21
Hội xuân đã diễn ra từ sáng sớm tinh mơ khi các gian hàng đang tất bật chuẩn bị mở cửa đón khách. Khuôn viên trường được tô điểm với những dải ruy băng sắc màu và nhiều tấm áp phích, băng rôn bắt mắt quảng bá.
Những tiết mục văn nghệ sẽ diễn ra vào bảy giờ sáng không ngừng nghỉ cho đến hết mười hai tiết mục, phiếu bình chọn của khán giả sẽ được công bố vào lễ bế mạc. Bên cạnh đó, hội thao sẽ diễn ra tiếp nối với thể thức đấu loại trực tiếp cho đến khi chọn được đội vô địch. Bóng rổ và cầu lông sẽ diễn ra xen kẽ trong nhà đa năng cách sân khấu chính không xa.
Nhờ vậy, nhóm của Trình Tiểu Thời có một khoảng thời gian kha khá để chuẩn bị tinh thần. Nói thế không có nghĩa là thần kinh ai cũng căng như dây đàn, chẳng hạn như Lục Quang, cậu nhìn không có vẻ gì sắp bước vào một cuộc thi. Trình Tiểu Thời lại bồn chồn không thôi, hắn cứ tung hứng trái bóng cam mãi, nó xoáy vút lên cao rồi mạnh mẽ đáp xuống đôi bàn tay cứng cáp nọ.
Trình Tiểu Thời và Lục Quang tìm một nơi lý tưởng ngồi xuống thưởng thức văn nghệ. Hắn rất nhiệt tình, hết mình cổ vũ nồng nhiệt, đặc biệt là khi tập thể lớp hắn biểu diễn. Lục Quang bên cạnh như một trạng thái đối lập hoàn toàn, bình thản không sôi nổi. Tuy nhiên, ít nhiều đều chăm chú vào những động tác điêu luyện của họ.
"Tôi đoán chắc năm ngoái cậu không hề tham gia hội xuân."
"Đúng đấy."
Trình Tiểu Thời nhìn thấy vẻ thích thú nhàn nhạt trên gương mặt cậu, khá khó nhận ra nhưng quả là có sự khác biệt. Hắn cười tươi, bảo rằng tuổi trẻ nên tận hưởng những khoảng khắc đáng nhớ thế này. Lục Quang không cãi hắn, căn bản rằng cậu cũng chẳng có luận điểm nào để bàn đến.
Những thứ này thú vị hơn hàng tấn công thức Toán Lý Hóa mà Lục Quang vùi đầu vào, đó là điều đầu tiên mà cậu nhận ra. Thứ hai, Lục Quang nhận ra bản thân không kị đám đông như cậu nghĩ.
Hay ít nhất là vì có tên to xác loi choi kia, Lục Quang cảm thấy an tâm hơn nhiều. Vì vậy cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
"Quỹ tiết kiệm của tôi cạn mất, không thể khao cậu hôm nay rồi."
"Thế thì tốt, dù sao tôi cũng không trả nổi."
Trình Tiểu Thời ủ rũ, dạo gần đây hắn nỗ lực hơn nhiều, thành ra số tiền kiếm được đủ để chi trả cả tiền thuê trọ, vì vậy mà con số nợ nần xem như dừng lại. Nhưng cái giá đánh đổi là một cuộc sống kinh tế eo hẹp hơn. Hắn vẫn chưa quen với nó, thành ra tháng vừa rồi gần như không dư dả đồng nào.
Trình Tiểu Thời bật cười, đúng là một tình huống hài hước. Họ ngồi đây và chẳng có gì, chỉ biết nhìn nhau mà thôi. Hắn quay sang thì thầm với Lục Quang, miệng cười toe toét.
"Nhất định lần tới, tôi sẽ khao cậu ăn sập khu này!"
"Bỏ đi."
Trình Tiểu Thời như vậy trông có chút buồn cười, Lục Quang mỉm nhẹ đôi môi của mình. Là một nụ cười nhạt hiếm thấy. Hắn đóng băng mất vài giây, dường như có một cú sốc lớn lắm.
Công nhận rằng, Lục Quang cười lên rất đẹp. Môi cậu mỏng thanh tao, đôi mắt có hồn phản chiếu ánh nắng ban mai. Trình Tiểu Thời đã nói như vậy, những gì hắn nhận được là sự phũ phàng quay đi của Lục Quang. Hắn cười trừ, đúng là cậu rất dễ ngại. Cậu yêu cầu hắn đừng bao giờ nói những điều kì hoặc như vậy, trong khi bản thân Trình Tiểu Thời lại không hề thấy chúng bất bình thường.
"Hội xuân sẽ diễn ra đến tận tối mịt, có cả đêm nhạc gala, Lục Quang có tham gia không?"
"Tôi không. Còn cậu."
"Tôi còn công việc làm thêm, có lẽ không thể nhập hội cùng vui vẻ."
Trình Tiểu Thời thở dài thườn thượt, hắn cảm thấy thanh xuân của mình đang hao tổn một phần rất to lớn bởi vấn đề tiền nong. Hắn đã từng ghen tị với đồng trang, nhìn xem, có lúc nào bạn bè hắn phải lo lắng làm sao để sống qua ngày? Nghĩ đi nghĩ lại, so sánh như vậy cũng thật không tốt. Thế nên Trình Tiểu Thời đã thôi việc đó từ rất lâu rồi, hắn đã không còn cảm thấy tủi thân nhiều như đã từng.
Mỗi người một cuộc sống. Chỉ vậy thôi, Trình Tiểu Thời nghĩ hắn cũng có những niềm vui độc nhất, điều quan trọng rằng liệu bản thân đã nhận ra hay chưa.
Những tiết mục văn nghệ tiếp nối nhau diễn ra, thoắt cái giờ thi đấu của họ đã đến. Đội trưởng Vương đã hẹn họ đến sân đấu sớm nửa giờ đồng hồ, chắc chắn để họ có thời gian khởi động và bàn bạc trước trận đấu loại.
"Chúng ta cùng chiến thắng!"
Họ vây thành một vòng tròn cùng hô to xốc dậy tinh thần. Lục Quang ái ngại lảng đi, cậu không thật sự hưởng ứng chúng. Trình Tiểu Thời được xếp vào vị trí hậu vệ dẫn bóng hỗ trợ cho đội trưởng Vương còn Lục Quang được đưa sâu vào sân nhà, đảm nhiệm vai trò phòng thủ và kiến tạo chuyền bóng.
Trình Tiểu Thời cảm thấy có gì đó không ổn, đội hình này rõ ràng đã có sự thay đổi so với trước. Nếu chú ý kĩ, ba người bọn họ đã tự điền bản thân vào ba vị trí chủ chốt ghi bàn. Điều này không hẳn là không được, tuy nhiên Lục Quang lại không phù hợp với vị trí phòng thủ.
"Tôi nghĩ mình có thể đảm nhiệm vai trò hậu vệ ghi điểm, tôi không nghĩ mình có thể phòng thủ tốt."
"Đó là việc mà tôi đã phân công, cậu phải có trách nhiệm."
Nghe thật vô lý, Lục Quang nghĩ, hậu vệ ghi điểm đúng là vị trí phù hợp nhất khi Lục Quang nói cậu có thế mạnh ở việc ném ở khu vực ba điểm, có vẻ như lời giải thích đã bị bỏ ngoài tai. Tuy nhiên cậu không muốn vì chuyện cỏn con này mà làm gián đoạn nhịp độ của họ. Trình Tiểu Thời bất an, bản thân hắn ổn với mọi vị trí nên có thể sẵn sàng đổi vai với Lục Quang. Cậu lại từ chối.
"Quan trọng phải làm cho cậu Vương hiểu rằng chiến thuật này không ổn."
"Ổn không? Còn tay cậu?"
Lục Quang gật đầu, cậu nghĩ bản thân không phải loại người sẵn sàng hi sinh bản thân vì một chút giải phong trào thế này. Cậu biết lượng sức. Trình Tiểu Thời cố gắng tập trung vào pha tranh bóng nhưng trong tâm trí chỉ toàn Lục Quang, hắn dần cảm thấy hối hận vì lôi cậu vào cái thứ bóng rổ không lành mạnh như thế. Hắn đã không lường được việc bị hắt hủi và phân biệt.
Cả hai đội được phân biệt bằng màu xanh hoặc đỏ. Đối thủ của họ mang màu áo đỏ ở, là những đàn anh lớp trên, họ có một chút lợi thế về thể hình và kinh nghiệm, nhưng như vậy là đủ để áp đảo sự tự tin của đội Trình Tiểu Thời. Lục Quang có linh cảm xấu.
"Trình Tiểu Thời, tranh bóng không tốt."
"Hiểu rồi."
Trận đấu được bắt đầu khi trái bóng cam chạm đến độ cao cực đại, vận tốc đảo chạm mốc không, dần đảo chiều chuyển động hướng ngược xuống mặt đất. Trung phong, tức center của cả hai đội bật lên tranh giành cơ hội đầu tiên. Đúng như Lục Quang dự đoán, họ đã vuột mất pha bóng đầu tiên. Ngay lập tức, tốp ba người hàng công đội đỏ tràn lên như vũ bảo phá tan bức tường phòng ngự của họ, Lục Quang rướn người chặn bóng nhưng bất thành, cậu quá nhỏ con so với những cơ thể lực lưỡng ấy, hoàn toàn bị chèn ép.
Vì không tranh được lượt bóng đầu, đội xanh có một lượt bóng luân phiên. Bóng được chuyền từ ngoài biên đến tay tiền phong chính của đội, tức người túc trực ở góc sân, cậu ta nhanh tay chuyền đến vị trí trung phong Vương, gã bắt đầu tiến công. Quả nhiên đã bị bao vây bởi hai người đội bạn, là thế gọng kiềm khó lòng thoát ra. Trình Tiểu Thời đã lợi dụng sự mờ nhạt của mình để len lỏi vào một vị trí rất đẹp, thoáng đường để ghi bàn, từ cậu Vương đến đó có một đường chuyền có thể thực thi mà đội đỏ đã sơ hở để lộ. Hắn ra dấu hiệu, đội trưởng Vương cũng đã thấy.
Gã đã không chuyền, cố gắng tự mình vượt qua. Nhưng kết quả vô cùng thảm hại, họ lại tiếp tục mất bóng và bị ghi bàn. Lục Quang lặng lẽ quan sát sắc mặt của trung phong, có vẻ như gã đã rất hung hăng và hiếu chiến. Việc thuyết phục có lẽ sẽ khó hơn phần nào.
Kết thúc hiệp một, đội bóng của Trình Tiểu Thời thua đậm, gần như không có cơ hội gỡ gạc, tất cả rơi vào bế tắc. Lục Quang thở dốc, cậu bình tĩnh phân tích lại một số vấn đề. Đầu tiên, trung phong đã không thể lợi dụng tốt cả cơ hội tấn công và phòng thủ. Thứ hai, hai cầu thủ trực góc sân không hề tạo ra chút tác dụng nào. Thứ ba, Trình Tiểu Thời hoàn toàn không nhận được bóng trong hầu hết các tình huống chủ chốt. Hay nói cách khác, hắn bị chính đồng đội làm khó dễ mà không có cơ hội ghi bàn.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm, cho đến khi có một giọng nói bức bối chen vào. Là tiền phong phụ, y đã thô lỗ chỉ thẳng mặt Lục Quang vẫn đang dưỡng sức trên băng ghế, quát mắng thậm tệ.
"Rõ ràng là do tên này phòng thủ không tốt mới dẫn dến việc thua hiệp một. Hắn đúng là vô tích sự!"
Lục Quang dự định lên tiếng phân minh, nhưng Trình Tiểu Thời đứng chắn nửa tầm nhìn của cậu, hắn gằn giọng, chắc nịch từng lời từng chữ.
"Vậy giải thích thế nào cho con số không chiễn chệ trên bảng điểm?"
"Nếu các cậu đã không tôn trọng, chúng tôi sẽ chơi theo cách của mình."
Lục Quang có chút cứng người, một Trình Tiểu Thời chững chạc thế này đúng là có chút không quen. Nhưng Lục Quang cảm thấy ổn với nó, hay nói đúng hơn, cảm giác như hắn đang bảo vệ cậu vậy. Tấm lưng ấy rộng và vững chãi, Lục Quang vô thức cảm giác an toàn, không còn phải bất an vì đủ chuyện trên đời. Cậu thả lỏng, gật đầu đồng ý với Trình Tiểu Thời, ánh mắt kiên định.
"Tôi không có ý xấu, chỉ là các cậu quá bảo thủ."
Tên họ Hịch điên máu nhưng không mượn được lý lẽ để cãi cố bèn nín họng, cả đội trưởng Vương cũng im lặng. Cả ba người họ nhất quyết vẫn chưa tin vào cặp đôi trước mắt, nhưng đối phương không quan tâm điều đó.
Xa xa, hình bóng Trình Tiểu Thời và Lục Quang đứng cạnh nhau lọt thỏm vào tầm mắt của một cô gái đang rảo bước trên mạch đường chính của hội chợ. Cô dừng lại, rẽ hướng tiến gần về phía sân bóng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro