C1: Yamamoto Takeshi
Chap 1: Yamamoto Takeshi
Ấn tượng đầu tiên của họ đối với cậu ta chính là nụ cười thẳng thắn không chút tâm tư. Bàn tay nâng lên chào hỏi mọi người bằng một ngữ khí thân thiện và tràn đầy năng lượng tích cực. Khiến Nagisa cùng cả lớp vô thức mà mỉm cười.
Thật là một nụ cười làm người khác thoải mái, Nagisa nhớ rõ lúc ấy mình đã cảm thấy như vậy.
Cậu ta là một người bạn cùng lớp cao, lạc quan và thân thiện. Đó là điều mà mọi người nghĩ về Yamamoto Takeshi. Không có hoài nghi, không có đề phòng,... tất cả mọi người tin tưởng và rất nhanh mà cho cậu ta dung nhập vào lớp 3E. Cậu ta là một người siêu cấp tốt, đối đãi người khác chân thành lại tốt bụng, nói đến chuyện gì vẫn đều là mỉm cười với mọi người.
Yamamoto thi rớt cuộc thi nhập học mà rớt xuống lớp E. Tựa như những người khác, thành tích bình thường của cậu ta không tốt chút nào, nhưng nếu cho cậu ta cơ hội thứ hai, lấy thành tích tốt đối với cậu ấy dường như cũng không phải là việc khó. Nhưng có vẻ cậu ta dường như chả quan tâm tới điểm số mấy. Yamamoto dư sức chuyển tới cơ sở chính nếu muốn nhưng cậu ấy chọn ở lại vì cậu ấy nói là thích lớp E.
Yamamoto là một người kỳ quái, bình thường ở chung luôn sẽ cảm thấy lối suy nghĩ của cậu ấy không cùng một kênh với người bình thường - cậu ta quá sức lạc quan! Hơn nữa trong mắt của cậu ta giống như chuyện gì cũng không sao cả, cái loại chuyện dù cho thiên thạch rớt xuống đầu vẫn là không sao rốt cuộc là cái quái gì đây hả! Tuy rằng như thế, cậu ấy vẫn rất hợp tính với mọi người, nhất là Sugino, bọn họ mỗi ngày đều có thể bàn luận các chuyện liên quan tới bóng chày - Nagisa đối với việc này tương đối cao hừng, Sugino rốt cuộc cũng tìm được một người bạn không có băn khoăn nào khi bàn luận tới bóng chày.
Khi nói tới bóng chày, trình độ si mê của hai người bọn họ căn bản không thua nhưng fan hâm mộ điên cuồng vì thần tượng. Trong trận bóng giữa lớp E và đội bóng chày, bọn họ hai cái toàn bộ hành trình đều hưng trí dạt dào, thích thú. Lại nói tiếp, mọi người không thể tin được cú phát bóng của Yamamoto, nó thật sự vô cùng, vô cùng nhanh! Ngoài ra, cậu ấy còn có thể đánh trúng cú phát bóng của Shindo giống như một tuyển thủ chuyên nghiệp. Mà thật ra, cậu ta thỉnh thoảng cũng đánh trúng cú phát bóng của Koro-sensei, đây là "những sự kiện không thể tin được" mà bọn họ sớm đã thấy khi luyện tập.
Sugino nhìn đến thiên phú của Yamamoto ở phương diện bóng chày không khỏi có chút ghen tị cùng uể oải, nhất là khi nghe đối phương thừa nhận chính mình từng thu được lời mời từ Pro League. Người sau khi phát hiện cảm xúc của bạn tốt nhà mình thay đổi, đã đập tay lên vài Sugino, sau đó cười nói: "Maa, Sugino. Không phải ai cũng trưởng thành bằng cùng một cách, cậu chỉ là nở muộn thôi, giống như Tsuna vậy!"
Mọi người không biết Tsuna là ai nhưng Sugino nhìn đã có vẻ ổn hơn. Nagisa cũng cho rằng người đó là ai cũng không quan trọng nữa.
Tổng kết lại, Yamamoto bất tri bất giác mà trở thành một thành viên trọng yếu của lớp 3E, khiến cho mọi người không phát hiện trên người cậu ta có gì không ổn. Mặc dù có một lần, cậu ta đã nhìn chằm chằm Kayano một hồi lâu, rồi chậm rãi nói: "Cậu hẳn là nên cười vui vẻ hơn."
Kayano đã thoáng mở to mắt trong thoáng chốc, sau đó cô mỉm cười bỏ qua. Chuyện này đã bị mọi người quên đi mất, mặc dù có chút cổ quái, nhưng là không đến mức khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa hơn.
Ngay cả khi ám sát Koro-sensei, tuy rằng Yamamoto tựa hồ không có đặc biệt thử qua quá trình ám sát, nhưng cậu ta vẫn rất thích ý mà hỗ trợ kế hoạch ám sát của bạn học khác. Mỗi khi bị yêu cầu hỗ trợ hoặc là bị ra chỉ thị, Yamamoto cũng đều không một câu oán hoặc mà nở một nụ cười tươi giống như quảng cáo kem đánh răng mà đáp ứng thỉnh cầu của họ.
Kỹ thuật dùng súng của Yamamoto bình thường, dù rằng cậu ta có vẻ giỏi dùng dao nhưng không biết vì sao có chút không thoải mái với nó lắm. Trừ phi chỉ dùng dao để chuẩn bị Sushi, cậu ta nói như vậy với mọi người. Thân thủ của Yamamoto nhanh nhẹn, năng lực phản ứng mau, động tác thông thuận, tràn ngập tự tin, nhưng khi tiến hành huấn luyện thực chiến, mục tiêu mà cậu ta dao huy tới luôn có khoảng cách nhất định, giống như thứ trong tay cậu ta vốn hẳn là trường đao mới đúng.
Karasuma-sensei từng đưa ra nghi vấn với việc này, mà Yamamoto cũng thành thật mà trả lời rằng hy vọng đoản dao trong tay là một thanh kiếm, hoặc nói đúng hơn là một thanh katana Nhật bản. Khi bị hỏi tới nguyên nhân, cậu ấy sẽ tự nhiên mà cưới nói: "Ha ha, nó cùng bóng chày không sai biệt lắm đều giống nhau, cho nên dùng thuận tay hơn!"
Sugino đứng một bên đã cười tới không đứng thẳng được thắt lưng, sau đó cậu ấy vỗ vào lưng Yamamoto: "Không hổ danh là Yamamoto!" Karasuma-sensei không nói gì mà thở dài, tiếp theo thầy ây đáp ứng sẽ đưa yêu cầu lên cấp trên. Một ít bạn học tỏ vẻ hứng thú nồng đậm với việc sử dụng kanata, nhưng mà Karasuma-sensei nói rõ thầy ấy chỉ có biện pháp dạy một ít trụ cột cho bọn họ thôi.
Có nghĩa là, nếu không có biện pháp đem vũ khí trong tay phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, đối phó với một con bạch tuộc có thể hành động dưới tốc độ 20 March chính là căn bản không dùng được.
Tuy là Karasuma-sensei nói như vậy, Yamamoto vẫn kiên trì muốn katana làm từ vật liệu chết thầy, thầy ấy cũng chỉ có thể đồng ý.
Dưới đủ loại tình huống, Yamamoto quả thật có chút làm người ta khó hiểu, bất quả tất cả mọi người không có ôm chặt hoài nghi đối với cậu ta... ít nhất là giữa những việc hằng ngày, không có.
----
Ở thời khắc nguy hiểm và khủng hoảng, hai mắt Yamamoto trở nên lợi hại hơn so với thưởng ngày, toàn thân buộc chặt, như là thợ săn đang nhìn chằm chằm vào vật phía trước. Nhưng vì lực chú ý của mọi người đều ở bên trong nguy cơ nguy hiểm, bởi vật chỉ có vài người phát hiện sự khác thường của cậu ấy. Nagisa cho rằng Yamamoto dưới trạng thái này so với bình thường càng thêm tin cậy làm người khác an tâm, Karma nói rằng Yamamoto như vậy khiến cậu ta nhịn không được mà cảnh giác đối phương; Koro-sensei vẫn nhìn Yamamoto, chú ý từng nhất cử nhất động của cậu ta; Karasuma-sensei thần sắc phức tạp, mà Bitch-sensei giống như đã lâm vào tự hỏi.
Nagisa lần đầu tiên thấy Yamamoto như vậy là khi mới gặp Takaoka-sensei. Chính mình trùng hợp mà đứng bên cạnh thiếu niên bóng chày, đột nhiên cảm giác được luồng khí nguy hiểm mà bình tĩnh từ bên cạnh truyền tới, theo bản năng mà thoáng nhìn, sát khí lại trong thoáng chốc bay đi sạch sẽ. Việc đó phát sinh quá mức nhanh, Nagisa chỉ cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, hơn nữa đối phương sau đó còn có lễ phép mà từ chối lễ vật của Takaoka-sensei.
Ngày hôm sau Yamamoto không có đi học, cậu ấy nói mình có một buổi tụ họp gia tộc quan trọng phải tham dự, phải về nhà một chuyến. Trên thực tế, từ lúc cậu ta chuyển trường đến này đã có mấy lần bởi vì "Tụ họp gia tộc" mà xin phép, mọi người cũng thói quen mà không truy vấn nữa.
Nagisa cảm thấy Yamamoto không tới trường là một chuyện tốt, nếu không phát triển của sự việc có lẽ sẽ vượt xa sự tưởng tượng của họ, vô luận là tốt hay xấu, đều là tàn cục khó mà thu thập.
Cậu ta cái người nhiệt tình yêu thích bóng chày kia không phải là người sẽ toan tính tới những việc nhỏ bé bình thường, coi rẻ của cơ sở chính và bạn học đối phương hoàn toàn không ghi tạc trong lòng, nhưng Nagisa biết Yamamoto trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất luận kẻ nào tổn thương bạn bè, cho dù là sự việc đã được giải quyết - đây là lý do chủ yếu mà mọi người ở ngày hôm sau khi Yamamoto đi học hỏi Takaoka-sensei ở đâu đều nhất trí không nói đến việc xảy ra vào ngày hôm trước, may là cậu ấy cũng không cắn chặt đề tài này không buông.
Lần thứ hai nhìn đến Yamamoto dưới trạng thái này là khi mọi người đến nghỉ hè ở Okinawa. Thiếu niên cao lớn nhếch môi, không nói tiếng nào làm cho Nagisa đã quen với đối phương lúc nào cũng tươi cười đầy mặt có chút bị dọa sợ. Yamamoto lẳng lặng mà nhìn chăm chú những bạn học đang nằm nghỉ, ở giữa những người khác làm sự bình tĩnh của cậu ta có chút đáng sợ, gần như là đứng ở một bên, ánh mắt trầm tĩnh, như là ẩn ẩn thế sẽ làm tất cả mọi thứ đều tốt lên. Nếu nói là cái gì làm khiến cho các bạn học không bị chuyện gì khác trấn định xuống, đại khái chính là kiên định mà cậu ấy phát ra, kiên định hết thảy sẽ không có chuyện gì.
Trong lúc gặp được Smog, kinh hỉ mà Yamamoto mang đến cho bọn họ là - cậu ta sử dụng katana làm từ vật liệu chết thầy mà Karasuma-sensei phát cho. Thanh vũ khí này từ một tháng trước liền tới tay bọn họ, mà cũng giống như thầy ấy từng nói, vũ khí không thế phát huy đến mức tận cùng nhiều nhất chỉ có thể làm vật trang trí, thế nên mọi người từ bỏ việc sử dụng chúng. Sau đó theo như lời của Sugino, trong ba lô của Yamamoto trừ bỏ bóng chày cùng bao tay, nhiều hơn một thanh katana làm từ vật liệu chết thầy, đương nhiên, làm họ kinh ngạc nhất là bên trong còn một thanh kiếm bằng trúc!
Lúc ấy truyền ra lời đồn Yamamoto có lẽ biết kiếm đạo, nhưng thủy chung không ai thấy qua cậu ta lấy ra luyện tập, bởi vậy khi cậu ấy tự nhiên đem đao nắm trong tay làm mọi người phi thường kinh ngạc.
Tất cả mọi người không rõ lắm Yamamoto cử động khi nào, duy nhất xác định chính là trước khi Smog làm ra hành động khả nghi với bạn học. Trong lúc Fuwa nói rõ cái nhìn của mình, Nagisa mơ hồ thấy tay Yamamoto đặt ở chuôi của thanh kiếm trúc, thẳng đến khi Koro-sensei đem ánh mắt chuyển qua người hắn. Một khắc đó, Nagisa cảm thấy Koro-sensei cùng bạn học của hắn tựa hồ thông qua ánh mắt tiến hành trao đổi gì đó, đương nhiên, cậu ta bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, việc này rõ vớ vẩn, nhất định là chính mình nghĩ nhiều rồi.
Lực chú ý của cậu rất nhanh bị Fuwa hấp dẫn đi qua, chính là một thoáng sau đó, Yamamoto đột nhiên xuất hiện ở phía sau Smog, dùng katana làm từ vật liệu chết thầy dễ dàng mà đem người đánh ngất.
Mọi người liên tiếp mà khen ngợi Yamamoto, mà đương sự vẫn cười nhận giống như bình thường không có gì, thoạt nhìn còn có chút ảo não, nói: "Tớ hẳn là ở trước khi Karasuma-sensei hít vào khí độc trước động thủ."
Mọi người sau khi nghe trả lời của cậu ta liền an ủi, bảo cậu ta không cần tự trách, dù sao ai cũng không đoán được ý đồ của Smog. Tất cả mọi người vội vàng làm cho bạn học bình thường vẫn thoải mái an tâm, làm cho không ai có cơ hội đưa ra nghi vấn cậu ta vì cái gì biết được hành động tiếp theo của Smog.
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt thận trọng của Yamamoto là khi thấy Grip ở hành lang. Như là nhớ tới gì đó, thân mình Yamamoto thoáng chốc cứng ngắc, cơ hồ phản xạ mà xoa xoa chuối kiếm, chuẩn bị tùy thời mà phóng ra. Này cùng là lần đầu mọi người nổi lên lòng nghi ngờ với cậu ta. Khi chỗ ẩn thân bị Grip nhìn thấu mà không thể không hiện thân, Nagisa phát hiện sát thủ trước mắt giống như không tính tới sự tồn tại của Yamamoto. Grip ở thời điểm bọn họ đi tới có một chớp mắt trở nên kì quái, các bạn học khác cho rằng vị sát thủ này tính sai nhân số của bọn họ, nhưng trong lòng Nagisa yên lặng mà phủ định cái suy đoán này. Chỉ vì cậu ta thấy được, ánh mắt Grip ở trên người Yamamoto giống như là đang muốn nhớ ra thứ gì.
Cho dù là giằng co cùng Karma, Grip vẫn sẽ thường nhìn về phía Yamamoto, giống như lo lắng người sau sẽ bỗng nhiên cho hắn một kích trí mạng hoặc gì đó, bất quả việc này chung quy còn chưa phát sinh, sát thủ đã bị trí tuệ và quỷ kế của Karma đánh bại.
Lúc sau, bọn họ cũng thuận lợi mà chiến thắng Gastro, Yamamoto trong lúc đó cũng không có hành động đặc biệt gì. Tuy nói là trước khi gặp phải Gastro, Koro-sensei cố ý cảnh cáo cậu ta theo chỉ thị của mình mà hành động là được rồi, cũng không cho cậu ta sử dụng "kiếm của mình". Giống như là Koro-sensei lo lắng Yamamoto sẽ âm thầm nhảy ra phía sau kẻ địch mà đánh lén nên mới nói như vậy. Kỹ thuật bắn súng của Gastro quả thật rất giỏi, cảng miễn bàn năng lực bằng nhịp thở biết vị trí của bọn họ, không thể phủ nhận là thật sự rất nguy hiểm.
Trên sân thượng, vào lúc Takaoka không chút do dự nổ thuốc giải, một bộ phận bạn học trong nháy mắt cảm giác được sát khí không rõ ràng từ trên người Yamamoto, nhưng sát khí rất nhỏ này lập tức bị sát khí bùng nổ mãnh liệt trên người Nagisa áp xuống, tất cả mọi người đem lực chú ý hướng tới Nagisa, bao gồm Yamamoto.
Khi tất cả mọi việc kết thúc, cũng xác nhận các bạn học ngã xuống không có nguy hiểm tính mạng, mọi người không khỏi buông xuống trái tim treo thời gian dài, ăn ý không đề cập tới chuyện phát sinh trên đảo.
---
Lần nữa cảm nhận được sát khí từ Yamamoto, Nagisa rốt cuộc khẳng định được mấy lần trước không phải ảo giác, bởi vì lần này, tất cả mọi người chân thật mà cảm giác được khí tức khiến người khác run sợ kia.
Khi Shinigami xuất hiện, sau đó uy hiếp mọi người làm theo lời của hắn, Yamamoto lại vì hoạt động gia tộc mà nghỉ học mấy ngày, đã định trước ngày kế sẽ đi học trở lại. Theo lời của Karasuma-sensei, Yamamoto trước khi người trước (Shinigami) gọi điện đến lớp học đã muốn về tới, sau khi gặp và được Koro-sensei và Karasuma-sensei giải thích tình huống, không để ý tới phản đối của các thầy giáo, khăng khăng muốn tới chỗ bọn họ.
Sau khi Karasuma-sensei quay người đuổi theo Shinigami, Yamamoto lập tức dùng chuôi kiếm đánh ngất Bitch-sensei, sau đó quay mặt về phía bọn họ, làm cho mọi người lui về sau, hai tay nắm chặt kiếm tre, động tác rất nhanh nhẹn gọn gàng, tốc độ nhanh khiến cho Nagisa chỉ bắt được một bóng mơ hồ, cả quá trình không đến một giây, cậu ta dễ dàng mà chặt đứt song sắt vây trụ bọn họ, leng keng rớt xuống mặt đất.
Mọi người trợn to mắt nhìn chuyện phát sinh trong nháy mắt, việc này đối với họ quả thực quá mức chấn động. Nagisa nhìn vũ khí trong tay đối phương, cái đó không còn là kiếm tre - đó là một cây katana sắc bén hàng thật giá thật! Khi tầm mắt dời về ánh mắt của đối phương, Nagisa nghe thấy tiếng ai đó hít dài một hơi, đuôi mắt thoáng nhìn thân thể bản học xung quanh đang run rẩy, sợ hãi quanh quẩn trên người toàn bộ bạn học xung quanh, bọn họ đang sợ hãi, trong mắt Yamamoto không có ý cười ngày thường, chỉ có lạnh lùng cùng sắc bén khiến người ta sợ hãi.
Không ai mở miệng nói chuyện, nhưng tại một khắc này mọi người nhận thức rõ, Yamamoto không đơn giản là một thiếu niên lạc quan thiếu một sợi dây thần kinh như vậy. Yamamoto Takeshi, cũng giống như Bitch-sensei, ba vị sát thủ trên đảo Okinawa, Lorvo và Shinigami, là một sát thủ, sát thủ chuyên nghiệp.
Trong mắt Yamamoto, người vẫn luôn nhìn chăm chú vào bọn họ, tựa hồ hiện lên một cảm xúc mà Nagisa căn bản không biết hình dung như thế nào, cậu ta xoay người, chuẩn bị đuổi theo Karasuma-sensei và Shinigami. Nhưng ở trước khi cậu ta hành động, Koro-sensei từ lúc Yamamoto xuất hiện tới nay khác thường mà vẫn chưa nói một câu đột nhiên mở miệng: "Trò có gia tộc của mình sao?"
Đó là một câu hỏi kỳ quặc nhưng mọi người đều ý thức được "gia tộc" mà Koro-sensei hỏi khác với thứ mà họ vẫn quen thuộc.Yada, người vẫn thường tích cực học tập thuật giao tiếp với Bitch-sensei, có vẻ hiểu được ý của nó.
Là cái thế giới hắc ám kia, Yamamoto cũng giống như Bitch-sensei, là người sinh hoạt tại cái xã hội bên kia.
Yamamoto quay người lại, trong mắt không có xa lạ giống như trước, cậu ta cong khóe miệng lên, ánh mắt nhu hòa xuống, tay không nắm kiếm kéo cổ áo ra, lấy ra chiếc nhẫn được đeo trên cổ: "Bọn họ là người nhà rất tuyệt, đều là những người quan trọng nhất với em." Cậu ta nhẹ nhàng nói: "Thầy không cần lo lắng, đây là con đường mà em đã chọn, em chưa bao giờ hối hận vì quyết định của chính mình."
Ngay tại lúc đó, Bitch-sensei khôi phục ý thức, cô ấy nguyên bản còn có chút mê muội, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Yamamoto nháy mắt thanh tỉnh, cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia, sắc mặt xanh mét, đôi môi mở ra lại đóng lại, tựa hồ muốn nói gì lại không thể phát nổi âm thanh, cả người phát run. Phản ứng của Bitch-sensei làm bọn họ hiểu rõ - lai lịch của chiếc nhẫn kia không nhỏ, mà địa vị của Yamamoto ở thế giới kia cũng là một đại nhân vật đủ khiến người e ngại.
Nghĩ vậy, mọi người căng thẳng thân mình, cảnh giác mà chú ý nhất cử nhất động của Yamamoto, tựa hồ trừ bỏ vị kiếm sĩ trước mặt, những sự vật khác xung quanh không còn nằm trong phạm vi tự hỏi của họ, trở nên mơ hồ không rõ.
Yamamoto tiếp theo sẽ làm gì? Cậu ta vì cái gì mà sẽ xuất hiện ở lớp E? Là ai phái cậu ta tới? Hết thảy những việc từ trước đến nay có phải hay không chỉ là một trò cười? Đủ loại nghi vấn không ngừng hiện lên trong đầu bọn họ.
Đánh gãy suy nghĩ của họ là Koro-sensei, theo tiếng cười quỷ dị của thầy ấy, cảm giác áp bách như kỳ tích mà biến mất. Mọi người còn chưa kịp nói cái gì, Shinigami và Karasuma-sensei tựa như một hồi hí kịch rớt xuống từ trần nhà sụp đổ, Yamamoto lập tức tham gia vào trận chiến của hai người. Cậu ta phối hợp thế công của Karasuma-sensei, thân ảnh như nước xuyên qua giữa hai người. Nói Yamamoto mạnh căn bản là quá khách khí, kỹ thuật cao siêu của cậu ta khiến mọi người trầm trồ, Shinigami tựa hồ cũng thừa nhận thực lực của vị kiếm sĩ trước mặt.
Dưới công kích của Yamamoto và Karasuma-sensei, tình thế quả thật nghiêng về một bên, cho dù là cây súng giấu dưới tay của Shinigami cũng vô pháp xoay đổi thế cục! Yamamoto cơ hồ trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Shinigami, một kiếm đem viên đạn bắn ra cắt làm đôi, mà Karasuma-sensei cũng vào lúc đó vọt đến sau lưng Shinigami đánh ngất hắn.
Sau khi Shinigami ngã xuống, tràng diện rơi vào yên tĩnh. Bitch-sensei lúc trước phản bội bị Karasuma-sensei quở trách một chút, nhưng mà tất cả mọi người nguyện ý cho cô một cơ hội, thế nên không khí trở nên thoải mái - thẳng cho đến khi Karasuma-sensei đưa ra nghi vấn về kiếm thuật tinh xảo tới phi thường kia của Yamamoto.
"À, ý thầy là cái này sao?" Yamamoto rốt cuộc cũng lại nở nụ cười quá phận sáng lạng mà bọn họ quen thuộc kia, một bên tự nhiên mà huy thanh kiếm kia một cái, đem vũ khí có thể giết người kia rõ ràng mà biến thành thanh kiếm tre mà họ từng nhìn thấy! Đối phương không chút nào để ý phản ứng kinh ngạc không thôi của mọi người, còn tự hào mà thừa nhận: "Đây là thứ ông già nhà em dạy hai năm trước. Nó gọi là Shigure Soen Ryuu, là trường phái mạnh nhất, vô địch nhất trên thế giới!"
Cứ như vậy, cậu ta lại thành Yamamoto Takeshi thiện lương cả ngày vui tươi hớn hở mà bọn họ biết rõ. Mới đầu thì còn có xấu hổ khó có thể giải thích, bất quả chậm rãi khoảng cách giữa bọn họ dần ít đi. Yamamoto thủy chung không có thay đổi, vẫn như cũ mà vui vẻ cùng mọi người đánh đánh nháo nháo. Tuy rằng cậu ta vẫn không có tỉ mỉ mà giải thích cho mọi người về "gia tộc" của mình, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ nói ra một vài sự việc cậu ta từng trải qua - nhưng câu chuyện mà từ tượng thanh chiếm hơn 90% thì thế bất nào mà người khác hiểu được hả!
Kể từ sau khi sự cố đó, Nagisa chỉ nhìn thấy thanh kanata kia một lần (thành kiếm kia tựa hồ tên là Shigure Kintoki?), vào lúc đệ tử của Koro-sensei - Shinigami và Shiro xuất hiện. Đó là một ngày hết sức nguy hiểm, nếu tình huống cho phép, cậu hoàn toàn không muốn nhớ lại mấy ngày hôm đó nếu có thể, cái ngày mà khiến cậu mỗi khi nhớ lại đều mơ thấy ác mộng mấy ngày liền.
Nói chung, Yamamoto tuy rằng không có lại đem thanh kiếm sắc bén kia ra nữa, còn sử dụng katana làm từ vật liệu chết thầy mà Karasuma-sensei cung cấp, bắt đầu bình thường mà công kích Koro-sensei. Thỉnh thoảng, cậu ta thậm chí còn có biện pháp chặt đứt hai ba xúc tu! Bất quả Koro-sensei ở trước khi Yamamoto có thể tiếp tục phát ra công kích trí mạng đối với mình thì đã bỏ chạy rất xa...
Có một ngày, Lorvo đến thăm nhìn thấy tình huống như vậy vô cùng giật mình, vì vậy mà lôi Yamamoto ra một bên hỏi chuyện. Khi ông ấy nghe tới tên trường phái kiếm thuật mà Yamamoto tự mình nói ra sắc mặt hết sức tái nhợt, làm cho Nagisa nhớ tới phản ứng của Bitch-sensei cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cẩn thận mà nghĩ lại, trường phái kiếm thuật mà Yamamoto học tại thế giới kia hẳn là rất nổi tiếng, đại khái... là danh tiếng khiến người nghe sợ hãi đi.
Lorvo lập tức bỏ dở đề tài, tiếp theo đi đến nói chuyện riêng với Bitch-sensei đứng nơi xa xa kia. Mọi người không có phát hiện hai vị sát thủ giữa lúc nói chuyện thường thường quay lại mấy lần nhìn Yamamoto, rồi khi người sau vài lần khó hiểu mà nhìn lại, hai người đều theo bản năng mà run thân mình.
Giống như nhau, bọn họ hẳn là đề phòng cậu ta, chính là Yamamoto Takeshi vẫn như cũ là Yamamoto mà bọn họ biết, đối phương chưa bao giờ làm hại bạn cùng lớp, vào lúc gặp phải nguy hiểm sẽ ra tay giúp đỡ, mọi người cũng không để trong lòng.
Sau đó, vào ngày mọi người rốt cuộc thành công đem Koro-sensei bức tới tuyệt cảnh, Koro-sensei nghiêng đầu nhìn về Yamamoto ở cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi gì đó. Chò dù không ai mở miệng, bọn họ cũng biết là chuyện liên quan đến than phân của Yamamoto, bất quá đối phương thật ra cũng không có quá cẩn thận giống như Koro-sensei, ngược lại cười ra tiếng.
"Thầy cứ an tâm đi, Tsuna vẫn luôn đem toàn lực bảo hộ mọi người, em đương nhiên cũng sẽ bảo hộ các bạn bè quan trọng của mình. Nếu có một ngày, bọn họ - " ánh mắt của Yamamoto đảo qua mỗi vị bạn học, " - thật sự bị liên lụy tiến vào thế giới kia," ngữ khí vừa chuyện, cậu ta nghiêm túc mà nói: "em cam đoan với thầy em sẽ chiếu cố tốt bọn họ, Tsuna cũng sẽ hoan nghênh bọn họ. Dù sao, Tsuna cũng sẽ không ép bất luận người nào làm việc họ không thích, đúng không, Tsuna?"
"Đương nhiên." Một âm thanh xa lạ truyền vào tai bọn họ. Mọi người cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một thiếu niên hơi lùn đứng dưới cây đại thụ cách đó không xa, tóc ngắn màu nâu di chuyển bay theo gió, cặp mắt màu nâu kia giống như mang theo ý cười nhìn bọn họ, sau đó nhìn về phía Koro-sensei: "Takeshi một năm nay đã được thầy chiếu cố, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm để biểu thị sự biết ơn với thầy. Tuy rằng ta càng hy vọng, bọn họ không có một ngày bị kéo vào thế giới này."
Koro-sensei yên lặng đối diện bị thiếu niên tóc nâu kia, thật lâu sau mới khẽ gật đầu, thầy ấy bị các học sinh đè lại thật sự không thể làm động tác nào khác. Nagisa cảm giác được, nếu Koro-sensei và Yamamoto đều tin tưởng vị thiếu niên đột nhiên xuất hiện kia, vậy bọn họ cũng có thể tin tưởng cậu ta.
Yamamoto nở nụ cười giống như ánh sáng mặt trời, nói: "Như vậy thì thầy có thể an tâm nghỉ ngơi rồi, tất cả mọi người sẽ chăm sóc tốt bản thân mình!"
Koro-sensei lại phát ra tiếng cười quỷ dị kia, nhắm lại hai mắt.
"Vậy thì, khóa học cuối cùng đã kết thúc, chúc các trò thành công đi lên con đường mà mình mong muốn! Nhớ rõ, thầy kiêu ngạo vì các em, các em đều là những học trò tốt nhất của thầy, cũng đừng làm thầy thất vọng nha!"
"Chúc mừng tốt nghiệp"
Chap 1/ Yamamoto Takeshi/ Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro