhưng tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười ấy tưởng chừng kéo dài bất tận, nhưng, sự cạnh tranh, ganh ghét của một số người hàng xóm ích kỷ đã hủy hoại gia đình hạnh phúc ấy.
...
Một ngày bình thường như mọi ngày cuối tháng 2, mặt biển xanh mướt thường ngày trở lên tối sẫm lại.
Bầu trời lung linh tràn đầy ánh sao lại trở lên âm u, mây mù bao phủ.
Đã vào vụ thu hoạch cá lớn nhất trong năm, thời gian này tất cả mọi người trong làng chài đều bận rộn với công việc của họ.
Hằng đêm đội đánh bắt cá xa bờ luôn hoạt động hết công suất, bất chấp thời tiết, và hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Đâu đó trong một căn nhà bên bờ biển...
- mình à, thời tiết hôm nay không thuận lợi cho lắm, hay là buổi nay mình đừng ra khơi có được không?
Người vợ trẻ bỗng trong lòng có chút lo lắng, cô nhìn chồng mình đang chuẩn bị tư trang lên đường ra biển như thường ngày mà bất an lên tiếng.
- HeeYeon ah, đừng lo, anh sẽ trở về nhanh thôi.
Đáp lại gương mặt lo lắng của vợ mình, Người chồng trẻ mỉm cười hiền hậu, trấn an cô vợ nhỏ một cách dịu dàng.
-Nhưng...
Nỗi lo trong lòng càng thêm lớn, người vợ trẻ tiến lại nắm lấy bàn tay quen thuộc của chồng mình, cố sức ngăn cản.
- em lo lắm, anh đừng đi có được không?
Người chồng mỉm cười xoa đầu vợ, bàn tay khẽ siết chặt lấy tay cô vợ nhỏ của mình.
Mắt anh lướt qua cái bụng tròn tròn xinh xinh đang chứa thiên thần tình yêu của hai người, ánh mắt dịu lại, chan chứa đầy tình cảm.
- được rồi, anh biết em đang rất lo, anh hứa sẽ trở về sớm với em. HeeYeon tin anh đúng chứ?
Cái đầu nhỏ của cô khẽ động đậy, cúi xuống rồi ngửng lên, đó là động tác của một cái gật đầu nhẹ.
Biểu cảm đáng yêu ấy của cô vợ nhỏ khiến trái tim người chồng thổn thức.
Anh nhoài người, ôm lấy vợ mình, vòng tay rắn chắc bao quanh người cô, muốn đem hết những cảm xúc thông qua hành động để nói với vợ mình.
- đừng lo, anh nhất định sẽ trở về, em ở nhà đừng cố làm nhiều việc quá. Em phải nghỉ ngơi thật nhiều, ăn thật nhiều đồ bổ dưỡng.
Con của chúng mình sinh ra phải thật khỏe mạnh, xinh đẹp. Hứa với anh nhé!
Vòng tay bé xíu của cô vợ vòng qua bờ vai anh siết chặt, gương mặt xinh đẹp hiền dịu khẽ dụi dụi gật gật. Y hệt như một cô cún con nghe lời chủ.
Anh lại mỉm cười dịu dàng, tiếp tục thì thầm:
- em phải nhớ những lời anh nói, không được quên! Lần này, anh đi sẽ là lần cuối cùng, chúng ta, anh em và con sẽ lên thành phố với những gì đã tích góp được, nhất định gia đình mình sẽ sống tốt hơn!. Vì vậy, đợi anh trở về nhé!
Vòng tay cô càng siết chặt hơn, cảm nhận từng cử chỉ vuốt tóc đầy yêu thương của chồng mình, cô đành ngậm ngùi chấp nhận để anh ra khơi lần cuối.
- em biết rồi, anh mau về nhà sớm nhé, em đợi anh!
- anh hứa, HeeYeon à, anh yêu em!
Hai vợ chồng ôm nhau một hồi rất lâu, cảm tưởng như họ sẽ không buông nhau ra nếu như không có tiếng gọi từ các thành viên của tàu.
- Tae Woo à, nhanh lên, chúng ta sắp muộn rồi!
- Được rồi Ho Sung, tôi tới liền.
Hai vợ chồng bịn dịn chia tay nhau, người vợ tiễn chồng ra gần bờ biển, gió biển thổi mạnh khiến cô càng thêm lo lắng.
Hình ảnh nhỏ bé vẫy tay của người chồng trên chiếc thuyền càng ngày càng xa dần, cô muốn giữ anh lại, nhưng hiện tại đã không kịp mất rồi.
...
Đoàn đánh cá ra rất xa bờ.
Tất cả mọi người đều mong muốn dịp này thu hoạch một mẻ thật lớn, mỗi người một dự định riêng nhưng tất cả cùng phải hợp lực để chinh phục mục tiêu trước mắt.
Mặt biển ngày càng cuộn sóng dữ dội, con thuyền rung lắc ngày một lớn.
Chàng trai trẻ Tae Woo với thể lực sung mãn cộng với niềm khát khao cháy bỏng cho lần đánh cá cuối cùng lần này, với anh dù công việc có nặng nhọc đến đâu anh cũng có thể vượt qua được.
Khi tất cả mọi người hoạt động hăng say, thời tiết ngày càng trở nên xấu đi. Gió rít càng mạnh, chiếc thuyền đánh cá rung lắc ngày càng dữ dội.
Cơn bão khá lớn đang vào giai đoạn khốc liệt nhất.
Từng đợt sóng cao cứ liên tiếp đập vào thân tàu, thậm chí làm một số thành viên của đoàn bị dạt sang một bên.
-Không được rồi, bão quá lớn, mẻ cá này chúng ta phải bỏ thôi!
Một người trong đoàn lo lắng lên tiếng.
Trong khi đó, số lượng đông thành viên đoàn còn lại vẫn đang cố gắng lên mẻ cá vô cùng lớn lần này.
- cố lên, sắp được rồi, cơn bão còn cách rất xa, chúng ta có thể làm được!
Chàng trai trẻ Tae Woo vừa dùng sức kéo lưới vừa cổ vũ mọi người.
Anh mới vào nghề không lâu nhưng bằng sự cố gắng và phán đoán nhạy bén của mình rất nhiều lần đã giúp đoàn thu hoạch được một lượng lớn cá.
-phải rồi, Hãy tin tưởng Tae Woo, Cùng nhau kéo cá lên thôi Ho Sung!
Một chàng trai cơ bắp khác lên tiếng.
Người thanh niên tên Ho Sung nhìn tất cả cùng nhau nỗ lực, cũng bỏ qua lo lắng của bản thân chung một tay giúp sức.
Cuối cùng bằng sự nỗ lực của tất cả mọi người, mẻ cá lớn chưa từng thấy cũng đã được kéo lên thuyền.
- chúng ta làm được rồi. Ha ha~
Tất cả mọi người dù mệt lả nhưng vô cùng phấn khích.
Một mẻ vừa nhiều và vừa chất lượng, Hầu hết đều là các loài có giá trị cao.
Xem xa chuyến này tất cả đều có một nguồn thu kha khá.
- Làm tốt lắm các chàng trai!
Những cánh tay rắn chắc thi nhau nắm chặt lấy nhau, thể hiện sự đoàn kết to lớn giữa các thành viên.
Chàng trai trẻ Taewoo mỉm cười mãn nguyện, những giọt mồ hôi rơi đầy trên cơ thể đã hòa với dòng nước biển khiến quần áo trên người anh ướt sũng.
Với thu hoạch lớn như thế này chắc chắn anh có thể yên tâm về tương lai sau này Gia đình nhỏ của mình.
- à Tae Woo, vợ cậu chuẩn bị sinh chưa? Cậu đã nghĩ tên gì cho con chưa?
Một thành viên đoàn ôm vai anh vừa cười vừa hỏi.
-phải đó, phải đó, chắc cậu sung sướng chết luôn nhỉ. Hồi vợ mình mang bầu đứa đầu mình cứ cười vì hạnh phúc mãi thôi.
Các thành viên đoàn bắt đầu hùa theo hóng chuyện với anh trong lúc nghỉ ngơi.
- con trai thì sướng nhất rồi, còn sinh con gái thì nhất định sẽ là một mỹ nữ cho mà xem.
- đúng đó, này, nếu sinh con gái thì nhất định cậu phải gả cho thằng DongDong nhà mình nha.
- không được, không được, vợ mình đặt gạch trước với bà xã Tae Woo rồi nhé, các cậu làm gì có cửa.
Tiếng cười nói rộn rã không ngớt vang xa, vang khắp cả một góc biển rộng lớn.
Chàng trai trẻ Tae Woo mỉm cười đầy mãn nguyện.
Cả khu làng chài hầu như đều sinh các bé trai, rất ít nhà sinh bé gái, thế nên khi Vợ anh mang thai, những thành viên đoàn có con trai đều tranh giành với nhau để kết thông gia với nhà anh.
Tae Woo bắt đầu suy nghĩ tên con từ khi biết tin HeeYeon có bầu.
Anh muốn con mình lớn lên khỏe mạnh và có một cái tên thật ý nghĩa.
Nếu con là bé trai, tên của nó sẽ là Kim HeeWoo, nó sẽ là một cậu bé ngoan và mạnh mẽ như anh.
Còn nếu con là bé gái, tên con gái sẽ là Kim TaeYeon, con sẽ là một cô bé xinh đẹp ngoan ngoãn như HeeYeon của anh.
Khi Tae Woo nói với mọi người về dự định đặt tên của mình thì tất cả đều ồ lên tán thưởng.
- Hay đó Tae Woo à, không ngờ cậu đặt tên con vừa ý nghĩa vừa hay đến thế.
- đúng đó, à hay là, đứa thứ 2 của mình cậu nghĩ tên hộ mình nhé!
- cái thằng này, bị sao mà nói thế hả?
Tất cả lại nhốn nháo cả lên, bọn họ nói chuyện với nhau mà quên luôn cả tình hình thời tiết bên ngoài.
- được rồi mọi người, bây giờ chúng ta nên quay trở lại công việc thôi.
Một thành viên trong đoàn nhận ra bọn họ đang xao nhãng công việc, lên tiếng nhắc nhở.
- đúng rồi, giờ là lúc quay trở về với các bà vợ thôi, đi nào.
Đoàn thuyền tiếp tục công việc đánh bắt của mình.
Cơn bão rất lớn bên ngoài cũng đã đi xa.
Trên đường trở về đất liền, họ đánh thêm 3 mẻ cá lớn nữa, chẳng mấy chốc khoang thuyền lớn chứa chiến lợi phẩm đã được lấp đầy.
Một vụ thu hoạch cực kỳ hiệu quả.
...
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, thời tiết vô cùng dễ chịu, cứ như ngày hôm trước không hề có cơn bão khủng khiếp ấy quét qua vậy.
Các cô vợ, trong đó có Heeyeon vô cùng hồi hộp cùng nhau ra bờ biển đón chồng trở về.
HeeYeon mặc một chiếc áo len mỏng, phía dưới là chiếc váy màu nâu nhạt dài tới bắp chân, một tay ôm bụng một tay xách giỏ mây đứng bên cạnh các cô vợ khác cùng nhìn ra phía mặt biển.
Cả đêm hôm qua cô không thể ngủ được vì lo lắng, sáng sớm vì quá mệt mọi mà cô chợp mắt được một chút.
Phụ nữ mang bầu càng mệt mỏi hơn, cô vẫn nhớ lời anh dặn dò tối ngày hôm qua, cho nên buổi sáng trước khi tới đây, cô đã kịp ăn uống và luộc thêm trứng đợi anh về.
Anh Tae woo rất thích ăn trứng gà, vì vậy mỗi lần đi biển trở về cô đều luộc trứng đợi anh xuống bờ là có thể ăn luôn.
Phía xa xa, bóng dáng con thuyền đã xuất hiện.
Các bà vợ xung quay bắt đầu nhốn nháo mừng rỡ.
Đứng trên bờ thôi nhưng HeeYeon có thể cảm nhận được không khí vui mừng của các ông chồng trên thuyền.
- Dongguk à! Ông xã ơiiii!!!
- Huynsuk mình ơiiii!!!
- Em ở đây nè, anh ơiiiiii!
Các bà vợ xung quanh bắt đàu mừng rỡ hét lớn khi con thuyền càng tiến lại gần bờ.
HeeYeon có thể nhìn thấy hình dáng các chàng trai trên Thuyền đang vẫy vẫy tay với các cô vợ trên bờ.
Cô đảo mắt tìm kiếm bóng hình thân thuộc, và không lâu để nhận ra thân hình người đàn ông ở vị trí quen thuộc.
Cô có thể cảm nhận ánh mắt của anh đang cười và nhìn mình.
Phía xa xa, bóng hình anh từ từ leo xuống bờ, HeeYeon trong lòng có thể buông được gánh nặng, thở nhẹ ra.
Bởi vì anh đã trở về an toàn.
- HeeYeon à!
Giọng nói trầm ổn quen thuộc của anh vang lên.
Bóng hình thương nhớ của anh ngày càng tới gần, HeeYeon không nhịn được nữa, cô òa khóc nhào vào lòng anh.
- Được rồi, đừng khóc, Không phải anh trở về rồi sao!.
Cảm nhận vòng tay ấm áp, bờ vai vững trãi và hơi ấm quen thuộc của anh, HeeYeon trong lòng hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Anh đã trở về bên cạnh con và cô như đã hứa, từ nay trở đi gia đình nhỏ của cô và anh sẽ mãi mãi hạnh phúc và vui vẻ.
- Em nhớ anh lắm, rất nhớ!
Cô thì thầm bằng tất cả sự nhớ nhung của mình.
- anh cũng nhớ HeeYeon và con rất nhiều, chỉ mong mặt trời nhanh mọc để gặp em và con!
Anh đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu, bàn tay trai sạn của anh đưa lên lau hai hàng nước mắt của cô.
- à, phải rồi, anh đói rồi đúng không? Ngồi xuống đây, em bóc trứng ăn nhé!
HeeYeon chợt nhớ đến 3 quả trứng luộc của mình, cô bèn kéo anh ngồi xuống bãi cát, vội vã mở giỏ mây lấy trứng bóc cho anh ăn.
TaeWoo vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, cô ngồi bên cạnh tranh thủ vừa bóc trứng, vừa lau bớt mồ hôi trên khuôn mặt anh.
Các cặp vợ chồng xung quanh người cũng bón cho nhau ăn, người nắm tay, ôm hôn...
Quang cảnh buổi sáng trên bờ biển thật nhiều cảm xúc và bình yên.
Anh ôm cô vào lòng, vòng tay vững trãi như càng siết chặt hơn, như muốn cùng cô hòa vào làm một.
Bàn tay ấm áp của anh chạm vào bụng cô, nơi một Sinh linh bé nhỏ sắp chào đời, gia đình của anh sắp có thêm một thành viên mới, cuộc sống tràn ngập niềm vui, tiếng cười và hạnh phúc đang chờ đợi phía trước.
Phía xa mặt trời mấp máy nhô lên khỏi mặt biển, từng tốp hải âu bay đi bắt đầu một ngày mới.
Hạnh phúc bình dị và đơn sơ này hy vọng sẽ tồn tại mãi mãi.
.
(Còn tiếp)
Chưa end được còn phần 2 :)
Au lại comeback tiếp, các bạn tiếp tục ủng hộ bằng cách comment or vote nhé.
Mỗi một phản hồi của các bạn sẽ là động lực để mình vận động trí óc cho ra đời các phần kế tiếp đấy.
Cảm ơn các bạn, nhớ ủng hộ mình hết mình nhé. See you soon!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro