The interweaving of light and shadow

Thực ra

Joon Goo chưa bao giờ nghĩ về nó

Hắn và Jong Gun cũng đã đi tới ngày nay


Khi chúng ta gặp nhau lần đầu

Một người bị đóng đinh thép vào đó

Một người gần như bị mù

Thật là một người không tương thích

Nhưng giữa những người ngang hàng

Được mệnh danh là đối tác vàng


Và họ tận hưởng thời gian ở bên nhau

Tôi đã được đưa đi cấp cứu quá nhiều lần

Và ánh mắt lo lắng luôn bị người nằm chụp lại

Đến lúc đó Joon Goo mới nhận ra

Hóa ra là tình yêu


Joon Goo cũng hối hận

Nếu chúng ta chiến đấu, chúng ta sẽ chiến đấu

Tại sao em lại làm mặt mình bị thương?

Liên quan đến việc chia tay

Tôi có vẻ tốt hơn với đinh thép

Không phải những vết sẹo xấu xí

Tất nhiên vết sẹo trông đẹp

Những vết sẹo khiến anh quyến rũ hơn

Chỉ là

Vẻ ngoài ban đầu cũng rất tinh tế

Hắn thích anh rất nhiều


Joon Goo không biết rõ về anh

Hắn chỉ biết anh thích mặc vest

Thích mèo, thích cà phê, thích bầu trời đầy sao

Thực tế có nhiều người không biết

Jong Gun thích ăn đồ ngọt


Khi họ cùng nhau ngã xuống vũng máu

Joon Goo cũng nghĩ về điều đó

Nếu đây là lần cuối cùng

Ngoài ra nếu tôi ở bên em

Có lẽ cũng khá tốt

Đột nhiên tôi không sợ chết nữa

Hắn dùng chút sức lực còn lại liếc nhìn người đàn ông tóc đen bên cạnh


May mắn thay

Cuối cùng họ đều vượt qua được

Mặc dù trên cơ thể cả hai đều có một vài vết sẹo khủng khiếp


Có lẽ vì tôi đã từng bước qua cánh cổng địa ngục một lần

Hãy đễ Joon Goo trân trọng từng phút, từng giây cạnh Jong Gun hơn nữa


Này...có biết không? Tôi thực sự thích cậu

Câu này được nói ra khi Joon Goo bị đẩy vào phòng cấp cứu lần thứ 17

Người ta nói rằng tâm trí hắn lúc đó trống rỗng

Đột nhiên câu này hiện ra

Thanh niên tóc đen chỉ sửng sốt một chút, không trả lời được gì

Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve trán hắn

Lau vết máu trên mặt người đó

Jong Gun cúi đầu nói nhỏ vào tai Joon Goo

Sớm khỏe lại


Kim Joon Goo và Park Jong Gun

Rất giống băng và lửa

Một kẻ điên và một con quỷ

Giống như ánh sáng và bóng tối

Không ai nghĩ rằng những người tưởng chừng như xa lạ lại có thể đến được với nhau


Tôi không hề tin rằng một ngày nào đó hai đường thẳng song song sẽ giao nhau

Nhưng đó chỉ là "vào thời điểm đó"

Tên điên tóc vàng mỉm cười


Cuối cùng

Họ cũng đã đến ngày nay


Joon Goo bỏ đi thái độ giễu cợt thường ngày của mình

Làm mượt mái tóc vàng lộn xộn đặc trưng của hắn

Jong Gun cũng vậy

Anh tháo kính ra, để lộ đôi mắt đen tuyền và xỏ một đôi giày da mới

Hãy khoác lên mình bộ vest trắng cao cấp chôn sâu trong tủ


Trong khán phòng trắng tinh, họ trao nhẫn

Joon Goo mỉm cười

Nụ cười này chân thành hơn thường lệ rất nhiều

Rất đẹp

Jong Gun trong lòng thầm nghĩ


Phải

Họ đã kết hôn


Họ hôn nhau trước sự chứng kiến của người thân, bạn bè

Sau khi tách ra, Joon Goo thì thầm vào tai Jong Gun mấy câu

Im lặng đến mức ngay cả linh mục cũng không thể nghe rõ


Mọi người trên thế giới đều cho rằng tôi đẹp nhất nhưng tôi chỉ muốn mình là một, là duy nhất của em

Tôi yêu em rất nhiều, Park Jong Gun


Sau đám cưới

Jong Gun ngồi ở ghế phụ của xe limousine, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ

Anh cảm thấy tất cả những điều này thật viển vông, giống như anh đang mơ vậy

Tiếng mở cửa của tài xế làm gián đoạn anh

Ngồi đó đương nhiên là Kim Joon Goo


"Biến mất ba tuần như vậy có được không?" Jong Gun hỏi Joon Goo

Hắn thực ra đã nói là sẽ đi du lịch Nhật Bản mà không xin nghỉ phép


Jong Gun đã nhìn thấy chiếc điện thoại di động trước kính chắn gió đang rung điên cuồng

Tiếp theo là 63 cuộc gọi nhỡ và 275 tin nhắn chưa đọc


Có vẻ như Joon Goo đã sẵn sàng thức dậy


"Tôi thực sự nghĩ mình nên xin nghỉ phép" Jong Gun vẫn không thể bỏ qua

Anh có thể tưởng tượng ra Choi Soo Jung sẽ nói gì sau 3 tuần nữa


"Ồ ~ không cần ~" Joon Goo tắt tiếng điện thoại khi nói

Không quên trao cho hoàng tử bé ngồi ở ghế bên một nụ hôn ngọt ngào và nói với anh


Dù em có gọi bao nhiêu lần, anh cũng chỉ nhìn vào mắt em


Joon Goo hôm nay thật ngọt ngào!

Jong Gun cảm thấy hơi say

Không đúng? Hôm nay anh không uống gì cả...!


Joon Goo nhìn người yêu vẫn còn ngơ ngác

À, là vợ hắn

Nụ cười xinh đẹp lại xuất hiện trên khóe miệng

Kèm theo niềm vui

Hắn nhấn ga

Bỏ đi


Khi Jong Gun tỉnh lại

Họ đã ở trên máy bay

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ

Biển và trời trong xanh tuyệt đẹp


Phải, chỉ một lần thôi. Chỉ cần nuông chiều bản thân một lần


Anh cũng mỉm cười

trong đôi mắt trắng

Phản chiếu ánh kim loại từ ngón tay đeo nhẫn


Anh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai chàng trai tóc vàng đang đọc sách du lịch

Người đàn ông đóng cuốn sách lại và liếc nhìn anh, ánh mắt đầy dịu dàng


"Chuyện gì vậy?"

"Không có gì..."

"...Tôi yêu anh" Jong Gun im lặng một lúc

Và nói 3 từ này tròn 0,8 giây rất lặng lẽ

Nhưng Joon Goo đã nghe rất rõ ràng


"Ừ ~ tôi cũng yêu em~"


Đây là Joon Goo và Jong Gun

Nó giống như sự đan xen của ánh sáng và bóng tối

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro