1.
Ở nơi đây là một thế giới chứa đựng những thứ kì lạ vó dụ như là abo? là viết tắt của alpha, beta và omega. Họ khá là coi trọng omega vì ở đây rất ít còn alpha và beta thì rất nhiều.
Sáng sớm, quán café nhỏ nằm khuất trong con phố yên tĩnh vẫn còn vương sương mờ. Lê Hồng Sơn hai mươi tư tuổi, một Omega lặn mùi hoa linh lan, đang lau dọn bàn ghế, cố giấu đi những hơi thở vội vã vì sợ mùi hương đặc biệt sẽ lọt ra ngoài.
Bỗng cửa quán nhẹ nhàng mở, một người đàn ông bước vào. Ánh mắt sắc lạnh và bước đi đầy quyền lực khiến không gian như ngừng lại một nhịp. Anh ta là Alpha trội, giám đốc của một công ty lớn mà em từng nghe tên, nhưng chưa từng gặp mặt.
Anh ta tiến đến quầy, ánh mắt dừng lại ở em, như thể đang cố ngửi một điều gì đó không rõ ràng. Em cố mỉm cười, nhưng trong lòng tim bỗng đập nhanh hơn.
"Cho tôi một ly cà phê đen," giọng anh trầm ấm nhưng mang theo sức nặng khiến em không thể không chú ý.
Em cúi đầu, nhẹ nhàng pha cà phê. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm nhận được một sự thay đổi lạ trong không khí, như thể anh nhận ra em có điều gì khác biệt.
Em bước vào trong pha cafe rồi một lúc sau đi ra em trao ly cà phê cho anh, tay hơi run nhẹ dù cố giữ bình tĩnh. Không phải vì anh là một Alpha trội, cũng không chỉ vì anh là giám đốc công ty lớn mà em từng nghe danh. Mà là vì anh có một thứ gì đó khiến em không thể rời mắt: ánh nhìn sắc lạnh pha chút tò mò, như đang muốn khám phá một bí mật mà chỉ mình em mới giữ.
Anh cầm ly, nhấp một ngụm nhỏ, rồi nhìn em với vẻ suy tư.
"Cảm ơn," anh nói, giọng trầm ấm nhưng mang theo sức nặng khiến em không thể không chú ý.
Em gật đầu, định quay đi thì bất ngờ nghe anh hỏi: "Cậu... cậu không giống những người khác ở đây."
Em khựng lại, cảm thấy như tim mình vừa bị bóp nhẹ. "Ý anh là sao?" Em cố giữ giọng bình thường, nhưng câu hỏi khiến lòng em chùng xuống.
Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lấp ló tia tò mò pha chút nghi vấn. "Mùi hương... của cậu. Cậu biết mình đang che giấu điều gì không?"
Em cảm thấy bối rối. Mùi hương – thứ mà em đã cố gắng "lặn" bằng mọi cách, để không ai nhận ra mình là một Omega.
"Tôi... chỉ muốn sống bình thường thôi," em thừa nhận, giọng nhỏ nhẹ và hơi run rẩy.
Anh mỉm cười, không phải nụ cười chế giễu mà là nụ cười của sự thấu hiểu, hiếm hoi em từng thấy ở ai đó. "Bình thường? Trong thế giới này, có lẽ bình thường chỉ là một ảo tưởng mà thôi."
Em đứng im tại chỗ nhìn anh – người xa lạ nhưng lại khiến em cảm thấy gần gũi lạ kỳ. Một cảm giác vừa an toàn, vừa bất an xen lẫn nhau. Có điều gì đó trong anh khiến em muốn mở lòng, dù em biết bản thân mình chưa sẵn sàng.
" Anh... tên gì? " em lặng lẽ hỏi, cố kéo bản thân trở lại thực tại.
" Bùi Trường Linh hai mươi sáu tuổi ." Anh đáp nhanh, rồi bước ra chỗ ngồi gần cửa sổ, ánh mắt vẫn dõi theo em mỗi khi em quay lại làm việc.
Em trở lại quầy, cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hương thơm đặc biệt của mình – thứ em luôn cố giấu – giờ lại trở thành điểm thu hút sự chú ý, nhất là từ một Alpha quyền lực như anh.
Em nhìn anh – TRường Linh – ngồi xuống cạnh cửa sổ với tư thế ung dung nhưng đầy quyền lực. Ánh sáng ban mai chiếu xiên qua khung kính, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mái tóc màu bạch kim của anh, làm tăng thêm vẻ lạnh lùng nhưng cũng rất cuốn hút.
Em quay lại quầy, cố gắng tập trung vào công việc nhưng tim vẫn đập loạn nhịp. Mùi hương đặc biệt của em – thứ mà em luôn phải kìm nén, che giấu – bỗng trở nên nặng nề dưới ánh mắt anh. Em tự hỏi: "Liệu anh đã biết? Anh có thể phát hiện ra sự thật về tôi không?"
Trong khi em đang miên man suy nghĩ, một khách hàng khác bước vào. Em lấy lại bình tĩnh, mỉm cười phục vụ họ, nhưng ánh mắt vẫn không thoát khỏi vị giám đốc Alpha kia.
Anh uống hết ly cà phê nhanh chóng, rồi bất ngờ đứng dậy, tiến về phía em.
"Cậu... có thể cho tôi biết tên thật không?" Anh hỏi, giọng nói mang theo sự nghiêm túc không thể chối cãi.
Em hơi bất ngờ, tim lại một lần nữa thót lên. "Tôi... tôi tên là Lê Hồng Sơn hai mươi tư tuổi," em trả lời, giọng nhỏ nhẹ.
"Anh là Trường Linh. Rất vui được gặp cậu, Sơn." Anh bắt tay em một cách trang trọng, khiến em ngạc nhiên vì sự khác biệt giữa vẻ ngoài lạnh lùng và cách cư xử lịch thiệp.
Trong khoảnh khắc ấy, em cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy qua người – cảm giác lần đầu tiên bạn được đối xử như một con người bình thường, không phải một Omega cần phải giấu mình.
Anh quay lại chỗ ngồi, ánh mắt vẫn theo dõi bạn mỗi khi em di chuyển. Em bắt đầu nhận ra điều gì đó khác biệt đang xảy ra trong tim mình, nhưng cũng cảm thấy hoang mang, sợ hãi.
Em thầm nghĩ: "Liệu cuộc sống yên bình của mình có bị phá vỡ từ đây?"
---
-thinhsonk viết trước mà còn đăng sau..
-đợi 2 fic nữa nhaa
-kẹo bị cấm dùng máy tính,điện thoại roi.. thành người rừng luôn có khả lăng mìn không viết nữa đâu=))
22h50
13.10.2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro