Chương 2: Gặp lại
Năm năm – đủ dài để người ta trưởng thành và quên đi... nhưng không phải Jimmy. Trở về từ Thụy Sĩ sau chương trình MBA danh giá. Anh giờ đã khác xưa rất nhiều: khí chất điềm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng của một tổng giám đốc trẻ tuổi, nắm trong tay cả tập đoàn lớn mạnh. Nhưng dù thời gian có trôi, sâu thẳm trong tim anh vẫn cất giữ hình bóng của một người – Sea. Là đôi mắt trong veo của cậu, là nụ cười vụng về chỉ dành cho riêng anh, là những lần Sea lén nhìn anh rồi vội vã quay đi, tưởng rằng anh không hề hay biết. Vậy mà, sau đêm Prom ấy, Sea biến mất khỏi thế giới của anh như một giấc mơ không bao giờ tỉnh lại, để lại trong lòng Jimmy một khoảng trống khắc khoải không thể lấp đầy.
Suốt năm năm ở trời Âu, Jimmy vẫn mang theo ký ức ấy, từng đêm tỉnh giấc giữa cơn ác mộng mơ hồ – nơi anh chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Sea quay đi trong ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh. Anh trách bản thân mình quá ngu ngốc, quá chậm chạp, để rồi mất cậu mãi mãi.
Cho đến một buổi sáng mưa nặng hạt, khi Jimmy trở lại công ty, đắm chìm giữa đống giấy tờ và những cuộc họp dài vô tận, anh không hề biết định mệnh đã sắp đặt một cuộc gặp gỡ kỳ lạ.
Sea bước vào phòng phỏng vấn. Bộ vest màu xanh than không che giấu nổi gương mặt gầy hơn trước, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng như xưa. Cậu đã chuẩn bị rất lâu để tìm một công việc ổn định, vì Avocean đang đến tuổi đi học, cần có đủ tiền lo viện phí, học phí và tất cả những thứ cậu chưa từng dám mơ tới.
Cánh cửa phòng họp mở ra, ánh mắt hai người chạm nhau.
Jimmy sững sờ, tưởng như hít thở cũng khó khăn. Trái tim anh loạn nhịp, từng giọt ký ức vỡ òa. "Sea...?" Giọng anh run lên, không còn lạnh lùng như vị tổng giám đốc thường ngày.
Sea khẽ cắn môi, gật đầu, cố gắng nở một nụ cười bình tĩnh. "Chào anh... Tổng giám đốc."
Cậu không ngờ người ngồi ở đây, cao lớn, quyền lực và xa cách, lại là người từng khiến trái tim cậu rung động, và cũng là cha của con trai cậu. Biết nói sao đây? Tất cả bí mật, tất cả yêu thương và tổn thương cậu chôn giấu bấy lâu – làm sao có thể lộ ra chỉ vì một lần gặp lại?
Tối hôm đó, Sea hoảng loạn, gần như phát khóc. Cậu muốn rút hồ sơ, muốn biến mất lần nữa, nhưng khi về nhà, nhìn Avocean đang ngủ ngoan trong vòng tay, hơi thở khẽ phập phồng, đôi bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay mình, Sea lại không đành lòng. Cậu thì thầm với con, giọng nghẹn ngào: "Ba xin lỗi... nhưng ba phải tiếp tục. Vì con, ba phải mạnh mẽ."
Trong khi đó, Jimmy không thể ngừng nghĩ về Sea. Anh nhớ từng chi tiết nhỏ: cách cậu cầm bút, cách cậu cúi đầu nói nhỏ, cả hương trà xanh thoang thoảng mỗi lần cậu lướt qua. Nỗi nhớ tưởng chừng đã bị chôn vùi năm năm, nay bùng lên mãnh liệt, thôi thúc anh tìm lại Sea.
Jimmy bắt đầu tiếp cận, vẫn là sự dịu dàng và kiên nhẫn như năm nào, nhưng giờ xen lẫn cả sự trưởng thành, điềm tĩnh của một người đàn ông đã trải qua nhiều mất mát. Anh sắp xếp cho Sea vào dự án quan trọng, cố gắng kéo dài thời gian làm việc để có thể ở cạnh cậu thêm chút nữa. Mỗi cái nhìn, mỗi câu hỏi tưởng chừng vô tình đều chứa đựng sự quan tâm sâu kín mà anh chưa dám nói thành lời.
Cho đến một buổi chiều mưa rả rích, Jimmy vô tình đi ngang qua phòng nghỉ, cánh cửa hơi khép hờ. Bên trong, Sea đang cúi đầu, giọng nói dịu dàng như ru:
"Avocean ngoan, ba sắp tan làm rồi... chờ ba nhé..."
Jimmy sững lại. Từng chữ "ba" rơi vào tai anh như sét đánh giữa trời quang. Một đứa trẻ? Sea... đã có con? Gương mặt anh tái đi, lòng ngực thắt lại, hơi thở như nghẹn nơi cổ.
Nghi ngờ, đau đớn và hoang mang dày vò anh suốt đêm. Không kìm được, Jimmy cho người tìm hiểu. Kết quả càng làm anh thêm tuyệt vọng: Sea đang sống cùng một người đàn ông khác – Force hiện là kiến trúc sư, bạn thân của Sea và cũng là cha đỡ đầu của Avocean.
Trong mắt Jimmy, hình ảnh ấy quá rõ ràng: Sea đã có gia đình, đã có người bên cạnh, còn anh chỉ là người trong quá khứ. Nỗi thất vọng và ghen tuông thiêu đốt trái tim anh, biến tình cảm vừa nhen nhóm lại thành một ngọn lửa lạnh lẽo, đậm màu cay đắng. Avocean... chỉ khoảng bốn tuổi? Vậy... Sea đã có con từ khi nào? Trước hay sau khi rời đi? Nỗi đau bị bỏ lại trỗi dậy – như năm năm trước, anh tỉnh dậy một mình, không hiểu người mình yêu đã biến mất vì lý do gì.
Từ đó, Jimmy cố gắng tỏ ra dửng dưng, xa cách Sea như chưa từng có gì xảy ra. Anh giữ khoảng cách, ánh mắt trở nên lạnh lùng, giọng nói sắc bén như khi đối diện bất kỳ nhân viên nào khác. Sea cảm nhận rõ sự thay đổi ấy – một khoảng trống lạnh buốt, đau nhói tận tim. Cậu không hiểu tại sao, chỉ biết đêm về lại ôm chặt Avocean hơn, thì thầm như để tự trấn an: "Ba vẫn ổn... chỉ cần có con."
Giữa hiểu lầm và tổn thương, hai người từng yêu nhưng chưa kịp thổ lộ lại càng lạc mất nhau thêm lần nữa, để lại một câu chuyện dang dở, đầy nước mắt và day dứt...
Một người mang ký ức không được thừa nhận.
Một người gánh vết thương từ một tình cảm chưa từng được gọi tên.
Giữa họ là khoảng cách vô hình... như năm năm trước.
Nhưng lần này – càng bước tới, càng lùi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro