Part 26:

***
Cậu đưa tay với chạm thành tường lấy điểm tựa mà từ từ đứng dậy một cách... khó nhọc. Dáng vẻ cậu lúc này thật khiến người khác trông thấy không khỏi xót xa nhưng tiếc thay những hình ảnh ấy khi đập vào mắt anh lại trở nên đáng khinh và khó chịu. Nó làm anh sinh khí ngày càng sinh khí dữ dội hơn.


- Đau lắm sao? – anh cất giọng chế giễu cậu.

- ... không... – cậu lắc đầu, nhìn anh khẽ mỉm cười.

- ... – định tiếp tục câu nói nhưng câu trả lời của cậu khiến anh có chút do dự. Đôi mắt anh bỗng chốc tối dần – Tại sao?

- ... – cậu giương đôi mắt to tròn nhìn anh khó hiểu.

Cộp.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước, bốn bước... cuối cùng anh đã tiến sát về phía cậu.

Đôi tay anh lại mạnh bạo nâng khuôn mặt cậu lên đối diện anh rồi... bóp mạnh. Chất giọng đay nghiến, lạnh lùng lại phát ra.

- Sao cứ là Changmin. Sao phải là em ấy và sao lại là chính ngươi?

- ... em... không biết – cậu quay mặt cố lãng tránh ánh nhìn xa lạ đó của anh.

Đôi mắt này của anh hiện giờ, cậu không quen. Nó làm cậu... sợ.

- Không biết!? – bàn tay anh lại nâng một nhịp, siết chặt lấy chiếc cằm thon gọn của cậu hơn.

- ... Em thật không biết. Yunho à! Xin anh hãy tin em – nước mắt cậu lại bắt đầu chực trào.

Chát.

Anh lại tát cậu. Máu nơi khóe miệng cậu chèn lên vệt máu còn chưa kịp khô ban nãy lại tiếp tục chảy ra.

- Tin!? Tin kẻ đã từng giết cha mẹ tôi?

- ...

- Tin kẻ đã từng một lần hạ sát Changmin bất thành?

- ...

- Tin kẻ đến bây giờ vẫn tiếp tục lừa dối tôi? Ngươi bảo ta nên tin kẻ đó sao?

- Không... em thật sự không...

Lời muốn thốt ra nhưng cớ sao bị nghẹn lại?

Cậu thật muốn giải thích với anh mọi chuyện đã xảy ra trước đây.

Cậu muốn cho anh biết rằng: cậu chưa bao giờ lừa dối anh nhưng... Quả thật, anh nói đúng. Tuy cậu không lừa dối anh nhưng chính cậu đã giết chết cha mẹ anh và chút nữa là cướp mất Changmin khỏi vòng tay anh vĩnh viễn. Như thế dù cậu có dùng cách gì để bào chữa cho hành động của mình đi nữa thì trong mắt anh, cậu vẫn là một tên sát thủ; một kẻ lừa dối mà thôi. Vậy lý giải phỏng còn ích gì nữa đây khi với anh nó chỉ là những lời "xảo ngữ điêu ngoa"?

Chát.

Lại một cái tát nảy lửa không kém giáng xuống bên má cậu đã in hằn dấu tay của anh.

- Ngươi... sao lại cứ mãi xuất hiện trước mặt ta? Nói. Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì? Nói.

Bàn tay anh cứ thế bóp chặt lấy gương mặt cậu khiến nó trở nên méo mó, khó coi.

- Em kh...ông... có. Thật sự khô...ng có... – cậu khó nhọc lắm mới bật thành câu nói.

- Không có!? Vậy sao lại lợi dụng lúc ta mất trí nhớ thừa cơ hội bước vào Jung gia? Ngươi muốn gì ở Jung gia?

- Không... Em... kh...ông có.

CỐP.

Bỗng chốc, anh chuyển đổi vị trí tay không còn nắn bóp khuôn mặt cậu nữa mà ngay lập tức nắm lấy tóc cậu kéo ngược về sau rồi dùng lực đẩy mạnh đầu cậu về phía trước. Kết quả, đầu cậu bị đập mạnh vào tường. Nơi trán cậu tiếp xúc với thành tường đã bắt đầu xuất hiện dòng chảy màu đỏ.

Anh lại làm cậu bị thương.

Soạt.

Anh giật ngược đầu cậu về phía mình, ghé sát tai cậu mà thì thầm.

- Nếu không có, sao lại một hai nhất quyết trở thành mợ hai của Jung gia?

- ... em...

- Hửm?

- Vì... em... – cậu hướng nhìn khuôn mặt anh đang kề sát mình. Bàn tay cậu mạnh dạn nhấc lên chạm vào khuôn mặt tuy nhỏ nhưng đầy nam tính ấy của anh và vuốt nhẹ - ... em... yêu anh – đôi mắt cậu chứa đầy yêu thương, nhìn anh trìu mến.

Câu nói của cậu vừa dứt khiến đôi mắt một mí màu hổ phách của anh thoáng chốc được dịp mở to vì kinh ngạc. Anh không ngờ, cậu lại có thể thốt ra những lời đó. Câu trả lời của cậu... làm anh...

Bốp.

... phải sởn gai óc.

Thế nên ngay lập tức một cú đấm móc hướng bụng cậu mà tiếp cận.

Bịch.

Cậu giờ đã bị anh đẩy ngã xuống sàn nhà.

Nhìn cậu quằn mình vì đau, anh nở nụ cười hả hê của kẻ chiến thắng.

- Ưm... – mặt cậu nhăn lại, tiếng rên nhỏ bỗng chốc phát ra khi chân anh lúc này đang dẫm lên bàn tay phải của cậu mà chà xát nó.

- Yêu ư? Nếu thật sự yêu ta ngày đó, ngươi đã không giết chết cha mẹ ta và bắn Changmin. Nếu thật sự yêu ta, ngươi đã không lừa dối ta. Nếu thật sự yêu ta, ngươi đã không lợi dụng thủ đoạn hẹn hạ này để bước vào Jung gia.

- ... – cậu cúi đầu, im lặng không đáp nhưng nước mắt đã nhỏ ướt cả một bên vai áo.

- Tình yêu của ngươi thật khiến ta... ghê tởm.

Dứt câu, anh nhằm phía cửa ra mà bước đi nhưng ngay khi chuẩn bị khuất dạng sau dãy tường, đôi chân anh bỗng dưng dừng lại. Anh không ngoái đầu lại nhìn cậu chỉ đơn giản quay lưng mà vọng tiếng:

- Nếu Changmin có mệnh hệ gì đừng trách ta vô tình.

Lời nói cay nghiệt cùng bóng lưng lạnh lùng đó của anh dần biến mất. Bấy giờ, cậu mới có can đảm bật khóc thành tiếng.

Những vết thương trên người cậu do anh gây ra khi nãy thật sự, nó không đau nhưng...

Tim.

Tim cậu sao lại đau đến thế này?

"Tình yêu của ngươi thật khiến ta... ghê tởm".

Câu nói này của anh có biết rằng nó như mũi kiếm tẩm độc, cứ thế một nhát xuyên thấu qua rồi chà sát mạnh khiến nó... rách trong... đau đớn.

- Yunho... Yunho à! Không phải, không phải vậy đâu anh. Không phải mà – cậu ôm chặt ngực trái của mình mà rơi lệ trong bi ai.

Một trái tim trở về băng giá quen thuộc.

Một trái tim với nhiều vết rách.

Tình yêu của cậu và anh còn phải chịu thêm bao nhiêu thử thách nữa đây khi mà tổn thương tưởng chừng như không thể nào chịu đựng thêm được nữa?

***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro