Phiên ngoại
Trần Văn Sáng năm nay phải đón sinh nhật một mình, vì sinh nhật năm nay trùng với ngày hắn phải bay sang Anh du học.
Ngồi một mình trên bàn ăn, trước mặt là cái bánh kem mà hắn đã mua. Xung quanh chẳng có ai, chỉ có mình hắn và cái bánh kem.
Bỗng điện trong túi run lên, Trần Văn Sáng lấy điện thoại ra khỏi túi, nhìn tên hiển thị trên màn hình, hắn không chậm trễ nhấn nghe.
"CHÚC MỪNG SINH NHẬT TRẦN VĂN SÁNG!!!"
Bên trong điện thoại vang lên tiếng nhiều người nói, tia mừng rỡ trên mặt Trần Văn Sáng vụt tắt, hắn thở dài trả lời
"Là các cậu sao?"
"Tất nhiên rồi! Biết cậu sẽ ăn sinh nhật một mình ở nơi xa lạ nên bọn này đã gọi điện để chúc mừng cùng cậu" Ân Trung Tất cầm máy nói.
"Trần Văn Sáng, chúc mừng sinh nhật. Chúc cậu ở bên đó sẽ có thật nhiều sức khỏe, cố gắng học giỏi để về đây cưới Uông Minh Thắng nhé!" Bùi Thị Mới hớn hở nói.
"Còn nữa Văn Sáng! Ở bên đó đừng có lén phén với em nào nha, tụi này biết được là bay qua bên đó xử cậu liền đó" Phan Ánh Súng hâm dọa nói.
"Tên đang cô đơn kia, tôi nghĩ người mà cậu đang nghĩ đến chắc là Uông Minh Thắng đúng không?" Trần Văn Quang giành mày từ tay Phan Ánh Súng.
Bỗng Trần Văn Quang bấm tắt cuộc gọi, làm cho Trần Văn Sáng bên kia máy ngỡ ngàng.
Hắn đặt điện thoại lên bàn, cắm nến lên bánh kem, đốt nến... Điện thoại trên bàn lại run, Trần Văn Sáng mở máy lên, là một cuộc gọi video...
Bên trong màn hình đen thui, chợt có một điểm sáng, ánh sáng của nến ánh lên gương mặt người kia, người mà Trần Văn Sáng đang mong đợi.
"Happy Birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday... Happy Birthday to you~... Chúc mừng sinh nhật, Trần Văn Sáng"
Uông Minh Thắng tay cầm bánh kem, tay cầm điện thoại chúc mừng sinh nhật Trần Văn Sáng.
"Có bất ngờ không hả? Tớ để cho mấy bạn chúc mừng cậu trước, sau đó tớ sẽ bất ngờ chúc mừng cậu sau"
Tiếng cười của Uông Minh Thắng xuyên qua điện thoại, truyền đến tai của Trần Văn Sáng. Hắn cũng không nhìn mà nhếch môi, nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn bánh kem mà Uông Minh Thắng đã chuẩn bị, nó còn đẹp hơn cái mà Trần Văn Sáng đã mua đại ở cửa hàng.
"Sáng..."
Một tiếng 'Sáng' của Uông Minh Thắng cũng đủ khiến Trần Văn Sáng cảm động. Cậu rất ít khi gọi hắn như thế, nhưng khi cậu gọi hắn như thế, hắn rất cảm động.
Giọng nói mềm mại của Uông Minh Thắng tiếp tục...
"Sáng... Cậu ở bên đó phải giữ gìn sức khỏe, và phải chăm chỉ học tập nữa. Tớ đợi cậu..."
Chỉ ba câu thôi cũng đủ khiến cho Trần Văn Sáng rơi nước mắt, hắn không cần Uông Minh Thắng nói gì đó ngọt ngào, chỉ cần ba chữ 'Tớ đợi cậu'
Dùng tay quẹt đi giọt nước mắt, Trần Văn Sáng mỉm cười với người trong màn hình. Hắn tiến sát đến màn hình, thì thầm và điện thoại
"Anh yêu em"
Uông Minh Thắng bất ngờ khi Trần Văn Sáng bày tỏ tình cảm với cậu, tim cậu bây giờ đập rất nhanh, nó sẽ nhảy ra khỏi tim cậu bất cứ khi nào.
Thấy người trong màn hình im lặng, Trần Văn Sáng lên tiếng
"Em-"
"Em yêu anh"
"..."
Cả hai im lặng...
Bỗng điện thoại truyền đến tiếng cười của Trần Văn Sáng...
"Em thật là..."
Uông Minh Thắng ở bên kia đỏ hết cả mặt. Bọn người bên kia vừa nghe được màn tỏ tình của hai người kia thì khúc khích cười.
"Được rồi, được rồi! Chúc mừng thì cũng đã chúc mừng xong rồi, Văn Sáng nghỉ ngơi đi. Trễ rồi"
Ân Trung Tắt nói rồi lấy điện thoại ấn tắt. Nếu để cho hai người này nói chuyện nữa thì chắc có lẽ sẽ đến sáng mai vẫn không ngừng.
Trần Văn Sáng nhìn màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi nhưng môi vẫn còn nụ cười hạnh phúc, sinh nhật năm nay cũng không tệ như hắn nghĩ.
Dù sao thì hắn cũng biết được là... Uông Minh Thắng cũng yêu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro