Chương 9

Mirei ngồi lại, cảm giác như mọi thứ đang xoay quanh mình. Cô không thể tin được rằng chỉ một câu nói của Kota đã có thể làm mọi thứ thay đổi. Khoảng cách giữa họ như một bức tường vô hình, dày đặc và khó vượt qua.

Kota đã rời đi khá nhanh sau lời xin lỗi, để lại Mirei ngồi lại một mình trong không gian quán cà phê ảm đạm. Cô nhìn vào tách cà phê đã nguội lạnh, những giọt nước mắt như muốn trào ra nhưng lại không thể bật khóc.

"Anh ấy có hiểu được không?" – Mirei tự hỏi mình, đôi tay siết chặt chiếc ly như muốn giữ lấy những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Bên ngoài, trời đã tối hẳn, và những ngọn đèn đường bắt đầu mờ dần. Mirei đứng dậy, bước ra khỏi quán. Cô không biết mình đi đâu, chỉ là bước đi theo những cảm xúc vội vàng và chưa được lý giải.

Đi được một đoạn, cô dừng lại, nhận ra mình đang đứng ngay trước khu vực sân vận động nơi Kota thi đấu. Mọi thứ quanh cô dường như chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng vàng mờ từ xa chiếu lên mặt đất. Mirei đứng đó, tự hỏi mình có nên tiếp tục bước đi hay quay lại.

Chỉ một giây sau, điện thoại cô rung lên.

Tin nhắn từ Kota:

"Anh đã về đến nhà rồi. Em có ổn không?"

Mirei nhìn tin nhắn một lúc lâu. Cô không biết phải trả lời thế nào. Cảm giác trong lòng cô vẫn còn rối bời, vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Thậm chí cô cảm thấy như chính bản thân mình còn không hiểu rõ những gì mình muốn.

Cô ngồi xuống bậc thềm gần đó, trả lời tin nhắn:

"Em ổn. Anh đừng lo."

Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn từ Kota lại.

"Anh không muốn làm em buồn. Xin lỗi về những gì đã xảy ra hôm nay. Anh... Anh chỉ sợ rằng mình sẽ làm mọi thứ phức tạp thêm."

Mirei đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn của Kota, lòng cô không khỏi xốn xang. Cô có cảm giác như mọi thứ đều được anh chôn vùi trong lời xin lỗi. Cô muốn trách anh, nhưng lại không thể. Cô chỉ có thể tự hỏi bản thân: Liệu tình cảm giữa họ có thể tiếp tục sau tất cả những hiểu lầm này?

Cô thở dài, nhắn lại:

"Anh không làm gì sai cả. Chỉ là... em không thể hiểu được những cảm xúc của mình nữa."

Một lúc sau, khi đã không còn gì để nói, Mirei bắt đầu bước về nhà. Cảm giác của cô lúc này như một chiếc lá rơi trong gió, bồng bềnh và không có điểm dừng. Cô không biết Kota có thực sự hiểu được những gì cô đang trải qua hay không, nhưng điều duy nhất cô chắc chắn là mình không thể quay lại như trước.

Lúc đi ngang qua một công viên vắng, cô bỗng thấy bóng dáng quen thuộc phía xa. Kota đứng đó, một mình, với dáng vẻ lặng im. Trái tim Mirei lại như ngừng đập. Cô không biết có nên tiến lại gần hay không, nhưng một cảm giác thôi thúc từ sâu trong lòng khiến cô dừng lại.

Kota quay lại, ánh mắt của anh lại như trước, thăm dò và đầy sự bất an. Anh đi về phía Mirei, bước chân hơi chậm rãi.

"Em... em vẫn chưa về sao?" – Kota hỏi, giọng có chút ngạc nhiên nhưng không khỏi lúng túng.

Mirei đứng đó, hơi bất ngờ khi thấy anh ở đây. Cô không biết liệu anh đã đợi cô lâu hay không, nhưng sự im lặng này càng làm mọi thứ trở nên khó xử hơn.

"Em đang đi về. Chỉ là..." – Mirei ngập ngừng. "Em không biết liệu mọi chuyện có thể tiếp tục như trước không nữa."

Kota nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt không còn lạnh lùng nữa. Anh bước gần hơn, giọng nói dịu dàng hơn.

"Mirei... Anh không muốn làm em phải đau lòng. Anh cũng không muốn kéo em vào một mớ rối ren." – Kota nói, gần như thì thầm.

Những lời anh nói như cởi bỏ một phần gánh nặng trong lòng cô. Nhưng cùng lúc đó, những cảm xúc mơ hồ lại ùa về. Mirei đứng đó, không biết phải làm gì, nhưng chỉ biết rằng mình không thể bước tiếp nếu không có sự rõ ràng giữa hai người.

Cô nhìn vào đôi mắt Kota, cảm nhận được sự chân thành, nhưng cũng đầy mâu thuẫn.

"Vậy... chúng ta sẽ làm sao?" – Mirei hỏi, lần này không phải là câu hỏi do dự mà là một lời thách thức với chính cảm xúc của cô.

Kota im lặng một lúc, rồi cuối cùng lên tiếng, nhưng lần này không phải là lời hứa hay sự giải thích nữa.

"Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Nhưng lần này, anh sẽ để cho em quyết định." – Kota mỉm cười nhẹ, nhưng đôi mắt anh vẫn chứa đựng sự lo lắng.

Mirei nhìn anh, cảm giác một luồng gió mới thổi qua lòng mình. Dù mọi thứ chưa rõ ràng, nhưng ít nhất, cô đã có một chút hy vọng. 

Song đây lại là đêm cuối cô ở nơi này . 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro