Chương 5
1.
Đồng hồ điểm 7 giờ sáng thứ Bảy. Daniel đang ngủ say trong căn phòng trước đây thuộc về Gun, cuộn tròn trong những chiếc chăn trắng mềm mại, được che chắn khỏi làn gió lạnh từ máy lạnh. Khuôn mặt bé vẫn bình yên, hoàn toàn chìm trong giấc ngủ... cho đến khi...
Goo bước vào phòng không hề có chút lễ nghi nào, miệng nở nụ cười tinh quái, kiểu nụ cười báo hiệu hắn ta đang cực kỳ hứng thú với chuyện gì đó rắc rối. Hắn tiến tới giường, nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn của Daniel đang co ro dưới chăn, và không do dự, kéo nhẹ chăn rồi vỗ lên vai bé.
"Dậy đi, nhóc nóng tính." Goo thì thầm, biết rõ Daniel chắc chắn sẽ không vui khi bị đánh thức... như mọi khi. "Tin tôi đi, bé cần thời gian chuẩn bị cho buổi tập hôm nay."
Daniel càu nhàu, mắt hé mở chậm rãi, biểu cảm bực bội hiện rõ trên khuôn mặt. Là thứ Bảy mà, bé đâu có đi học hay phải đến nhà trẻ! Bé liếc nhìn Goo, vừa buồn ngủ vừa không tin mình bị gọi dậy sớm như vậy.
"Thật sao? Thứ Bảy ư?" Daniel lầm bầm, giọng đầy khó chịu.
Goo chỉ nhún vai, giúp bé đứng dậy với một nụ cười bình thản. Sau khi trải qua thói quen buổi sáng ngắn ngủi: đánh răng, rửa mặt, Goo thay đồ cho Daniel bằng bộ quần áo thoải mái, tiện lợi cho buổi tập. Hôm nay đến lượt Gun dẫn dắt buổi tập. Trước khi vào phòng tập nhỏ, họ dừng lại ăn sáng nhanh chóng. Daniel vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, đầy nghi ngờ với việc phải dậy sớm một thứ Bảy như thế này.
Phòng tập nằm ở một khu vực riêng biệt trong nhà, gần cuối nhà. Đây vốn là không gian của Goo, dùng để luyện tập với vũ khí. Cánh cửa gỗ sẫm màu, khít với bức tường, tạo cảm giác bí mật, chỉ những người biết mới có thể bước vào.
Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng dịu dàng tràn ngập, phản chiếu lên sàn tatami và những bức tường màu xám nhạt. Không gian đơn giản, trang trí tối thiểu: một kệ nhỏ ở cuối phòng chứa đai, găng tay và vài món đồ bảo hộ tập luyện. Một góc đặt những chiếc đệm và nệm nhỏ, sẵn sàng đỡ những cú ngã.
Phía đối diện, một chiếc gương lớn phủ một phần bức tường, giúp quan sát tư thế và chỉnh sửa động tác. Goo luôn coi gương là công cụ quan trọng, Gun cũng giữ nó như một phần không thể thiếu trong tập luyện.
Không khí nơi này vừa nghiêm túc vừa ấm áp, thoang thoảng mùi gỗ và dầu lau sàn, tạo cảm giác sạch sẽ, ngăn nắp và thật sự dành cho việc luyện tập.
Ngay khi bước vào, Gun đã ở đó, gương mặt nghiêm nghị và tư thế quen thuộc, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ kiên nhẫn hiếm khi thấy.
"Vậy, sẵn sàng cho buổi tập tiếp theo chưa, nhóc tì?" Gun hỏi, quan sát Daniel với vẻ mặt hơi cau có. Thứ Bảy khiến việc dậy sớm để tập luyện còn khó khăn hơn với cậu bé.
Goo, sau khi đưa Daniel cho Gun, dựa vào tường và lấy điện thoại ra xem anime. Trước khi tập trung, hắn liếc mắt đầy tinh nghịch về phía Gun, như thể đang thỏa mãn khi để Gun "gánh" phần khó khăn hôm nay.
Gun thở dài, chỉnh tư thế Daniel, tập trung hướng dẫn vài động tác Aikido cơ bản. Gã tránh giải thích quá chi tiết, để cậu bé tự cảm nhận và luyện tập theo bản năng. Daniel học hỏi cực nhanh, lặp lại động tác với độ chính xác khiến Gun vừa hài lòng vừa ngạc nhiên về khả năng bắt chước bẩm sinh của bé.
Trong khi đó, Goo dựa tường, ánh mắt thỉnh thoảng rời màn hình, nhớ lại khoảng thời gian họ từng bị gọi đến nhà trẻ vì những trò nghịch ngợm của Daniel.
Daniel giờ đã quen với lịch đi nhà trẻ, Gun và Goo cũng không gặp khó khăn gì với bé, nhưng hôm nay... đúng ra không phải ngày của họ.
Ngày mới bắt đầu khó khăn.
2.
Đồng hồ điểm sáng thứ Bảy, và như mọi khi, bé Daniel bị đánh thức bởi âm thanh náo nhiệt của Goo xông vào phòng, nụ cười tinh quái không rời khỏi mặt chú ấy. Goo giật nhẹ rèm cửa, để ánh sáng ban mai len lỏi vào phòng, nhưng phản ứng từ bé con chỉ là một tiếng rên đầy bất mãn, kéo chăn trùm kín đầu. Rõ ràng bé con đang cực kỳ bực bội, dậy sớm đi nhà trẻ không phải chuyện dễ dàng chấp nhận với nhóc tí này hôm nay.
"Dậy đi nào, nhóc lười! Thời gian thức rồi!" Goo cười, kéo nhẹ chăn, nhìn bé con vẫn đang lơ mơ, và trong lòng đã đoán được một ngày khó khăn sắp tới.
Bé Daniel chỉ quay người sang hướng khác, cố gắng trốn thoát khỏi sự nài nỉ của chú ta. Goo phải thử thêm vài lần, vừa khéo léo khích lệ, vừa hứa hẹn một điều gì đó hấp dẫn sau khi đi nhà trẻ, mới cuối cùng thuyết phục được bé con rời khỏi chiếc giường ấm áp.
Nhưng việc mặc quần áo lại là một thử thách khác. Mỗi món đồ đều là một cuộc chiến: bé con nhăn mặt, thở dài, càu nhàu, thậm chí cắn nhẹ, khiến Goo phải vất vả với từng nút áo, từng chiếc quần mà nhóc lười không muốn mặc.
Sau một hồi chật vật, Goo cuối cùng đưa được bé con xuống bếp, nơi Gun đã chờ sẵn với bữa sáng đơn giản. Chỉ cần một cái liếc mắt nhanh giữa hai chú, Gun đã hiểu hôm nay sẽ là một ngày không hề dễ dàng.
Ngồi vào bàn, bé con Daniel nhìn bữa ăn với vẻ thờ ơ, nhấp nhổm chân mà không có dấu hiệu nào sẽ ăn. Gun với sự kiên nhẫn đáng nể whoa, bắt đầu khuyến khích bé con, xen kẽ lời khích lệ và trò đùa nhẹ nhàng, để nhóc ta chịu hợp tác. Mỗi thìa ăn là một cuộc đàm phán nhỏ, Gun luân phiên giữa trò vui và lời lẽ nhẹ nhàng, hy vọng bé con cuối cùng sẽ chịu ăn.
Goo, đứng nhìn cảnh tượng ấy, nhận ra Gun đang bận rộn với nhiệm vụ khó nhằn nhất sáng nay, thở dài và tranh thủ đi tắm nhanh, để lại hai chú con ở bếp.
Trong khi nước ấm chảy, Goo không nhịn được cười khi nhớ lại lần đầu hai anh đưa bé Daniel tới nhà trẻ. Sáng hôm đó, bé con tò mò, hơi e dè, nhưng tạm ổn cho tới lúc phải rời khỏi lớp. Chỉ khi hai ổng đi ra, bé con khóc ầm lên.
Nhóc Daniel bám chặt áo Gun, tay run rẩy không chịu buông. Sau vài lần thử làm dịu thất bại, bé con càng khóc to hơn, nước mắt nhỏ xuống làm ướt áo Gun. Gã cố giữ bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn rút lui ra ngoài, mặt hơi bối rối. Gun phải quay về nhà nhanh để thay đồ trước khi đi làm, còn Goo thì cố giải thích bé con hôm ấy chỉ là "quá bám gã một chút" mà thôi.
3.
Ngày hôm đó bắt đầu với việc đưa Daniel tới nhà trẻ, tưởng sẽ yên ổn, gần như giống lần đầu, nhưng lần này với sự tự tin rằng các anh đã có kinh nghiệm. Gun đã chuẩn bị tinh thần cho cơn khóc lóc dữ dội mà bé chắc chắn sẽ bùng nổ ngay khi các gã rời khỏi phòng, nhưng... bất ngờ là không có gì xảy ra. Bé chỉ đứng im, mắt tròn xoe nhìn quanh với vẻ nghiêm túc. Goo và Gun trao nhau ánh mắt sửng sốt, gần như không tin nổi, rồi chỉ nhún vai và đi ra ngoài.
Một khoảnh khắc, tưởng như bé thực sự ổn với việc chia tay. Nhưng các chú ấy đáng lẽ phải biết rõ hơn.
⸻
Nhóc Daniel hôm đó cực kỳ bực bội. Sau khi được Goo và Gun bỏ lại ở nhà trẻ, bé bắt đầu cảm thấy bị bỏ rơi và nổi giận.
"Đồ ngốc!" Bé tự nhủ. Nhưng dù cố gắng thế nào, cảm giác khó chịu vẫn không buông tha. Mọi thứ hôm nay đều sai: mắt bé ngứa ngáy, tiếng ồn của các nhóc khác như to hơn bình thường, và điều duy nhất bé muốn là ngủ tiếp. Tất cả chỉ làm tâm trạng bé con tệ hơn.
Mùi ẩm ướt đặc trưng tràn ngập lớp học, lẫn với mùi giấy và gỗ cũ, đúng kiểu nhà trẻ. Daniel nhăn mũi khó chịu, trong khi xung quanh, các nhóc khác chạy nhảy khắp nơi, người cười to, người la hét vui vẻ. Mỗi bước chân kéo ghế nhựa kêu cọt kẹt làm bé thêm bực mình.
Cô giáo, thấy năng lượng nhóm trẻ hỗn loạn quá mức, quyết định tập hợp mọi người thành vòng tròn. Nụ cười hơi gượng gạo, mệt mỏi của cô cho thấy hôm nay cũng không dễ dàng với cô. Nhưng giọng nói vẫn cố gắng nhẹ nhàng, vui vẻ:
"Chúng ta sẽ vẽ hôm nay! Ai muốn vẽ những bức tranh thật màu sắc nào?"
Một vài nhóc dừng lại nghe, ánh mắt lóe lên sự tò mò. Màu và cọ được phát ra, chỉ trong vài giây, tiếng ghế kéo cọt kẹt và tiếng cười ầm ĩ được thay bằng âm thanh lách cách của cọ trên giấy. Daniel cầm cọ, nhìn những màu sắc trên bàn. Chọn màu đỏ đậm, có lẽ vì mạnh mẽ, hoặc đơn giản là theo tâm trạng, bé bắt đầu vẽ lên giấy.
Khi tập trung, tiếng cười xung quanh dường như giảm bớt, từng nét vẽ khiến bé cảm thấy cơn giận chuyển thành một thứ hài lòng lạ lùng. Bức tranh, bé cũng chẳng biết nó thể hiện cái gì, trông như những mảng đỏ hỗn loạn, y hệt bức tường đầy máu trong một vụ án. Cô giáo bước đến, liếc nhìn, khen:
"Đẹp quá nhỉ!"
Cô nói hơi gượng, nhưng bé lại thấy vui và nghịch ngợm:
"Cô thật sự nghĩ thế à, cô giáo?"
Cô ngập ngừng, cuối cùng vẫn mỉm cười gật đầu, cố giữ giọng tích cực:
"Ừ... rất biểu cảm, Daniel à!"
Bé định trả lời thì một tiếng động lớn vang lên. Một nhóm nhóc gần đó làm đổ lọ màu, tạo ra hỗn loạn đầy màu sắc bắn tung tóe lên tường. Cô giáo thở dài, chạy đi dọn, để lại Daniel và các nhóc khác một lát không ai trông coi.
Lúc đó, một nhóc bé ngủ gật đi quá gần, không biết, một giọt nước dãi rơi trúng áo Daniel. Bé lùi lại, nhìn vết bẩn với vẻ kinh tởm. Chưa kịp phản ứng, một nhóc khác nghịch ngợm lại lắc đồ chơi, trúng thẳng vào đầu bé.
Đây là giọt nước tràn ly. Cả sự kiên nhẫn mà bé gom góp bấy lâu bay sạch trong một giây. Đôi mắt bé lấp đầy cơn giận dữ, và bé sẵn sàng phản ứng. Trong lúc cô giáo bận rộn, không nhận ra chuyện gì, bé chuẩn bị "trả đũa" cho mọi sự phiền phức cả ngày.
Điều cô giáo thấy tiếp theo là một loạt tiếng khóc vang lên. Hai nhóc nằm dưới đất, vừa khóc vừa hỗn loạn vì mực vung vãi. Một nhóc bị cắn nhẹ vào tay, nhìn Daniel với vẻ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Nhóc còn lại cầm đầu, chà xát chỗ bị đánh trúng, đồng thời trả lại món đồ chơi mà Daniel vừa "tặng" trước đó.
Bé Daniel vẫn đứng im, mặt cau lại, mắt hẹp, rõ ràng đang bực mà không hối hận chút nào. Các nhóc khác xung quanh nhìn bé, có nhóc tò mò, nhóc khác e dè, nhận ra không khí căng thẳng lan tỏa. Cả lớp như ngừng một nhịp trước khi tiếp tục tiếng la hét và khóc lóc.
4.
Đó thật sự là một ngày mệt mỏi đến mức muốn xỉu. Goo giờ cười khúc khích khi nhớ lại sự cố sáng nay, nhưng thừa nhận lúc đó, tình hình thật sự căng thẳng.
Dù mệt, vẫn có điểm sáng nho nhỏ: ý tưởng đưa Daniel vào tập luyện. Lúc đó, việc hướng năng lượng của bé vào Aikido và các môn vận động khác có vẻ đầy hứa hẹn, không chỉ để dạy bé tự vệ, mà còn để xả hết đống năng lượng tích tụ trong người. Bé cần được "giải phóng" cái năng lượng đang ngày càng nhiều lên theo từng ngày, từng tuần. Trước khi bắt đầu tập với Goo và Gun, bé thường xuyên thức dậy trong cơn cáu kỉnh; nhưng sau khi tập luyện, mọi thứ trở nên dễ dàng và nhẹ nhàng hơn hẳn.
Gun thường thức khuya, ánh đèn bàn dịu nhẹ chiếu lên đống sách bừa bộn. Gã ta dành hàng giờ liền để nghiền ngẫm tất cả sách vở về việc nuôi dạy trẻ con, nhưng phần lớn sách chỉ dạy cách chăm sóc em bé: thay tã, những bước đi đầu tiên, ăn uống. Trong khi đó, Daniel đã năm tuổi, với tính cách bất ngờ không lường trước được, y hệt như câu chuyện của chính bé. Goo và Gun chẳng có nhiều manh mối về nơi bé sống trước khi gặp, và thật lòng mà nói, Gun cũng chẳng thèm quan tâm quá khứ của nhóc.
Cuối cùng, bọn họ cũng bày ra được một kế hoạch, tạo ra một lịch trình cho bé... mặc dù vẫn còn vô số lỗi sai.
Nghĩ đến đây, Goo thở phào nhẹ nhõm. Giữa những buổi sáng rối ren và căng thẳng, những khoảnh khắc tập luyện với bé như thế này thực sự khác biệt.
⸻
Goo bỗng tỉnh hẳn khỏi suy nghĩ khi cánh cửa phòng tập kêu cạch mở ra. Hắn cau mày; một rắc rối rõ ràng đang hiện ra trước mắt. Gun và Daniel đã có mặt, vậy thì... ai đang bước vào đây nữa chứ?
DG xuất hiện, bước vào phòng một cách bình thản, mắt nhìn xuống sàn như đang nói chuyện một mình. "Mọi người đang tập à? Tôi thử gọi ph—" Câu nói dừng lại khi hắn ngẩng lên và nhìn thấy bé Daniel đang đứng cạnh Gun, trong khi Goo ở góc phòng nhảy dựng lên vội vàng đến mức làm rơi điện thoại cạch một cái xuống sàn.
Cả phòng im phăng phắc, như mọi người đều nín thở. Mắt DG dán chặt vào bé Daniel, ánh mắt khó đoán có lẽ là ngạc nhiên, hoặc cũng có thể chỉ là tò mò kiểu tính toán.
Goo, hơi bối rối với không khí căng thẳng, khẽ cười gượng và phá vỡ sự im lặng: "À, DG, đến đúng lúc luôn! Chúng tôi... chuẩn bị giới thiệu Gun nhỏ này cho cậu... haha."
Gun khoanh tay, không nói gì quan sát DG.
Còn bé Daniel thì trong đầu đang sôi sùng sục: "Ơ... đó là DG hả?! Anh ta to dữ vậy sao?!"
Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro