|2|

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi ngay khi ý thức quay trở lại, khiến nó nhăn mặt khó chịu. Nó suýt nữa quay đầu đi để tránh mùi hăng hắc đó, hàng lông mày nhíu lại đầy bực bội. Mùi này quá nồng, quá sạch sẽ một cách vô cảm, ngay lập tức gợi nhắc đến nơi quen thuộc mà nó đã tỉnh dậy quá nhiều lần trước đây.

Mí mắt nó khẽ rung động trước khi mở ra, chỉ để bị ánh sáng chói chang từ đèn huỳnh quang phía trên làm nhức nhối. Một màu trắng gắt gao, nhân tạo, khiến đầu nó đau nhói ngay tức khắc. Nó hít vào khe khẽ, rồi nhắm nghiền mắt lại, cố xua đi cảm giác khó chịu.

Tiếng bíp bíp đều đặn của máy đo nhịp tim bên cạnh dần lấp đầy sự im lặng, nhịp điệu ổn định kéo nó ra khỏi cơn mê mịt.

Bệnh viện. Lại nữa.

Cơn khó chịu bùng lên khi nó nhận ra sự thật. Những ngón tay nó co giật trên lớp vải mát lạnh của tấm chăn phủ lên người, nắm lại thành nắm đấm—

Một cơn đau nhẹ nhói lên ở cánh tay phải, theo sau là cảm giác rát âm ỉ. Nó cau mày, cơn đau kéo nó trở về với thực tại.

Ánh mắt nó liếc xuống, rồi với một cử động chậm rãi, cẩn trọng, nó nhấc cánh tay lên—hoặc ít nhất là cố gắng làm vậy. Một cái nẹp nặng trịch cản trở nó, bọc chặt lấy cẳng tay, dừng ngay trước khuỷu tay.

Dĩ nhiên rồi.

Như thể việc tỉnh dậy trong bệnh viện vẫn chưa đủ tệ. Giờ nó còn phải chịu đựng chuyện này nữa. Hạn chế cử động, phản ứng chậm hơn, và tệ nhất là sự chú ý mà nó sẽ nhận được. Người ta sẽ để ý. Người ta sẽ đặt câu hỏi.

Nó thở ra một hơi thật chậm, thử co duỗi những ngón tay. Cơn đau vẫn còn, một lời nhắc nhở âm ỉ về sự bất cẩn của nó. Nó thả đầu xuống gối, mắt dán lên trần nhà.

Lần này nó đã bất tỉnh bao lâu?

Ánh mắt nó chuyển sang chiếc máy bên cạnh, đường sóng nhịp nhàng lên xuống theo nhịp tim nó, ổn định nhưng yếu ớt. Một sự tương phản rõ rệt với những gì đã xảy ra trước khi nó gục xuống. Tim đập dồn dập, tay chân run rẩy, chóng mặt đến mức mỗi bước đi như giẫm trên mặt đất gồ ghề—

Nó hít một hơi thật sâu, rồi thở ra qua mũi, ép bản thân nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mất ý thức...

Người đó.

Một gương mặt hiện lên trong tâm trí, mờ nhạt ở các góc nhưng vẫn đủ rõ để nhận ra. Đôi tay ấm áp dù trời lạnh, cách họ đỡ lấy nó mà không hề do dự. Nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, dù rằng với họ, nó chẳng qua chỉ là một người xa lạ.

Hàm nó siết lại. Phiền phức thật.

Nó quay đầu về phía cửa, mặc kệ cơn đau rã rời trong cơ thể. Nó cần rời khỏi đây trước khi bác sĩ bước vào, trước khi những câu hỏi bắt đầu, trước khi nó buộc phải đối mặt với hậu quả của việc ngất xỉu giữa đường như một kẻ bất lực.

Nó không có thời gian để yếu đuối. Không phải bây giờ. Không bao giờ.

Chờ đã.

Thường thì bệnh viện sẽ gọi cho ai đó khi bệnh nhân nhập viện.

Dạ dày nó thắt lại.

Vậy có nghĩa là họ đã gọi cho ai đó trong danh bạ của nó sao?

Một cơn hoảng loạn chợt bùng lên. Nó gắng gượng ngồi dậy, bất chấp sự phản đối của cơ thể, từng thớ cơ nhức nhối vì căng thẳng. Mắt nó đảo quanh phòng, tìm kiếm—điện thoại của nó đâu? Quần áo của nó đâu?

Hàm nó siết chặt.

Căn phòng nhỏ. Một giường bệnh, một máy đo nhịp tim bên cạnh, một dây truyền IV cắm vào tay. Cái bàn nhỏ bên cạnh giữ một lọ hoa giả rẻ tiền—chắc để căn phòng bớt thê lương. Cửa sổ bên phải, cửa ra vào bên trái.

Không thấy quần áo của nó. Cũng chẳng có điện thoại.

Vậy có nghĩa là...

Charles Choi có lẽ đã biết rồi.

Nhịp tim nó tăng vọt. Tiếng máy đo nhịp tim kêu dồn dập, chói tai trong căn phòng yên tĩnh. Nó cắn môi, cố nuốt xuống cơn hoảng loạn đang bùng lên trong lồng ngực.

Vậy—họ có biết về chấn thương xương của nó không? Cơn hạ đường huyết của nó?

Họ có biết không?

Nếu chưa, thì cũng sớm thôi. Chỉ cần nhìn vào cái nẹp trên tay nó, câu hỏi sẽ lập tức xuất hiện. Và nếu nó không trả lời? Họ sẽ tự tìm ra.

Nó nuốt khan, bàn tay không bị thương siết chặt lấy tấm chăn như thể đó là thứ duy nhất giữ nó khỏi gục ngã.

Sợ hãi—một nỗi sợ xấu xí, dai dẳng và xa lạ—cuộn chặt trong bụng nó, cắm sâu những chiếc nanh sắc nhọn.

Trước khi nó kịp chìm sâu hơn vào cơn hoảng loạn, cánh cửa bệnh viện khẽ kêu lên một tiếng.

Nó cứng người, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Đầu nó giật về phía cửa, cơ bắp căng cứng sẵn sàng phản ứng.

Một người đàn ông mặc áo blouse bệnh viện bước vào, nhưng lập tức khựng lại khi ánh mắt hai người chạm nhau. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự do dự lướt qua khuôn mặt anh—có lẽ là ngạc nhiên? Nhưng rồi, như thể có công tắc bị bật, biểu cảm anh thay đổi thành một thứ gì đó dịu dàng hơn. Quen thuộc.

Một nụ cười.

Một nụ cười nhẹ nhàng, trấn an, như thể nó không đang trừng mắt nhìn anh với ánh mắt đầy ngờ vực.

"Em tỉnh rồi?" Anh lên tiếng, giọng đều đều, bình tĩnh. Đôi mắt anh thoáng liếc về phía máy đo nhịp tim, nơi những tiếng bíp dồn dập vẫn vang lên.

Hàm nó siết chặt, thầm nguyền rủa cái máy. Lẽ ra nó nên giật đám cảm biến ra ngay từ đầu.

Nó không nói gì, ép bản thân giữ im lặng dù cơn bất an vẫn đang gặm nhấm lồng ngực. Đôi mắt nó dõi theo từng cử động của bác sĩ—cách anh bước vào chậm rãi, khép cửa lại bằng một tiếng "cạch" khẽ. Cách anh tiến lại gần giường bệnh, nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng khó đoán.

Nó nghe thấy tiếng vải sột soạt nhẹ khi anh chỉnh lại áo khoác, tiếng bút cọ lên giấy khi anh ghi chú điều gì đó vào bảng hồ sơ.

Anh khẽ hừ một tiếng, liếc nhìn máy đo nhịp tim trước khi quay lại phía nó. "Anh sẽ hỏi em vài câu để kiểm tra tình trạng, được chứ?" Giọng anh chuyên nghiệp, vững vàng, nhưng vẫn mang theo sự trấn an nhẹ nhàng—như thể đang cố dỗ dành một con thú bị thương.

Nó không đáp, nhưng anh cũng không có vẻ bận tâm. Anh tiếp tục như không có gì.

"Em có nhớ tên mình không?"

Câu hỏi kiểu gì vậy?

Nó khẽ cựa quậy ngón tay trên tấm chăn. "...Có."

"Tốt." Anh ghi chú gì đó. "Em có biết mình đang ở đâu không?"

Nó liếc quanh căn phòng bệnh viện đơn điệu trước khi đáp cụt lủn, "Bệnh viện."

Anh gật đầu nhẹ. "Em có nhớ vì sao mình vào đây không?"

Nó ngập ngừng.

Mưa. Trận đánh. Nền đất lạnh dưới đầu gối. Đôi tay ấm áp giữ lấy nó trước khi nó đổ gục—

Mặt nó trầm xuống.

Nó không trả lời, nhưng có vẻ im lặng cũng đủ để anh hiểu.

Anh chỉ hừ nhẹ rồi tiếp tục ghi chú điều gì đó.

"Chóng mặt? Buồn nôn?"

Nó lắc đầu.

"Đau ở đâu không?" Ánh mắt anh lướt qua cánh tay phải của nó, nơi vẫn bị cố định trong cái nẹp.

Nó quay mặt đi. "Không có gì nghiêm trọng."

Anh bật cười khẽ, rõ ràng chẳng tin lời nó nói. "Hẳn rồi."

Dẫu vậy, anh không ép nó phải thừa nhận. Anh lật một trang trên tấm bảng hồ sơ, mắt lướt qua vài dòng trước khi nói tiếp: "Chỉ số của em đã ổn định, nhưng khi được đưa vào, đường huyết của em ở mức cực kỳ thấp. Em đang hồi phục tốt, nhưng lần sau phải cẩn thận hơn."

Lần sau.

Nó khẽ hừ một tiếng, tay siết nhẹ lấy mép chăn. Như thể nó sẽ để chuyện này xảy ra lần nữa vậy.

Anh tiếp tục nói, giọng vẫn điềm nhiên. "Em cũng bị hạ thân nhiệt nhẹ khi đến đây. Dầm mưa quá lâu không phải ý hay đâu." Dù giọng anh nhẹ nhàng, nhưng vẫn có một chút trách móc ẩn bên dưới.

Nó nhìn chằm chằm vào bức tường trống trơn, quai hàm siết lại. Nó biết chứ. Nó đã cảm nhận được điều đó—cái lạnh ăn sâu vào da thịt, khiến cơ thể nó cứng đờ, nặng nề, chậm chạp.

Nhưng nó vẫn giữ im lặng.

Anh cũng không cố ép nó nói gì thêm. "Em có bị dị ứng gì không? Thuốc, thực phẩm, hay bất cứ thứ gì cần lưu ý?"

Nó thở nhẹ qua mũi. "Không."

"Có tiền sử bệnh mãn tính không?"

Nó dừng lại một chút, rồi miễn cưỡng thừa nhận, "...Hạ đường huyết."

Anh gật đầu, như thể chẳng hề ngạc nhiên. "Anh đoán vậy." Anh gõ nhẹ cây bút vào bảng hồ sơ rồi ghi chú điều gì đó. "Đó có lẽ là nguyên nhân khiến em ngất. Lần cuối em ăn là khi nào?"

Những ngón tay nó siết nhẹ tấm chăn. Nó biết câu hỏi này sẽ đến.

"Không nhớ." Nó lẩm bẩm.

Anh thở dài, đóng bảng hồ sơ lại bằng một tiếng "cạch" nhẹ. "Em cần chú ý hơn." Giọng anh lúc này trở nên nghiêm khắc hơn—ít mang sắc thái của một bác sĩ đang thăm khám, mà giống một người lớn đang trách móc một đứa trẻ bướng bỉnh hơn. "Bỏ bữa không phải là một lựa chọn với tình trạng của em. Lần này em may mắn có người giúp, nhưng nếu không ai ở đó thì sao—"

"Tôi hiểu rồi." Nó cắt ngang, ánh mắt sắc lạnh.

Sự im lặng bao trùm giữa hai người trong chốc lát.

Anh quan sát nó cẩn thận, rồi bật cười khẽ, lắc đầu. "Cứng đầu ghê."

Nó quay mặt đi, khó chịu.

Anh không nói thêm về chuyện đó nữa. Thay vào đó, anh vươn tay kiểm tra túi truyền dịch, xem xét lượng dung dịch còn lại. "Em sẽ cần ở lại để theo dõi thêm. Đường huyết của em đã ổn, nhưng chúng tôi cần chắc chắn rằng nó sẽ không tụt xuống nữa. Em cũng cần ăn."

Nó thở dài chậm rãi. Nó ghét bệnh viện, nhưng cãi cũng chẳng ích gì.

Như thể nhận ra sự miễn cưỡng trong nó, anh khẽ cười, giọng dịu đi. "Anh sẽ bảo y tá mang đồ ăn vào cho em sớm. Trong lúc đó, cố nghỉ ngơi đi."

Nó không trả lời, nhưng cũng không phản đối. Nó chỉ dõi theo anh khi anh quay người rời đi, ngón tay thả lỏng đôi chút trên tấm chăn—chỉ để căng cứng trở lại khi một ý nghĩ mới cắt ngang tâm trí.

"Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?"

Câu hỏi bật ra trước khi nó kịp suy nghĩ.

Anh khựng lại một chút, có vẻ hơi bất ngờ, rồi quay lại nhìn nó. "Khoảng sáu tiếng."

Sáu tiếng. Nó cau mày. Không quá dài, nhưng đủ để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của nó. Ý nghĩ ấy khiến tâm trí nó xoay vòng—nhận thức rõ rằng nó vẫn đang ở đây, trong bệnh viện, dưới sự giám sát của người khác.

Những ngón tay nó khẽ co giật, siết nhẹ lấy mép chăn. "Quần áo của tôi đâu?" Nó chưa đợi anh trả lời đã hỏi tiếp, "Và điện thoại của tôi?"

Anh ngừng lại một chút rồi chỉ về phía chiếc tủ nhỏ cạnh bàn đầu giường. "Đồ của em ở trong đó. Khi em được đưa đến, điện thoại của em sắp hết pin, nên chúng tôi đã sạc giúp."

Ánh mắt nó lướt nhanh về phía chiếc tủ, một cảm giác bất an len lỏi sau gáy. Nghĩa là ai đó đã chạm vào đồ đạc của nó. Họ có xem qua thứ gì không? Họ có thấy—

"Còn danh bạ của tôi?" Giọng nó vẫn điềm tĩnh, nhưng có gì đó trong lồng ngực thắt lại. "Bệnh viện có gọi cho ai không?"

Lần này, anh hơi chần chừ. Không lâu—chỉ một giây im lặng—nhưng bấy nhiêu là đủ để nó nhận ra. Đủ để làm vang lên hồi chuông cảnh báo khác trong đầu nó.

"Theo quy định, chúng tôi phải thông báo cho người giám hộ hoặc liên hệ khẩn cấp," anh nói cẩn thận, giọng vẫn bình thản, nhưng có gì đó trong cách anh lựa chọn từ ngữ—như thể đang cố tránh kích động nó.

Nó siết chặt lấy tấm chăn hơn. "Anh đã gọi cho ai chưa?"

"Chưa, vẫn chưa." Anh thừa nhận, giọng trầm ổn. "Vì đây không phải bệnh viện công, chúng tôi không bắt buộc phải thông báo ngay lập tức. Nhưng nếu em không tỉnh lại, chúng tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác."

Nó sững lại.

Không phải bệnh viện?

Ánh mắt nó lướt qua dây truyền dịch trên tay, máy đo nhịp tim bên cạnh, những bức tường trắng tinh tươm. Mọi thứ ở đây đều toát lên vẻ của một cơ sở y tế, vậy thì—

"Ý anh là gì, 'không phải bệnh viện'?" Giọng nó sắc hơn mức nó dự định, mang theo sự đề phòng.

Anh quay hẳn người về phía nó. "Em đang ở Grimm Plastic Surgery," anh nói đều giọng. "Không phải bệnh viện đa khoa. Cơ sở này chuyên về phẫu thuật thẩm mỹ và tái tạo."

Nó nhìn chằm chằm anh, đầu óc xoay vòng tìm mối liên kết. Grimm Plastic Surgery. Nó đã nghe qua—một phòng khám tư cao cấp, chỉ phục vụ những ai đủ khả năng chi trả.

Quái quỷ thật, sao nó lại ở đây?

Anh dường như nhận ra sự bối rối trên mặt nó, nên thở nhẹ rồi tựa lưng vào cửa. "Anh biết chuyện này không đúng với mong đợi của em, nhưng đó là trường hợp khẩn cấp." Nét mặt anh vẫn điềm đạm, chuyên nghiệp, nhưng giọng nói mang theo sự kiên nhẫn đầy tính toán. "Anh tìm thấy em bất tỉnh bên ngoài. Đường huyết của em ở mức nguy hiểm, tay thì gãy. Anh quyết định điều trị cho em ở đây vì không thể di chuyển em trong tình trạng đó."

Môi nó hé ra một chút, nhưng chẳng lời nào thốt nổi.

Anh tiếp tục. "Anh là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng trước khi chuyên sâu vào lĩnh vực này, anh đã học y khoa tổng quát. Anh biết đủ để ổn định em, và vì cơ sở này được trang bị đầy đủ cho phẫu thuật, chúng tôi có đủ điều kiện để xử lý chấn thương của em."

Tim nó vẫn đập thình thịch trong tai. Đây không phải bệnh viện. Đây là một phòng khám tư. Một nơi người ta đến để chỉnh sửa ngoại hình, không phải để cấp cứu.

Vậy mà, nó vẫn được tiếp nhận?

Anh quan sát nó kỹ lưỡng, khoanh tay trước ngực, chờ nó tiếp thu mọi thứ. "Em may mắn đấy," anh nói, giọng nhẹ hơn, gần như trò chuyện. "Nếu anh không ở đó, ai biết được em sẽ nằm ngoài mưa bao lâu nữa?"

Nó không đáp.

Tâm trí nó vẫn quay về một điều—việc chuyển viện.

Nếu đây không phải bệnh viện, nghĩa là nó sẽ không ở đây lâu. Nó sẽ bị chuyển đi.

Và khi điều đó xảy ra...

Charles Choi sẽ biết.

Nó siết chặt lấy tấm chăn, đầu óc chạy đua với thời gian, xâu chuỗi mọi thứ nhanh hơn mức nó muốn.

Kể cả khi nó lập tức rời khỏi đây, cũng không thay đổi được thực tế rằng hồ sơ đã tồn tại. Tên nó, tình trạng của nó, những điều trị mà nó đã nhận—tất cả đều đã được ghi lại. Những dấu vết trên giấy tờ không tự dưng biến mất. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi có người bắt đầu truy tìm.

Họng nó khô khốc khi cuối cùng cũng lên tiếng. "Vậy... nếu đây không phải bệnh viện thật sự, anh định chuyển tôi đi, đúng không?"

Anh gặp mắt nó, quan sát thật kỹ, trước khi chậm rãi gật đầu. "Phải. Chúng tôi buộc phải làm vậy."

Ngón tay nó khẽ co giật.

"Đó là quy định," anh giải thích, giọng vẫn điềm đạm nhưng mang theo sự kiên nhẫn. "Đây không phải bệnh viện đa khoa. Chúng tôi tiếp nhận em vì trường hợp khẩn cấp, nhưng không thể giữ em lại." Anh thở ra chậm rãi, như thể đã lường trước phản ứng của nó. "Việc chuyển viện đã được sắp xếp."

Và bây giờ anh mới nói cho tôi biết?

Nó cố kiềm chế không rủa thầm. Tất nhiên là họ đã sắp xếp rồi. Lẽ ra nó nên thay đồ ngay sau khi tan học. Việc mặc đồng phục chỉ khiến người ta coi nó như một đứa trẻ. Dù đôi khi điều đó giúp hạ thấp cảnh giác của kẻ thù, nhưng mặt khác, nó khiến người khác không xem trọng nó. Như bây giờ.

Nó nuốt xuống, cố đè nén cảm giác bất an và khó chịu ngày một lớn trong lồng ngực. "Khi nào?"

Anh liếc đồng hồ. "Nhiều nhất là vài tiếng nữa. Vì em đã ổn định, họ sẽ tiếp nhận việc chăm sóc em."

Vài tiếng. Đó là tất cả thời gian nó có trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nó ép mình hít sâu, nhưng chẳng ích gì. Nhịp tim vẫn chưa chậm lại, và đầu óc cũng không. Khi vào bệnh viện thật, khi những hồ sơ này trở thành chính thức—

Sẽ không còn đường tránh né nữa.

Nó buộc mình phải suy nghĩ—phân tích. Nó có thể thao túng tình huống này trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát không?

Chấn thương của nó là thật. Hồ sơ cũng đã có. Điều đó không thể thay đổi. Nhưng nếu nó có thể kiểm soát cục diện trước khi quá muộn...

Anh vẫn chưa rời đi. Anh chỉ đứng đó, tựa vào cửa, khoanh tay, quan sát nó—không phải với ánh mắt nghi ngờ, mà với sự kiên nhẫn. Anh không thúc ép, không dò xét, chỉ chờ xem nó sẽ làm gì tiếp theo.

Chuyện đó... không bình thường.

Hầu hết các bác sĩ khác đáng lẽ đã cố liên hệ với người giám hộ, hoặc buộc nó phải tuân thủ quy trình. Nhưng người này thì—

Nó nhìn anh chằm chằm, mày hơi nhíu lại. Ngay từ đầu, nó đã thấy anh quen quen, nhưng lúc đó đầu óc nó còn mơ hồ, chẳng buồn để tâm.

Giờ đây, khi đã tỉnh táo hơn, các mảnh ghép khớp lại.

Grimm Plastic Surgery.

Cái tên ấy mang trọng lượng. Đây không chỉ là một phòng khám nhỏ—mà là một cơ sở danh tiếng, nổi tiếng vì sự kín đáo hơn là đạo đức y khoa. Gia đình Baek—gần như chủ sở hữu nơi này—không hoạt động như bệnh viện công; họ phục vụ những khách hàng đẳng cấp, những người muốn giữ bí mật.

Và vị bác sĩ này...

Nó đã thấy anh ta trên báo, trong những bài phỏng vấn. Con trai của giám đốc. Một thiên tài phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng không giống gia đình mình, anh ta có danh tiếng vì giúp đỡ người khác mà không mong nhận lại điều gì.

Điều này trở nên thú vị rồi đây.

Nó thả lỏng tay một chút, ánh mắt sắc bén. Nếu những tin đồn về người này là thật...

Nó có thể tận dụng được điều này.

Nét mặt nó không thay đổi, nhưng tư thế thì có—một sự chuyển biến tinh vi, có chủ đích, ẩn giấu sự tính toán dưới bề mặt.

Đã đến lúc thăm dò tình hình.

Nó nghiêng đầu nhẹ, giọng bình thản khi cất lời.

"Anh là con trai của giám đốc, đúng không?"

Chân mày anh khẽ nhướn lên trước câu hỏi, nhưng sự ngạc nhiên ấy chỉ thoáng qua, nhanh chóng thay thế bằng vẻ kiên nhẫn điềm nhiên mà anh đã duy trì suốt cuộc trò chuyện.

"Nhận ra nhanh đấy." Anh mỉm cười, nhưng trong đó có gì đó thiên về thú vị hơn là ấn tượng thực sự. "Phải, chính là anh."

Nó không phản ứng ra ngoài, nhưng sự xác nhận đó củng cố hướng tiếp cận mà nó sắp chọn.

"Anh từng xuất hiện trên tin tức." Giọng nó vẫn đều đều. "Anh làm phẫu thuật tái tạo miễn phí cho những người không có khả năng chi trả. Nạn nhân bỏng, người sống sót sau tai nạn."

"Ừm." Anh hờ hững phát ra một âm thanh tán đồng, như thể nó vừa thuật lại bản tin thời tiết. "Anh cố giúp khi có thể."

Trước đây, nó chưa từng nghĩ nhiều về người bác sĩ này. Lúc đầu, anh ta chỉ là một gương mặt xa lạ—một người tình cờ có mặt đúng lúc, đúng chỗ. Nhưng giờ đây, các mảnh ghép đang dần khớp lại.

Baek Hangyeoul.

Cái tên ấy lướt qua tâm trí nó, mang theo một sự nhận biết mơ hồ. Con trai của Baek Yeonghwan, giám đốc Grimm Plastic Surgery. Một thiên tài phẫu thuật thẩm mỹ, được kính trọng dù xuất thân từ một cơ sở vốn nổi tiếng vì phục vụ giới thượng lưu. Khác với cha mình, anh ta có tiếng là giúp đỡ những người không đủ khả năng chi trả điều trị—phẫu thuật tái tạo cho nạn nhân bỏng, làm việc miễn phí cho những ai không có đủ điều kiện.

Sự tử tế như vậy là hiếm thấy.

Thế giới này vốn tăm tối. Nó đã học được điều đó từ sớm, từ trước khi bản thân đủ mạnh để làm gì đó về nó. Không ai làm gì miễn phí. Lúc nào cũng có điều kiện đi kèm, lúc nào cũng có một sự mong đợi, một món nợ vô hình chờ được thanh toán.

Vậy mà... vẫn có những người như Baek Hangyeoul.

Khá ngạc nhiên, thật đấy. Rằng một người lớn lên trong thế giới của những bề mặt hào nhoáng và những cuộc giao dịch lạnh lùng lại có thể trở thành như vậy.

Dù sao thì, nó cũng không có thời gian để bận tâm về chuyện đó. Đầu óc nó đã chuyển hướng.

"Anh nói anh sẽ chuyển tôi đi vì đó là quy định." Ngón tay nó khẽ cử động trên tấm chăn trước khi nó buộc chúng phải yên. "Nhưng nơi này coi trọng sự riêng tư, đúng không?"

Hangyeoul khẽ gật đầu, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.

Nó nhìn thẳng vào anh. "Vậy nếu tôi yêu cầu anh không chuyển tôi đi, anh sẽ nghe chứ?"

Máy đo nhịp tim bên cạnh phản bội nó trước tiên. Nhịp điệu vốn ổn định trước đó giờ đây bắt đầu tăng nhẹ—không phải hoảng loạn, nhưng đủ để nhận ra. Nó nghiến răng, khó chịu với chính bản thân mình.

Rồi, không nói thêm một lời, nó giật phăng các cảm biến ra.

Máy đo phát ra một tiếng kêu dài, đơn điệu, xé toang sự im lặng trong phòng.

Hangyeoul chớp mắt.

Anh không ngờ tới điều đó.

Trong một khoảnh khắc, cả hai đều không nói gì. Nó chỉ đơn giản vứt những sợi dây vừa tháo xuống, nét mặt không biểu lộ cảm xúc, trong khi anh chỉ đứng đó, nhìn nó—vẻ mặt lơ lửng đâu đó giữa sửng sốt và bất lực.

Rồi, cuối cùng—

"Em thực sự không muốn đi, phải không?"

Nó không trả lời.

Hangyeoul thở dài, đưa tay xoa gáy. "Nơi này không phải bệnh viện," anh nhắc lại, lần này giọng anh nhẹ nhàng hơn, thiên về thuyết phục hơn là đơn thuần nhắc lại quy tắc. "Lẽ ra chúng tôi không nên tiếp nhận em ngay từ đầu, và giữ em lại cũng chẳng đúng với quy trình."

Anh ngập ngừng, quan sát nó theo cách khiến nó cảm thấy bị nhìn thấu quá mức.

"Nhưng..." Hangyeoul tiếp tục, như thể đang cân nhắc điều gì đó thành lời. "Anh có quyền quyết định ở đây. Nếu anh nói rằng em cần được theo dõi thêm trước khi chuyển viện, sẽ không ai đặt câu hỏi."

Mắt nó nheo lại đôi chút. "Anh sẽ làm vậy sao?"

Anh thở nhẹ qua mũi, lắc đầu với một nụ cười bất đắc dĩ. "Em đúng là một kẻ nói dối tệ hại đấy nhóc."

Lần đầu tiên có người nói với nó điều đó.

Jihoon nhăn mặt khi nghe từ "nhóc," nhưng Hangyeoul vẫn tiếp tục như không có gì xảy ra. 

"Em làm như không quan tâm, nhưng nhịp tim em nói khác đấy. Ít nhất là trước khi em giật mấy cái cảm biến ra..." 

Jihoon cau mày, nhưng người bác sĩ chỉ cười khẽ. 

"Vậy nói anh nghe xem." Hangyeoul khoanh tay lại, ánh mắt không rời nó. "Nếu anh không chuyển em đi ngay, em tính làm gì?" 

Nó thở dài trong lòng. Hangyeoul đã giúp nó quá nhiều dù chẳng quen biết gì. Dù không biết gì về nó, anh vẫn sẵn sàng giúp đỡ. Vì cái gì chứ? Chỉ vì anh có thể à? 

Thật là... một kiểu tốt bụng đáng bực mình. 

Cuộc đời không vận hành như thế. Chẳng ai làm gì miễn phí cả. Lúc nào cũng có một ý đồ, một mục đích ẩn giấu, một sợi dây vô hình chờ được giật xuống. Nhưng từ những gì Jihoon thấy, Hangyeoul chẳng có vẻ gì là đang đợi chờ một điều gì cả. 

Đó mới là điều làm nó ngạc nhiên nhất. 

Jihoon nghĩ rằng, vậy thì nó cũng nên cho anh một cái gì đó đáp lại. 

"Tôi không thể ở đây," nó lẩm bẩm, mắt nhìn vào khoảng trống trước mặt. "Tôi không nên ở đây." 

Hangyeoul khẽ nhướng mày. 

Một câu như vậy chỉ làm nảy sinh thêm nhiều câu hỏi hơn, nhưng thay vì lập tức truy hỏi, anh chỉ bước đến, tắt màn hình theo dõi nhịp tim bằng một động tác thuần thục, cắt ngang tiếng bíp khó chịu. Căn phòng trở nên yên lặng hơn hẳn, nhưng căng thẳng vẫn còn nguyên. 

Hangyeoul tựa người vào bàn, khoanh tay, quan sát nó cẩn thận. "Cách nói của em nghe kịch tính ghê." Giọng anh không rõ cảm xúc. "Nói rõ hơn được không?" 

Jihoon im lặng một lúc, cân nhắc xem nên nói bao nhiêu. 

Hangyeoul không hối thúc. Anh chỉ đứng đó, chờ đợi. 

Jihoon thở dài, đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương. "Nghe này," nó nói, giọng nhỏ hơn. "Tình huống của tôi... không bình thường." 

Hangyeoul hơi nghiêng đầu, vẫn chờ đợi. 

"Tôi không thể để bọn họ—hay bất kỳ ai—biết rằng tôi có vấn đề sức khỏe. Rằng tôi đã ngất. Rằng tôi bị thương vì chuyện đó." Ánh mắt Jihoon bình tĩnh, nhưng bờ vai nó căng lên, mấy ngón tay siết nhẹ tấm ga giường. "Anh hiểu ý tôi chứ?" 

Ngón tay Hangyeoul gõ nhè nhẹ lên cánh tay anh, ánh mắt sắc bén. "Và 'bọn họ' là ai?" 

"Bác sĩ Baek Hangyeoul," giọng nó đều đều, "nói nhiều hơn chỉ làm anh bị cuốn vào chuyện này không cần thiết." 

Cuốn vào chuyện gì chứ? 

Hangyeoul có thể đoán được nó đang nghĩ gì—qua đôi mày hơi nhíu, cái nghiêng đầu thoáng qua. Đằng sau sự lo lắng là một mớ hỗn độn những điều chưa thể lý giải. 

Jihoon quay đi, hít vào thật chậm. "Tôi muốn hủy chuyển viện." Giọng nó nhỏ hơn, nhưng vẫn cứng rắn. "Và nếu có thể... tôi cần hồ sơ bệnh án của mình biến mất. Như chưa từng tồn tại." 

Sắc mặt Hangyeoul tối lại, lời đề nghị của nó rơi xuống vai anh nặng nề. Anh khoanh tay, ánh mắt sắc bén, nửa suy tư, nửa khó tin. 

"Em biết anh không thể làm chuyện đó dễ dàng như thế." Giọng anh trầm xuống, nhưng vẫn kiên quyết. "Khi anh chọn con đường này—chọn trở thành bác sĩ—anh đã thề sẽ chữa trị cho mọi người với trách nhiệm và đạo đức. Không phải để che giấu sự thật." 

Ngón tay anh gõ nhẹ trên tay áo, như đang cố tìm một lý do nào đó, một lời giải thích cho sự tuyệt vọng ẩn sau lời nói của nó. "Em đang dính vào cái gì mà đến mức này cũng phải bịt đầu mối? Đến mức muốn xóa sạch cả hồ sơ bệnh án?" 

Bởi vì đây không phải chỉ là chuyện muốn giữ riêng tư. Đây là chuyện của một người không thể để lại dấu vết nào ở đây. 

Jihoon không trả lời ngay. 

Nó lớn lên trong một thế giới mà để sống sót, mày phải giẫm người khác xuống. Nơi mà chỉ một chút do dự có thể giết chết mày, và thứ gọi là lòng tin chẳng khác gì sự ngu ngốc. 

Và nó vẫn đang sống trong thế giới đó. 

Đó chính là lý do cánh tay nó bị gãy. 

Yếu đuối không phải là một lựa chọn. Nếu kẻ thù biết nó có điểm yếu, chúng sẽ không ngần ngại dùng nó để hạ gục nó ngay lập tức. 

Kể cả những kẻ đang hợp tác với nó cũng vậy. 

Charles Choi và đám "thiên tài" mà lão ta thu nhận—đồng minh của nó. Những kẻ mà nó được đưa vào, được rèn giũa để đứng cùng, tất cả vì cái gọi là "lý tưởng lớn" mà lão già đó cứ thích rao giảng. Như thể cái lý tưởng đó không phải chỉ là một cách khác để làm đầy túi tiền của lão. 

Không phải là Jihoon có thể làm gì về chuyện đó. Nó đã lún quá sâu. Không thể quay đầu. 

Vậy nên nó cũng chẳng ngu đến mức dâng cho bọn họ thứ vũ khí có thể dùng để giết mình. 

Nó sẽ không để ai biết rằng cơ thể nó phản bội nó khi đường huyết xuống quá thấp. Rằng những cơn hạ đường huyết khiến nó dễ tổn thương nếu không cẩn thận. Rằng nó luôn phải mang theo đường khi đánh nhau—phải kiểm soát nó liên tục, nếu không thì có thể ngã quỵ vào lúc tệ nhất. 

Loại thông tin đó không chỉ là một điểm yếu. Nó là một lời mời gọi để ai đó bóp cò. 

Không gian trở nên nặng nề. 

Hangyeoul hít vào qua mũi, sự kiên nhẫn của anh mỏng dần—không phải với Jihoon, mà với tình huống điên rồ này. Quá nhiều thứ không hợp lý, quá nhiều điều không nói ra, và điều đó khiến anh bực bội theo cách mà chính anh cũng không diễn tả nổi. 

Anh thả tay xuống, nhìn nó chăm chú. "Vậy nói chuyện với phụ huynh em đi." 

Jihoon quay mặt đi, giọng phẳng lặng. "Tôi không có phụ huynh." 

Hangyeoul sững lại. 

Không cần nhìn cũng biết anh đã bị nó làm cho bất ngờ. Nó có thể nghe thấy trong hơi thở anh hơi ngắt quãng, trong cách anh đổi tư thế rất khẽ. 

Hangyeoul chắc đã nghĩ đây là một vấn đề gia đình. Rằng nó chỉ là một thằng nhóc bỏ nhà đi, hoặc một đứa cứng đầu không muốn cha mẹ biết chuyện. 

Giá mà đơn giản như thế.

Jihoon có những khoảnh khắc—ngắn ngủi, mong manh—nó ước gì mọi chuyện chỉ đơn giản là vậy. Rằng vấn đề lớn nhất của nó chỉ là một gia đình quá nghiêm khắc. Rằng có ai đó đang chờ nó trở về nhà. 

Nhưng hiện thực đã khắc sâu vào nó từ lâu. 

Và trong thế giới này, giữa thời đại của những cuộc chiến, chẳng có chỗ cho những điều "giá như" hay "đáng lẽ ra". 

Giọng Hangyeoul kéo nó khỏi dòng suy nghĩ. "Vậy ai đang chăm sóc em? Người giám hộ của em đâu?" 

Jihoon hít vào thật chậm. "Không có ai cả." 

Lần thứ hai trong vài phút, Hangyeoul lại bị nó làm cho bất ngờ. 

Anh không nói ngay, nhưng Jihoon có thể cảm nhận ánh mắt anh sắc bén hơn, như thể đang xâu chuỗi mọi dữ kiện lại với nhau. 

Trên giấy tờ, Jihoon là một bóng ma. Một đứa trẻ với gia đình đã mất, không có người giám hộ hợp pháp, và chỉ có đúng số tiền trợ cấp hàng tháng đủ để sống sót. 

Nhưng thực tế? 

Nó làm việc cho Charles Choi. Và mối quan hệ của bọn họ, nếu có thể gọi là như vậy, không liên quan gì đến pháp lý. Không có giấy tờ nhận nuôi, không có ràng buộc chính thức. Chỉ là một sự hợp tác dựa trên lợi ích chung. 

Và nó thích như thế. 

Vì nếu có một điều Jihoon chắc chắn, thì đó là nó không bao giờ muốn Charles Choi làm người giám hộ của mình. 

"...Đó là lý do tại sao họ trông đau lòng đến vậy." Hangyeoul lẩm bẩm, như đang nói với chính mình hơn là với nó. 

Jihoon lập tức nhận ra có gì đó lạ. Nó liếc sang, ánh mắt sắc bén, chờ đợi lời giải thích. 

Hangyeoul bắt gặp ánh nhìn của nó, khoanh tay lại lần nữa, một biểu cảm khó đọc lướt qua gương mặt anh. "Y tá," anh nói tiếp, nghiêng đầu nhẹ. "Khi họ kiểm tra hồ sơ của em, trông họ buồn lắm." 

Jihoon không đáp ngay. Nó không cần. 

Sự im lặng của nó đã là một câu trả lời rõ ràng. 

Hangyeoul thở ra một hơi khẽ, rồi đổi chủ đề. "Lee Jihoon, đúng không? Anh thấy tên đó trên đồng phục của em." 

"Đó là tên thật của em chứ?" Anh hỏi, ánh mắt không rời khỏi nó. 

Jihoon hơi ngập ngừng—chỉ một thoáng. "Phải." 

Nó không hẳn là nói dối. Nhưng cũng không hoàn toàn là sự thật. Đó là cái tên duy nhất nó từng có. Nhưng liệu đó có phải là tên thật của nó, hay chỉ là một mảnh quá khứ đã bị chôn vùi từ lâu? Chính nó cũng không chắc nữa. 

Hangyeoul không vạch trần sự ngập ngừng đó, nhưng Jihoon biết anh đã nhận ra. 

Anh khẽ hừ một tiếng, dựa lưng vào quầy. "Em biết không, hầu hết bọn nhóc bằng tuổi em sẽ không đi xa đến mức này chỉ để xóa dấu vết sự tồn tại của mình." 

Jihoon bật cười khẽ, khô khốc, không chút hài hước. "Hầu hết bọn nhóc bằng tuổi tôi không sống trong thế giới của tôi." 

Thoáng chốc, biểu cảm của Hangyeoul thay đổi—rất nhẹ, nhưng Jihoon vẫn thấy được. 

Nhưng thay vì tiếp tục truy vấn, thay vì cố đào sâu thêm, Hangyeoul chỉ lắc đầu, thở dài. "Em thực sự đang yêu cầu anh phá vỡ quy tắc, xóa hồ sơ của em, và giả vờ như em chưa từng ở đây." 

Jihoon gật đầu, không chút do dự. "Đúng vậy." 

Hangyeoul đưa tay vuốt mặt, sự bực bội hiện rõ trong từng động tác. "Khi anh chọn con đường này—khi anh quyết định làm bác sĩ—anh đã thề sẽ giúp đỡ người khác. Chữa lành cho họ, cho họ một cơ hội sống tốt hơn, bất kể họ là ai." Giọng anh trầm xuống. "Nhưng điều đó cũng có nghĩa là phải tuân theo quy tắc. Nếu anh bắt đầu phá vỡ nó vì từng người có quá khứ rắc rối, thì bao giờ mới dừng lại?" 

Jihoon không hề chớp mắt trước những lời đó. Nó chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn vững chắc. "Vậy thì đừng phá vỡ nó vì tất cả mọi người." Giọng nó nhỏ, nhưng kiên định. "Chỉ lần này thôi." Làm ơn. 

Hangyeoul thở mạnh ra, rõ ràng không thích chuyện này một chút nào. 

Nhưng hơn hết... anh không thích việc thằng nhóc này đã phải trải qua những gì để tuyệt vọng đến mức này. 

Jihoon nghe thấy tiếng hít sâu của anh trước khi anh lên tiếng lần nữa. 

"Khoan đã—khi em nói em không nên ở đây, ý em là... em thực sự định để bản thân không được chữa trị luôn à?" 

Giọng anh pha lẫn thứ gì đó gần như là kinh ngạc, như thể cái ý tưởng đó hoàn toàn vô lý đối với anh. 

Jihoon không trả lời. Nó không cần phải nói. 

Sự im lặng kéo dài, nhưng Hangyeoul đã bắt đầu xâu chuỗi mọi thứ lại. Jihoon thấy điều đó trong cách đôi mày anh nhíu chặt, trong cái siết tay vô thức của anh. Rồi— 

"...Em thậm chí có đang trên đường đến bệnh viện trước khi anh tìm thấy em không?" Giọng anh gấp gáp hơn, từng chữ một như đang lật tẩy nó. "Hay em chỉ định kiếm chút kẹo để tăng đường huyết tạm thời?" 

Bất mãn. Lo lắng. Cáu kỉnh. Jihoon có thể đọc được tất cả trong những thay đổi rất nhỏ trên mặt Hangyeoul, trong cách anh hơi nghiêng người về phía trước, như thể đang cố kìm lại mong muốn túm lấy nó mà lắc mạnh một trận. 

Jihoon vẫn không phản ứng. Nó chỉ giữ ánh mắt trên bức tường trống trước mặt, nét mặt không biểu lộ gì. 

"Tôi đã nói rồi," nó nói, giọng điềm tĩnh. "Tôi không thể ở đây." 

Điều đó khiến Hangyeoul im lặng—chỉ trong hai giây. 

Rồi anh thở ra một hơi dài, đầy bực bội. Jihoon gần như có thể nghe thấy suy nghĩ của anh đang chạy lòng vòng, cố gắng tiêu hóa cái sự thật điên rồ mà anh vừa nhận ra. 

Một người như Hangyeoul—chính trực, vị tha, một kẻ có đủ xa xỉ để tin rằng mọi mạng sống đều đáng được cứu chữa—sẽ luôn có phản ứng như thế này. 

Bởi vì với anh, cái ý nghĩ rằng một "đứa trẻ" lại bất cẩn với mạng sống của mình đến mức này là điều không thể chấp nhận được. 

Hangyeoul bước lên một bước. "Em có nghe bản thân vừa nói gì không?" Giọng anh căng thẳng, cố kiềm chế, nhưng Jihoon có thể thấy sự kiên nhẫn của anh đang cạn dần. "Em thực sự định chỉ ăn vài viên kẹo rồi cầu mong mọi chuyện ổn sao?" 

Jihoon cuối cùng cũng quay sang nhìn anh, nét mặt vô cảm. "Nó có hiệu quả." 

Hangyeoul trông như muốn phản bác, nhưng Jihoon thấy được cách quai hàm anh căng lên. 

Anh đang dần hiểu ra. Dù có muốn hay không. 

Jihoon chẳng còn gì khác. Không còn ai cả. 

Đó mới là vấn đề thực sự, đúng không? 

Không ai quan tâm đến nó. Không ai bảo vệ nó. Không có kế hoạch dự phòng. 

Và điều tệ nhất là—nó thậm chí còn chẳng mong đợi có ai. 

Hangyeoul không phải kiểu người có thể ngồi yên với một nhận thức như vậy. Jihoon thấy điều đó trong cách anh siết tay lại, như thể muốn làm gì đó—bất cứ điều gì—nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. 

Một hơi thở dài, nặng nề. 

Hangyeoul lấy lại bình tĩnh trước khi lên tiếng lần nữa. "Được rồi," anh nói, giọng đều đều. "Cứ cho là em có kẹo hay nước trái cây kịp lúc. Thế mày định làm gì với cánh tay bị gãy?" 

Jihoon im lặng. 

Hangyeoul tiếp tục. "Em định cứ để nó tự lành? Chịu đau suốt mấy tuần và hy vọng nó không tệ hơn?" 

Cuối cùng, Jihoon quay sang nhìn anh thẳng vào mắt. "Dĩ nhiên là không."

Hangyeoul nheo mắt, chờ đợi.

"Tôi không bị ngu," Jihoon tiếp tục, giọng điềm tĩnh, quá mức điềm tĩnh. "Tôi sẽ đến một phòng khám, bó bột. Nếu có chấn thương nghiêm trọng hoặc chảy máu bên trong, tôi sẽ chữa trị."

Ánh mắt Hangyeoul sắc lại. "Nhưng?"

Jihoon đối diện với anh, không hề nao núng. "Nhưng tôi sẽ yêu cầu họ không lưu hồ sơ bệnh án."

Một cơn đau nhói dội lên thái dương Hangyeoul. Anh không chắc là vì kế hoạch của thằng nhóc này thực sự có chút logic méo mó nào đó, hay vì sự liều lĩnh đến mức đáng sợ của nó đã vượt quá mức anh có thể tưởng tượng.

Anh đưa tay vuốt mặt, cố nén cơn nhức đầu đang ngày càng nặng hơn. "Em—" Anh dừng lại, thở ra một hơi dài rồi thử lại lần nữa. "Em có nhận ra hầu hết các phòng khám đều lưu hồ sơ không?"

Jihoon nghiêng đầu, như thể chuyện đó quá hiển nhiên. "Đó là lý do tôi sẽ tìm một nơi không làm vậy."

Hangyeoul nhìn chằm chằm vào nó. Cơn đau đầu của anh ngày càng tệ hơn, và lần đầu tiên kể từ khi lấy bằng y khoa, anh muốn uống bia ngay trong giờ làm việc..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro