Chap 1

༘˚⋆𐙚。⋆𖦹.𝙏𝙧𝙪𝙮𝙚̣̂𝙣 𝙉𝙜𝙖̆́𝙣✧˚ ༘ ೀ⋆。

𝚆𝚊𝚛𝚗𝚒𝚗𝚐 : 𝕃𝕖̣̂𝕔𝕙 𝕟𝕘𝕦𝕪𝕖̂𝕟 𝕥𝕒́𝕔.

   ━ 𝑺𝑻𝑨𝑹 [𝟭] :

┗˚₊‧꒰ა ━━━━━━━━━━━━━━━━━ ໒꒱ ‧₊˚┛

Để chạm đến vinh quang, đến gần hơn với ánh sáng tạo hóa, tôi buộc phải nhuốm tay vào máu.

Nhiệm vụ nghiệt ngã ấy ám ảnh tôi: tước đoạt mạng sống của Scaramouche, gã quan chấp hành độc ác.

Đặt chân đến Sumeru, tôi khoác lên mình chiếc áo choàng của Fatui, hòa mình vào dòng chảy những kẻ mang trong mình hoài bão và tham vọng.

Tài năng của tôi như ngọn lửa, nhanh chóng đưa tôi lên vị trí trợ lý của Scaramouche, kẻ được mệnh danh là "The Balleradeer".

Hai năm kề cận hắn, tựa như mùa đông băng giá tan chảy bởi hơi ấm, tôi dần thấu hiểu con người Scaramouche. Gã lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt tím thẫm là một nỗi cô đơn khó tả.

Tôi không biết từ bao giờ, sự quan tâm len lỏi trong tim, một thứ tình cảm khác lạ, không phải vì nhiệm vụ ban đầu.

Nhưng trớ trêu thay, trái tim tôi trao đi lại hướng về một vực sâu không đáy. Scaramouche vẫn là gã chấp hành kiêu ngạo, thờ ơ với tất cả, kể cả những rung động âm thầm trong trái tim tôi.

Thời gian bên cạnh hắn như dòng chảy xiết, cuốn trôi đi mục đích ban đầu. Tôi đã quên mất mình đến đây để gì.

Giờ đây, đứng giữa vinh quang giả tạo và trái tim thổn thức, tôi nhận ra bi kịch của chính mình. Tôi đã đánh mất con đường ban đầu, lạc lối trong thứ tình cảm đơn phương, để rồi mục đích cao cả trở nên xa vời, mờ nhạt như ánh trăng tan vào màn đêm của Sumeru.

Tôi là kẻ phản bội chính mình, kẻ đánh mất linh hồn trên con đường tìm kiếm ánh sáng.

Ba năm trôi qua như một giấc mộng dài nơi xứ sở tuyết trắng. Bên cạnh Scaramouche, thời gian vừa là xiềng xích, vừa là sợi dây vô hình trói buộc tôi. Gã vẫn kiêu ngạo, vẫn lạnh lùng, nhưng dạo gần đây, một sự khác thường đã len lỏi vào thái độ hắn.

Đôi mắt tím thẫm, trước đây chỉ chứa đựng sự hờ hững và chế giễu, giờ đây lại thường xuyên dừng lại trên khuôn mặt tôi, như thể đang tìm kiếm điều gì đó sâu thẳm.

Những lời nói sắc lạnh, vốn là đặc trưng của hắn, giờ mang thêm một chút lo lắng ẩn giấu khi thấy tôi không ăn gì. "Ngươi dám bỏ bữa? Muốn ta trừng phạt sao?" Giọng điệu đe dọa, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự quan tâm kỳ lạ.

Tôi bối rối, trái tim loạn nhịp trước sự thay đổi bất ngờ này. Liệu có phải băng giá trong tim hắn đang dần tan chảy? Hay đây chỉ là một trò đùa quái ác khác của số phận? Tôi không dám tin, cũng không muốn phủ nhận tia hy vọng le lói trong bóng tối.

Nhiệm vụ ban đầu giờ đã chìm sâu vào quên lãng, thay vào đó là một mớ cảm xúc hỗn độn, vừa sợ hãi, vừa mong chờ. Tôi đang đứng trên bờ vực của một bi kịch mới, nơi tình cảm và lý trí giằng xé, và cái giá phải trả có lẽ sẽ đắt hơn cả sinh mạng.

Khi mọi thứ dần trở nên tốt đẹp, bỗng sứ giả của thần tìm đến. "Đừng phí thời gian vào nhũng thứ vô nghĩa, hãy nghĩ đến tương lai, mục đích và cả bản thân là ai."

Lời của sứ giả như một lưỡi dao lạnh lẽo, xoáy sâu vào lớp băng mỏng manh vừa hình thành trong tim tôi. Nhiệm vụ dang dở, lời thề năm xưa, tất cả ùa về, xé tan ảo mộng ngọt ngào tôi đang cố gắng níu giữ.

Scaramouche đứng đó, bóng lưng hắn sững lại giữa hành lang mờ tối. Tôi không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, nhưng sự tĩnh lặng đáng sợ toát ra từ hắn còn đáng sợ hơn cả cơn thịnh nộ. Rồi hắn quay lại, đôi mắt tím rực lửa, không còn vẻ quan tâm dịu dàng của những ngày gần đây.

Không một lời, hắn túm lấy tay tôi, kéo mạnh về phía văn phòng riêng. Căn phòng lạnh lẽo, chứa đầy những bản vẽ và công cụ kỳ lạ của hắn, nay trở thành nhà ngục giam cầm trái tim tôi. Bàn tay hắn run rẩy khi tra chiếc xích sắt lạnh lẽo vào mắt cá chân tôi.

Âm thanh kim loại va chạm khô khốc vang vọng, đánh dấu sự giam cầm cả về thể xác lẫn tinh thần.

Hắn nhốt tôi trong một không gian tối tăm, một nơi mà chỉ hắn mới biết đến sự tồn tại. Nỗi sợ hãi lan tỏa, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng tột cùng của hắn.

Hắn sợ mất tôi, sợ tôi sẽ quay về với nhiệm vụ, về với thế giới của thần. Sự chiếm hữu ích kỷ trỗi dậy, biến hắn thành một kẻ giam cầm tàn nhẫn.
"Ngươi là của ta," hắn thì thầm, giọng khàn đặc, "chỉ của một mình ta."

Lời nói ấy như sợi xích vô hình trói chặt trái tim tôi. Giữa bóng tối và sự giam cầm, tôi nhận ra mình đã rơi vào một bi kịch không lối thoát.

Tình yêu và nhiệm vụ, giờ đây là hai gọng kìm nghiệt ngã, siết chặt lấy linh hồn tôi, không cho tôi một con đường để trốn chạy.

_______________-𝔼ℕ𝔻𝕀ℕ𝔾-______________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro