Chương 19

Phẫu thuật tiến hành khá thuận lợi, nhưng tuổi của Trần Văn Quốc rốt cuộc đã lớn, sau khi hết thuốc gây tê vẫn chưa tỉnh táo lại, Trần Trúc tạm thời không thể nói chuyện với ông.

Trần Trúc ngồi ở mép giường, dùng khăn ướt lau người cho ông nội.

Trong trí nhớ, bàn tay Trần Văn Quốc to lớn rắn chắc, không biết từ khi nào đã che kín vết chai, chỉ còn một lớp da mỏng bọc lấy xương cốt bên trong.

Bàn tay cầm thước thúc giục hắn trưởng thành, cũng từng biệt nữu ôm hắn xem hoa nở mùa xuân, chơi đùa suối nước. Hiện giờ, Trần Trúc một lần nữa cầm lấy bàn tay Trần Văn Quốc, lại không biết nên nói gì.

Hắn không thể quay ngược thời gian, chỉ mong bản thân nhanh chóng trưởng thành.

Bất quá, lúc này Trần Trúc sẽ không nóng nảy như trước, hắn rốt cuộc tìm được bến cảng nương tựa, có được một chỗ dừng chân nghỉ ngơi.

“Được, cậu nhanh chóng chuẩn bị thiết bị cho tốt.” Người đàn ông quay đầu lại, nhìn Trần Trúc cười trấn an, sau đó không chút hoang mang an bài thỏa đáng, “Sau khi máy bay tư nhân tới nơi, chúng tôi sẽ lập tức bay qua.”

Trần Trúc nắm tay Trần Văn Quốc, nhẹ giọng nói, “Ông nội, con phạm vào sai lầm rất lớn, xin lỗi ông.”

“Nhưng mà,” Trần Trúc nhỏ giọng tự nói, “Con không hối hận.”

Sự tình chuyển viện dưới sự sắp xếp của Từ Lan Đình diễn ra vô cùng thuận lợi. Xuống máy bay, Trần Văn Quốc lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Sau khi Trần Trúc kí tên vào giấy đồng ý phẫu thuật, vài chuyên gia đã sớm chuẩn bị tốt lập tức bắt tay thảo luận phương thức chữa trị cho Trần Văn Quốc.

Nhìn ông nội một lần nữa bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Trong lòng Trần Trúc nhịn không được khẩn trương, đứng chờ ở ngoài cửa.

Mặc dù biết phẫu thuật không có nguy hiểm lớn, nhưng hắn vẫn giống như tội phạm chờ bị xét xử, chờ lời tuyên án đến từ số mệnh.

Vòng tay hữu lực của người đàn ông đem hắn ôm vào lòng, Trần Trúc cảm nhận được ôn nhu ấm áp bên trong cái ôm của Từ Lan Đình.

“Đừng sợ.” Từ Lan Đình không cảm thấy phiền, một mực an ủi người trong lòng, anh không những không mất kiên nhẫn, mà ngược lại còn rất thích cảm giác Trần Trúc ỷ lại vào mình.

Trần Trúc dựa vào lồng ngực Từ Lan Đình, mấy ngày chạy ngược chạy xuôi khiến hắn vô cùng mệt mỏi.

“Ngoan, nghe lời anh trai.” Từ Lan Đình nửa ôm nửa kéo người đi vào phòng nghỉ bên cạnh, “Ngủ một giấc đi, tỉnh lại mọi chuyện đều sẽ tốt lên.”

Người vốn quen với việc chuyện gì cũng tự mình chịu đựng, chợt bị người ôm vào hành lang tránh đi mưa gió, có nơi trú ẩn che gió chắn mưa, Trần Trúc như thế nào có thể không động lòng.

Từ Lan Đình giống như cửa ải vận mệnh sắp đặt cho hắn, khiến hắn vui mừng, thống khổ, tuyệt vọng, cũng lại mang đến cho hắn hy vọng.

Dưới đôi môi mỏng của Từ Lan Đình, Trần Trúc rốt cuộc nếm trải được chút vị ngọt của tình yêu. Hắn chậm rãi an tâm nhắm mắt lại trong từng cái hôn nhẹ nhàng của người đàn ông.

Đèn trong phòng phẫu thuật đã tắt, Từ Lan Đình dập tắt thuốc, “Sao rồi?”

“Về cơ bản là không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, kết quả cuối cùng còn phải xem hiệu quả trị liệu khôi phục.”

“Ừ.” Từ Lan Đình nói với trợ lý bên người, “Trị liệu hồi phục sau này đều phải do bác sĩ vật lý trị liệu tốt nhất an bài.”

Trợ lý: “Từ tổng yên tâm, quá trình trị liệu sau đó chúng tôi đều sẽ an bài thật tốt.”

Từ Lan Đình phân phó xong, đang muốn trở về phòng nghỉ đánh thức Trần Trúc, điện thoại cá nhân trong tay lại đột nhiên vang lên.

Anh nhíu mày nhìn tên hiện thị trên màn hình, "Bạn học của A Trúc", trong trí nhớ mơ hồ hiện lên hình ảnh một nam sinh đeo mắt kính.

"Chào cậu?" Từ Lan Đình có chút không kiên nhẫn, dù sao Khương Kiện Nhân không để lại cho anh chút ấn tượng tốt nào.

Khương Kiện Nhân bên kia đầu điện thoại bình tĩnh mở miệng, "Có chút chuyện, tôi muốn tâm sự với anh."

Không đợi Từ Lan Đình từ chối, Khương Kiện Nhân đã nói ra tên một quán cà phê.

"Tôi biết anh không phải là anh trai của Trần Trúc." Giọng nói lạnh lùng của Khương Kiện Nhân truyền đến, "Tôi chờ anh ở quán cà phê."

Từ Lan Đình im lặng trong chớp mắt, ngay sau đó trầm trọng hỏi: "Cậu muốn làm cái gì?"

"Tôi chờ anh." Nói xong, điện thoại bị cắt đứt.

Từ Lan Đình nhìn hoàng hôn mỹ lệ ngoài cửa sổ, híp híp mắt.

Lúc Trần Trúc tỉnh lại, từ trong miệng của trợ lý biết được kết quả phẫu thuật, tâm trạng lơ lửng cả ngày nay của hắn chậm rãi hạ xuống.

"Nhưng ông ấy cần phải ở ICU theo dõi thêm vài ngày, tạm thời cậu không thể đi thăm."

Trần Trúc gật đầu, mở to đôi mắt còn buồn ngủ, mờ mịt nhìn khắp phòng.

Trợ lý dường như nhìn ra nghi hoặc của Trần Trúc, cười nói: "Từ tổng có việc gấp, vừa rời đi."

"Khụ..." Bị người nhìn thấu ý nghĩ trong đầu, Trần Trúc khó tránh khỏi có chút xấu hổ, hắn gật đầu, không nói gì nữa.

Chờ trợ lý rời đi, Trần Trúc mới cầm lấy di động.

"Ở đâu?"

Hai chữ ngắn ngủi, lại là lần đầu tiên trong cuộc đời Trần Trúc thăm dò hướng đi của Từ Lan Đình.

Hắn rốt cuộc cũng có thể danh chính ngôn thuận dùng thân phận bạn trai đặt câu hỏi.

Rất mau Từ Lan Đình đã trả lời.

"Đang ở bên ngoài, sẽ mau trở về. Ngoan."

Bọn họ giống như một cặp đôi bình thường, nói tới nói lui, không chê phiền chán nói về vài vấn đề lặt vặt.

"Cơm chiều ăn món gì", "Ăn Pizza có ngán hay không?", "Muốn ăn gà rán."

Trần Trúc vô ý nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt kính, thấy được bộ dáng lúc này của mình.

Hắn rõ ràng không cười, nhưng khoé mắt chân mày đều tràn đầy ý cười.

Lúc này Trần Trúc mới hiểu được, thì ra, thích một người là không có cách nào che giấu.

Hắn bỗng nhiên rất muốn ăn đồ ngọt, "Anh ơi, em muốn ăn bánh ngọt."

Từ Lan Đình: "Nhóc con."

Cách màn hình, Trần Trúc đều có thể tưởng tượng ra biểu tình ôn nhu lười biếng của Từ Lan Đình.

Không lâu sau Từ Lan Đình đã hồi phục lại: "Thích ăn ngọt như vậy, chờ tới sinh nhật em, anh sẽ tự tay làm cho em một cái bánh kem."

Trần Trúc chợt nhớ tới, đúng là sắp đến sinh nhật của mình rồi.

Không biết đã bao nhiêu năm chưa từng tổ chức sinh nhật. Trần Trúc ngẫm nghĩ lại, từ sau khi ba mẹ qua đời, hắn giống như trong một đêm mất đi tư cách làm trẻ con, chưa từng lại ăn bánh sinh nhật.

Trần Trúc: "Anh ơi, cảm ơn anh."

Từ Lan Đình không tiếp tục trả lời, chậm rãi đặt di động xuống bàn, trong đáy mắt làm gì có một chút ôn nhu giống vừa rồi?

“Cho nên, mục đích của cậu là gì?”

Khương Kiện Nhân buông ly nước, đẩy mắt kính, nói: “Rời khỏi Trần Trúc.”

Từ Lan Đình cười nhạo một tiếng, nhưng chẳng bao lâu sau khóe miệng anh lại trở nên cứng đơ.

Bởi vì, trong tay Khương Kiện Nhân nhiều ra mấy bức ảnh chụp.

Bóng dáng trên ảnh của Trần Trúc hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy rõ sườn mặt ửng đỏ của thiếu niên.

Thiếu niên và người đàn ông gắt gao ôm nhau, quên hết tất cả mà đứng dưới tàng cây hôn môi.

Từ Lan Đình ngây người trong chốc lát, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vân vê, lật xem từng tấm ảnh. Người lăn lộn lâu năm trên thương trường rất mau đã bình tĩnh lại, đáy mắt u ám thâm trầm, trên mặt lại không lộ ra cảm xúc gì.

Từ Lan Đình bình tĩnh chờ người đối diện lộ ra át chủ bài.

Quả nhiên, Khương Kiện Nhân trông thấy dáng vẻ bình tĩnh không chút để ý của Từ Lan Đình, nhịn không được tức giận mở miệng: “Từ Lan Đình, anh muốn chơi tự nhiên sẽ có rất nhiều người đưa tới cửa, nhưng anh không thể chậm trễ Trần Trúc.”

Khương Kiện Nhân lạnh lùng nói: “Trần Trúc và anh căn bản không phải người chung một đường.”

“À?” Từ Lan Đình cười, “Không chung đường với tôi, chẳng lẽ cậu cảm thấy em ấy chung đường với cậu?”

Nhóc con mới mười mấy tuổi, còn chưa mọc đủ lông làm sao là đối thủ của Từ Lan Đình, Khương Kiện Nhân thẹn quá hóa giận.

“Chuyện này không có quan hệ gì với anh! Nhưng anh không thể chậm trễ tương lai của Trần Trúc.” Khương Kiện Nhân lời lẽ chính đáng, “Cậu ấy là kiêu ngạo của toàn bộ giáo viên, là kiêu ngạo của Thập Lục trung, người như cậu ấy vốn không nên ở cùng với anh.”

“Em ấy, là người như thế nào----” Từ Lan Đình ném mấy bức ảnh ra như ném giấy vụn, “Tôi lại là người như thế nào?”

“Từ Lan Đình, tôi tìm hiểu qua bối cảnh của anh, anh không cần làm bộ làm tịch trước mặt tôi.” Khương Kiện Nhân chỉ cần hơi hỏi thăm một chút đã biết được danh tiếng phong lưu của Từ Lan Đình tại thủ đô, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn, “Từ Lan Đình, nếu anh muốn chơi đùa có thể đi tìm người khác, việc gì phải kéo chân Trần Trúc.”

Kéo chân…. Từ Lan Đình cười mỉa, anh và Trần Trúc ở bên nhau là kéo chân em ấy?

Từ Lan Đình khoanh tay, không có đem thằng ngu trước mặt để vào mắt, “Hửm? Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Anh!!” Khương Kiện Nhân nắm chặt nắm tay, cắn răng, “Anh là thằng cặn bã.”

“Bạn học Khương, trộm theo dõi, chụp lén, uy hiếp sau lưng, người có thể làm ra mấy chuyện này, cũng không phải là người ngay thẳng tốt lành gì đi.”

Khương Kiện Nhân hít một hơi thật sâu, đôi mắt sau thấu kính mang theo địch ý, “Đúng, là tôi đê tiện. Nhưng tôi muốn giúp Trần Trúc quay về con đường của mình. Anh căn bản không biết trên lưng Trần Trúc mang theo kỳ vọng của bao nhiêu người, anh cũng không biết ước mơ và lý tưởng mà Trần Trúc đang theo đuổi.”

Rốt cuộc, ánh mắt người đàn ông hơi động đậy. Khương Kiện Nhân nói cũng không sai, Từ Lan Đình chưa bao giờ có ý tìm hiểu ước mơ và lý tưởng của người bên gối.

Nhưng vậy thì sao? Anh và Trần Trúc chỉ vừa mới bắt đầu, từ nay về sau còn rất dài, những chuyện này sau đó anh đều sẽ rõ.

“Khương Kiện Nhân.” Từ Lan Đình thẳng lưng, hơi cúi nửa người trên về phía hắn.

Khí tràng quanh người đàn ông chợt biến đổi, Khương Kiện Nhân hơi khựng lại, nhìn thẳng vào người bỗng trở nên cường thế trước mặt.

“Coi như giống lời cậu nói, cậu hỏi thăm qua tin tức về tôi, vậy cậu dựa vào cái gì cảm thấy chỉ mấy tấm ảnh chụp là có thể thay đổi suy nghĩ của tôi?”

Nhà họ Từ gia thế lớn, muốn ghiền chết con kiến nhỏ như Khương Kiện Nhân là việc dễ như trở bàn tay.

Khương Kiện Nhân lạnh lùng nói: “Tôi không có biện pháp làm gì anh. Nhưng nếu Trần Trúc vẫn không hối cải, tôi sẽ dùng phương pháp của mình kéo cậu ấy về con đường đúng đắn.”

Cả đời này hắn ta đều sẽ nhớ rõ lần đầu tiên gặp Trần Trúc, thiếu niên khí phách hăng hái bước lên bục nhận thưởng, bên dưới ánh đèn, cả người thiếu niên giống như đang tỏa sáng.

Từ không phục lúc ban đầu, đến cuối cùng thưởng thức lẫn nhau, ba năm này, Trần Trúc là bạn bè duy nhất của hắn, cũng là người duy nhất khiến hắn tâm phục khẩu phục.

Cho đến một ngày, hắn vô ý trông thấy Trần Trúc và “anh trai” của cậu hôn môi trong góc khuất không người….

Khương Kiện Nhân vừa khiếp sợ vừa khó hiểu. Hắn không hiểu tại sao Trần Trúc lại ở bên cạnh loại người như Từ Lan Đình, càng không thể hiểu được hành vi “đắm mình mua vui” của Trần Trúc.

Vô luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, Khương Kiện Nhân đều không thể trơ mắt nhìn Trần Trúc bị tên tra nam khốn nạn như Từ Lan Đình đạp hư.

“Anh có thể không thèm để ý đến ánh mắt của người khác,” Khương Kiện Nhân thu lại từng tấm ảnh chụp, “Nhưng Trần Trúc thì sao?”

“Con cưng của trời, kiêu ngạo của Thập Lục trung, quân tử ngay thẳng-----” Khương Kiện Nhân nhìn Từ Lan Đình, ánh mắt âm u cố chấp, “Sau lưng lại đi bán thân thể của mình, cam chịu làm tình nhân trong bóng tối của Từ Lan Đình.”

“Những giáo viên ký thác hi vọng trên người cậu ấy, những học sinh ngưỡng mộ, thậm chí là người nhà của Trần Trúc…. Anh cảm thấy, cái nhìn của bọn họ, Trần Trúc có để ý đến hay không?”

Người đàn ông ngồi đối diện giữ yên lặng, không hiểu sao Khương Kiện Nhân lại có cảm giác áp lực chưa từng có, hắn ta cố sức ngồi thẳng, gắng không cho mình né tránh ánh mắt Từ Lan Đình.

“Vậy đó hả.” Người đàn ông cười nhạo một tiếng, giống như không để Trần Trúc vào mắt, “Thanh danh của Trần Trúc thì có quan hệ gì với tôi?”

Thân hình Khương Kiện Nhân cứng đờ, nghe thấy giọng nói không chút để ý của Từ Lan Đình, “Chẳng qua chỉ là món đồ chơi nhỏ, cậu ta chết hay sống cùng tôi có quan hệ gì đâu?”

Từ Lan Đình giương mắt, trên mặt không thể hiện cảm xúc, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối đã ẩn hiện gân xanh.

“Nếu cậu đã biết tôi là loại người gì, vậy thì nên hiểu rõ, Trần Trúc ở trong lòng tôi rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng.” Từ Lan Đình không thèm để ý cười cười, “ Cái gọi là ‘nhân tài của đất nước’ trong miệng mấy người, ở trong lòng tôi chỉ là đứa nghèo hai bàn tay trắng, trừ bỏ lên giường có chút ý tứ ra-----”

Ở trước khi Khương Kiện Nhân bạo nộ, Từ Lan Đình đã tới gần, mặt mày đè thấp, đáy mắt u ám nguy hiểm.

“Trước khi tôi chơi chán, cậu ta chỉ có thể ở bên cạnh tôi, hiểu không?” Từ Lan Đình cầm lấy chìa khóa xe, đứng dậy, “Mấy cái trò vặt vãnh của cậu, tự giữ lại xài cho mình đi.”

Người đàn ông không chút để ý quay người đi, giống như không quan tâm đến uy hiếp và tức giận của người nọ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro