The 3rd Chapter (1st Part) - Gián Tiếp Thừa Nhận
Bây giờ đã vào mùa đông. Mỗi khi ra đường tôi cứ như phải quấn theo cảtấm chăn dày cộm vậy. À phải nói thêm rằng dạo gần đây tôi quan tâm đến thời trang hơn tí xíu, chỉ là một tí xíu thôi. Vì sau cái đêm vô tình gặp lại ở buổi tiệc báo chí tôi và Jess vẫn thỉnh thoảng có nhắn tin, điện thoại cho nhau để mời mọc cùng đi ăn trưa hoặc ăn tối, nếu cả haicó thể sắp xếp thời gian rảnh rỗi, nhưng không hiểu là do tôi và cô ấy luôn dành thời gian cho đối phương hay chỉ đơn giản là trùng hợp mà cô nàng chưa bao giờ từ chối lời mời của tôi, cũng như bản thân tôi biết mình luôn say yes với bất kì lời mời nào từ cô ấy. Dĩ nhiên những lần đó đều không tránh khỏi nàng biên tập viên xinh đẹp tiếp tục điều chỉnh tôi về cách ăn mặc. Nhưng thật tình tôi không quan tâm lắm vì tôi thích cách cô ấy chú ý đến mình. Mặc dù biết đấy chỉ là căn bệnh nghề nghiệp.
‘Kwon Yu Ri mày thật có sở thích quái lạ. Chẳng phải ban đầu mi ghét cay ghét đắng thói chỉn chu của cô ấy hay sao?’
Vâng đúng vậy, nhưng chuyện đó đã là chuyện xa xưa rồi. Giờ tôi chỉ cảm thấy không thể tắt được nụ cười của mình lấy một giây mỗi khi thiên thần tóc vàng xuất hiện và nhận xét như hiểu rõ tất tần tật về mọi thứ trên cơ thể tôi dù cho đó chỉ là vẻ ngoài. Dẫu sao thì tôi vẫn là người luôn biết cách hài lòng với thực tế.
Chuông điện thoại reo cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi ghét có điện thoại trong giờ làm việc. Dĩ nhiên tôi đã cài sẵn nhạc chuông cho riêng tóc vàng xinh đẹp và chỉ cần tiếng chuông ấy vang lên là tôi diễn ngay vai giọng nói ngọt ngào, dịu dàng. Nhưng đáng tiếc không phải bài hát tôi mong chờ. Dám cá tôi sẽ phát điên nếu không có việc gì nghiêm túc lại dám phiền tôi trong giờ làm việc và tệ nhất chính là cắt ngang lúc tôi đang suy nghĩ về Jessica.
“Xin chào” Tôi nhấn nút trả lời mà không cần nhìn.
“Chào con Yuri. Là ba đây”
Tôi muốn thét lên ngay lúc này ‘Ôi Chúa ơi! Nỗi ám ảnh thật sự của đời con’ Tiếc là nó chỉ có thể gào thét từ sâu bên trong đầu tôi mà không thể thốt ra thành lời.
“Có chuyện gì vậy ba? Vẫn đang trong giờ làm việc của con mà”
Một quy định tôi đặt ra cho tất cả những người quen, kể cả gia đình và bạn bè là không được gọi vào giờ làm việc của tôi trừ những trường hợp khẩn cấp. Nhưng nếu đó là Jess thì, có lẽ sẽ luôn có ngoại lệ: ‘Vì chung ngành báo chí mà, biết đâu có một vài nguồn tin hay ho nào đó’. Tôi tự ngụy biện thôi. Tôi biết mà. Cái ý định tán tỉnh cô nàng lộ rõ ra hết qua giọng nói của tôi rồi còn đâu.
“Ba biết nhưng đây là trường hợp khẩn cấp đấy”
“Ok, con thật sự hy vọng nó sẽ là khẩn cấp đúng như cách nói của ba”
“Đã hơn năm tháng con không về nhà rồi…”
“Ba à đó không phải là chuyện gấp” – tôi chen ngang.
“Ba chưa nói hết mà. Con đã 25 tuổi rồi nhưng chưa lần nào dẫn bạn trai về ra mắt gia đình và mẹ con đã rất sốt ruột. Tối nay, mẹ con đã hẹn với gia đình một người bạn. Họ sẽ dẫn con trai họ tới và con nhất định phải đến”
“Ba à, con không có thời gian. Tối nay con phải….”
“Không nói nhiều nữa Yuri. Ba không muốn phải nghe thêm bất kì lý do nào nữa. Nhớ đấy, 8h ở nhà hàng Wollensky. Chớ có trễ giờ.”
Lại cái trò ấy, đã bao lần xem mắt và chẳng bao giờ thành công tại sao ba mẹ tôi lại không thể nào từ bỏ việc xen vào đời sống của con gái họ nhỉ? Nói gì với họ đây? Chẳng lẽ lại: ‘Thưa ba mẹ, xin hãy dừng những việc này lại đi. Con của ba mẹ chỉ thích người cùng giới. Và thay vì tìm những chàng trai thì hãy tìm cho con những cô gái ấy’.
Tôi vân vê chiếc khăn Hermès của Jess trong tay mình trong khi suy nghĩ về vấn đề này. Mùi hương của nó làm tôi dễ chịu. Những khi gặp Jess tôi luôn nhắc bản thân mình gởi trả chiếc khăn cho cô ấy nhưng khi đến giờ hẹn tôi lại cố tình phớt lờ nó đi. Vì tôi muốn giữ cái gì đó thuộc về Jess chứ không phải vì chiếc khăn trị giá trên 200$ này.
“Xin chào Jess. Yuri đây”
“Tôi biết, có việc gì thế?” – Nghe giọng Jess có vẻ đang gấp.
“À chỉ là, Jess có còn nhớ mình đã hứa là sẽ tư vấn thời trang cho tôi khi tôi có một dịp gì đó quan trọng không?” – tôi dò hỏi.
“Yes, tôi nhớ, dĩ nhiên rồi. Cô đang có dịp gì đó quan trọng muốn nhờ sự giúp đỡ từ tôi sao?”
“Tối nay, tôi phải đến một buổi ra mắt. Và tôi muốn Jess giúp tôi, có được không?” - giọng tôi đều đều
“........”
“Jess, cô còn ở đó không?”
“......”
“Jess à? Hello?”
“À, tôi đây.”
“Cô không sao chứ?”
“Không, tôi không sao. Tại tôi vừa bận tí việc thôi. Ok, tối nay khoảng 6h cô ghé sang công ty của tôi đi. Tôi sẽ giúp cô chuẩn bị”
“Công ty của cô? Tôi cứ tưởng sẽ đến nhà cô chứ?” – Tôi nói vội ra mà chẳng kịp suy nghĩ và lập tức hối hận ngay.
“Cô muốn đến nhà tôi sao?” – Jess hỏi giọng ngờ vực.
“Không, không phải. Ý tôi chỉ nghĩ nhà cô sẽ thuận tiện hơn công ty và có nhiều thứ để dùng hơn”
‘Cô nói đúng rồi đấy, tôi đã rất muốn đến nhà cô. Nhưng chẳng lẽ lại đi nói rằng: Jess ơi tôi muốn đến nhà cô quá.’
“Vậy thì cô lầm rồi, ở công ty tôi mới là nơi có đầy đủ mọi thứ. Vậy nhé, 6h ở công ty tôi.” – Jess kết thúc nhanh câu chuyện.
Tôi hoàn toàn chẳng hứng thú gì với gã trai sắp tới gia đình tôi ép buộc phải đi gặp. Điều duy nhất từ việc gặp gỡ chết tiệt tối nay chỉ là một lý do hoàn hảo để đi gặp cô gái tóc vàng mà tôi tơ tưởng. Tôi thề rằng đã có lúc bản thân từng nghĩ mình đã yêu Jessica Jung mất rồi. Nhưng tuyệt đối không thể. Tôi không phải là dạng người luôn ham thích cái mới lạ. Tôi thích cái gì đó sâu sắc và lâu dài hơn và điều đó cần thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, dĩ nhiên. Dẫu sao tôi vẫn là một người Châu Á thuần gốc. Hơn tất cả tôi lại là tổng biên cho tạp chí văn hóa. Con người tôi nhuốm đầy màu sắc truyền thống của Hàn Quốc đầy lễ nghi. Điều duy nhất tôi đi trái lại chính là tôi yêu những cô gái thay vì những chàng trai. Tuy nhiên tôi hài lòng với điều ấy và không phàn nàn gì về cuộc sống của mình.
Trở về vấn đề Jessica Jung. Tôi có thể khẳng định mình không yêu cô ấy. Nhưng cũng không phải thích. Rõ ràng nó còn hơn cả thích khi tôi luôn nghĩ về cô ấy mọi lúc và mọi việc chỉ dừng lại ở mức nghĩ ngợi quá nhiều so với mức bình thường đôi chút. Ok tôi thừa nhận thẳng thắn rằng mình thật sự rất muốn có mối quan hệ yêu đương với cô gái tóc vàng này. Xem nào, cô ấy là một dạng con gái đáng chinh phục đấy chứ. Tài giỏi, thông minh, nói chuyện sắc sảo, vẻ ngoài hoàn hảo sang trọng. Thật sự tôi không nghĩ ra bất kì lý do nào để thuyết phục chính bản thân từ bỏ ý định cả. Có điều hay ho ở đây là chuyện xem mắt đáng chán nhất quả đất hôm nay lại là cái cớ hợp lý cho buổi gặp mặt lúc 6.00pm chiều nay.
Đúng 6.05pm tôi đã đứng trong văn phòng của Jess và nhìn ngắm chung quanh.
“Mọi người về hết rồi sao?” – Tôi hỏi trong khi nhìn quanh văn phòng của Jess.
“Cô có thể thấy mà” – Cô ấy vẫn đang tập trung sắp xếp cái gì đấy. Hình như là vài loại phấn hay mẫu quần áo thì phải.
“Vậy chúng ta sẽ chuẩn bị ở đâu?” – Tôi cố bắt chuyện với Jess.
“Trông cô có vẻ nôn nóng nhỉ?” – Jess nói nửa đùa nửa thật.
“Không phải, chỉ vì là 8h tôi đã phải có mặt ở đó rồi.” – Tôi cố giải thích rằng tôi không nôn nóng gì chuyện được gặp mặt gã kia. Chỉ là tôi không muốn nghe ba mẹ lại ca cẩm nhiều hơn vì tôi đã đến trễ và làm mất mặt cả gia đình trước người ngoài.
“OK, mình bắt đầu đi” – Jess băng qua và ra hiệu cho tôi đi theo.
“ Nhắm mắt lại” – Jess ra lệnh, đâu rồi vẻ dịu dàng bình thường của cô ấy dành cho tôi mỗi lúc cùng nhau dùng bữa nhỉ?
Chúng tôi đang bắt đầu trang điểm và cô ấy đang vẽ mắt cho tôi.
“Jess à, sao hôm nay Jess lạnh lùng với tôi vậy?”
“Tôi đang tập trung, cô đừng nói chuyện” - Jess có vẻ khó chịu qua câu nói.
“Tôi có một chuyện thắc mắc, có thể hỏi Jess không?” - Tôi vẫn muốn nghe giọng của Jess hơn là chìm trong cái không khí im lặng.
“Hỏi đi” – Tóc vàng càng khó chịu hơn.
“Sao hôm nay Jess khó chịu với tôi vậy?”
“Tôi đã nói tôi đang tập trung mà. Vả lại hôm nay công việc tôi nhiều nên hơi mệt. Nếu tôi có tỏ thái độ với cô thì tôi xin lỗi”
“Xin lỗi tôi không biết là hôm nay Jess phải làm nhiều việc. Đáng ra tôi không nên gọi Jess” – Tôi cảm thấy hối hận một chút nhưng buồn nhiều hơn vì từ ngày biết nhau đến giờ cô dù lạnh lùng nhưng chưa bao giờ có thái độ vô cùng khó chịu như vậy.
“Không sao, tôi đã hứa với cô thì sẽ giúp”
Cô bắt đầu như một chuyên viên với những chiếc cọ, kẹp,…Jess bảo tôi nhìn lên, hình như là kẻ mi dưới thì phải.Cô ấy trang điểm rất khéo trong khi tôi chả hiểu cái gì đang diễn ra. Đến mức tôi đã có cảm tưởng nếu không thành công với công việc biên tập viên hiện tại cô ấy chắc chắn sẽ thành công trong lĩnh vực chuyên viên trang điểm.
“Jess có người thân nào trong công ty này không?”
“Sao cô hỏi vậy?”
“Vì tôi thấy Jess vẫn được ở lại công ty, lại dùng đồ công ty nữa vả lại hôm ở buổi tiệc báo chí tôi thấy Jess đi Cadillac và vài lần đi chơi tôi cũng thấy Jess được đưa rước bằng chiếc ấy. Xin lỗi trước nhưng tôi nghĩ với tiến lương của biên tập viên làm sao Jess mua nổi chiếc xe đó lại có tài xế riêng nữa.”
Jess đột ngột dừng lại.
“Ý cô là tôi vì quen biết nên mới được vào làm ở tạp chí này và có nhiều đặc cách ư?”
“Không phải. Tôi chỉ là thắc mắc thôi. Nếu không phải thì cho tôi xin lỗi”
“Cô đang nghĩ tôi là loại người gì?” – Jess ngã lưng ra sau ghế và khoanh tay trước ngực, trông cô ấy có vẻ đang rất khó chịu.
“Tôi nghĩ Jess là công chúa” – Tôi nói mà không mất 1s để suy nghĩ
Jess khẽ nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Ý tôi là Jess xinh đẹp lại phong cách. Rất tài năng trong việc nhìn nhận trang phục và khả năng phối đồ thì không chê vào đâu được”
‘Có cần nịnh đến thế không?’. Tôi tự nghĩ
“Thôi thôi được rồi. Cô nói cứ như tôi là người đàn bà thời trang vĩ đại nhất vậy” – Cơ mặt Jess phần nào dãn ra.
“Cũng có thể so sánh vậy mà” - Tôi nghiêng đầu cười - “Vậy Jess có thể nói cho tôi biết tại sao Jess lại có thể ở lại công ty và sử dụng đồ của công ty thế này không?”
“Có gì đâu chứ, tôi ở lại vì tôi chưa làm xong việc và tôi cần dùng đồ của công ty cho việc ra ngoài gặp gỡ vài người quan trọng trong giới. Cả cái toà soạn này có bao nhiêu quần áo và mỹ phẩm thì đố ai nhớ nổi” – Jess quay trở lại công việc trang điểm cho tôi trong khi nói
“Vậy còn…xe? Của bạn trai Jess à?”
Thành thật một chút, tôi đã thực sự choáng khi cô ấy có người đưa rước bằng Cadillac. Một là cô ấy quá giàu và tôi sợ mình không xứng để có bất kì mối quan hệ nào với cô ấy. Hai là đó là xe của bạn trai cô ấy, điều này thì lại càng tệ hại hơn. Đã không dưới một lần tôi cảm thấy mình không thể sánh với Jess và cảm thấy thua thiệt cái gì đó.
“Xe của công ty. Tôi có thể sử dụng khi tôi cần cho công việc. Ở cái toà soạn này chẳng ai quan tâm đến việc dùng xe công ty cho dù tôi có bắt tài xế chở đi khắp cái Seoul này. Như cô nói đó, mức lương biên tập viên thì đào đâu ra để đủ tiền mua chiếc ấy” – Cô săm soi vài thỏi son – “Và cô có vẻ quan tâm đến bạn trai tôi nhỉ?”
“Không, tại vì… ý tôi là không phải, chỉ là hỏi thôi” – Tôi chống chế, mặc dù thật sự tôi đang muốn biết cô ấy có bạn trai hay không.
“Tôi không nghĩ chỉ trong vài tháng mà tôi lại có thể có bạn trai nhanh đến thế. Vào buổi tiệc tôi đã nói tôi không có rồi mà”
Jess bắt đầu tô son cho tôi, trong lúc ấy tôi đang nghĩ ra một cái gì đó để nói với cô ấy: ‘Rõ ràng tôi nhận ra cô có gì đó khác thường nhưng lại không biết phải nói làm sao với cô. Hay là vì chuyện tôi đi xem mắt? Không, chắc là không rồi. Nếu vì chuyện ấy khác nào cô ấy đang ghen’. Tôi giật mình khi tìm ra một cái từ rất thích hợp cho lúc này. ‘Có thể lắm chứ, cô ấy có thể đang ghen đấy Yuri à’
“Thật ra ….”
“Ngồi im, đừng nói chuyện. Cô làm tôi phải mất thời gian làm lại đấy” – Jess cắt ngang câu nói của tôi.
Sau khi make up cô đứng dậy và ra hiệu cho tôi bước theo sau.
“Cô muốn mặc loại đầm nào?” – Jess hỏi khi đang chọn quần áo cho tôi trong kho của công ty.
Tôi không thể tưởng tượng được toà soạn lại có một nơi như thế này. Các loại quần, áo, váy, đầm được phân loại với nhau rõ ràng. Những kệ cao chất đầy kính, đồng hồ, phụ kiện và những ngăn kéo thì chứa vô vàn các túi xách, ví đầm, ví cầm tay đủ loại, đủ kích cỡ. Tôi tưởng rằng mình đang lạc vào một shop thời trang nào đó chứ không phải một toà soạn.
Dù không hiểu lắm về thời trang nhưng đây là trường hợp khác đặc biệt khi ai đó sau khi trang điểm mới bắt đầu chọn trang phục. Thật là khó hiểu. Tôi thề là mình có thể nhìn thấy vài tia bối rối trong ánh mắt của Jess trong suốt cả tối hôm nay.
“Nơi này tuyệt quá” – Không ngăn bản thân thích thú trước những điều đang diễn ra tôi nói mà chẳng suy nghĩ.
“Ừ, tuyệt. Nhưng tìm một thứ gì là cả một vấn đề đây. Vậy, giờ cô muốn theo phong cách gì nào?” – Jess lập lại câu hỏi.
“Uhm….. Hãy cho tôi manly một tí, bụi bặm hoặc rock cũng ok”
“What? Are you kidding me?” (Sao cơ? Cô không đùa đấy chứ) - Jess ngạc nhiên nhìn tôi.
“Sao? Chẳng phải người ta thường chọn trang phục trước khi trang điểm sao? Tôi nghĩ make up nhạt thế này thì Jess đã định sẵn style cho tôi chứ?!”
“Hôm nay là ngày cô đi coi mắt. Ăn mặc phong cách ấy, cô nghĩ những chàng trai sẽ thích sao? Vả lại tôi chỉ cảm thấy cô hoàn toàn không thích hợp với kiểu make up đậm – Jess giải thích và né tránh hoàn toàn câu hỏi của tôi về việc định sẵn style. Làm ơn đừng để tôi đoán trúng cô ấy thật sự xem tôi là dạng người manly trong mắt nhé! Tôi thề rằng mình không hề tỏ ra bất cứ điều gì cho cô ấy biết về giới tính thật của mình.
‘Ôi thôi nào Kwon Yu Ri. Cô ấy chỉ là cảm nhận mi phù hợp với style nhẹ nhàng. Nếu mi thích sexy quyến rũ thì cô ấy sẽ lại giúp mi tấn hàng đống phấn lên mặt mà chẳng chú khó khăn gì. Mi không hiểu rằng cô ấy đủ tinh tế để nhận ra mi là kiểu người chỉ thích những thứ đơn giản không cầu kì qua những lần gặp gỡ, đi ăn cùng nhau à? Cô ấy làm chỉ vì cảm nhận của mình. Đừng quá nhạy cảm’.
Vâng, chắc rồi. Tôi chỉ là nhạy cảm quá mà thôi. Nhưng phần nào trong tôi vẫn hy vọng sự nhạy cảm của mình không phải hoàn toàn sai. Có lẽ đã đến lúc tôi không thể mãi che giấu bản thân được nữa rồi. Ok, xem đây là một dấu hiệu từ đối phương nào.
“Aizzz, phải nói sao nhỉ. Tôi hoàn toàn không thích những buổi ra mắt thế này nhưng vì ba mẹ muốn nên tôi phải. Vì thế tôi muốn anh ta nhìn là đã không thích” – Tôi nói và có gắng để Jess hiểu rằng tôi hoàn toàn không thích con trai.
Từ sau câu nói đó của tôi, Jess hoàn toàn im lặng và chọn đồ cho tôi. Dù tôi có cô bắt chuyện nhưng cô chỉ vài câu ậm ừ cho qua chuyện. Tôi tự hỏi liệu điều tôi nói lúc nãy có làm Jess sợ chăng? Có phải là tôi nói quá lộ liễu hay là cô ấy không nghĩ tới vấn đề tôi đề cập? Thật sự tất cả mọi thứ chỉ là tôi nhạy cảm quá đáng thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro